“ Nếu ta nói là ta không muốn để ngươi đi, vậy thì ngươi sẽ ở lại chứ?”
Nhã Thanh không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ nghiêm mặt nhìn Vong Âm, y im lặng một hồi không nói gì như đang suy nghĩ, như vậy lại tạo cho tình
huống lúc này có thêm mấy phần khó xử.
Tưởng rằng người như Vong Âm một lúc cũng chịu thua, thật không ngờ
hắn lại kiên trì như vậy kiên nhẫn chờ để được nghe câu trả lời, Nhã
Thanh lại thở dài rồi mới lên tiếng: “ Tại sao?”
“ Cái gì?” Không ngờ lại bị Nhã Thanh hỏi ngược thay vì trả lời nói có được hay không, Vong Âm trái lại ngạc nhiên một chút.
Nhã Thanh thẳng thắn nói: “ Ngươi vì cái gì không muốn để ta đi?”
“ Ta…" Vong Âm chưa từng nghĩ đến lý do vì sao bản thân không muốn để Nhã Thanh đi, hắn chỉ là nghĩ không gặp được y thường xuyên nữa thì sẽ
cảm thấy khó chịu. Có thể là thích ở gần Nhã Thanh lý do đó đi, nhưng từ “ thích ” này…
Vong Âm nhăn mày suy nghĩ, nếu là trước kia hắn cũng chỉ là nghĩ chữ “ thích " này, đơn giản cũng có thể giống hắn và Thẫm Ngụy hay Sát Âm và cả những tướng lĩnh mười ba doanh Thảo Đường quân, thế nhưng sau khi
nhìn thấy quan hệ kia của hoàng thượng và hoàng hậu thì hắn lại có một
suy nghĩ khác.
Vong Âm đối với Nhã Thanh không giống nhau, tuy hắn có thể thân thiết với Văn Huân hay Thạo Lâm, nhưng chưa từng nghĩ muốn làm những việc nhỏ nhặt nhất cho họ. Tuy hắn có thể cùng Thẫm Ngụy vào sinh ra tử trên
chiến trường, hắn cũng chưa từng nghĩ muốn bọn họ lúc nào cũng ở gần
nhau.
Nhưng chỉ vừa nghe nói Nhã Thanh sẽ rời khỏi hoàng thành Vong Âm liền cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn chỉ nghĩ đến muốn tìm cách nào đó để giữ y lại.
Chữ “ thích ” này không giống nhau, nhưng có thật sự là hắn đối với Nhã Thanh như vậy, giống như hoàng thượng đối với Phiên Vân?
Vong Âm lại nhìn Nhã Thanh, y gương mặt bình thường không như Phiên
Vân lại xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Mi mắt, mũi và cả đôi môi… rõ ràng đều
có thể nhìn ra là một nam nhân, vậy thì tại sao…?
“ Ngươi còn dám gần hơn một chút nữa, ta liền biến người thành phế nhân.”
“…”
Vong Âm nghe Nhã Thanh nói mới ngừng lại, hắn nhận ra mình vô thức
lúc nào lại tiến thật gần hơn gương mặt y. Đến khi gần chạm đến đôi môi
kia mới giật mình lui ra, Vong Âm không hiểu được bản thân vừa rồi muốn
làm cái gì mới lúng túng giải thích: “ Ta… vừa rồi ta không phải cố ý.”
Nhã Thanh cau mày nhìn cổ tay mình bị nắm chặt đến để lại cả dấu vết
hằn đỏ, rõ ràng sức lực của Vong Âm so với y hoàn toàn trái ngược, nếu
vừa rồi Vong Âm không chịu buông thì y cũng không có khả năng phản
kháng.
Nhìn thấy dấu vết trên tay Nhã Thanh, Vong Âm vừa lo lắng cũng vừa
lúng túng: “ Tay ngươi… xin lỗi, là ta vừa rồi mất bình tĩnh một chút.”
“ Không sao.” Nhã Thanh nói, y lại kéo tay áo che đi cổ tay mình: “ Nếu ngươi không còn việc gì thì đừng đến làm phiền ta.”
“ Chờ đã.” Vong Âm lại thật nhanh bắt lấy cổ tay Nhã Thanh, thế nhưng sau đó hắn lập tức buông ra mới nói: “ Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
“ Ngươi cũng chưa nói với ta vì sao bản thân không muốn để ta đi.”
Nhã Thanh vừa nói lại nhìn đến vẻ mặt ngây ra của Vong Âm, tên ngốc này
đến bây giờ còn chưa nhận ra được. Nhã Thanh thở dài rồi lên tiếng: “
Mặc kệ ngươi có lý do gì, ta cũng không ghét ngươi. Nhưng ta không sẽ vì bất cứ ai mà thay đổi bản thân mình, ta muốn đi khắp nơi để trị bệnh
cho mọi người, ta muốn có tự do.”
Vong Âm đến lúc này lại im lặng không lên tiếng, hắn trong lòng khó
chịu vì không có cách ngăn Nhã Thanh lại, cũng không thể chỉ vì bản thân không muốn mà lấy đi tự do y muốn có.
“ Tổ mẫu, tình hình này hình như không được ổn lắm thì phải.” Hai
người núp ở một góc nhìn xem thì bất an, Tiểu Tri Hân lo lắng: “ Như vậy không phải sư phụ vẫn sẽ đi hay sao?”
“ Ai da cái tên ngốc Vong Âm này, tưởng có thể kỳ vọng vào hắn không
ngờ lại vô dụng như vậy. Vừa rồi cơ hội tốt như thế, cứ giữ người lại
hôn một cái không phải xong rồi sao.”
“ Tổ mẫu muốn Vong Âm tướng quân hôn sư phụ?” Tiểu Tri Hân ngây ngô
hỏi lại: “ Nhưng sư phụ nói sẽ biến vong âm tướng quân thành phế nhân
không phải sao?”
“ Nha đầu ngươi biết cái gì, nếu thật sự là kẻ khác thì chỉ vừa có ý
đồ với sư phụ ngươi thì mất mạng từ lâu còn có thể nghe y đe dọa được
sao, ngu ngốc.”
“ à… ra vậy.” Tiểu Tri Hân gật gật đầu tỏ ra hiểu chuyện.
Diễm Nghệ lại lắc đầu thở dài: “ Thôi bỏ đi, hôm nay không được thì
ngày mai. Vẫn còn thời gian vài ngày trước khi Nhã Thanh đi, cứ giúp tên ngốc kia chịu hiểu ra một chút rồi mới tính tiếp vậy.”
“ Hiểu cái gì ạ.”
“ Thật là… quanh ta đều là kẻ ngốc không thể nhờ cậy được gì.” Diễm
Nghệ xua tay: “ Mau vào chuẩn bị cơm trưa với ta, nếu không một hồi lại
chọc cho sư phụ ngươi nổi giận.”
“ Vâng tổ mẫu.”
- -----------------------------------------------------------------------------------------
“ Đại ca, là ta.”
Nghe tiếng Nghi Tuyết bên ngoài, Thẫm Ngụy đi lại mở cửa phòng mới lên tiếng: “ Có chuyện gì?”
“ Muội…” Nghi Tuyết ngập ngừng muốn nói lại thôi, nàng nhìn trước sau một hồi rồi lại lên tiếng: “ Vào phòng huynh mới nói chuyện được
không?”
Thẫm Ngụy suy nghĩ rồi đứng tránh sang một bên mới nói: “ Vào đi.”
“ Được.” Vừa được đồng ý liền bước vào trong, vẫn như bình thường
phòng của Thẫm Ngụy lúc nào cũng như vậy đơn giản. Hắn ngoài giường ngủ, giá treo binh khí và binh thư cũng chẳng có gì mới mẻ.
“ Muội thật ra muốn nói cái gì?” Thẫm Ngụy đóng lại cửa phòng mới lên tiếng hỏi.
Nghi Tuyết trong lòng vẫn luôn khó hiểu cũng chưa tin tưởng lắm lời
Ngọc Trúc, nàng thế nên mới quyết định tới hỏi rõ ràng. Nghi Tuyết ngồi
xuống ghế rồi lại cảm thấy chuyện này khó mở miệng, cuối cùng không biết bắt đầu từ đâu mới cười cười lên tiếng: “ À… chuyện này… là muốn nói
với huynh vết sẹo do bị bỏng trên chân ta bây giờ rất tốt, mờ đi rất
nhiều, tất cả đều là nhờ vào thuốc của Nhã Thanh đại phu.”
Nghi Tuyết nói lại cố ý quan sát biểu hiện của Thẫm Ngụy khi mình
nhắc đến Nhã Thanh, nàng lại chẳng thấy hắn có cái gì kỳ lạ mà đi trở
lại bàn tiếp tục xem bản danh sách quan binh. Nghi Tuyết lại nói: “
Huynh cũng biết tuy ta không quan trọng lắm việc này nhưng dù sao cũng
là nữ nhi, vì vậy rất cảm kích Nhã Thanh đại phu. Ta muốn hỏi huynh nếu
muốn dùng gì đó xem như lời cảm ơn y, vậy thì nên tặng thứ gì mới đúng?”
“ Nhã Thanh ghét mấy chuyện phiền phức như vậy, muội nếu muốn tặng đồ vật vậy thì chỉ cần đến nói một tiếng là được.” Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Hơn nữa vết thương đó là do muội bảo vệ hoàng hậu, y cho dù làm vậy
cũng có lý do, nên không cần suy nghĩ nhiều làm gì.”
“ Huynh nói cũng phải.” Nghe Thẫm Ngụy nói so với ngày thường và
người khác cũng không có gì khác lạ, Nghi Tuyết tâm nhẹ xuống mộ chút.
Nàng cho rằng Ngọc Trúc lúc nào cũng liệu sự như thần, chỉ là đối với
việc của đại ca nàng thì hình như nhìn sai rồi: “ Đại ca.”
“ Lại chuyện gì?”
“ Ta không biết nói thế nào nhưng hoàng thượng với Phiên Vân bây giờ
cũng như vậy rồi, riêng huynh còn muốn chờ đợi cái gì nữa?” Chẳng thấy
Thẫm Ngụy có biểu hiện gì, Nghi Tuyết có chút khó chịu lại lớn tiếng: “
Huynh đừng cứ lúc nào cũng xem như không phải chuyện của mình, Ngọc Trúc bây giờ còn đang cho rằng huynh đối với Nhã Thanh đại phu có tình cảm
đặc biệt gì đó kia kìa.”
“ Đúng là vậy.”
“ Bởi vậy nên muội mới nói… cái gì?” Giọng Nghi Tuyết so với vừa rồi
còn lớn hơn, nàng xem Thẫm Ngụy vẫn như không có việc lớn tiếp tục xem
binh thư mới đi lại gần đập tay trên mặt bàn: “ Huynh vừa mới nói đúng
vậy?”
Thẫm Ngụy bị cản trở, hắn ngước đầu nhìn Nghi Tuyết lại ngắn gọn nói: “ Phải.”
“ Huynh…” Nghi Tuyết còn chưa dám tin, nàng tiếp tục hỏi: “ Huynh vừa rồi vẫn chưa nghe rõ ta nói gì sao? Ta nói, Ngọc Trúc nghĩ rằng huynh
yêu Nhã Thanh.”
Thẫm Ngụy trầm mặt tựa như đang suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “ Ngọc Trúc không có nghĩ sai.”
“ Nhưng…” Nghi Tuyết bắt đầu muốn ngất đến nơi, nàng không hiểu được
tại sao Thẫm Ngụy lại có thể bình tĩnh nói tựa không có việc gì như vậy. Nàng ngập ngừng: “ Nhưng… nhưng… không phải người huynh yêu là Ngọc
Trúc?”
Nghi Tuyết vừa nói lại nhìn thấy sắc mặt tối lại của Thẫm Ngụy, hắn
so với Ngọc Trúc lúc vừa nghe mọi người nói như vậy cũng thật giống
nhau: “ Ta chưa từng nói mình yêu Ngọc Trúc.”
“ Nhưng…?” Nghi Tuyết bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng nhỏ tiếng: “ Vậy còn Vong Âm thì sao… huynh biết Vong Âm cũng có tình cảm với Nhã Thanh
không phải sao?”
Thẫm Ngụy lúc này lại im lặng không lên tiếng, hắn đương nhiên biết
Vong Âm có tình cảm với Nhã Thanh. Bất cứ ai lúc này đều có thể nhìn ra
ngay cả Nhã Thanh, nếu có người không biết cũng chỉ có tự bản thân Vong
Âm vẫn chưa chịu nhận ra mà thôi.
Thẫm Ngụy so với Vong Âm điểm này lại khá trái ngược, hắn từ khi nhận được tin Nhã Thanh mất tích ở Tề An huyện đã nhận ra mình đối với
chuyện của y không thể không quan tâm tới. Lại sau khi Nhã Thanh bị
thương trúng phải Tử Kỳ Vi, hắn lại càng chắc chắn tầm quan trọng của y
đối với mình, bản thân cũng chưa từng nghĩ đến sẽ né tránh nó.
Thế nhưng lại có quá nhiều việc khiến hắn phải suy nghĩ, Thẫm Ngụy có thể vì tình cảm của mình mà buông bỏ được lỗi lầm và trách nhiệm của
bản thân, cũng có thể vì vậy mà bất chấp tất cả để đoạt được thứ mình
muốn?