Ngôn Phong lúc tỉnh lại không biết là thời gian nào, hắn bên tai vẫn còn
nghe thấy tiếng mưa rơi. Cổ họng khô nóng, đầu cũng cảm thấy choáng. Hắn cử động ngón tay mới phát hiện tay mình đang bị người khác nắm lấy.
Nhìn Đàn Lục Nhi đầu gục bên giường mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn cố mắt nhắm mắt mở, nàng không có nhận ra hắn tỉnh, tay vẫn cứ vừa xoay vừa
xoa ngón tay hắn. Ngôn Phong đảo mắt nhìn thấy chậu nước có khăn bên
trong, còn cả khăn ngay ngắn đặt trên trán mình.
Lại liếc mắt trở về trên gương mặt Lục Nhi, trên gương mặt xinh đẹp
sưng đỏ còn xuất hiện thêm vết thương do bị cào không thích hợp. Ngôn
Phong trầm tư, trong lòng mỗi lúc một lạnh. Thấy nàng mi mắt gắng gượng
đã muốn khép lại, hắn khẽ gọi: " Lục Nhi."
" Vương gia?" Phiên Vân đang gật gù buồn ngủ, nghe thấy Ngôn Phong
gọi liền giật mình tỉnh, y lo lắng nhìn hắn: " Người đau đầu đúng không? Đại phu đã đến khám rồi, người bị lạnh quá lâu thêm sức khỏe vốn đã
không tốt mới phát sốt. Nghỉ ngơi uống thuốc sẽ nhanh khỏe thôi."
" Ùm." Ngôn Phong mỉm cười, giọng nói khô có chút khàn: " Lục nhi, ta khát, giúp ta lấy nước đi."
" Được, vương gia đợi một lát." Phiên Vân đến bàn rót nước mang lại,
định sẽ đưa đến miệng giúp hắn uống nhưng không nghĩ đến hắn lại không
chịu mở miệng: " Vương gia?"
" Lục Nhi, giúp ta ngồi dậy đi." Ngôn Phong nói: " Ta tự mình uống."
" Nhưng..."
" Không sao đâu." Không đợi Lục Nhi nói gì, hắn lên tiếng.
Phiên Vân kỳ lạ nhìn Ngôn Phong, nhưng hắn hình như rất nghiêm túc
nói. Y đành trước đặt ly nước lên ghế sau đó đỡ hắn dậy, ngồi phía sau
để hắn tựa vào. Phiên Vân lúc này mới một tay cầm ly nước đặt vào tay
Ngôn Phong: " Từ từ thôi, đổ cũng không sao, ta sẽ lại rót ly khác cho
người."
Ngôn Phong không nói, hắn tiếp nhận ly nước Lục Nhi đặt vào tay mình. Tay run nhẹ khiến nước trong ly có rơi ra ngoài một vài giọt nhỏ, thế
nhưng Ngôn Phong vẫn có khả năng đưa đến miệng tự mình uống.
Phiên Vân lấy lại ly trên tay hắn, lại giúp Ngôn Phong nằm xuống.
Trước thay đi khăn trên trán Ngôn Phong sau đó chèn lại chăn cho hắn: "
Vương gia có đói hay không, ta vừa rồi không có thời gian nấu nướng cái
gì, người bệnh cũng chỉ nên ăn cháo thôi, cháo hôm nay nấu vẫn còn chút
ít, để ta..."
" Không cần đâu." Ngôn Phong nhìn Lục Nhi: " Ta không đói, rất buồn
ngủ. Lục nhi, nàng cũng lên giường ngủ đi. Với lại ta chỉ muốn ăn cháo
mới, sáng mai dậy sớm nấu là được rồi."
" À... vậy được, vương gia ngủ sáng dậy rồi nhất định đã nấu cháo chờ người ăn." Phiên Vân cười nói với hắn, y cởi giày lại trèo lên giường
bò vào chỗ của mình ngủ.
Hai người từ hôm đó cũng không ai hỏi chuyện gì xảy ra, cả Ngôn Phong và Phiên Vân đều biết đối phương phải chịu những gì. Cố gắng qua hết
những thời gian này, Phiên Vân chỉ có thể làm hết những gì có thể như
trước.
Chỉ có Ngôn Phong mỗi ngày hôm nay đều phấn đấu hơn hôm qua, hắn
không những đều đặn tập luyện cử động cánh tay còn lén khi Phiên Vân đi
khỏi mà tập nhiều hơn nữa, không chỉ tay mà đôi chân cũng có triển biến
tốt.
Qua một tháng sau thấy chân của Ngôn Phong đã có khả năng tự cử động, Phiên Vân vui mừng thấy rõ. Y mấy ngày suy nghĩ vẽ ra được hình dáng
một cây gậy ba chân, hôm này muốn đến chỗ ngũ lão ông muốn nhờ thử xem
có thể làm ra được hay không.
Lúc trở về thì nhìn thấy trên đường có người bán bánh bột chiên mùi
rất thơm, bất quá người mua đông nên phải chen chúc một chút, chỉ là lúc mua được bánh rồi quay đầu lại chẳng thấy mấy vị đại ca hay theo sau
mình nữa: " Người đâu rồi?"
Phiên Vân loay hoay một hồi nhìn tới lui mà vẫn không thấy họ, sợ lại bị lạc mất còn có thể bị nghi ngờ y bỏ trốn thì thế nào. Phiên Vân nghĩ vậy nên muốn nhanh chóng trở về phủ, chỉ là đi chưa được bao nhiêu đã
bị một chiếc xe ngựa chặn ngang đường. Xe ngựa này y đã từng ngồi qua
nên không lạ có thể nhận ra, y cũng đương nhiên biết chủ nhân của nó là
ai luôn rồi.
Duật Nghĩa từ trong xe ngựa đi xuống, hắn nhìn Phiên Vân mỉm cười: " Lục Nhi cô nương, trùng hợp lại gặp rồi."
" Trùng hợp thật sao?" Phiên Vân mang mạng che mặt nên không thể nhìn thấy y có phần cảnh giác: " Tam hoàng tử không phải là cố ý hay sao, là ta hiểu nhầm?"
" Ngươi không hiểu nhầm." Phiên Vân đã gọi hắn tam hoàng tử thì hai
người cũng không cần làm như không biết nữa, Duật Nghĩa vẫn giữ nụ cười
với y nói: " Phiên Vân không phải lần trước đối với ta còn tỏ ra biết
ơn, sao bây giờ lại như đang đứng trước hổ dữ? Lý nào sau khi không cần
sự giúp đỡ nữa, ân tình kia cũng không cần phải tính?"
Phiên Vân không phải muốn trở mặt, chẳng qua đây là tam hoàng tử là
nhi tử của hoàng đế. Y đêm hôm đó vì lo lắng cho Ngôn Phong nên không
thể lập tức nhận ra, nhưng ngày hôm sau suy nghĩ lại người nghe đến tên
Lục Nhi lại có phản ứng đó, nên là người phải quen biết Lục Nhi, nhiều
khả năng chính là tam hoàng tử.
Hắn biết thân phận của y rồi cũng có thể vì Đan Lục Nhi mà tha cho y, nhưng nếu biết sức khỏe của vương gia đang phục hồi rất tốt, chỉ sợ
vương gia gặp nguy hiểm: " Phiên Vân không quên người đã giúp đỡ, chỉ là thân phận ta lúc này bị người biết rồi, cảm thấy có chút hoảng sợ."
" Ngươi là người thân của Lục Nhi, ta đương nhiên sẽ không để chuyện này bị người ngoài phát hiện, an tâm." Duật Nghĩa nói.
" Đa tạ tam hoàng tử."
Hắn lại nói: " Lục Nhi hiện đang ở Khuynh Dương phủ của ta."
" Ở phụ của người?" Phiên Vân ngạc nhiên: " Nhưng lại sao... tỷ ấy
không phải nên ở Tề An huyện. Biết rõ chúng ta đang trong hoàn cảnh nào
mà vẫn đến hoàng thành?"
" Không phải ta." Thấy ánh mắt Phiên Vân nhìn mình có vẻ nghi ngờ,
Duật Nghĩa lên tiếng giải thích: " Khi gặp ngươi sau hôm đó ta đã đến
thượng thư phủ hỏi qua Kim thiếu phu nhân, khi đó biết Đàn gia các ngươi có chuyện gì. Nhưng ta vốn chưa kịp đến Tề An huyện thì nàng ta đã xuất hiện ở hoàng thành rồi, ta không có đưa nàng đến."
Phiên Vân trong lòng hoang mang, y không rõ phụ thân nghĩ gì lại để
Lục Nhi chạy đến hoàng thành, nếu thân phận của họ bại lộ thì toàn gia
đều chịu chung số phận. Y chỉ cần thêm thời gian hơn hai tháng nữa thôi, một khi vương gia ly khai được hoàng thành cũng không cần thân phận giả này nữa.
" Ngươi không cần lo lắng, nàng ta hiện đã được ta giữ lại trong phủ, sẽ không làm ra việc gì ngu ngốc."
Phiên Vân làm lạ nhìn tam hoàng tử, hắn nói như vậy là thật sự muốn
giúp y sao? Cũng đúng, tam hoàng tử vì Lục Nhi bị gả làm thiếp cho vương gia mà không phục, liên tục đến vương phủ đòi người. Bây giờ biết không phải người mình yêu bị gả, còn có thể ngày đêm bên nhau, hắn làm sao có thể để bị lộ chuyện. Y nghĩ có chút an tâm, tạm thời có thể tin tưởng
hắn nói: " Lại phải nhờ đến tam hoàng tử giúp đỡ, Phiên Vân nhất định sẽ không quên. Về sau nếu người có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm liền
nhất định không từ chối."
" Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đêm hôm đó vương gia xảy ra chuyện gì sao, hình như bệnh rất nặng."
Phiên Vân nghe hỏi thì lúng túng một chút, sau đó lập tức tìm ra lý
do nói: " Là ta không tốt, vương gia chỉ có thể nằm một chỗ cũng chẳng
thể nói. Ta lại vô tâm quên mất không cho người ăn uống gì mấy ngày
liền."
" Sau đó vương gia tình trạng trở nên nguy rồi." Phiên Vân vừa nhìn
sắc mặt Duật Nghĩa nói: " Tam hoàng tử cũng thấy ta lúc đó, là vì khi
vương phi biết được đã rất tức giận dạy ta một bài học. Ta vì quá sợ sẽ
bị phạt nặng nếu vương gia có làm sao, thế nên mới phải đêm khuya chạy
đi tìm đại phu."
" Ra là vậy." Duật Nghĩa nói, trong lòng nghĩ Thệ Ngọc hôm đó trừng
phạt cũng không phải là vì Nhật Minh vương. Có thể là do hôm đó hắn đến
tìm Lục Nhi, cô ta lại cho rằng Phiên Vân là Lục Nhi nên kéo ra trút
giận thì đúng hơn.
Nhìn như tam hoàng tử chịu tin lý do này của y, Phiên Vân sợ mình lỡ
may làm lộ ra việc gì, giống như vừa rồi đi đặt làm một cây gậy sẽ không xong. Y vội nói: " Ta ra ngoài đã lâu, mấy vị đại ca hay đi theo canh
chừng cũng không thấy đâu rồi. Sợ nếu còn không nhanh trở về thì lại làm vương phi tức giận, tam hoàng tử hẹn ngày khác lại tạ lỗi với ngươi."
" Khoan..." Phiên Vân vừa nói xong đã chạy mất, chẳng kịp cho hắn nói thêm cái gì. Duật Nghĩa vì mạng che mặt kia làm cho hôm nay không thể
lại nhìn thấy dung mạo của y, cảm thấy đáng tiếc nói: " Không sao, sẽ
còn gặp lại thôi."
Phiên Vân về đến phủ thì mấy vị đại ca kia vẫn chưa trở lại, xem như
may mắn họ trở lại cũng biết là bị lạc thôi, không đến nỗi sẽ nghi ngờ y bỏ trốn. Y thích thú cầm theo gói bánh bột chiên vẫn còn nóng trở về
phòng, chỉ vừa mở cửa đi vào đã muốn giật mình thả rơi gói bánh.
Ngôn Phong ngồi trên giường nhìn y, trên vai hắn còn đậu một con vẹt
màu xanh với chiếc mỏ đỏ. Điều đáng nói là nó vừa thấy Phiên Vân thì lại cứ liên tục kêu lên: " Phiên nhi về rồi, Phiên nhi về rồi."
" Phiên nhi?" Ngôn Phong nghiêm túc nhìn con vẹt trên vai mình hỏi.