" Lục nhi, mới ra ngoài về đó sao?"
" Lưu nương?" Vừa đến cửa phủ đã thấy Lưu Nương ở đó, bên cạnh còn
một vì cô nương ăn mặc có chút bình dị. Phiên Vân trong lòng bức bối
nhăn mày hỏi: " Vị cô nương này, là tiểu nương tử mới đó?"
" Ngươi cũng biết rồi sao?" Lưu Nương nói: " Cũng không cần ta tốn công nữa, cô ta giao lại cho ngươi."
Phiên Vân đánh giá vị cô nương kia, trên dưới chắc cũng không có lớn
hơn y lại nhút nhát cúi đầu: " Vương phi không phải nói tối nay mới đón
người vào phủ, Lưu Nương tại sao phải vội vàng còn hơn ta vậy?"
Lưu Nương cười hiền: " Đây không phải do ta, đây là Uyên Linh con gái út của đại học sĩ mới bị hoàng thượng giáng tội cả nhà. Nữ tử trong
toàn gia đều bị đầy làm lệ nô cho tướng sĩ, vương phi mới xem như cho cô ta một con đường hôm nay đã chẳng còn nơi về rồi."
" Ra vậy."
Thấy Phiên Vân gật đầu, Lưu Nương lại nói: " Ngươi xem như tốt số,
không ngờ lại là người đầu tiên thoát khỏi Tư Duyệt Thâm còn được vương
phi chiếu cố. Mang cô ta về dạy dỗ một hồi rồi sau đó thu dọn đồ đến chỗ vương phi đi, xem người có thể sắp xếp ngươi ở nơi nào."
" Ta biết rồi." Khóe môi Phiên Vân hơi nâng, y thâm sâu nhìn Uyên Linh xong mới nói: " Ngươi đi theo ta, từ từ dạy dỗ vậy."
Nữ Tử theo sau Phiên Vân chỉ biết cúi đầu chứ chưa từng ngước lên, y
cũng không hề để tâm đến. Đến cửa Tư Duyệt Thâm rồi mới thấy cô ta có
biểu hiện khác, đứng mãi ở đó không chịu bước qua. Y xoay đầu nhìn lại,
chờ một hồi mới nói: " Làm sao vậy, còn không vào?"
" Ta... thật ra ta..." Uyên Linh giọng nói yếu ớt, ngập ngừng chẳng
biết nên làm thế nào. Giống như lấy hết can đảm mới ngẩng đầu lên: " Ta
không muốn..."
" Không muốn cái gì? Không muốn làm tiểu thiếp của vương gia sao?"
Phiên Vân giọng như chế giễu, y đi vòng quanh Uyên Linh đột nhiên lại
nắm lấy cằm của nàng nâng lên: " Gương mặt không đến nổi tệ, không làm
tiểu thiếp mà lại muốn làm thú vui cho các tướng sĩ sao?"
" Ta..." Uyên Linh gương mặt nhỏ biến sắc, nàng mười sáu tuổi vẫn
sống trong nhung lụa, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh không nơi nương tựa
làm sao có thể chịu nổi. Đôi mắt nhòa lệ, nhẫn nhịn nói: " Ta chấp nhận
làm tiểu thiếp của vương gia, còn hơn chịu nhục nhã bị người người chà
đạp."
" Lựa chọn cũng thông minh đấy, nhưng sau này thế nào còn xem ngươi biết điều hay không."
Uyên Linh vì người kia mang mạng che nên chỉ nhìn thấy đôi mắt y,
được biết đây là tiểu thiếp của vương gia vào cửa trước nàng gần nửa
năm. So với lời đồn mỗi nữ tử đã vào cửa vương phủ đều hóa điên dại,
nhưng đôi mắt linh hoạt lại như nhìn thấu suy nghĩ con người này lại
không phải như vậy.
Phiên Vân vì tức giận trước đó vài ngày việc làm của vương phi Thệ
Ngọc, vì vậy tự nhiên đối với nữ tử này lại không có thuận mắt. Cái gì
mà thà chấp nhận làm tiểu thiếp của vương gia, bọn họ mỗi người đều
giống như nhau, khiến người khác chẳng thể hiểu nổi: " Đi thôi."
" Đi... đi đâu cơ?" Uyên Linh ngập ngừng hỏi.
Phiên Vân lại nhìn nàng: " Đương nhiên nếu đã vào cửa Tư Duyệt Thâm
thì phải đến gặp vương gia, ngươi nghĩ vương phi đưa ngươi đến đây để
làm gì?"
Uyên Linh im lặng, nàng nhìn bậc cửa bên dưới chân mình, cuối cũng không thể trốn thoát được cũng phải bước qua.
Phiên Vân về đến cũng không còn kiên kỵ hay lo nghĩ cái gì, y mở cửa
phòng đi vào trong. Vừa lúc Ngôn Phong đang ngồi bên bàn cầm bút viết gì đó lên mặt giấy, nghe tiếng đã biết y trở về mới thuận miệng nói: "
Phiên nhi, về rồi sao?"
" Về rồi." Phiên Vân tháo đi mạng che mặt rồi mỉm cười với hắn: " Không phải đã nói người cần nghỉ ngơi sao?"
" Nghỉ ngơi? Cái này không cần nữa." Ngôn Phong nói lại nhận ra nữ tử đi theo phía sau Phiên Vân, đôi mắt chợt lạnh lùng khiến cho cô ta vì
sợ mà đứng chết ở đó không dám tiến nửa bước, hắn lạnh giọng: " Cô ta?"
" Tiểu thiếp mới của người."
" À." Hắn chỉ có một tiếng như đã biết, sau đó chẳng quan tâm đến nữa mà tự nhiên đứng dậy cởi đi áo choàng ngoài cho Phiên Vân: " Xem mặt
ngươi khó chịu như vậy, để tâm sao?"
" Vương gia, đừng đùa nữa." Không ngờ lại bị hắn trêu, Phiên Vân lui
lại rồi tự cởi áo choàng của mình nói: " Bây giờ cùng ta lại có thêm một rắc rối, vốn nghĩ không cần quan tâm nhưng cô ta cũng chỉ là vô tình bị kéo vào cuộc, người định sẽ thế nào?"
" Không thế nào cả, người không cần mang theo." Ngôn Phong nhìn sắc
trời bên ngoài chẳng bao lâu sẽ tối, hắn nói: " Còn lại chỉ cần ngươi
tính toán là được."
" Hiểu rồi vương gia."
Uyên Linh từ đầu đến cuối chẳng hiểu việc gì, ngây ngốc ở đó cho đến
khi nhìn thấy nam tử tuấn tú đi lướt qua mình rời khỏi phòng. Nàng mặt
đỏ tai hồng, một hồi sau mới có tâm nhìn đến nữ nhân xinh đẹp ngồi ở vị
trí vừa rồi của nam tử kia ngồi, nàng ta im lặng không nói chỉ đành
khiến Uyên Linh tự lên tiếng hỏi: " Người vừa rồi... không lẽ chính là
Nhật Minh vương gia?"
" Đúng vậy." Phiên Vân mỉm cười: " Vương phủ còn có vương gia nào khác nữa sao?"
" Nhưng..." Uyên Linh bối rối: " Nhưng ta nghe nói... nghe nói vương gia..."
" Là kẻ tàn phế, cũng không thể nói chuyện?"
" Đúng vậy, nhưng vương gia vừa rồi không giống."
Phiên Vân nhìn Uyên Linh thẹn thùng đỏ mặt mà thở dài, so với lúc mới vào cửa khác nhau có bao xa: " Ngươi sao rồi, bây giờ vẫn còn cảm thấy
gả cho vương gia là thiệt thòi chính mình?"
" Ta không có... ta vào phủ cũng đã là người của vương gia, làm sao có thể nghĩ đến thiệt thòi gì đó."
" Trở mặt cũng thật nhanh, nhưng ngươi vừa rồi cũng đã nghe, vương
gia không có ý sẽ giữ ngươi lại bên cạnh." Phiên Vân nói: " Có hai sự
lựa chọn, một là theo sắp xếp của ta, rời khỏi vương phủ đi càng xa càng tốt."
Uyên Linh nghe nói thì hoảng sợ, cho rằng nàng ta ghen ghét muốn đuổi mình mà nóng vội: " Làm sao có thể như vậy, đây là ý muốn của vương
phi. Cô nương cũng chỉ là một tiểu thiếp có quyền đuổi ta đi sao?"
" Vẫn còn lựa chọn thứ hai, ngươi có thể ở lại nơi này làm những gì
ngươi muốn. Thế nhưng ta không có gì đảm bảo ngày tháng về sau của ngươi sẽ dễ sống đâu."
" Cô nói vậy là có ý gì?" Uyên Linh nhỏ giọng: " Lưu Nương đã nói... ta từ nay sẽ phải hầu hạ vương gia thay cho cô."
" Tùy ngươi vậy." Phiên Vân không muốn nhiều lời cùng với tiểu cô
nương ngây thơ vẫn chưa hiểu chuyện này, y đứng lên chẳng nói chẳng rằng đi ra khỏi cửa phòng.
Vẫn như thường ngày sẽ có người theo phía sau y, nhưng lần này không
phải những gia nhân hay canh chừng từng bước trước kia, đổi lại là hai
người thần bí mặt bị áo choàng phủ trên đầu che kín. Phiên Vân bước ra
ngoài khi trời vừa tối, y lên tiếng: " Vương gia đâu?"
" Đàn cô nương xin cứ an tâm, vương gia nói sau khi làm vài việc sẽ quay lại tìm cô nương." Một giọng nam tử trầm ấm trả lời.
Phiên Vân tuy chưa từng gặp nhưng đối với hai người nọ lại vô cùng
tin tưởng, y vì vậy không hỏi thêm gì mà cứ đi thẳng đến Quỳnh Tư viện
của Vương Phi.
Lư Thương thấy người đã đến mới có ý muốn kiêu ngạo ra vẻ một chút,
nhưng khi nhìn đến hai kẻ khả nghi đi phía sau còn có dẫn thêm một trong hai a hoàn của Tư Duyệt Thâm thì gương mặt sắc lại thay đổi, cô lớn
tiếng: " Vương phi chỉ nói một mình ngươi đến, hai kẻ kia là ai, ngươi
đưa bọn chúng đến đây làm gì?"
" Đứng lại đó." Không ngờ Đàn Lục Nhi lại giống như không nhìn thấy
mình mà đi lướt qua, Lư Thương nóng giận đang muốn kéo người trở lại
không ngờ nhìn thấy a hoàn đang bị hai kẻ lạ khống chế, trên tay a hoàn
còn bưng một khay gỗ để chén thuốc có màu đen quái dị. Cô dường như nhận ra gì đó không ổn: " Các... các ngươi muốn làm cái gì, Đàn Lục Nhi
ngươi đang muốn làm cái gì?"
" Không cần hoảng sợ." Phiên Vân đột nhiên ngừng lại, y lạnh lùng
nhìn Lư Thương nói: " Chỉ là muốn vương phi nếm thử một chút, mùi vị
muốn sống không được, muốn chết không xong."
" Ngươi... ngươi muốn làm phản sao?" Lư Thương đương nhiên biết thuốc kia là gì, cô la lớn: " Người đâu, người đâu mau đến đây... a!"
Nhìn thấy Lư Thương lắm miệng lập tức bị vị đại nhân kia đánh ngất
đi, Phiên Vân nhìn hai người này bất ngờ xong lại có phần muốn khen
ngợi. Làm việc tự ý nhưng thích hợp lại mau lẹ như vậy, thảo nào vương
gia mới hai ngày trước còn lo lắng nhất định bảo y phải đi trước, bây
giờ lại có thể an tâm chẳng màng đến y còn muốn trả thù riêng.
" Đàn cô nương, cần chúng ta vào trong cùng hay không?"
" Không cần." Phiên Vân lắc đầu, y lại nhìn a hoàn đang sợ hãi không dám hó hé kia nói: " Chỉ cần cô ta đi cùng là được rồi."
" Nhưng Vương gia đã có lệnh, nhất định phải giữ an toàn cho cô nương."
" An tâm đi, vương phi có là vương phi đi nữa cũng vẫn là nữ nhi. Căn bản không thể làm được gì ta." Phiên Vân nói xong đã quay đầu đi vào,
trong khi cả hai vị kia lại không hiểu đầu đuôi gì.
Chính phòng Quỳnh Tư viện trang bày lộng lẫy xa hoa, mỗi một nơi có
thể nhìn thấy đều treo rèm lụa hoa. Hương thơm của lò đốt hương liệu đến khó hô hấp, Thệ Ngọc vương phi ngồi trước gương ở bàn trang điểm, trên
bàn đầy những trang sức cầu kỳ, phấn son vô số. Nàng chăm chút đuôi chân mày tỉ mỉ, nghe tiếng động chưa nhìn lại đã lên tiếng: " Đưa cô ta đến
rồi sao?"
" Vương phi đang nói ta?"
Dù đã biết là do mình gọi người đến, nhưng không nghĩ Lư Thương dám
tự tiện chưa có sự đồng ý của nàng đã đưa người vào đây. Thệ Ngọc tức
giận quay đầu trách mắng: " Ta có nói cho phép ngươi đưa cô ta vào phòng sao?"
Thệ Ngọc nét mặt ngừng lại, không hề nhìn thấy Lư Thương. Đứng đó chỉ có Đàn Lục Nhi và a đầu lạ mặt từ đâu ra. Nàng cau mày tức giận: " Lư
Thương đâu, ai cho phép các ngươi tự tiện vào đây?"
" Vào thì cũng đã vào rồi, ta nghĩ hay là chúng ta nợ mới nợ cũ đều
tính hết một lần đi." Phiên Vân mỉm cười: " Vương phi người thấy sao?"
" Ngươi..." Đột nhiên đối mặt với nữ nhân này khiến Thệ Ngọc cảm thấy mình bị yếu thế không rõ ràng. Mỗi lần gặp Đàn Lục Nhi cô ta đều run sợ dưới chân nàng, bây giờ lại đầu lưng không cúi mà mỉm cười mỗi bước
chân tiến về phía này. Lại nhìn tới a hoàn đang bưng một khay gỗ phía
sau cô ta, nàng linh cảm không tốt mới lên tiếng gọi: " Lư Thương, ngươi chết ở đâu..."
" Bốp!" một tiếng lớn nghe thật rõ ràng ngay bên tai, Thệ Ngọc chống
tay trên bàn một tay ôm lấy bên mặt, ánh mắt không dám tin nhìn nữ tử
mang gương mặt xinh đẹp luôn khiến mình ganh ghét từ khi nhìn thấy kia: " Đàn Lục Nhi... ngươi...!"
" Thệ Ngọc vương phi." Phiên Vân xem bàn tay mình, y lại ở bàn trang
điểm, trong số trang sức đủ loại lấy đi một chiếc nhẫn ngọc thạch mang
vào ngón tay: " Ta chưa nói qua, ta không phải dạng người hiền lành
thiện lương gì. Hơn nữa, lại là người có thù chắc chắn sẽ báo."
" Ngươi dám..." Hai mắt trợn lớn nhìn chằm chằm vào Đàn Lục Nhi, Thệ
Ngọc còn nhớ lúc cô ta quỳ gối trước mặt nàng, mặt bị đánh đến sưng lớn
cũng không dám phản kháng, chỉ qua vài tháng người hiện tại lại khác đến vậy.
" Ngươi không biết cái gì là nhịn nhục nhất thời sao?" Giống như biết Thệ Ngọc suy nghĩ điều gì, Phiên Vân khinh thường nói: " Nếu không biết nhịn, ta đã sớm bị hại chết dưới tay những nữ nhân kia. Nếu không thể
nhịn, ta cũng đã sớm bị ngươi loại bỏ không phải sao?"