Nhã Thanh cùng Vong Âm đi trên đường lớn của Bạch Miên hoàng thành, nơi này quả nhiên dù là sớm hay tối vẫn chẳng khác nào đang có lễ hội, mỗi nơi
trên đường không phải ca vũ biểu diễn thì cũng là đốt pháo treo đèn vô
cùng nhộn nhịp. Nhã Thanh ngừng lại ở mấy quầy hàng bán những món vật
dụng hay trang sức của người Bạch Miên: “ Ông chủ, thứ này được làm rất
khéo, dùng để làm gì vậy?”
“ Khách quan là người Thiên Lang quốc đến sao?” Giao hảo giữa Bạch
Miên và Thiên Lang rất tốt, vì vậy ông chủ quầy hàng vừa nhìn y phục của Nhã Thanh đã nhận ra.
Ông cầm hai chiếc tua đỏ có nút thắng rất tinh xảo và đẹp mắt đưa đến cho Nhã Thanh xem: “ Đây là phúc hỷ được thắt theo mối thắt đặc biệt có thể nối trên bội ngọc đeo bên mình, nút thắt này theo người Bạch Miên
chúng ta có ý nghĩa mang lại may mắn và hạnh phúc, sau khi mang đến xin
phúc khí từ các vị thiên tri ở Tự Ly Đề bên kia rồi tặng cho người quan
trọng của mình, như vậy sẽ đem đến mọi ước nguyện và phúc khí bản thân
mong muốn cho người đó.”
“ Thần kỳ như vậy?” Nhã Thanh mỉm cười, đây ý nghĩa chắc cũng không
khác gì là bùa bình an may mắn gì đó. Mỗi nơi đều sẽ có những tục lệ hay quan niệm khác nhau, y không nghĩ mình sẽ tin hay không tin, nhưng thứ
này thật sự rất đẹp nên Nhã Thanh muốn mua cho Diễm Nghệ cùng Niệm Vân. Y chưa từng rời khỏi Thiên lang bây giờ cũng đã đi một lần, vẫn nên mua
một thứ gì đó tặng cho họ: “ Bán cho ta hai cái này được chứ?”
“ Hai cái sao?” Ông chủ ngạc nhiên hỏi lại, nhưng hình như người kia
không nghe thấy vì tiếng ồn ào trên đường thế nên cũng không tò mò tiếp. Ông thu tiền xong lại hỏi: “ Khách quan sẽ đến xin phúc khí chứ?”
“ Đương nhiên rồi.” Nhã Thanh nếu đã mua phúc hỷ của người ta thì
cũng nên làm theo quan niệm hay tục lệ về việc cầu phúc của họ. Y không
ngại mấy việc không thật tế này mà nói: “ Xin hỏi ông chủ Tự Ly Đề mà
ông nói nằm ở đâu?”
“ Khách quan đi hết mấy quầy hàng trên con đường này, ở phía cuối sẽ
nhìn thấy một cây cổ thụ rất lớn có dựng một tiểu quán. Mang theo phúc
hỷ này đến đó nói cần thiên tri cầu phúc là được.”
“ Hiểu rồi, cảm ơn ông chủ.” Nhã Thanh gật đầu xong nhìn lại phía sau mình, Vong Âm bình thường sẽ cùng với Thẫm Ngụy đôi co không ít, bây
giờ một mình lại vô cùng im lặng: “ Đi thôi.”
Ông chủ nhìn hai người đi rồi mới làm lạ lẩm bẩm trong miệng: “ Nhân
duyên tại sao lại cần đến hai mối thắt, không lẽ vừa rồi ta nói có thiếu sót gì đó khiến họ không hiểu sao?”
“ Nhã Thanh, ngươi tin mấy việc như vậy sao?”
Nghe Vong Âm hỏi, Nhã Thanh vui vẻ nhìn hai tua dây đỏ với nút thắt
tinh xảo trên tay mình: “ Không quan trọng tin hay không tin, sự thật
hay không thật. Quan trọng là tâm ý của bản thân mà thôi.”
“ Thật không ngờ ngươi cũng sẽ nói mấy lời này.” Vong Âm cười nói.
“ Ngươi hiểu ta là người thế nào sao?” Nhã Thanh lại nói: “ Đến Tự Ly Đề đó xong chúng ta trở về Nguyệt Xuân viện đợi Thẫm Ngụy, nếu hắn vẫn
chưa chịu trở lại thì cứ theo lời hắn rời khỏi hoàng thành trước.”
“ Được.”
Nhã Thanh suy nghĩ vẫn là nên đợi Thẫm Ngụy trở lại, nhưng nếu cứ ở
Nguyệt Xuân viện kia thì cũng không tốt, vậy nên y cho rằng có thể ra
khỏi hoàng thành Bạch Miên đến xem mấy vườn thảo mộc bên ngoài đó rồi
chờ Thẫm Ngụy quay lại luôn vậy.
Nghĩ một hồi thật sự đã đến một tiểu quán ở ngay dưới gốc đại thụ lẻ
loi trong khung cảnh hoàng thành xa hoa, Nhã Thanh đi vào trong cũng
nhìn xung quanh nơi này khá vắng người, hơn nữa bàn ghế đều là vật gỗ
đơn sơ rất khác so với khung cảnh phồn hoa của hoàng thành.
Một tiểu cô nương thấy người đi vào liền ra đến cửa để chào đón: “ Các vị là đến gặp thiên tri cầu hỷ phúc sao?”
“ Đúng vậy.”
“ Xin mời theo ta.” Tiểu cô nương dẫn họ đến trước một căn phòng gỗ có rèm che rồi mới hỏi: “ Là vị nào muốn xem trước ạ?”
“ À…” Nhã Thanh xem ra ý là chỉ được từng người vào trong, y nhìn Vong Âm gật đầu bảo hắn chờ rồi mới nói: “ Là ta.”
“ Mời ngài vào trong.”
Nhã Thanh theo lời tiểu cô nương kia đưa tay vén rèm che rồi đi vào
trong phòng gỗ, bên trong là một lão tử bận y phục màu xám có chút đơn
sơ, ông nhìn Nhã Thanh rồi mới đưa tay ra ý bảo y ngồi xuống ghế trước
bàn đối diện mình.
Vong Âm bên ngoài chờ đợi hồi lâu cảm thấy nóng ruột, hắn còn đang
định cứ mặc kệ rồi đi vào trong xem thử thì đã nhìn thấy Nhã Thanh trở
ra. Nhận ra vẻ mặt y có gì đó không đúng hắn mới lại gần hỏi: “ Ngươi
không sao chứ?”
“ Không sao.” Nhã Thanh lắc đầu, y hơi ngước mặt nhìn Vong Âm suy
nghĩ gì đó. Nhã Thanh siết chặt hai mối dây đỏ trong tay, một hồi lại
như thông hiểu tất cả mà thả lỏng không muốn suy nghĩ nữa: “ Ta xong
việc ở đây rồi, quay lại thôi.”
“ Nhưng…” Vong Âm vẫn cảm thấy không đúng nhưng chưa kịp hỏi thêm gì
lại bị Nhã Thanh nắm lấy cổ tay kéo nhanh đi, hắn ngạc nhiên nhìn chăm
chăm vào tay mình đang bị y nắm lấy. Bình thường đều là Nhã Thanh chú ý
không đụng chạm với hắn, thế nên hành động như vậy không tránh khỏi bất
ngờ.
“ Nhã Thanh?” Hai người vừa rời khỏi tiểu quán cũ kia chưa đi được
bao xa thì Nhã Thanh chợt ngừng lại, Vong Âm thấy y đột nhiên lảo đảo
vài bước muốn đứng không vững thì vội đưa tay đón lấy để y dùng mình làm điểm tựa: “ Ngươi làm sao vậy?”
Nhã Thanh cơ thể bất ngờ suy yếu không có sức, cả người cũng đổ mồ
hôi tựa như phát sốt. Y biết nguyên do là ở đâu nên cũng không vội hoảng hốt, bình thường mỗi khi tái phát thì người đầu tiên phát hiện là Thẫm
Ngụy, bây giờ không có hắn bất giác cũng quên mất chuyện này. Y trách
mình thời gian này quá ỷ lại vào kẻ khác, Nhã Thanh nhỏ giọng nói: “ Ta
bây giờ thật sự không ổn rồi.”
“ Cái gì không ổn, ngươi khó chịu ở đâu, ta đưa ngươi đi tìm đại phu?”
Nhã Thanh lắc đầu, y nắm lấy y phục của Vong Âm: “ Ta biết sức khỏe mình ra sao, đưa ta trở về phòng mình ở Nguyệt Xuân viện.”
Ngay cả giọng nói của Nhã Thanh cũng nghe ra yếu ớt đến vậy, Vong Âm
lo lắng nhưng cũng tin lời y nên không chậm trễ bế lên Nhã Thanh vội
vàng đưa y trở về Nguyệt Xuân viện. Nhận ra Nhã Thanh tựa đầu vào bên
ngực mình như đã thiếp đi lại khiến Vong Âm sợ hãi, không quan tâm đến
những ánh mắt tò mò hiếu kỳ của người ở Nguyệt Xuân viện, Vong Âm cứ như vậy ôm Nhã Thanh đến tận phòng ngủ đêm qua của y rồi đặt người lên
giường.
“ Nhã Thanh, ngươi sao rồi?”
Bị vỗ nhẹ trên mặt mình như muốn đánh thức dậy, Nhã Thanh chỉ là nhắm mắt một lúc vì cảm thấy khó chịu, y nhíu mày lại nói: “ Ta không sao,
lấy giúp ta lọ thuốc màu xanh trong bao đồ.”
“ Được.” Vong Âm ở bao đồ của Nhã Thanh nằm cuối giường lấy ra lọ
thuốc mà y nói, vì bên trong chỉ có duy nhất một lọ nên hắn cũng không
lo lắng sẽ lấy nhầm mà đưa đến: “ Là thứ này đúng chứ?”
Nhã Thanh gật đầu rồi mới muốn nhận lấy, thế nhưng nhìn tay y đưa tới còn run lên thấy rõ, Vong Âm không cần suy nghĩ nữa mà mở lọ thuốc đổ
ra tay mình một viên cũng đỡ đầu Nhã Thanh cao hơn một chút: “ Để ta
giúp ngươi.”
Uống thuốc vào một hồi cũng tự nhiên sẽ cảm thấy tốt hơn, Nhã Thanh
đưa mắt nhìn Vong Âm ngồi bên cạnh giường mình chẳng nói chẳng rằng,
hiếm khi mới có thể nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc cũng kiềm chế như vậy
của hắn. Biết không thể giấu tiếp được, Nhã Thanh thở ra một tiếng mới
nói: “ Ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, làm ra bộ dạng như vậy còn giống ngươi sao?”
“ Bệnh của người có từ lúc nào, mỗi lần đều khó chịu như vậy, không
thể chữa khỏi sao? Còn nữa…” Vong Âm chưa nói hết thì lại thấy Nhã Thanh mỉm cười, hắn lớn tiếng: “ Ngươi lúc này còn có thể cười?”
“ Nhìn ngươi còn xem ta bị bệnh đến sắp chết sao?” Nhã Thanh nói: “
Đừng lo, chỉ là triệu chứng một thời gian, về sau tự nhiên sẽ không sao
nữa.”
“ Ngươi vừa rồi nhìn thấy có bao nhiêu khó chịu còn nói sẽ không có gì?”
“ Ta là đại phu, ít nhiều vẫn sẽ rõ tình trạng sức khỏe của bản thân mình hơn ngươi.”
“ Thẫm Ngụy cũng biết chuyện này có đúng không?” Vong Âm nhớ lại có
vài lần Thẫm Ngụy cùng Nhã Thanh úp mở chuyện gì đó, thậm chí còn muốn
giấu diếm hắn trên đường đi liền nhíu mày.
“ Đúng vậy.” Nhã Thanh xem Vong Âm hình như rất nghiêm túc, cũng biết hắn sẽ vì mình không chịu nói mà tức giận nên xoay đầu vào trong nhắm
mắt lại như muốn ngủ.
Vong Âm trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn nhịn đã lâu bây giờ không
có Thẫm Ngụy ở đây lại càng chẳng muốn kiềm chế nữa. Suy nghĩ trong đầu
cũng từ từ thiêu đốt đến sự nhẫn nại cuối cùng của mình, hắn trầm giọng: “ Tại sao lại không nói cho ta chuyện này?”
Nhã Thanh không trả lời, y làm như mình không nghe thấy mà tiếp tục
nhắm mắt muốn nghỉ ngơi. Những tưởng Vong Âm sẽ giống như bình thường vì không muốn phiền y mà chịu bỏ qua thì không ngờ đột nhiên giường lại
rung chuyển mạnh, Nhã Thanh giật mình xoay người thì đã nhìn thấy gương
mặt Thẫm Ngụy gần sát trước mắt mình: “ Vong Âm?”
“ Nhã Thanh, ngươi yêu Thẫm Ngụy sao?” Vong Âm ngồi một bên giường,
hai tay lại chống hai bên người Nhã Thanh, hắn cong lưng cúi thật gần
đối diện với y. Vong Âm thật sự muốn nghe câu trả lời, hắn không muốn
tiếp tục đợi nữa: “ Là ta thì sao?”
Nhã Thanh nghiêm mặt, y đôi mắt không hề chớp một lần tựa như muốn
nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời của mình. Y nên trả lời thế nào, là yêu
hay không yêu? Khi câu trả lời còn chưa thốt ra thì trên môi đột nhiên
lại cảm nhận thấy hơi ấm xa lạ, Nhã Thanh ngẩn người không rõ điều gì
đang xảy ra, y chỉ đang nghe thấy nhịp đập trong lòng ngực mình lại trở
nên không thể kiểm soát.
Vong Âm chưa từng nghĩ sẽ làm việc gì Nhã Thanh không muốn, thế nhưng khi cảm nhận được cả hơi thở của y ngay trên mặt mình, ánh mắt cũng
không rời được đôi môi tựa như muốn nói lại không rồi không tự chủ hôn
xuống. Hắn không hối hận, cho dù câu trả lời đó là gì cũng sẽ không hối
hận.
Siết nhẹ lại bàn tay mình, Nhã Thanh đúng ra phải nên tức giận vì
hành động của Vong Âm, thế nhưng y không ghét chuyện này một chút nào.
Nếu thật sự có thể đón nhận tình cảm của hắn, có lẽ sẽ không tệ như
những gì y nghĩ.
Vong Âm đột nhiên giật mình sực tỉnh, hắn tách ra khỏi môi Nhã Thanh
lại lập tức đứng lên. Hắn vừa hôn Nhã Thanh mặc dù chưa được sự đồng ý
của y: “ Xin lỗi… ta… ta không biết mình vừa mới làm gì.”
Nhã Thanh không nói gì, y chống tay ngồi dậy rồi sợ nhẹ qua môi mình, thật chẳng hiểu nổi tình cảnh lúc này nên nói gì cho phải. Nhưng nếu đã không ghét thì cũng không tính là hắn đã làm sai, Nhã Thanh định nói
không có gì nhưng Vong Âm lại giống như sợ phải nghe mà vội vàng nói xin lỗi xong lại bỏ đi mất.
Nhã Thanh vừa sau khi bị người khác hôn còn bình tĩnh như hơn cả đối
phương, thế nhưng lúc chỉ còn lại một mình trong phòng thì mặt cũng bắt
đầu nóng bừng lên, y thậm chí còn không dám nhìn vào gương để xem mặt
mình lúc này trở nên thế nào: “ Yêu sao?”