“ À… ùm…”
Diễm Nghệ còn chưa hiểu chuyện gì thì Tiểu Tri Hân nắm lấy tay nàng,
cô bé đưa một ngón tay lên môi còn ra vẻ thích thú mà lôi kéo: “ Suỵt…
tổ mẫu, chúng ta vào trong đi a.”
“ À à… phải rồi." Diễm Nghệ vội vàng gật gật hai ba cái. Nha đầu này
hôm nay không ngờ lại đột nhiên thông minh đến vậy, còn biết tạo không
gian cho sư phụ nó nữa.
Hành động bí mật rút lui của hai người làm sao qua mắt được Nhã
Thanh, y thế nhưng cũng chẳng có hứng thú nổi giận rồi lại nhìn Thẫm
Ngụy lên tiếng: “ Bỏ ta xuống trước đi.”
“ Được rồi.” Thẫm Ngụy để Nhã Thanh đứng xuống, hắn lại ngước mắt
nhìn chỗ kệ bị sập mà y đang sữa mới nói: “ Một lát cứ để ta làm là
được.”
“ Hiểu rồi.” Nhã Thanh bỏ cái búa trên tay mình lên bàn, y nhìn gói
đồ trên tay Thẫm Ngụy rồi lại ngồi xuống ghế mới lên tiếng: “ Mấy ngày
đều không thấy, ngươi đột nhiên đến là có đồ muốn tặng trước khi ta đi
sao?”
Thẫm Ngụy mang gói đồ đặt vào trong tay Nhã Thanh, hắn nói: “ Đây là
mấy loại thuốc hiếm, là Nghi Tuyết muốn cảm ơn ngươi về vết sẹo ở chân.”
“ Ra là vậy, Nghi Tuyết cô nương là vì cứu Phiên Vân mới bị thương, ta giúp cô ấy cũng là việc đương nhiên thôi.”
“ Nếu đã mang đến rồi thì ngươi cứ nhận đi.” Thẫm Ngụy im lặng một
chút lại trầm giọng: “ Ngươi lại gầy hơn, vừa rồi có thể nhận ra ngươi
rất nhẹ.”
“ Người khác không thể nói nhưng ngươi biết hậu quả khi ta dùng Tử
Doanh Đoàn, thời gian đầu cơ thể yếu ớt là việc đương nhiên, chờ sau này tự chăm sóc tốt một chút tự nhiên sẽ không sao nữa.”
Thẫm Ngụy nhớ lại năm đó Ngọc Trúc cũng như vậy, nhưng Ngọc Trúc vẫn
là người học võ, cơ thể yếu ớt ngoài không thể tiếp tục luyện võ cũng
không tính là gì. Nhưng Nhã Thanh không hề biết võ, cơ thể từ trước cũng đã không khỏe mạnh như nam tử cùng lứa, nhìn y như vậy đúng là quá mức
đáng lo rồi. Hắn suy nghĩ một hồi xong lại hỏi: “ Vong Âm không ở đây?”
Vừa nghe hỏi đến Vong Âm thì Nhã Thanh có chút không tự nhiên, y tự
rót cho mình một ly trà uống một hớp mới nói: “ Không có, hắn không
đến.”
“ Giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
“ Tại sao lại hỏi như vậy?” Nhã Thanh siết ngón tay một chút, Thẫm
Ngụy đột nhiên đến còn nhanh như vậy nhận ra khiến y cũng không biết nên nói thế nào. Là Vong Âm bày tỏ với y, sau đó vì bị y cự tuyệt mà thất
vọng bỏ cuộc rồi?
“ Tùy miệng hỏi thôi, ngươi không trả lời cũng không sao.” Thâm Ngụy
lại không để tâm lắm chuyện của Vong Âm, hắn dù sao ngay từ lúc đầu cũng đã đoán ra không ít: “ Hành lý của ngươi đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ?”
“ Ta đơn giản cũng chỉ vài bộ y phục cùng với mấy loại dược liệu, không tốn quá nhiều thời gian để chuẩn bị.”
“ Vậy cũng tốt, trên đường đi thiếu thứ gì cứ mua là được, không cần
mang theo quá nhiều.” Thẫm Ngụy lại nói: “ Ta cũng đã chuẩn bị ngựa cho
ngươi, nếu cảm thấy không được thì tìm một cỗ xe cũng không vấn đề.”
“ Ngựa?” Nhã Thanh có chút ngạc nhiên, y bình thường cũng không cần
xe hay ngựa để đi. Nghĩ lại Thẫm Ngụy chắc là lo lắng sức khỏe y không
tốt mới muốn thay thế chuẩn bị kỹ hơn, nhưng thấy hắn hôm nay lại có
chút không giống thường ngày Nhã Thanh mới hỏi: “ Ngươi gần đây không
phải khá bận rộn, còn thay ta suy nghĩ mấy cái này?”
“ Lần trước ta thấy ngươi rất thích Hắc Bảo, nếu muốn thì trên đường đi ngươi có thể cưỡi nó cùng với ta.”
“ Sao cơ?” Nhã Thanh ngạc nhiên một hồi, y đánh giá trên người Thẫm
Ngụy bận là thường phục đen có đường vân màu đồng, hắn cũng không mang
bội sức phẩm cấp.
Nhã Thanh hoài nghi lời hắn nói mới đứng lên, y ra phía ngoài cửa
liền nhìn thấy con Hắc Bảo của Thẫm Ngụy ở trước cửa quán, trên lưng nó
còn mang thêm mấy bao đồ nhỏ. Y tựa như đã đoán được ý nghĩa câu nói của hắn, Nhã Thanh quay đầu nhìn Thẫm Ngụy cũng đang đi trở ra mới nói: “
Ngươi muốn đi cùng với ta?”
“ Tuy nói ngươi chỉ là muốn hành y trị bệnh khắp nơi một thời gian, nhưng để ngươi đi một mình ta không an tâm.”
“ Tân đế đăng cơ, triều đình chỉ vừa ổn định. Ngươi đường đường là
nhất phẩm đại thần, nói đi liền đi?” Nhã Thanh quả nhiên không thể nhìn
rõ được con người này, hắn mấy ngày đều không có xuất hiện, vừa đến đã
làm chuyện mà y không ngờ đến nhất.
Thẫm Ngụy trái lại vẻ mặt lại như không có gì, hắn bình tĩnh nói: “
Chuyện đó thì ngươi không cần phải lo, hoàng thượng đã đồng ý rồi.”
“ Vậy…” Nhã Thanh muốn nói lại không biết nên nói cái gì, tuy Thẫm
Ngụy biết đến nguyên do sức khỏe của y không tốt, nhưng hắn cũng không
cần vì vậy mà tự mình phải đi cùng.
“ Ta từ đầu đã biết với tính cách của ngươi, cho dù là ta hay Vong Âm cũng không có cách khiến ngươi thay đổi quyết định.” Thẫm Ngụy nói lại
tiến về phía trước thêm vài bước, hắn đến thật gần trước mặt Nhã Thanh
mới lại lên tiếng: “ Ngươi nhất định không muốn vì kẻ khác mà thay đổi,
nhưng ta lại có thể vì ngươi mà thay đổi.”
“ Ta…” So với lần trước đối diện với Vong Âm, Nhã Thanh có thể bình
tĩnh như vậy là vì y từ trước đã đoán được tâm ý của hắn, cũng đã quen
với cách hành xử của Vong Âm. Trái lại lần này là Thẫm Ngụy lại khiến y
có chút bất ngờ cũng không biết nên đối diện ra sao,
Thẫm Ngụy từ lời nói đến hành động lúc nào cũng trầm lặng lại không
thể hiện quá nhiều cảm xúc, không thể đoán ra hắn nghĩ cái gì. Đột nhiên lại nghe mấy lời này, đương nhiên không biết phải phản ứng ra sao. Y
không hề khó chịu, cũng không chán ghét.
Đúng vậy, chính vì loại cảm giác này mới khiến y muốn chạy trốn. Nhã
Thanh chân mày nhíu lại khó chịu, y ghét chính là loại cảm giác này của
mình. Vì sao không phải chỉ là duy nhất, bọn họ một người lại hai người
đều khiến y như vậy không thể chán ghét được.
Nếu chỉ là duy nhất sẽ không phải mệt mỏi như vậy, nếu chỉ có một
ngoại lệ thì y đã không ngần ngại mà đồng ý với Vong Âm. Nhã Thanh Phải
nên chán ghét chính mình mới phải, y vui vì Vong Âm muốn ngăn mình rời
đi, lại khó chịu khi Thẫm Ngụy không đến. Như vậy mà cũng có thể gọi là
yêu sao?
Nhã Thanh mắt hướng đi nơi khác không nhìn Thẫm Ngụy, tay cũng nhẹ
siết lại đến khó chịu. Y nhỏ giọng: “ Thật phiền… các người đều thật
phiền.”
Không khí im lặng giữa hai người lúc này có chút ngột ngạt, đến cả
Hắc Bảo cũng có thể nhận ra chủ nhân của nó cần giúp đỡ, thế nên không
ngần ngại vô ý dùng đầu đẩy vào lưng Nhã Thanh một cái từ phía sau.
“ A…”
“ Không sao chứ?”
Đột nhiên lại bị đẩy đến chúi người về phía trước, thuận lợi nhào vào đến trong ngực kẻ đứng cách mình chỉ hơn một bước chân. Nhã Thanh đen
mặt xoay đầu nhìn lại Hắc Bảo, thế nhưng con ngựa tốt đó hiển nhiên dám
giả vờ như không biết gì mà xoay mông bỏ đi.
“ Không sao.” Nhã Thanh cũng không muốn lại đi tính toán với một con
ngựa thế nên không quan tâm đến nữa, y định bước lui về sau thế nhưng
liền nhận ra kẻ kia lại không chịu buông ra. Vòng tay của hắn giữ ở sau
lưng y cứng như thép, dùng sức bao nhiêu cũng chẳng thay đổi. Nhã Thanh
đầu hơi ngước lên liền bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình, y vẻ mặt không
vui lên tiếng: “ Ta đã nói là không sao.”
“ Ta nghe thấy rồi.”
Nhã Thanh nhíu chân mày, giọng y so với bình thường còn lớn hơn một chút: “ Đã như vậy còn chưa chịu buông ra?”
“ Thế nhưng ôm ngươi như vậy rất dễ chịu, nhất thời không muốn buông ra.”
“ Ngươi…” Nhã Thanh tức giận vừa muốn mắng hắn nhưng không mắng ra
lời, y quen biết Thẫm Ngụy cũng không phải chỉ là mới ngày một ngày hai, thế nhưng chưa từng nhận ra một kẻ như hắn cũng sẽ có lúc vô sỉ như
vậy.
Thẫm Ngụy đương nhiên có thể nhận ra Nhã Thanh tức giận, thế nhưng
hắn cũng không biết bản thân mình làm sai ở đâu. Rõ ràng có thể thấy Nhã Thanh tức giận nhưng chắc chắn không có khó chịu cũng như ghét bỏ hắn,
mà bản thân Thẫm Ngụy cũng chỉ nói ra sự thật là hắn ôm y như vậy thấy
rất dễ chịu, không có nói sai.
Nhã Thanh từ tức giận lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, với Vong Âm chỉ
cần bản thân lớn tiếng một chút hắn tự nhiên cũng sẽ không dám làm bừa.
Thế nhưng với Thẫm Ngụy tình huống này lại khó đối phó hơn, y cũng không nghĩ một người chính trực như hắn cũng có thể không cần mặt mũi như
vậy. Nhã Thanh đảo mắt xung quanh lo sẽ có người vô tình nhìn thấy: “ Ở
đây là trước cửa y quán, ngươi còn không buông ra?”
“ Có vấn đề gì sao?”
Nhã Thanh nhìn xem vẻ mặt tự nhiên của Thẫm Ngụy, hắn trả lời nhanh
và đơn giản như vậy nhưng lại rất thật, rõ ràng chỉ là nói ra suy nghĩ
của bản thân mà không có ẩn ý gì khác mới càng khiến Nhã Thanh thêm tức
giận: “ Thân phận của ngươi bây giờ sẽ có rất nhiều người để ý, nếu để
kẻ khác nhìn thấy chắc chắn sẽ có lời đồn sai lệch.”
“ Ta thích ngươi là sự thật, thế nên cho dù có lới đồn cũng không thể xem là sai lệch.”
“…”