“ Hoàng hậu.”
Xoay vòng trong ngự trú phòng cả một buổi khiến cả thân mình đầy lọ,
Phiên Vân vừa thay y phục khác xong thì lại xem Diềm Nhi vào đến. Y nhìn dáng vẻ ấp úng khác lạ của nàng ta mới lên tiếng hỏi: “ Làm sao vậy?”
“ Điểm tâm mà người làm đưa đến ngự thư phòng đều đã bị hoàng thượng
trả về cả.” Điềm nhi thành thật nói: “ Nô tỳ nghe rằng hoàng thượng tâm
trạng không tốt nên lúc đó hình như còn nóng giận lớn tiếng một chút.
Tất cả điểm tâm cung nhân ở ngự trú phòng không biết nên làm thế nào, dù sao cũng là người làm nên họ không dám tùy ý quyết định, bây giờ đều đã được mang qua đây cả.”
“ Không nhận?” Phiên Vân ngạc nhiên một chút, y nhỏ tiếng thì thầm
trong miệng: “ Chỉ mấy ngày quên mất không chú ý người mà thôi, cũng có
thể giận lớn đến vậy?”
“ Hoàng hậu, điểm tâm thì phải nên làm thế nào đây ạ?”
Phiên Vân suy nghĩ mới hỏi: “ Hoàng thượng vẫn còn ở ngự thư phòng sao?”
“ Vâng thưa hoàng hậu.”
“ Vậy điểm tâm cứ để ở đây đi.” Phiên Vân mỉm cười lại nói: “ Để lâu
rồi ăn sẽ không ngon, ta tự mình đến đó mời hoàng thượng trở về vậy.”
Điềm Nhi nghe thì lập tức lấy thêm một tầng phượng bào khoác bên
ngoài cho Phiên Vân, nàng lúc đầu còn cho rằng chỉ cần là đồ của hoàng
hậu làm, hoàng đế cho dù là đang tức giận cũng sẽ không từ chối, không
ngờ lần này thật sự bị trả về. Theo sau Phiên Vân rời khỏi Hòa Di cung,
Điềm Nhi khẽ cười. Bây giờ hoàng hậu cũng đã đích thân đến tận cửa, nàng không tin hoàng đế có thể tiếp tục làm ngơ được.
Phiên Vân suy nghĩ cũng không khác Điềm Nhi, tuy có bất ngờ Ngôn
Phong không chịu ăn đồ của y làm, thế nhưng nghĩ lại thì hắn lúc đi ra
rất là giận. Qủa thật mấy ngày nay y đối với Sở Tiêu thấy nó dễ thương,
nên thời gian này đều chỉ biết quan tâm nó nhất thời bỏ quên mất Ngôn
Phong, sau đó y còn chỉ ưu tư việc của Nhã Thanh, hắn tức giận như vậy
cũng không phải lạ.
Thị vệ bên ngoài ngự thư phòng nhìn thấy Phiên Vân đến thì có chút lo lắng, bọn họ nhìn nhau xong liền vội vàng quỳ xuống: “ Hoàng hậu vạn
an.”
“ Đứng lên đi.” Phiên Vân nhanh miệng nói, không quen với việc gặp
phải người đều được quỳ bái như vậy, đó cũng là lý do y bình thường rất
ít khi rời khỏi Hòa Di cung. Dù sao Phiên Vân bản thân vẫn là một nam
hoàng hậu, đừng nói là y không quen, đến ngay cả cung nhân mỗi lần quỳ
bái đều cảm thấy có chút gượng.
Phiên Vân chờ bọn họ đứng dậy rồi mới lên tiếng hỏi: “ Hoàng thượng đang ở bên trong sao?”
“ Vâng thưa hoàng hậu.”
“ Ta bây giờ vào trong cũng được chứ?”
Thị vệ lúc này nhìn nhau khó xử không biết nên làm thế nào, bình
thường ngự thư phòng không phải nơi ai muốn cũng có thể đến. Nếu không
phải là người do hoàng đế triệu kiến, bọn họ làm sao dám để Phiên Vân
vào trong. Nhưng khổ nổi từ lâu trong cung đã có thêm một quy tắc do
hoàng đế đặt ra, hầu là chỗ hoàng hậu muốn đi, không có kẻ nào được phép ngăn cản nha.
Thấy mấy người thị vệ khó xử, Điềm Nhi lanh lợi chủ động lên tiếng: “ Các ngươi cũng biết hoàng hậu muốn đến thì không được phép ngăn cản,
cho dù là ngự thư phòng đi chăng nữa thì cũng chưa từng có lệnh ngoại lệ đúng chứ? Các ngươi như vậy còn chưa hiểu ý của hoàng thượng sao?”
“ Cái này…”
“ Phải… đúng vậy, hoàng thượng đã ra lệnh để hoàng hậu tự do đi lại
trong cung, đúng là không có nói phải ngoại trừ nơi nào, chúng ta làm
sao dám làm trái.”
“ Phải phải, đương nhiên là hoàng hậu có thể vào rồi.”
Đám thị vệ tuy sợ hoàng đế có khả năng nổi giận, nhưng cũng sợ phải
đắc tội hoàng hậu, người khiến hoàng đế của bọn họ hậu cung trên trăm
ngàn mỹ nữ cũng đều bỏ trống, duy nhất chỉ cần một người.
Bọn họ người một lời kẻ một câu tìm được lý do cho mình, cảm thấy cho dù hoàng đế có tức giận cũng sẽ vì họ chỉ làm theo lệnh mà không trách
phạt nặng mới lui ra một bên: “ Mời hoàng hậu vào trong ạ.”
Phiên Vân gật đầu rồi đi vào ngự thư phòng, y phía sau còn loáng thoáng nghe được tiếng thì thầm của mấy thị vệ đó.
“ Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng hậu ở khoảng cách gần như vậy đây, đúng là xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân.”
“ Ta cũng vậy, lần trước nhìn thấy là lúc người được phong vị hoàng
hậu ở lễ tế trời trước quốc hôn. Vì đứng khá xa nên chỉ nhìn thoáng qua
được, vì không nhìn rõ nên nhất thời còn không dám tin hoàng hậu là nam
nhân.”
“ Thảo nào hoàng thượng lại sủng ái hoàng hậu như vậy, ta thấy cho dù là nữ nhân cũng chưa chắc có ai sánh bằng được người.”
“ Cái này còn chưa dám nói, dù sao hoàng hậu vẫn là nam nhân. Hoàng
thượng nhất thời vì sắc đẹp của hoàng hậu mà si mê, nhưng nữ nhân không
phải vẫn tốt hơn sao, ai biết sau này rồi sẽ thế nào.”
“ Nói cũng phải, nam nhân chúng ta đối với việc muốn chiếm giữ nữ
nhân vốn đã tham lam, có ai là không tam thê tứ thiếp. Huống hồ đây còn
là hoàng thượng, người có thể thật sự vì nam hoàng hậu từ bỏ hậu cung
giai lệ sao?”
Điềm Nhi nghe đám thị vệ nói chuyện tuy không phải là nói xấu gì
Phiên Vân, thế nhưng bản thân nghe thấy cũng không thể vào tai. Nàng vừa định quay trở ra bên ngoài mắng bọn họ thì Phiên Vân cũng đã lên tiếng.
“ Không sao đâu, họ cũng không phải có ý xấu.”
“ Nhưng hoàng hậu…”
Phiên Vân trầm mặt: “ Những lời họ nói không sai, cho dù là nam nhân
bình thường đối với tình cảm cũng sẽ tham lam muốn nhiều hơn, huống hồ
là hoàng thượng.”
“ Hoàng thượng không giống vậy, nô tỳ nhìn thấy ngoài hoàng hậu ra người cũng không quan tâm đến ai khác cả.”
Phiên Vân nghe Điềm Nhi khẳng định, bản thân y lại không nói gì mà
tiếp tục đi vào trong. Nhìn thấy Trịnh công công và một thái giám trẻ
tuổi canh chừng ở gian ngoài thư phòng, y liền lắc đầu ra ý không cần
lớn tiếng làm ồn.
“ Hoàng hậu?” Trịnh công công hướng mắt bên trong thư phòng xong lại nhìn Phiên Vân: “ Sao người lại đến đây ạ?”
Phiên Vân không trả lời, y nghe bên trong còn có vài giọng nói khác
mới lên tiếng hỏi: “ Trịnh công công, bên trong ngoài hoàng thượng còn
có ai khác sao?”
“ Là Giang đại học sĩ và đại tiểu thư Giang gia thưa hoàng hậu.”
Trịnh công công cố ý nói thêm: “ Họ chỉ vừa mới đến thôi ạ, hoàng hậu có cần nô tài vào trong thông báo?.”
" Không cần đâu." Phiên Vân lắc đầu: “ Nếu hoàng thượng đã có việc
cần xử lý ta cũng không làm phiền nữa, một lát phiền công công bẩm báo
lại một tiếng, cứ nói điểm tâm ta làm đều đã được mang đến Hòa Di cung,
ta chờ hoàng thượng trở về cùng ăn.”
“ Nô tài đã rõ.”
Phiên Vân nói xong rồi quay đầu muốn đi, đúng lúc lại nghe tiếng nữ
nhân từ bên trong thư phòng vọng ra khiến y ngừng lại lắng nghe.
“ Tiểu nữ cũng chỉ là một cô nương tại khuê phòng, ước muốn cũng
giống như bao cô nương khác mà thôi. Nếu hoàng thượng đã thật sự muốn
bản thưởng, xin hoàng thượng hãy tác thành cho tâm ý tiểu nữ.”
“ Ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?”
“ Chỉ cần hoàng thượng đồng ý, cho dù tình cảm của tiểu nữ không được đáp trả đi nữa, tiểu nữ cũng sẽ nhất định không hối hận.”
Phiên Vân mỗi lời nói của bọn họ đều không biết vì lý do gì lại nghe
thấy thật rõ, bàn tay siết chặt lại y phục chờ đợi. Phiên Vân im lặng
chính là chờ đợi quyết định sau đó, y muốn biết Ngôn Phong sẽ làm thế
nào.
“ Vậy được.” Bên trong lại có tiếng của hoàng đế vang lên: “ Trẫm
viết chiếu chỉ sắc phong cho ngươi, nếu đã có danh phận ngươi sẽ không
phải chịu thiệt thòi, cũng không có kẻ nào dám phản đối.”
“ Tiểu nữ đa tạ hoàng thượng toại nguyện.”
Điềm Nhi vừa rồi nghe cũng không sót một lời, nàng không dám tin
hoàng đế thật sự sẽ đồng ý như vậy, còn lo sợ Giang đại tiểu thư kia sẽ
chịu thiệt thòi, chính thức ban chiếu phong phi khi chưa trải qua thị
tẩm sao? Mà chịu thiệt thòi là ý gì, sợ hoàng hậu sẽ gây khó dễ cô ta?
Điềm Nhi lo lắng khẽ lên tiếng: “ Hoàng hậu, việc này…”
“ Đi thôi.” Phiên Vân ngắn gọn nói rồi tựa như không có chuyện gì mà rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Trịnh công công ban đầu còn không biết hoàng hậu và cung nữ Điềm Nhi
kia vì sao có biểu hiện lạ như vậy, ông suy nghĩ một chút mới nhận ra
lúc hoàng hậu đến không có nghe được phần nói chuyện ban đầu, nếu chỉ
nghe được một chút vừa rồi khi hoàng đế và Giang đại tiểu thư nói thì
đúng là chuyện không nhỏ chút nào: “ Không xong.”
“ Trịnh công công, có chuyện gì vậy ạ?” Thái giám Tiểu Tư nghe Trịnh
công công đột nhiên nói vậy thì làm lạ: “ Sao lại không xong?”
Trịnh công công lo lắng: “ Có thể vừa nãy hoàng hậu hiểu lầm mất rồi.”
" Hiểu lầm?"
" Chắc chắn là vậy rồi." Xem biểu hiện hoàng hậu lúc đi ra như vậy
thì thật đáng lo, Trịnh công công thà rằng vừa rồi y như vậy có hiểu lầm thì tức giận lao vào trong xem ra vấn đề được giải quyết, bây giờ thì
đúng là lớn chuyện.