Nhã Thanh cùng Vong Âm và Thẫm Ngụy tới lui trong thôn thêm một vòng, sau
khi bọn họ mua thêm khá nhiều các loại thảo mộc khác ở mấy nơi lại quay
trở về căn nhà của hai ông bà lão kia.
Bình thường ở thôn Thủy Liêm chỉ có hai nhà trọ, thương nhân cùng
người Bạch Miên quốc khi đến cũng sẽ ở lại đó, nhưng vì là nơi khá đông
đúc để tập trung trao đổi mua bán nên vấn đề không đủ nơi ở là việc
thường xuyên xảy ra. Chính vì vậy nhà dân cũng được mọi người bỏ tiền để xin ngủ qua đêm không lạ, hơn nữa nhà của hai ông bà lão này cũng khá
rộng lớn, việc muốn cho người ngoài thôn ngủ lại sẽ không có vấn đề.
Ông bà lão chờ một buổi đến gần tối thì thật sự thấy ba người thanh
niên kia quay trở lại, bà lão nữa tin nữa ngờ nhưng nghĩ họ chưa nhìn
thấy cũng đoán ra nhà mình có người bệnh thì chắc thật sự là có thể nhìn ra, vì vậy quyết định liều thử mới mở cửa mời họ vào nhà.
Căn nhà này của hai ông bà bên trong khá rộng rãi còn có thể thấy có
ba căn phòng nằm liên tiếp nhau, bà lão mời cả ba người ngồi xuống rồi
vào trong nói muốn dọn đồ ăn lên dù Nhã Thanh đã từ chối.
Ông lão nhìn họ một hồi rồi ngừng lại trên người Nhã Thanh mới nói: “ Cậu thật sự là đại phu, có thể xem bệnh được sao?”
“ Đúng là khó tin nhỉ?”
“ Đúng vậy, mới đầu nhìn thấy y ta cũng không tin.”
Nhã Thanh khó chịu nghe hai tên kia nói chuyện với nhau mà còn không
thèm hạ nhỏ tiếng của mình xuống, y chẳng buồn để tâm đến bọn họ nữa mới nói: “ Cháu thật sự là đại phu, cũng muốn biết là ai trong nhà bị bệnh
đúng không ạ.”
“ Haizz.” Ông lão thở dài mới nói: “ Nhà lão trước kia còn có hai đứa con trai cùng hai con dâu, vậy nên lúc dựng lên ngôi nhà này mới cố ý
làm rộng một chút. Nhưng từ hơn hai năm trước bốn đứa nó nói ra ngoài
làm ăn, mang theo rất nhiều thảo mộc cùng lương thực đổi và mua được từ
người Bạch Miên. Thế nhưng thời gian đó loạn lạc còn xảy ra khắp nơi,
cũng không phải là tân đế mới đăng cơ của bây giờ, cuộc sống nghèo đói
không phải muốn nói làm ăn đã được, trên đường còn bị đạo tặc chặn đường cướp của, ta chỉ nhận được tin bọn chúng đều mất mạng cả.”
Ba người im lặng nghe ông lão nói cũng không lên tiếng, lúc đó vẫn
còn cùng Duật Ngôn Phong dẫn binh lật đổ tiền triều, tình hình cuộc sống dân chúng bấy giờ khổ cực ra sao dưới triều đại của Thừa Viêm đế họ đều biết.
“ Chúng nó chỉ để lại cho chúng ta một đứa cháu trai bây giờ được
chín tuổi, nhưng không ngờ lại mắc phải bệnh lạ suốt ba tuần qua, dù đại phu trong làng hay người Bạch Miên cũng không xem ra được bệnh gì.
Chúng ta cũng chỉ còn có một đứa cháu trai này, thật sự không muốn để
mất nó nữa.”
Nhã Thanh nói vội: “ Có thể nào cho cháu xem đứa trẻ một chút không ạ?”
“ Thật… thật ra.” Ông lão lại lấp bấp khó xử nói: “ Ta thấy cậu cũng
chỉ là có lòng tốt, thế nên không muốn lừa cậu. Cháu của ta có thể bệnh
sẽ bị truyền nhiễm, vậy nên…”
“ Có phải tất cả trẻ con trong thôn Thủy Liêm đều mắc phải?”
“ Cậu… làm sao cậu biết được.”
“ Chuyện đó không quan trọng, cứ để cháu xem bệnh cho đứa bé trước đi ạ.”
Ông nhìn bà lão vừa bưng mâm cơm lên vẻ mặt đầy lo lắng rồi lại gật đầu: “ Được, đi theo ta.”
Nhã Thanh theo ông lão vào trong một trong ba căn phòng, vừa vào đã
nhìn thấy đứa bé trai nằm trên giường. Cả gương mặt và nước da của nó
thật sự có một chút xanh tím mà thôi, hơi thở tuy cũng yếu ớt nhưng
không có mấy vết đỏ nổi trên người giống như lời Thái Tuệ Linh kể. Chắc
là mọi người cứ suy đoán bệnh dịch liền truyền tai nhau thêm bớt mới có
lời đồn đó, y vừa định bắt mạch cho nó thì một bàn tay đặt trên vai
mình.
Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Sẽ không sao chứ?”
Nhìn lại xem Thẫm Ngụy và cả biểu hiện lo lắng của Vong Âm, Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn mới nói: “ An tâm đi.”
Nếu đã xác định không phải bệnh lây nhiễm thì không cần lo lắng, hơn
nữa cũng chỉ xuất hiện ở mấy đứa trẻ khoảng mười tuổi đổ xuống. Không
giống như lần bị người phụ nữ kia ngăn cản, bây giờ Nhã Thanh có thể bắt mạch cho đứa bé này rõ hơn. Y trong lòng chắc chắn không phải dịch bệnh truyền nhiễm, mà còn có chút ngạc nhiên mới nói: “ Giống như hiện tượng bị trúng độc nhưng cũng không phải.”
“ Trúng độc nhưng không phải?” Ông lão lo lắng lập lại lời khó hiểu của Nhã Thanh.
Y lại nói: “ Có thể mấy đại phu trong làng chưa từng gặp qua không phân biệt được nên mới xem là vấn đề lớn.”
“ Theo lời ngươi nói thì bệnh này không khó chữa.”
“ Ta nói mình đi khắp nơi vừa trị bệnh vừa học hỏi thêm có cái tốt
cũng không sai.” Nhã Thanh an tâm hơn mới nói: “ Những người chưa từng
gặp bệnh này đương nhiên không có hiểu biết về nó, tự nhiên sẽ thành
bệnh nan y không thể chữa. May mắn ta trái lại đã từng trị qua, mà người mắc phải lại chẳng ai khác chính là mẫu thân của mình.”
“ Bá mẫu?” Vong Âm ngạc nhiên lại hỏi: “ Vậy chứ thật ra là bệnh gì,
còn có không phải nói chỉ trẻ nhỏ mới bị bệnh không phải sao?”
Nhã Thanh đứng lên khỏi giường, y thở dài: “ Đây là ăn trúng những
thứ không tốt, lần đó là do mẫu thân ở đâu nhặt về một con thỏ bị người
săn bắn được nhưng chắc không tìm thấy để mang về. Ta đã nói không được
cũng không chịu nghe, nhất định thấy tiếc rẻ mà làm thịt luôn. Con thỏ
ấy có bệnh, ăn vào không sạch sẽ mới trúng độc luôn.”
Vong Âm và Thẫm Ngụy nghe thấy cũng không đỡ nổi tính tình
của Diễm Nghệ, cuối cùng cả hai chỉ đành im lặng nghe Nhã Thanh nói
tiếp.
“ Vì tình trạng này thường không xuất hiện ở con người, lúc xem bệnh
lại chẳng biết là trúng độc hay bệnh gì nên khiến mấy đại phu bị lầm lẫn linh tinh. Cũng may ta trước đó biết mẫu thân làm thịt con thỏ kia,
đoán ra nguyên nhân rồi mới tìm cách trị mới ổn thỏa.”
Không đợi có người hỏi thêm, Nhã Thanh lại nói: “ Nhưng vẫn có nhiều
chỗ không tương đồng, ở đây chỉ có những đứa trẻ bị mắc phải bệnh mà so
với mẫu thân ta năm đó còn tính là nặng hơn.”
“ Vậy… vậy chúng ta phải làm sao, Tiêu Quân còn có thể cứu được hay không?”
Nghe ông lão nói Nhã Thanh đoán Tiêu Quân là tên đứa bé kia, y lên
tiếng hỏi: “ Mọi người trong làng có thường ăn uống hay sử dụng chung
thứ gì hay không?”
“ Không có đâu, chúng ta chắc chắn ăn uống đều sạch sẽ. Cũng sẽ không tùy tiện ăn dùng mấy loại vật không biết từ đâu ra.”
Tuy biết mấy lời này của ông lão chỉ là muốn chắc chắn mình không
dùng đến mấy loại thức ăn từ đâu nhặt về, nhưng Nhã Thanh vẫn cứ cảm
thấy ngại vì cứ như chuyện năm đó Diễm Nghệ làm bị lên án vậy, y mỉm
cười: “ Ý cháu không phải vậy… nhất là nước, mọi người sử dụng nước từ
đâu?”
“ À phải rồi.” Vừa nghe Nhã Thanh nhắc nhở thì ông lão mới nhớ ra mà
vội vàng nói: “ Tất cả người dân trong thôn làng đều sử dụng nước của
sông Thủy Liêm, nhưng từ xưa đến nây đều như vậy không có vấn đề gì.”
Nhã Thanh gật đầu lại nói: “ Thuốc cháu có thể chế được nhưng nếu
không trị từ gốc, cậu bé vẫn uống vào thứ nước đó thì không hay, vẫn có
khả năng lại trở bệnh.”
“ Làm sao ngươi chắc chắn là do nước sông?” Thẫm Ngụy lên tiếng hỏi.
Nhã Thanh nói: “ Ở việc chỉ có trẻ nhỏ bị bệnh ta đoán số lượng sử
dụng những thứ không sạch sẽ đó sẽ rất ít, thế nên so với sức khỏe và
khả năng của người lớn sẽ trực tiếp được bài tiết ra ngoài mới không sao cả. Thế nhưng đứa bé này tình trạng còn nặng hơn cả mẫu thân ta trước
kia, vậy nên có khả năng nó đã sử dụng thứ đó trong thời gian dài tích
tụ mới thành.”
“ Thì ra là như vậy.” Vong Âm gật đầu: “ Nếu là thức ăn thì không thể có tình trạng sử dụng lâu dài một thứ, nên chỉ có khả năng là nước
uống. Vừa đúng dân làng đều cùng sử dụng nước sông Thủy Liêm, và có khả
năng liều lượng nhỏ trong nước ít nhiều không có ảnh hưởng đến người
trưởng thành.”
Thẫm Ngụy không cần hỏi nữa, hắn trực tiếp nói với ông lão: “ Làm
phiền báo lại với mấy thanh niên trong làng tìm kiếm dọc từ bờ sông Thủy Liêm lên thượng nguồn, có thể đâu đó bị kẹt lại xác động vật đang phân
hủy, tìm thấy cũng cần xử lý ngay.”
Nói chuyện với người thông mình cũng không cần phải tốn công giải
thích thêm nữa, Nhã Thanh giao lại mấy chuyện khác cho Thẫm Ngụy và Vong Âm xong lại ra khỏi phòng. Y vừa ra ngoài đã nhìn thấy bà lão vẫn còn
lo lắng chờ đợi mới nói: “ Đứa bé sẽ không sao đâu ạ, có thể cho cháu
mượn phòng bếp một chút.”
Rất nhanh từ lúc Nhã Thanh dùng mấy loại dược liệu của mình nấu thuốc cũng có thể cho đứa bé kia uống, sau đó một hồi quả thật tình trạng của nó có khả tốt hơn ít nhiều. Hai ông bà lão vừa thấy vậy đã vui vẻ theo
lời Nhã Thanh đi nói lại chuyện này với người trong làng, Vong Âm cũng
theo lời y mang đơn thuốc của mình đưa cho tất cả mọi nhà.
Không lâu sau mấy thanh niên trong làng tìm dọc theo bên sông Thụy
Liêm, thật sự đúng tìm được xác chết của một con nai đang phân hủy gần
hết bị kẹt giữa hai mỏm đá giữa sông. Cuối cùng vẫn đề được giải quyết
nhanh hơn họ tưởng tượng, may mắn không xảy ra chuyện gì lớn.
Điều đáng nói là cả ba lo lắng mọi người trong làng sẽ tìm đến nói
mấy lời như cảm ơn hay làm lớn chuyện, thế nên khi trời vừa bắt đầu sáng họ đã nhanh chóng rời khỏi Thủy Liêm Thôn. Vừa khi trở lại nhà dân mà
mình gửi Hắc Bảo cùng Mã Yết thì đã nhận ra Thái Tuệ Linh ở đó chờ sẵn.
“ Mọi người đến rồi sao?”
“ Sao cô lại ở đây?” Nhã Thanh cảm thấy lạ mới lên tiếng hỏi đầu tiên.
“ Ta nghe nói Nhã Thanh công tử vừa tìm được nguyên nhân bệnh của mấy đứa trẻ trong làng tối qua, cũng không thể tự nhiên đi tìm các huynh
nên mới quyết định đến chờ ở đây.”
Thẫm Ngụy không nói chỉ lạnh mặt nhìn Thái Tuệ Linh, trái lại lần này nàng ta lại hình như không né tránh đi phải nhìn hắn mà còn sẽ lén liếc mắt đôi ba lần giống như đang thăm dò gì đó.
Vong Âm bây giờ mới lên tiếng: “ Tuệ Linh cô nương, không phải cô nói sau khi đổi được đồ rồi sẽ nhanh chóng trở về Bạch Miên sao?”
“ Đúng vậy.” Thay vì Thẫm Ngụy, lúc nhìn Vong Âm thì Thái Tuệ Linh
lại có chút ngượng ngùng. Nàng cười nói: “ Nhưng một mình ta có chút
nguy hiểm, khi đến đây cũng đã gặp đủ chuyện rồi nên mới muốn nhờ đến
mọi người.”
“ Nhờ chúng ta?” Nhã Thanh hỏi lại.
“ Đúng vậy, không biết có thể làm phiền các huynh đưa ta trở về về Bạch Miên có được không?”
“ Không được.” Thẫm Ngụy lạnh giọng chắc chắn nói.
Thái Tuệ Linh biết sẽ không đơn giản như vậy, khi Thẫm Ngụy lên tiếng nàng còn có chút sợ mới cố ý không nhìn hắn mà tiến gần nói nhỏ với Nhã Thanh. Dù sao nàng cũng đoán thuyết phục được y thì hai người kia không thành vấn đề: “ Làm ơn đi, ta nhất định sẽ báo đáp các huynh. Huynh
không phải là đại phu sao, ở Bạch Miên quốc chúng ta có thể trồng ra rất nhiều các loại thảo mộc quý hiếm, đại phu như huynh không phải đều rất
muốn đi thử sao. Dù gì cũng đã đến nơi này rồi, chẳng còn bao xa lại
không đến Bạch Miên một lần cho biết có phải đáng tiếc quá không?”
“ Cái này.” Nhã Thanh vừa nghe nói đã thật sự bị hấp dẫn, y nghĩ đây
cũng không phải ý tồi xong mới nhìn Thẫm Ngụy và Vong Âm: “ Ta cùng Tuệ
Linh đến Bạch Miên một chuyến, dù sao hai người cũng không nhất định
phải đi cùng ta.”
“…”