“ Phiên Vân công tử, người ngồi xe ngựa một hồi cũng không sao chứ ạ?”
Bị một cung nữ như Điềm nhi hỏi lời này khiến Phiên Vân có chút mất
mặt, y lắc đầu mới lên tiếng hỏi: “ Hoàng thượng giờ này chắc cũng sắp
hạ triều, người từ hôm qua đã bận rộn đến quên ăn uống, ngươi thay ta
mang mấy món ăn hôm nay đến ngự thư phòng giao lại cho Trịnh công công,
hắn sẽ tự biết mang vào bên trong.”
“ Chỉ cần là do công tử làm, hoàng thường đều sẽ không bỏ qua mà quên ăn được.”
Phiên Vân mỉm cười, y nhìn Sát Âm đang ở trước xe ngựa đợi mình mới nói: “ Ngươi trở về đi.”
“ Vâng thưa công tử.”
Đi lại bên xe ngựa để Sát Âm giúp mình trèo lên, ngồi bên trong tuy
rằng đều có lót đệm bông nhưng cũng không tránh khỏi lưng cảm thấy đau
nhức. Phiên Vân mãi suy nghĩ về nội dung của mảnh giấy kia, cho dù có đủ mọi nghi ngờ nhưng… y không thể không đến.
“ Phiên Vân công tử, người muốn đến y quán của Nhã Thanh công tử sao?”
“ Không…” Nghe tiếng Sát Âm bên ngoài vọng vào, Phiên Vân nói: “
Trước đó ta muốn đến Trang Mộc Hiên của Ngũ lão ông, khi ta vẫn còn ở
Nhật Minh vương phủ thường hay nhờ đến ông ấy chế tạo ra mấy loại vật
dụng tự mình nghĩ ra, sử dụng rất tốt, hiện tại muốn đến đó xem thử.”
Sát Âm nghe nói cũng không đáp lại mà đánh xe ngựa đến Trang Mộc
Hiên, Phiên Vân liền bảo hắn đợi bên ngoài rồi tự mình vào trong xem.
Nếu nhất định chỉ được đến một mình, y phải nghĩ cách để thoát khỏi giám sát của Sát Âm.
Vừa hay quen biết với Ngũ lão ông còn có quen thuộc nên muốn nhờ giúp đỡ từ đó lén đi cũng không khó.
Đứng trước Khuynh Dương phủ của tam hoàng tử trước kia, hiện giờ do vẫn chưa có người tiếp nhận trở nên hoang vắng.
Phiên Vân chưa từng đến nơi này nhưng cũng có thể cảm nhận được sự
thay đổi trước và sau khi Thừa Viêm Đế băng hà, Duật Nghĩa vốn là hoàng
tử được hoàng đế sủng ái nhất, ngôi vị về sau đã nắm chắc trong tay cuối cùng vẫn vì triều đại sụp đổ, hắn trở thành phiên vương tại bắc địa
không có thực quyền.
“ Ngươi đến rồi sao?”
Nghe tiếng nói ngay phía sau mình giữa một khuôn viên rộng lớn cũng
hoang vắng của Khuynh Dương phủ, Phiên Vân xoay đầu nhìn nữ nhân dùng
mạng che mặt, mang áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân. Y cho dù không nhìn thấy gương mặt nhưng cũng có thể chắc chắn nàng ta là ai: “ Đã lâu không gặp, Thệ Ngọc vương phi.”
“ Ta nghĩ ngươi ngay từ đầu đã đoán ra rồi đi.” Thệ Ngọc tháo ra mạng che trên mặt mình: “ Xem ra ngươi sống cũng thật tốt, chỉ là ta không
biết nên gọi ngươi là Đàn Lục Nhi... hay là nên gọi ngươi Đàn Phiên Vân
đây?”
Phiên Vân nhíu mày, y lạnh giọng: “ Giao thuốc giải Tử Kỳ Vi ra đây.”
“ Đơn giản như vậy?” Thệ Ngọc nhếch môi cười: “ Ngươi nghĩ chỉ cần nói một câu ta liền mang ra thuốc giải?”
“ Thật ra ngươi muốn sao mới chịu giao giải dược?”
“ Rất tốt, nói chuyện với người thông minh cũng không cần phải tốn
thời gian vòng vo quá nhiều.” Thệ Ngọc đi lại gần Phiên Vân, nàng đưa
tay vuốt nhẹ trên gương mặt y: “ Ta muốn ngươi lập tức biến mất, khiến
ngươi phải trả lại tất cả những gì đã tước đoạt đi từ ta.”
“ Tước đoạt?”
“ Ngươi có biết ta phải vượt qua những gì, phải cố gắng đến đâu mới
có thể danh chính ngôn thuận gả cho một phu quân hoàn hảo nhất?
" Để không giống với tất cả những kẻ khác, ta luôn cố gắng để bản
thân tốt hơn, sau khi trở thành Nhật Minh vương phi có bao người đã phải thầm ngưỡng mộ, nhưng tất cả chỉ vì… chỉ vì một nam nhân như ngươi lại
khiến ta giống như ngày hôm nay.”
“ Ngươi…” Phiên Vân nhăn mày.
“ Đàn Phiên Vân ngươi nói xem, một nam nhân lại mang dung nhan này có phải quá kỳ lạ rồi? Nếu không phải vì gương mặt này, vị trí mà ngươi
đang đứng lý ra phải là của ta.”
“ Nực cười.” Phiên Vân hất ra tay của Thệ Ngọc, y nâng khóe môi: “
Đừng tự tìm lý do cho chính mình, vị trí của ngươi? Đâu mới thật sự là
vị trí của ngươi?”
“ Hừ.” Thệ Ngọc siết lại bàn tay vừa bị Phiên Vân hất ra, nàng nghiến răng tức giận mà lớn tiếng: “ Ngay từ đầu người ở bên cạnh Duật Ngôn
Phong chính là ta, ta mới chính là thê tử do Nhật Minh vương danh chính
ngôn thuận dùng kiệu lớn rước về phủ. Chỉ có ta mới xứng đáng, chỉ có
ta…”
“ Ngươi cho rằng nếu ta thật sự biến mất thì hoàng thượng sẽ lại chú ý đến ngươi?” Phiên Vân khẽ cười: “ Đừng tự lừa mình dối người, chính
ngươi hiểu rõ nhất chuyện như vậy sẽ không có khả năng.”
“ Ngươi nói đúng, ta không có khả năng quay trở lại, cũng không có
khả năng tìm trở về Nhật Minh vương đã từng là tất cả của ta. Ta muốn
hoàng đế phải nếm trải cảm giác khi mất đi người quan trọng nhất của
mình là như thế nào, cũng giống như hắn đã từng giết chết phu quân của
ta.”
Phiên Vân nói: “ Ngươi bị danh vọng ám ảnh đến điên rồi.”
Nhìn tới ánh mắt khinh thường của Phiên Vân, Thệ Ngọc lại cười lớn: “ Đàn Phiên Vân ngươi đừng quên, hiện tại người có thể cứu được tính mạng của hoàng đế chỉ có ta. Ta chỉ cho ngươi lựa chọn, ngươi có thể chọn từ bỏ một là tình cảm của hắn, hai là tính mạng của hắn.”
Phiên Vân trầm mặt một lúc lại nói: “ Ngươi nghĩ nhất định sẽ không
có người giải được Tử Kỳ Vi ngoại trừ thuốc giải của ngươi? Hơn nữa Nhã
Thanh cũng đã nói, loại độc này vốn chưa có người tìm ra thuốc giải.”
“ Ta không ép ngươi phải tin, nhưng cũng đừng quá hy vọng vào tên đại phu đó. Hắn bây giờ ngay cả tính mạng của chính mình cũng khó có thể
giữ, còn có đủ thời gian tìm ra được giải dược sao?"
Phiên Vân ngạc nhiên: “ Ngươi nói cái gì?”
“ Bản thân hắn cũng đã trúng Tử Kỳ Vi, so với hoàng đế là trực tiếp
đoạt mạng. Cho dù hắn có cách kéo dài sự sống đến hiện tại cũng đã là kỳ tích, nhưng ta tin cũng không thể chống cự lâu nữa đâu.” Thệ Ngọc cao
giọng: “ Hoàng đế có thể đợi, nhưng biểu ca của ngươi e rằng không thể
rồi.”
“ Nhã Thanh.” Phiên Vân không nghĩ tới lần đó vết thương của y vốn có độc, nếu không đồng ý với cô ta không những Ngôn Phong, cả Nhã Thanh
cũng không cứu nổi.
Thệ Ngọc mỉm cười, nàng lấy trong người ra một bình ngọc nhỏ đưa đến trước mặt Phiên Vân: “ Chỉ cần ngươi uống nó.”
“ Tử Kỳ Vi?”
“ Đừng lo, một khi ngươi uống nó ta sẽ lập tức giao ra hai viên thuốc giải. Ngươi có thể lựa chọn hoặc là từ bỏ biểu ca của mình, hoặc là
chấp nhận cái chết.”
Phiên Vân tức giận: “ Ngươi…”
“ Ta muốn xem, ngươi thật ra muốn chọn lựa thế nào đây.”
Phiên Vân im lặng, y suy nghĩ một hồi mới đưa tay cầm lấy bình ngọc kia. Nếu chỉ còn một cách duy nhất để lựa chọn…
“ Phiên nhi, ngươi cả đời này có thể không bao giờ rời xa ta chứ?”
“ Không cần biết xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn vẫn sẽ ở bên cạnh người.”
Phiên Vân nhắm mắt nhớ lại mình từng nói với Ngôn Phong, Phiên Vân thầm nghĩ: “ Ta có thể làm được sao?”
“ Ngươi còn chờ gì nữa?”
Nghe tiếng của Thệ Ngọc như không thể chờ đợi được nữa, Phiên Vân mi mắt mở ra nhìn thẳng vào cô ta.
Đôi mắt khinh thường nhìn người trước mặt, khóe môi Phiên Vân nâng
lên một chút: “ Đừng khiến ta phải xem trò ngu ngốc này của ngươi nữa.”
“ Cái gì?”
“ Dựa vào đâu ngươi nghĩ ta phải tin tưởng vào ngươi chứ không phải Nhã Thanh?”
“ Ngươi… á.” Thệ Ngọc bất ngờ bị Phiên Vân một tay túm lấy tóc rồi
kéo mạnh lại, đối diện với vẻ mặt đầy sát khí của y khiến nàng đột nhiên nổi lên sợ hãi: “ Ngươi… ngươi dám... sẽ phải hối hận.”
“ Ta chưa bao giờ hối hận.” Phiên Vân cười lạnh: “ Nhớ kỹ cho ta, nếu thật sự không có hoặc không thể thể tìm ra được thuốc giải từ chỗ của
ngươi, ta nhất định khiến ngươi chết một cách khó xem nhất.”
“ Ngươi….”
“ Ta đã từng nói, ta không phải dạng người thiện lương gì không phải
sao?” Phiên Vân nắm lấy cổ tay Thệ Ngọc bẻ ngược ra sau, đoạt đi con dao trên tay cô ta rồi mới lớn tiếng gọi: “ Sát Âm.”
“ Phiên Vân công tử?”
Sát Âm vốn không nên có mặt ở Khuynh Dương phủ lại thật sự xuất hiện
sau khi được gọi, Phiên Vân bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên đến không dám tin
của Thệ Ngọc. Y lên tiếng: “ Bên ngoài thế nào rồi.”
“ Tất cả những kẻ theo dõi công tử và xung quanh Khuynh Dương phủ đều đã bị bắt.”
“ Làm tốt lắm.” Phiên Vân lại liếc mắt sang Thệ Ngọc: “ Mang cô ta
trở về giao cho thừa tướng xử lý. Còn nữa, cho người phong tỏa thủ phủ
của Vinh Thái Uý, cô ta cùng với Vinh Oanh Kiều chắc chắn có liên hệ,
mọi thứ tìm được đều đưa đến y quán để Nhã Thanh xem qua."
“ Thần đã rõ.”
“ Làm sao có thể…” Thệ Ngọc bị Sát Âm cho người bắt giữ vẫn không tin Phiên Vân sẽ đi đến một nước này, nàng không cam lòng: “ Đàn Phiên Vân… tất cả đều do ngươi, Duật Ngôn Phong luôn tự cho mình là đúng, đến cuối cùng ngươi vẫn là xem trọng chính mạng sống của mình hơn hắn. Ngươi
cũng giống ta… ngươi cũng giống ta mà thôi.”
Phiên Vân trầm mặt, Thệ Ngọc trước kia hận Duật Ngôn Phong đến mức
khiến hắn sống không bằng chết. Không những ép hắn dùng Trùng Ngọc Phi
còn không muốn chừa một cơ hội lấy mạng hắn khi hạ cả Tử Kỳ Vi, cô ta
như vậy sẽ còn tính đến chuyện sẽ cứu mạng hắn hay sao?
Từ khi ra khỏi cung đã biết có người theo dõi mỗi hành động của mình, Phiên Vân và Sát Âm chỉ có thể diễn một màn kịch để chúng cho rằng y
thật sự một mình đến Khuynh Dương Phủ. Chỉ có như vậy Thệ Ngọc mới chịu
xuất hiện, chỉ cần bắt được cô ta vẫn sẽ có cơ hội tìm được thuốc giải,
thế nhưng chính y cũng không dám hy vọng quá nhiều.
Siết lấy bình ngọc trong tay, Phiên Vân nhỏ giọng: “ Nhã Thanh, ta tin vào ngươi.”