“ Nhã Thanh.” Vong Âm đợi hết thêm một ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhã Thanh tỉnh lại. Hắn vui mừng nói: “ Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh,
đừng vội cử động sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”
Đầu tiên nhìn thấy chính là Vong Âm ngồi ngay bên giường của mình,
Nhã Thanh trong lòng cũng có chút cảm thấy ấm áp. Y đảo đôi con ngươi
xem một vòng, ngoài Vong Âm thì chỉ nhìn thấy Tiểu Tri Hân đang úp mặt
trên mặt bàn ngủ quên, y khàn giọng lên tiếng hỏi: “ Phiên Vân đâu?”
“ An tâm, Phiên Vân công tử đã trở về cung rồi.” Vong Âm vừa rót một
ly nước đến, cũng đỡ Nhã Thanh ngồi dậy: “ Bá mẫu nói vết thương của
ngươi không quá nặng, nhưng ngươi ngủ liền hơn một ngày khiến ta không
thể thôi lo lắng, bây giờ thấy ngươi tỉnh mới có thể an tâm hơn.”
“ Ta thiếp đi lâu như vậy?” Uống hết ly nước Vong Âm đưa tới mới cảm
thấy cổ họng tốt hơn một chút, Nhã Thanh lúc thử động người đều thấy cơ
thể yếu ớt còn có vết thương ở bụng đau nhói, trong lòng lại có chút
hoài nghi thân thể mình không đúng.
Nhìn thấy Nhã Thanh chân mày hơi nhíu lại, Vong Âm quan tâm hỏi: " Ngươi sao vậy, vết thương lại đau sao?"
" Không sao." Nhã Thanh lập tức trả lời, y lại hỏi: “ Mẫu thân của ta đâu?”
“ Phải rồi, bá mẫu còn đang nấu thuốc cho ngươi, ta đi báo cho người một tiếng ngươi đã tỉnh.”
“ Được.” Vong Âm vừa đi thì Nhã Thanh lại lớn tiếng một chút muốn gọi Tiểu Tri Hân dậy: “ Tri Hân, đừng ngủ nữa.”
“ Ừm…”
“ Nhanh dậy cho ta.”
“ Ân…” Tiểu Tri Hân bị tiếng ồn làm thức, cô mệt mỏi ngồi thẳng dậy
dụi qua hai mắt mấy lần mới nhận ra người gọi mình là Nhã Thanh mà mừng
rỡ: “ Sư phụ, người tỉnh rồi… thật là may quá, ta lập tức đi nói cho sư
mẫu.”
“ Không cần nữa, Vong Âm đã đi rồi.” Nhã Thanh xua tay lại nói: “
Đến, trả lời thành thật với sư phụ thật ra ta tình trạng như thế nào?”
“ Sư phụ người biết sao?” Tiểu Tri Hân ngạc nhiên.
Nhã Thanh nhăn mày: “ Chưa nói đến ta ngủ mất hơn một ngày, thế nhưng vết thương đau nhức, tay chân lại mềm nhũn yếu ớt. Ngươi cho sư phụ
ngươi là ai, có thể không phân biệt được mấy lần cơ thể chính mình bị
thương có nặng nhẹ thế nào sao?”
“ Sư phụ, thật ra…” Tiểu Tri Hân nhỏ giọng: “ Vết thương của sư phụ
có độc, tổ mẫu nói ngay cả người cũng không thể giải, hiện tại nếu có
người giải được loại độc này cũng chỉ có thể là sự phụ tự cứu lấy mình,
vì thế mới phải dùng đến Tử Doanh Đoàn để kéo dài thời gian.”
“ Tử Doanh Đoàn?” Nhã Thanh nghe thì liền hiểu ra lý do vì sao y cảm
thấy cơ thể mình yếu ớt như vậy, thế nhưng nếu là loại độc nguy hiểm đến tính mạng không thể trách Diễm Nghệ lại cần dùng đến loại thuốc này.
Nhã Thanh tự xem mạch cho chính mình, trong cơ thể y quả thật có độc
lạ vẫn chưa giải. Suy nghĩ y lại lên tiếng: " Không ai biết chuyện này
chứ?"
" Không có sư phụ, chỉ có ta và tổ mẫu biết."
" Vừa hay tránh cho bọn họ lo lắng không đâu." Nhã Thanh nói vừa muốn xuống giường, không ngờ lại có người bất ngờ xông vào phòng, tròn mắt
nhìn kẻ kia gương mặt dường như đang tức giận còn cố kiềm chế đối diện
với mình, Nhã Thanh giọng đầy ngạc nhiên: “ Thẫm Ngụy?”
“ Thẫm tướng quân?”
“ Ngươi sao lại ở…”
Chưa cần nghe Nhã Thanh nói hết, Thẫm Ngụy nhìn sang Tiểu Tri Hân gắt giọng nói: “ Y trúng độc... hơn nữa Tử Doanh Đoàn, thứ thuốc này có hại như thế nào các người có thể không biết?”
“ Ta… ta không biết.” Tiểu Tri Hân run giọng: “ Ta chỉ nghe sư phụ nói… ta thật sự không biết nó...”
Không ngờ Thẫm Ngụy cũng có mặt ở đây, còn bị hắn nghe được y nói
chuyện với Tiểu Tri Hân. Nhã Thanh thở dài: “ Thẫm Ngụy, ngươi bình tĩnh chút đi.”
“ Sư phụ.” Tiểu Tri Hân bình thường rất ngưỡng mộ Thẫm Ngụy, luôn
nhìn hắn điềm tĩnh uy phong, bây giờ lại có vẻ tức giận như vậy khiến cô sợ hãi mà vừa lui về sau vừa cúi đầu: “ Ta đã nói trước… nhưng tổ mẫu
vẫn...”
“ Không sao, ta biết.” Nhã Thanh mỉm cười, y đứng lên xoa nhẹ đầu
Tiểu Tri Hân lại nói: “ Ngươi trước ra ngoài đi, không có việc gì đâu.”
“ Vậy… vậy ta ra ngoài.”
“ Ừ, đi đi.”
Nhã Thanh là đại phu, hơn nữa với kiến thức của y không thể nào không biết loại thuốc này có hại bao nhiêu. Thế nhưng nhìn Nhã Thanh vẫn tỏ
ra như không có gì khiến Thẫm Ngụy càng thêm khó chịu: “ Người dùng Tử
Doanh Đoàn như uống thuốc bổ vẫn còn xem nhẹ sao?”
“ Uống cũng đã uống rồi, có việc gì cần phải làm lớn chuyện?”
Thẫm Ngụy nghiến răng: “ Tử Doanh Đoàn có hại thân thể, sức khỏe suy yếu, cả đời cũng không thể luyện võ.”
“ Ta đương nhiên biết loại thuốc này có hại, nhưng bản thân ta từ
trước đến nay cũng chỉ là một đại phu. Đối với những người luyện võ như
ngươi chẳng khác nào một liều thuốc đoạt mệnh, nhưng đối với ta lại
không có vấn đề gì cả.”
Nhã Thanh muốn xua tay lại bị Thẫm Ngụy bắt lấy cổ tay, hắn giọng nói vẫn không giảm xuống một chút nóng giận: “ Cho dù là vậy vẫn khiến tổn
hại thân thể, ngươi từ trước đã không giống chúng ta sức khỏe tốt, bây
giờ lại dùng đến Tử Doanh Đoàn chỉ sợ về sau muốn hành y cũng không đủ
sức đi.”
“ Ngươi có cố làm lớn chuyện hay không?” Nhã Thanh nhăn mày: “ Bản
thân ta biết rõ hơn ngươi về tác hại của nó, ta nói đối với ta có dùng
hay không cũng không khác nhau. Hơn hết ngươi nếu đã nghe thấy cũng biết ta trúng độc lạ, mẫu thân và Tri Hân không dùng đến Tử Doanh Đoàn chỉ
sợ ta đứng ở đây đôi co với ngươi là chuyện không thể, bây giờ chắc chắn đến mạng cũng không còn.”
Thẫm Ngụy nóng nảy còn muốn nói thêm nhưng lại không biết phải nói
cái gì, lời của Nhã Thanh không sai thế nhưng bản thân không kiềm chế,
lại khiến chính mình tức giận vô lý như vậy.
Hắn im lặng một hồi khiến mình bình tĩnh hơn mới trầm giọng: " Độc trong người ngươi..."
" Nhã Thanh sắc mặt vẫn không tốt lắm..."
" Nghỉ ngơi một hai ngày sẽ ổn thôi."
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Nhã Thanh vội nói nhỏ: “ Độc trong người
ta vẫn chưa thể giải, cần có thời gian để tìm ra được đây là thứ độc gì. Không cần để Vong Âm biết được, tránh hắn lại làm ra mấy loại chuyện
ngu ngốc gây phiền phức cho ta.”
“ Nghe nói ngươi cuối cùng cũng… tỉnh.” Diễm Nghệ vào phòng đã nhìn
thấy nhi tử cùng với Thẫm Ngụy tay với tay lôi kéo không biết chuyện gì, nàng còn chưa kịp hỏi lại nghe thấy tiếng không vui của kẻ vào sau
mình.
“ Các ngươi làm gì vậy?”
“ Không có gì.” Nhã Thanh đơn giản trả lời Vong Âm, y cũng xoay xoay
cổ tay đưa mắt nhìn ý muốn bảo Thẫm Ngụy buông ra: “ Ta vừa rồi muốn
xuống giường nhưng vết thương vẫn cảm thấy có chút đau, cần hắn giúp đỡ
một chút.”
Vong Âm nhíu mày, hắn đi đến nắm lấy bên tay còn lại của Nhã Thanh: “ Ngươi bị thương vẫn chưa lành thì đừng tự ý đi lại, chỉ cần nằm trên
giường là được, có gì nói với ta một tiếng.”
“ Ngươi là đại phu hay ta là đại phu, ta làm gì cần ngươi quản?” Nhã Thanh xem hắn nói bên tai mà thở dài.
“ Ngươi tự soi gương xem lại sắc mặt của mình bây giờ rồi hãy nói, ngồi xuống đi. Thuốc cũng đã mang đến, ta giúp ngươi uống.”
“ Không cần ngươi giúp.”
Thẫm Ngụy im lặng một hồi không nói gì lại bỏ ra ngoài, Diễm Nghệ
thật không hiểu hắn vì sao lại mang vẻ mặt vừa tức giận cũng có phần mất mát đó. Nàng lại nhìn tới Vong Âm đang luôn miệng nói chuyện với Nhã
Thanh mà thở ra một hơi, chuyện tình cảm của đám hậu bối đúng là không
thể quản hết được.
- ---------------------------------------------------------------------------------
“ Vẫn chưa chết?”
“ Ta cũng không rõ, nhưng từ lúc đó đến giờ vẫn chưa hề dò la được
tin chính xác gì từ y.” Oanh Kiều buồn bực ngồi xuống ghế, nàng lớn
tiếng: “ Ta nghe ngóng phỏng đoán một chút, hình như tên Nhã Thanh đó đã thoát chết. Hai ngày qua y quán cũng không mở cửa, lại có rất nhiều
người canh chừng nên muốn ra tay một lần nữa tuyệt đối không thể.”
“ Không được, cô nhất định phải lấy được mạng của hắn, nếu không tất cả những gì chúng ta làm đến giờ đều vô nghĩa.”
“ Đừng có ra lệnh cho ta.” Oanh Kiều đập tay trên mặt bàn: “ Tại sao
nhất định phải đối phó với một tên đại phu không một chút ảnh hương đến
địa vị của ta, nếu nhất định phải ra tay chi bằng trừ khử tên Phiên Vân
đó không phải đều xong.”
“ Chỉ một tên đại phu nhỏ nhoi trói gà không chặt cũng không thể
giết, người bên cạnh hoàng thượng ngươi nghĩ mình động đến được sao?”
Giọng nữ nhân nhỏ lại: “ Nếu ngươi còn muốn có địa vị hoàng hậu kia, chỉ có một cách duy nhất là để y tự nguyện nhường lại vị trí đó.”
“ Tự nguyện nhường lại?” Oanh Kiều khẽ cười: “ Ngươi còn không nhìn
thấy dáng vẻ tự mãn của hắn lúc ở yến tiệc, có khả năng sao?”
“ Cố gắng tìm hiểu tin tức về tình hình của Nhã Thanh, tuy hắn là vật cản lớn nhưng lần này chính mạng mình e cũng khó giữ, chắc cũng không
có khả năng phá rối được gì.”
Oanh Kiều suy nghĩ lại nói: “ Ta vì tin vào lời nói của ngươi mới
phải sau lưng phụ thân làm không ít chuyện, không cần biết ngươi có thể
làm được những gì nhưng nhất định phải khiến ngôi vị hoàng hậu này thuộc về ta.”
Nữ nhân im lặng suy nghĩ lại nói: " Theo như ta nghĩ hiện giờ hắn đã
có thể nhận ra rồi, ngươi mang thư này bí mật giao cho Đàn Phiên Vân, ta tin hắn sẽ tự biết phải nên làm gì."