Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 154

Hầu phu nhân đang nhìn Tam nhi tử của mình một cách dạt dào tình yêu thương, nhất thời không có phản ứng kịp với ý của ông. Qua một lúc sau, bà mới hiểu ra, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Bây giờ đã định cái này, có quá sớm hay không?”

“Không còn sớm nữa.” Hầu gia nói: “Bây giờ quyền lựa chọn nằm trong tay của chúng ta. Đợi đến lúc không thể không đưa ra quyết định này thì đã trễ rồi.”

Hầu gia cũng không có dã tâm quá lớn, chẳng hạn như để Hạ gia trở thành loại đệ nhất đại gia tộc. Ông chỉ cần gia tộc khai chi tán diệp, con cháu sum suê.

Làm cái gì chắc cái đấy mà lại không phô trương, cũng là đủ rồi.

Có hai người triển vọng như vậy, khiến cho Hầu phủ trung dũng không đến nổi sa sút. Người khác không dám giẫm lên trên đầu bọn họ mà lỗ mã.ng, bọn họ cũng sẽ không ỷ thế mà khi dễ người khác. Con cháu an ổn, nam tử mưu cầu tiến bộ, nữ tử thì được hưởng thụ tôn vinh, cũng rất tốt.

“Ta biết rồi.” Hầu phu nhân hiểu ý ông, gật đầu nói.

Cúi đầu nhìn Tam nhi tử nho nhỏ một cục tròn, nhẹ nhàng chọc vào đầu ngón tay của cậu bé một cái: “Ngược lại là lại làm con tủi thân. Bị che khuất ở dưới ánh sáng của hai ca ca của con.”

“Xì.” Hầu gia không nhịn được mà phát ra một tiếng. Có này thì có gì mà tủi thân chứ? Làm một người quần là áo lượt an nhàn hưởng lạc, thì có gì mà không tốt chứ? Biết bao nhiêu người cầu mà cầu không được!

Hầu phu nhân nghe vậy thì không vui nhìn sang ông: “Chàng có ý gì?”

“Không có, không có.” Hầu gia bình tĩnh lại: “Mới vừa rồi hình như có côn trùng bay vào trong miệng.”

Hầu phu nhân biết rằng ông nói dối, cười khẩy một tiếng, không để ý tới ông nữa, nghiêng đều nhìn Tam nhi tử.

Trong nháy mắt, Châu Châu đã đầy tháng.

Hầu phủ mời thiệp mời rất nhiều, mời người đến ăn rượu đầy tháng ở trong phủ, cũng bố trí yến tiệc ở bên ngoài phủ, ai muốn tới ăn thì cứ tự nhiên mà đến là dược.

Đây là cháu đích tôn của Hầu phủ, mặc dù là một thư nhi nhưng mà ở trong phủ từ trên xuống dưới đều rất coi trọng. Kể từ khi Châu Châu chào đời, ở trong Hầu phủ đã là ba thế hệ.

Không người nào ăn rượu đầy tháng mà miệng không chúc tụng chúc mừng, vô cùng náo nhiệt. Hôm nay An gia cũng có người đến, cuối cùng dường như cũng đã đến đông đủ, ngoại trừ vợ của An tiểu đệ vừa mới khám ra người có thai không bao lâu, những người khác đều đến, kể cả con trai của An nhị ca vẫn chưa thể đi được.

An phu nhân dẫn con dâu và các cháu vào trong phòng, nhìn thoáng qua một cái là bà ấy đã nhìn thấy con gái của mình đang ngồi dựa vào đầu giường.

“Sao con lại không béo lên?” Vừ nhìn thấy bộ dạng của con gái, chân mày của An phu nhân lập tức nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ bắt bẻ.

Thông thường mà nói, phụ nhân mang thai thì dù sao cũng phải nở nang ra mấy phần. Sau khi sinh đứa trẻ xong lại càng phải tẩm bổ nước canh để có sữa nhiều. Như vậy thì, bao giờ cũng nở nang hơn trước lúc sinh một chút.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của con gái, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lớn chừng một bàn tay khiến cho An phu nhân nhất thời không hài lòng lắm.

“Con sợ con ăn mập lên mẫu thân sẽ không nhận ra con.” Vu Hàn Châu ngẩng đầu nhìn về phía An phu nhân cười nói: “Đến lúc đó mẫu thân vừa bước vào nhìn thấy bóng dáng ngồi ở trên giường thì “Oa” lên một tiếng, tại sao ở trên giường lại có một con lợn?!”

Nàng nói chuyện vô cùng dí dỏm, Hiên Hiên mới vừa đi tới mép giường muốn nhìn tiểu biểu muội, “Hì hì” một tiếng lập tức vui vẻ.

Cả nhà An Đại ca đã được gọi về từ Túc Huyện, đương nhiên là Hiên Hiên cũng đi theo trở về. Năm nay cậu bé bảy tuổi đã bắt đầu đi học, cũng không còn là dáng vẻ ngây thơ và hoạt bát như trước đó nữa. Hôm nay ăn mặc cũng rất quy củ, nhìn qua trông như một tiểu thiếu niên đứng đắn nghiêm túc.

Nhưng mà, một tiếng ‘Hì hì’, lại bại lộ ra vẻ ngây ngô hồn nhiên trẻ con của cậu bé.

Ngoài Hiên Hiên, những người khác cũng có cười, chỉ có An phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười chỉ vào nàng nói: “Cũng đã là người làm mẫu thân, còn không có bộ dạng đứng đắn như vậy!”

Nhưng mà bà ấy cũng không phải là bắt bẻ thật. Chỉ là lúc vừa nhìn thấy con gái không được nở nang, cho là nàng ở cữ không được khá. Lại nhớ tới lời mà An đại nhân đã nói với bà ấy trước đó rằng chuyện có người muốn gả con gái làm thiếp cho Hạ Văn Chương, còn tưởng rằng Hạ Văn Chương trở thành người triển vọng rồi trở mặt không nhận người.

Lúc này, thấy con gái vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn, mà lúc nói chuyện với người khác cũng đều nở nụ cười yêu kiều, cũng không hề thấy phiền muộn nhiều nên mới thả lỏng lại.

Sau khi ngồi xuống, An phu nhân nhìn ngoại tôn nữ của mình, vừa lúc Châu Châu cũng đã tỉnh ngủ, mở đôi mắt to tròn đen láy ra nhìn tới nhìn lui, để lộ ra lông mi mảnh dài mà từng cọng từng cọng rõ ràng, khiến cho trái tim của An phu nhân lập tức tan chảy: “Đứa nhỏ này thật giống con lúc còn bé.”

“Trí nhớ của mẫu thân thật tốt, vậy mà vẫn còn nhớ dáng vẻ của con lúc nhỏ.” Vu Hàn Châu lập tức nói.

An phu nhân nghe nàng nói chuyện, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, con gái trưởng thành rồi lại hư hỏng, bà ấy không khỏi cười khẩy một tiếng: “Chờ đã. Hình như Châu Châu chỉ có dung mạo khá giống con, hình như là tính tình cũng giống con. Nhưng có con khóc.”

Từ nhỏ con gái đã bướng bỉnh.

Vừa bướng bỉnh vừa xấu xí, ngày nào ánh mắt còn chưa có mở ra mà một bụng thông minh đã sinh ra rồi, nhũ mẫu và nha hoàn cũng không quản thúc được nàng. Đến năm bảy tám tuổi, bị bắt ép đi học, cuối cùng mới khá hơn một chút.

“Giống con mới phải chứ.” Vu Hàn Châu nghe vậy thì lại rất đắc ý: “Đừng giống Chương ca của con là tốt rồi.”

Tính tình đáng ghét lầm lì đó của Hạ Văn Chương, có cái gì cũng không nói, một mình rầu rĩ với suy nghĩ trong bụng, chỉ riêng việc đoán xem hắn có vui vẻ hay không, cũng tốn rất nhiều thời gian công sức. Con gái của nàng cũng đừng có tính tình như vậy, cứ có cái gì không vui thì cứ nói ra sẽ luôn có người giải quyết cho cô bé.

“Con bé này, thật là—” An phu nhân muốn nói, con cứ kiêu ngạo đi, đến lúc đó có người khóc. Nhưng mà khi bà ấy nhìn thấy dáng vẻ nở nụ cười hai mắt lấp lánh của con trai, cũng không nỡ thốt nên lời.

Cứ để cho nàng hạnh phúc một thời gian đi.

Nhưng mà, cuối cùng cũng không đành lòng, lại nói: “Đợi sau khi con bé lớn lên, nếu thật sự lì lợm đến mức con không chịu nổi nữa, thì cứ đưa đến chỗ của ta, ta sẽ giúp con dạy con bé.”

Bà còn có thể quản được một người như An Tri Nhan, thì sẽ có thể quản được Hạ Châu Châu.

“Vâng, vâng.” Vu Hàn Châu đáp.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, sao nàng có thể bằng lòng được chứ? Cho dù Châu Chân lại lì lợm nữa, lại nghịch ngợm không chịu nghe lời, nàng cũng không thể bỏ mà đưa đi được.

Nàng có thể chỉ có một đứa bé này.

An phu nhân cũng nhìn ra nàng không để tâm, trong lòng lắc đầu một cái, ngây thơ vẫn quá là ngây thơ.

“Cô cô, muội ấy ngủ rồi.” Lúc này, Hiên Hiên nhỏ giọng nói.

Cậu bé vẫn luôn nằm ở bên mép giường, tò mò nhìn tiểu biểu muội, còn sờ vào tóc máu mảnh mai của cô bé một cái. Lúc Lâm Nhi ra đời, hắn cũng đã nhìn thấy qua như thế này rồi, bây giờ lại nhìn tiểu biểu muội, vẫn là hết sức mới lạ.

“Con bé còn nhỏ, lúc nào cũng phải ngủ.” Vu Hàn Châu lập tức cười nói, bắt đầu nói chuyện với Hiên Hiên: “Hiên Hiên đã cao hơn rồi.”

Hiên Hiên nghe vậy thì có chút ngượng ngùng: “Con nghe lời cô cô, lúc nào cũng ăn rất nhiều cơm, hy vọng lớn lên sẽ cao giống như cô phụ ạ.”

Nói ra lời này, trong phòng trong nháy mắt có chút yên tĩnh.

Rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng. Con trai của An gia đương nhiên sẽ không cao lớn ngay thẳng giống như người Hạ gia.

“Sẽ như vậy thôi.” Vu Hàn Châu cười sờ đầu của cậu bé một cái, còn nói: “Con chỉ đi học, đã từng tập võ chưa?”

“Chưa từng.” Hiên Hiên lắc đầu.

Vu Hàn Châu lập tức nói: “Chỉ đi học thôi là không được, dù sao thì mỗi ngày cũng phải hoạt động một chút, múa quyền một chút, múa thương một chút, cường thân kiện thể.”

“Con nhớ rồi ạ.” Hiên Hiên nghiêm túc gật đầu một cái.

Lâm Nhi thì đang dựa vào trong ngực của An đại tẩu, nhìn về bên này, cũng không dám đi tới. Lần cuối cùng nhìn thấy Vu Hàn Châu, đã là hai năm trước, không nhớ gì cả. Hôm nay đến đây, còn có chút lạ mặt.

“Lâm Nhi ngoan quá.” Vu Hàn Châu lập tức chủ động nói chuyện với hắn: “Không xuống chào hỏi biểu muội của con sao?

Lâm Nhi nhìn Châu Châu một cái nói: “Cô bé đang ngủ rồi.”

“Con chào hỏi với con bé đi, ta sẽ ghi nhớ giúp con bé, chờ đến khi con bé tỉnh lại sẽ nói cho con bé.” Vu Hàn Châu lập tức nói.

Lâm Nhi còn đang do dự, đã bị An đại tẩu ôm xuống, cười nói: “Đi đi, chào hỏi biểu muội của con, nhìn cô bé một cái xem dáng dấp có đẹp mắt không?”

Lâm Nhi lập tức chậm rãi đi tới. Hiên Hiên còn kéo cậu bé một cái, dắt tay của cậu bé, cùng nhau đứng ở bên cạnh Châu Châu: “Nhũ danh của cô bé là Châu Châu, Châu trong trân châu.”

“Châu Châu.” Lâm Nhi lập tức nhỏ giọng nói. Nhìn một cục tròn đang ngủ ở khoảng cách gần, trong mắt cậu bé dần dần hiện lên vẻ hiếu kỳ.

Những người lớn lại bắt đầu nói tới nói lui.

Có khen ngợi tiền đồ của Hạ Văn Chương, có nói Vu Hàn Châu đã gả được cho một người tốt, còn nói rằng không biết có bao nhiêu người muốn thăm viếng Trạng nguyên phu nhân, nhưng đáng tiếc Trạng nguyên phu nhân đang ở cữ, không thể đi đâu được.

Vu Hàn Châu lập tức cười cười: “Đợi ta ra tháng cử, ai muốn gặp ta cũng được.”

Cũng không thể bày ra dáng vẻ, khiến cho người ta nghĩ rằng Trạng nguyên lang kiêu ngạo, vợ hắn cũng kiêu ngạo.

Cũng không cần nghe người ta nói, Vu Hàn Châu cũng đã biết Hạ Văn Chương ở bên ngoài là như thế nào—cũng không phải là nàng chưa từng thấy qua. Mỗi lần đi ra ngoài cùng với hắn, vẻ mặt ôn hòa của hắn chỉ hướng về phía nàng, còn đối xử với tất cả những người khác thì đều là lãnh đạm khách sáo.

Nhưng mà, hắn lại lễ phép cầu toàn, chẳng qua là không nhiệt tình, không ai có thể nói rằng hắn ngạo mạn, tối đa chỉ có thể nói hắn một câu là kiêu ngạo.

Nhà có một người cao ngạo thôi là đủ, sau này thái độ làm người của nàng lại phải hòa khí hơn một chút.

Nói một hồi, mọi người đã được dẫn vào bàn tiệc, chỉ còn có An phu nhân là vẫn còn ngồi ở trong phòng, đợi đến khi mọi người đã tản đi, lập tức hỏi con gái: “Dạo gần đây hắn đối xử với con như thế nào?”.

Vu Hàn Châu biết mẹ quan tâm, lập tức nhẹ giọng nói: “Đối xử với con rất tốt.”

Chân mày của An phu nhân hơi nhíu lại, còn nói: “Sao lại có cả một sân nha hoàn? Sao lại phải dung tới nhiều nha hoàn phục vụ đến như vậy? Còn một Tự Sơ thôi, còn có một người diêm dúa lòe loẹt, sao con có thể yên tâm đặt ở bên cạnh phục vụ?”

Cũng chỉ có mẫu thân ruột thịt mới dám nói chuyện như vậy, Vu Hàn Châu lập tức kéo tay bà ấy qua, giải thích: “Tự Sơ đó, không muốn lập gia đình, bởi vì nàng ấy thực sự rất giỏi giang, người lại phép tắt nên con mới giữ ở bên cạnh. Cái người xinh đẹp đó là Tiểu Liên. Con đã cứu được ở bên ngoài.Người cũng rất phép tắt.”

“Con chỉ mưu cầu các nàng ấy giỏi giang, nhưng có bao giờ nghĩ đến, một người giỏi giang như vậy, ngộ nhỡ mà làm ra chuyện gì, vợ chồng con không thể nhìn tình cảm cũ như trước kia thì sao?” An phu nhân tức giận đến mức vịn trán nói: “Còn có người tên Tiểu Liên đó. Sao người nào con cũng cứu hết vậy?”

An phu nhân đã từng phạm phải sai lầm như vậy, lúc còn trẻ lơ là, mặc dù sau đó có xử trí nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại vẫn là một cái gai trong mắt, canh cánh trong lòng.

“Các nàng ấy biết thủ đoạn của con, sẽ không dám đâu.” Vu Hàn Châu lập tức nói. Thấy An phu nhân không tin, lập tức nói ra chuyện mình hù dọa người khác như thế nào.

An phu nhân nghe xong, đã rất ngạc nhiên: “Con còn có những thủ đoạn như vậy nữa sao? Học theo ai vậy?”

“Sao lại cần phải học chứ?” Vu Hàn Châu nhàn nhạt nói: “Tức giận rồi thì cái gì cũng có thể làm ra được.”

An phu nhân lập tức không nói thêm nữa mà chỉ nói: “Trong lòng con hiểu rõ thì tốt rồi.”

Sau ngày đầy tháng của Châu Châu, Vu Hàn Châu cũng đã ra tháng cữ, có thể tự do xuống giường hoạt động.

Nàng là đẻ thường, tổn thương không lớn, thật ra thì cũng không cần phải nằm liệt giường lâu như vậy, chẳng qua là phong tục lúc này là như vậy, nàng đã nằm với con gái một tháng.

Hôm nay xuống giường, lập tức ôm con gái đi đi lại lại ở trong sân, hai mẹ con cùng nhau phơi nắng.

Một ngày này, Châu Châu ngủ say, Vu Hàn Châu bảo người đặt cô bé vào chiếc giường nhỏ dưới hiên nhà rồi tự cầm đọc sách.

Sách đọc cũng không phải là một cuốn sách đứng đắn gì, chẳng qua cũng chỉ là một loại văn tạp ký thảo luận về các chủ đề khác nhau. Đang lật trang sách thì Lục Tuyết Dung vịn tay nha hoàn đi tới.

Trong ngày thường nàng ta là người thoải mái lanh lẹ, chưa từng làm bộ làm tịch vịn tay nha hoàn như vậy, hôm nay đột nhiên lại cư xử như vậy, khóe miệng còn nở nụ cười, Vu Hàn Châu lập tức có chút linh cảm.

Quả nhiên, rất nhanh chóng nha hoàn bên cạnh nàng ta vô cùng vui vẻ nói: “Đại nãi nãi, Nhị nãi nãi của chúng ta cũng có thai!”

“Chúc mừng.” Vu Hàn Châu lập tức nói: “Xem như là hy vọng tới rồi.”

Lục Tuyết Dung ngượng ngùng cười một tiếng với nàng, sau đó nói: “Muội đang mang thai, phải dưỡng thai. Chuyện quản gia…”
Bình Luận (0)
Comment