Ngôn Phong cho ngựa ngừng lại trước cổng thành, Phiên Vân vừa rồi vẫn còn
nghe thấy tiếng ồn ào xôn xao của người dân, bây giờ bọn họ lại im lặng
không có tiếng động. Thế nhưng từ biểu hiện của mỗi người nhìn qua đây,
tất cả đều là ánh mắt kính trọng cùng tự hào dõi theo mỗi cử động của
Duật Ngôn Phong. Có thể thấy được, bọn họ đều là đang cảm thấy vui mừng
vì hắn đã ở đây.
" Vương gia, mừng người trở lại." Ngọc Trúc ngước đầu đối diện với Duật Ngôn Phong, hắn so với trước tiều tụy hơn rất nhiều.
Từ trên yên ngựa nhìn người bận y phục đỏ bên dưới, đã năm năm từ lần cuối hắn rời khỏi Thừa Viên Chức, y trông vẫn không có gì thay đổi.
Ngôn Phong không nói gì, hắn bước xuống ngựa lại đưa tay về phía Phiên
Vân nói: " Phiên nhi, đưa tay cho ta."
" Ta tự mình xuống." Phiên Vân không nghĩ sẽ trước mặt nhiều người
như vậy, lại phải khiến Ngôn Phong giúp y, để hắn phải mất uy thế hạ
mình đỡ kẻ khác xuống ngựa. Thế nhưng lại chẳng cho y có cơ hội, Ngôn
Phong vừa khi bị từ chối liền nắm lấy cổ tay Phiên Vân kéo người xuống,
cứ theo đà đó y ngã luôn vào vòng tay hắn.
Phiên Vân chân đã chạm đất rồi mới muốn cùng hắn nói lý, không ngờ
nhìn đến vẻ mặt Ngôn Phong thì nửa chữ cũng không nói ra được. Hắn hình
như không được vui khi bị y từ chối như vậy, thế nên Phiên Vân lại quyết định im lặng không nói gì.
Thấy người cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn một chút, Ngôn Phong buông Phiên Vân ra sau đó mới quay lưng nhìn về phía Ngọc Trúc. Hắn dịu giọng nói: " Ta trở lại rồi."
Phiên Vân lén nhìn những người xung quanh, ngoài người dân vây đông
kín quanh tường thành đang tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn y lạ lẫm, thì những
người đang đối diện với Ngôn Phong lại chẳng chút nào cảm thấy kỳ quái
với hành động của hắn.
Nhất là nam nhân bận y phục đỏ kia, trông hắn không biết nên nói thế
nào. Nói y chỉ là nhân vật tầm thường hình như không phải, nhưng nếu so
với mấy vị thuộc hạ của Ngôn Phong mà y biết tới nay cũng không giống.
" Vương gia đi đường vất vả rồi." Ngọc Trúc nhẹ mỉm cười với Ngôn
Phong, y mỗi cử chỉ đều cảm thấy vô cùng hoàn thiện, không cương cũng
không nhu, làm cho người nhìn đều cảm thấy rất thoải mái.
Ngọc Trúc lại nhìn đến Phiên Vân phía sau Ngôn Phong nói: " Vị này chắc là Đàn công tử, Đàn Phiên Vân?"
Phiên Vân ngạc nhiên: " Ngươi biết ta?"
Thấy Phiên Vân nhìn sang Ngôn Phong tỏ vẻ nghi ngờ, Ngọc Trúc lại nói: " Xin thứ lỗi, là ta đã tự ý cho người điều tra ngươi."
" Điều tra." Chân mày Phiên Vân hơi nhíu lại, y cảm thấy khó chịu khi nghe thấy có người điều tra thân phận của minh: " Ta lại không biết đến chuyện này đấy."
" Ta biết ngươi sẽ không vui." Ngọc Trúc thân mình cúi thấp hơn một
chút, dáng vẻ như muốn nhận lỗi: " Nhưng vì an nguy của vương gia ta
không thể không làm vậy, Ngọc Trúc vẫn phải tạ lỗi với ngươi."
" Việc này..."
Phiên Vân còn đang phân vân, y chẳng biết mình nên nói thế nào cho
phải thì Ngôn Phong lại lên tiếng: " Nếu Ngọc Trúc đã tự mình nhận lỗi,
ta tin Phiên nhi cũng sẽ không tính toán nữa."
Nhìn Ngôn Phong xong Phiên Vân cũng cảm thấy có gì đó không phải, thế nhưng y không muốn nghĩ nhiều mới nói: " Vương gia cũng đã nói vậy, ta
cần gì phải tính toán."
" Hừ." Nhã Thanh đến sau đó một lúc, nhìn liền chắc chắn có mờ ám gì
đó ở đây. Y xuống ngựa rồi nói với Vong Âm: " Người đó là ai vậy, hình
như trong mắt Nhật Minh vương gia có trọng lượng hơn các ngươi thì
phải."
Vong Âm dắt ngựa của cả hai giao lại cho một tên lính dẫn đi, hắn
trầm giọng nói: " Ngọc Trúc cũng là một trong mười ba thuộc hạ dưới
quyền vương gia, tuy nhiên y lại là quân sư của Thảo Đường quân."
" Vậy sao?" Nhã Thanh hơi cong khóe môi, y khó chịu nói: " Tuy chỉ
mới sơ qua nhưng ta có thể nhìn thấy, loại ánh mắt mà quân sư của các
ngươi nhìn Nhật Minh vương, chẳng khác ánh mắt mà vương gia nhìn biểu đệ của ta là bao đâu."
Vong Âm đương nhiên hiểu Nhã Thanh đang muốn nói tới điều gì, đây đã
là chuyện bọn họ không ai không biết rồi. Thế nhưng không nghĩ tới y
cũng thật nhạy bén, chỉ mới liếc mắt đã bị nhận ra rồi.
" Mừng vương gia trở về."
" Nghi Tuyết." Đối nữ tướng bận giáp màu đồng, Ngôn Phong nói: " Những người còn lại đâu?"
" Vương gia, bọn họ đều có công vụ trên mình, hiện tại đều không kịp
trở lại. Ngọc trúc đã gửi tin triệu gọi, có thể một hai ngày nữa mới
nhận được tin tức." Nghi Tuyết trả lời câu chữ rõ ràng không sai sót.
Ngôn Phong gật đầu rồi thấy Nhã Thanh đi lại, hắn nói: " Ngọc Trúc,
đây là Nhã Thanh biểu ca của Phiên Vân. Y cũng là người đã chữa trị cho
ta, nhất định phải tiếp đón chu đáo."
Không đợi Ngọc Trúc kịp nói cái gì, Nhã Thanh đã lên tiếng: " Ta chỉ
vì Phiên Vân, không phải vì vương gia. Vì thế cũng không cần đối với ta
nói mấy lời cảm tạ, cảm thấy không quen."
" Ngươi làm sao vậy?" Phiên Vân ngạc nhiên vì cách nói chuyện của
Nhã Thanh, giống như không có thiện cảm với người này. Y nói nhỏ: " Nhã
Thanh, ngươi khó chịu ở đâu sao?"
" Còn không phải ta vì ngươi sao?" Nhã Thanh nhăn mày.
Không để ý tới hai người nói chuyện, Ngôn Phong lại lên tiếng: " Một
lát đến chính doanh ta muốn biết tất cả những gì xảy ra trong những năm
qua."
" Ngọc Trúc đã hiểu." Ngọc Trúc nói xong lại hướng tới Nhã Thanh và
Phiên Vân: " Bất ngờ không thể chu đáo, ta đã cho người dọn dẹp lại mấy
căn phòng trống. Hai vị đi đường có thể đã mệt mỏi rồi, mọi người có thể đi nghỉ ngơi một chút, ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc rượu đón tiếp."
" Tiệc rượu thì có thể không cần đâu." Phiên Vân đi đường cũng thật
đã rất mệt, y nói: " Ta chỉ muốn có chỗ ngủ một giấc là tốt, làm phiền
rồi."
Nghe Phiên Vân nói, Ngôn Phong suy nghĩ một lúc lại ra lệnh cho Ngọc
Trúc: " Thường Hà phòng để Nhã Thanh nghỉ ngơi, Phiên Vân cứ để ở phòng
của ta là được rồi."
" Thường Hà và phòng của vương gia?" Nghi Tuyết bất ngờ nên không may nói thành tiếng, cô sau đó liền biết sai mà cúi đầu.
Ngọc Trúc xem ra lại rất tự nhiên, y mỉm cười: " Được, ta lập tức cho người đi chuẩn bị."
" Vương gia..." Phiên Vân cảm thấy mình hiện tại ở chung phòng với
Ngôn Phong thì không đúng, y muốn nói lại bị ánh mắt của hắn dọa cho im
lặng.
Ngôn Phong đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc của Phiên Vân, hắn dịu dàng nói: " Phiên nhi muốn ngủ thì trước đó vẫn nên ăn chút gì đi, ta vẫn còn việc
phải xử lý, xong rồi mới tìm ngươi."
" Ta... hiểu rồi."
Nhìn hai người trước mắt, Ngọc Trúc mỉm cười lắc đầu. Vương gia tuy
nói chuyện như rất quan tâm, nhưng rõ ràng là đang muốn uy hiếp người ta cần làm theo ý hắn. Y lên tiếng nói: " Vong Âm, ngươi giúp ta đưa Nhã
Thanh công tử đến Thường Hà đi."
" Được." Vong Âm lo lắng nhìn Ngọc Trúc, thấy y có thể tự nhiên như
vậy cũng rất ngạc nhiên. Hắn rồi lại quay sang Nhã Thanh: " Ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, một lát nữa sẽ sai người mang đồ của ngươi
đến sau."
" Phiên Vân." Nhã Thanh lại kéo tay Phiên Vân nói: " Ta đi trước,
nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ta đến mới có chuyện cần nói với ngươi."
" Được." Y chỉ vừa trả lời thì Nhã Thanh liền bỏ đi trước, thậm chí
không cần nói gì với vương gia hay Ngọc Trúc lời nào. Phiên Vân cảm thấy có chút không phải mới mỉm cười với Ngọc Trúc: " Huynh ấy vì phải liên
tục đi đường xa nên có chút khó chịu, Nhã Thanh không phải có ý xấu
đâu."
Ngọc Trúc nhẹ mỉm cười đáp trả: " Không sao, ta có thể nhìn ra y vì cớ gì lại không vui."
"..."
- ------------------------------------------------------------
Nghi Tuyết dường như không hiểu được chuyện gì xảy ra, sau khi mọi
người đều vào thành rồi cô lập tức chạy đến phòng của Thẫm Ngụy mà lớn
tiếng: " Chuyện này là thế nào vậy?"
" Ta đã nói với muội rất nhiều lần, trước khi vào phòng cần gõ cửa, cũng không được tùy tiện đến phòng của nam nhân."
" Bây giờ ta không có thời gian nghe huynh nói mấy chuyện đó đâu."
Nhìn Thẫm Ngụy đứng bên cửa sổ đang lau kiếm của mình, Nghi Tuyết đập
mạnh hai tay trên mặt bàn: " Hai kẻ kia từ đâu đến, cùng với vương gia
có quan hệ như thế nào?"
" Là người đã trị khỏi thương tích và giúp đỡ vương gia thoát khỏi hoàng thành."
" Đừng đùa với ta, bọn họ có khả năng đó sao? Hơn nữa người tên Phiên Vân đó, vương gia còn để hắn ở phòng của mình." Nghi Tuyết nhớ lại lúc
Ngôn Phong bỏ qua Ngọc Trúc, cứ như vậy kéo người kia xuống ngựa ôm vào
lòng: “ Cái dáng vẻ đó là sao chứ, y thật sự là nam nhân sao?”
" Nghi Tuyết." Thẫm Ngụy đột nhiên trong giọng nói mang vẻ nóng giận, hắn bỏ kiếm trên tay xuống: " Chuyện của vương gia, chúng ta không được phép can thiệp vào."
" Nhưng..." Nghi Tuyết biết Thẫm Ngụy tức giận cũng không có gì lạ
khi mình dám xen vào chuyện riêng của vương gia, thế nhưng cô vẫn không
thể nào hiểu được: " Nhưng vương gia sao có thể làm vậy trước mặt Ngọc
Trúc, còn bảo huynh ấy phải dẫn người đến phòng của vương gia... thật... thật quá đáng."
" Dù sao cũng không phải việc của muội."
" Không phải việc của ta chẳng lẽ cũng không phải việc của huynh sao?"
"..."
Nhìn vẻ hờ hững của Thẫm Ngụy, Nghi Tuyết siết nắm tay thành đấm.
Đúng là cô không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của vương gia, mỗi
người bọn họ đều biết rõ điều đó. Nhưng với Ngọc Trúc không phải vẫn có
ngoại lệ sao, y vì hắn đã từ bỏ hết tất cả rồi, vương gia cũng biết rất
rõ tâm ý của Ngọc Trúc không phải sao?
Không những vậy người đó lại còn là nam, nếu là nữ nhân cô cũng không cần phải khó chịu chạy đến đây hỏi chuyện với Thẫm Ngụy. Vương gia là
đang muốn làm tổn thương Ngọc Trúc sao, nhất định phải là một nam nhân
mới được?
Nghi Tuyết nghĩ cũng đủ tức giận, cô lại lớn tiếng rồi dứt khoát xoay lưng đi mất: " Được, huynh không chịu nói ta sẽ đến hỏi Vong Âm."
Thẫm Ngụy không nói trầm mặt nhìn Nghi Tuyết bỏ đi, hắn ngồi xuống
ghế im lặng một hồi lâu. Nếu thật sự có thể làm gì đó cho Ngọc Trúc, bất cứ việc gì chỉ cần có khả năng hắn cũng sẽ làm, thế nhưng chuyện tình
cảm giữa y và vương gia thật quá phức tạp.
Nhớ lại vừa rồi Ngọc Trúc có thể tỏ ra như không có gì, dễ dàng mỉm
cười như vậy nhưng trong lòng y có bao nhiêu khổ sở hắn có lẽ là người
hiểu rõ nhất.