Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 56

Ngày thứ hai, Tống Tiểu Hoa đau lưng mệt mỏi rất muốn nghỉ ngơi, nhưng không thể không bò dậy lúc trời mới vừa tờ mờ sáng do Lục Tử Kỳ kiên nhẫn đánh thức nàng.

Mặc dù thời tiết giữa hè nóng bức, rất nhiều quy củ tỷ như sáng chiều phụng dưỡng... Cũng có thể miễn là miễn, trên căn bản mọi người cũng đều rụt cổ của chính mình ở trong sân nhỏ ăn uống sống qua ngày, chỉ là, làm nàng dâu sau khi vào phủ việc thứ nhất cần phải làm là sáng sớm, vô luận như thế nào cũng nên đi thỉnh an các vị trưởng bối.

Cơ hồ toàn bộ quá trình nàng đều nhắm hai mắt, sau khi được Hiểu Yên hầu hạ rửa mặt xong, lại mơ mơ màng màng như chim nhỏ đợi mớm chỉ để ý há mồm uống một chén cháo ngân nhĩ hạt sen, Tống Tiểu Hoa liền bị Lục Tử Kỳ ở một bên nhìn cười liên tục nửa kéo nửa ôm ra cửa.

Nửa năm qua chung đụng và có quan hệ rộng rãi với các phu nhân quan lại và tiểu thư, Tống Tiểu Hoa sớm thành thói quen tay chân bị gảy giống như một phế nhân được phục vụ từ đầu đến chân, cũng đón nhận sự bất đồng về thân phận giữa người với người, người ta thường nói là sự khác biệt về cấp bậc.

Ở thời đại này, người được phân ra với nhiều cấp bậc khác nhau, một khi làm nô tỳ tựa như một kiện hàng, công khai ghi giá tùy ý mua bán. Bị người mua khi dễ là chuyện thường ngày, nếu phạm sai lầm, đang sống đánh chết cũng không phải là chuyện ghê gớm gì. Cho nên, nói chuyện người người sinh ra đều ngang hàng, muốn cùng bọn hạ nhân ngồi ngang hàng xưng tỷ muội, đây là đang ngồi nói chuyện tào lao.

Chỉ có một mình, không thể nào chống đỡ được với các quy tắc và chế độ trong thời đại này, nếu có cũng không được nói là có dũng khí, mà được nói là gân não bị đứt......

Điều Tống Tiểu Hoa có thể làm, cũng chỉ là không có ức hiếp khi dễ người làm, không vô lý bới móc, hiền hòa đối đãi.

Nhưng, chủ tớ có khác biệt, phân chia cao thấp, tuyệt đối không thể bỏ. Nếu không, thua thiệt không chỉ là mình. Mỗi người có một vai trò khác nhau, nếu qua giới hạn, vượt qua quy củ, cũng chắc chắn bị trừng phạt.

Nói đơn giản bốn chữ, phải an phận thủ thường mà sống.

Tỷ như, dưới mắt bổn phận của Tống Tiểu Hoa chính là diễn vai nàng dâu hiền lương thục đức đi thỉnh an bốn vị di nương cùng Lục lão gia.

Phải nói thủ đoạn trị gia của Lục lão gia rất hay, có thể để cho thiếp thất của bốn phòng chung đụng vô cùng hòa hợp. Hắn trên căn bản an bài việc nghỉ ngơi theo cách ‘làm tứ nghỉ ngơi ba’, nếu như theo một tuần lễ để tính, chính là thứ hai đến thứ năm lần lượt đổi phiên một lần, sau đó thứ sáu đến chủ nhật mọi người nghỉ ngơi, tụ chung một chỗ tán gẫu và đánh mạt chược hay làm chút chuyện nào đó, đối xử rất công bằng cùng nhau hưởng ân huệ.

Mỗi người đều một bó tuổi, từng có trải qua quá trình tranh đấu kỳ diễm nhưng việc đó đã sớm trở thành chuyện cũ lý thú, duy nhất có chỗ dùng chính là lúc nhàn hạ lấy ra giễu cợt lẫn nhau một phen. Nhi tử của mỗi người căn bản đều đã thành gia lập nghiệp, hơn nữa cũng đều coi như không chịu thua kém, về già cũng không lo. Quan trọng hơn là, về việc xử trí gia nghiệp như thế nào Lục Thác tự có chủ trương, người khác căn bản quản không được chút nào. Đã như vậy, lại còn có cái gì tốt để so đo đây? Cuộc đời khổ đoản, tuổi trẻ khí thịnh lúc tính kế tính tới tính lui, quay đầu lại cũng là làm bạn lẫn nhau, bình tĩnh vượt qua quãng thời gian cuối cùng mà thôi.

Bốn di nương mỗi người đều có viện riêng, tọa lạc ở cả trạch viện chính ở phía đông, bố cục giống như một ván cờ mỗi người một phần cách xa nhìn nhau. Lúc tuổi còn trẻ có thể Lục Thác dễ dàng lưu luyến các vị mỹ nhân, đến khi lớn tuổi thì phải vì mình mà trong thời gian ngắn nhất dựng lên một bàn bài mã điếu......

Tống Tiểu Hoa đi theo Lục Tử Kỳ trước sau thỉnh an từ Nhị đến Ngũ di nương, khách khí hàn huyên mấy câu, cuối cùng là đến thỉnh an Tam di nương. Bởi vì tối hôm qua Lục Lăng bị dẫn đi, Lục Thác cũng đi theo bồi tôn tử xa cách đã lâu của mình, cho nên đã cho Tam di nương và Ngũ di nương thay đổi một ngày, được gọi là ‘thay đổi lịch nghỉ ngơi’......

Khi hai người đi đến viện của Tam di nương thì chỉ thấy một vị phu nhân khí độ ung dung đang không nhanh không chậm trong vườn hoa tưới nước, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ ưu nhã từ trong ra ngoài, trên mặt vẫn còn lưu lại nét thanh tú mà năm tháng khó có thể lấy đi.

Nghe động tĩnh, khẽ ngẩng đầu: "Kỳ Nhi, mau dẫn nàng dâu của con vào trong phòng ngồi đi, ta rửa tay sẽ vô."

Âm thanh cũng giống như người, bình tĩnh, từng câu từng chữ rõ ràng, làm cho người ta không khỏi sinh một khoảng cách. Chỉ là nàng thấy qua lúc tới trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, cũng lộ ra mấy phần thân thiết hiền hòa.

"Di nương ngài bận rộn, không cần phải để ý đến chúng con."

Lục Tử Kỳ trả lời một câu, liền vội vã dẫn Tống Tiểu Hoa đang làm lễ gặp qua quen cửa quen nẻo vào nội sảnh, tự mình động thủ rót một ly trà đã sớm được pha tốt: "Nếm thử một chút đi, đây là dùng hoa mai vàng phơi khô pha, giúp giải nhiệt."

Tống Tiểu Hoa bị quay một vòng chính là cảm thấy rất khát nước, nhận lấy ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, chép chép miệng: "Cho ta thêm một ly."

"Nàng uống như vậy, thật là tiếc cho trà của di nương."

Không để ý Lục Tử Kỳ chế nhạo, Tống Tiểu Hoa liên tiếp uống gần nửa bình mới vừa thở một hơi dài nhẹ nhõm vừa nói: "Thật sảng khoái!" Lúc này mới nhớ tới mọi nơi nhìn một chút: "Thế nào cũng không nhìn thấy có người làm tới đây?"

"Di nương yêu thích yên tĩnh, trong viện này người làm vốn rất ít. Huống chi, ta thường xuyên qua đây, cũng không cần có người đặc biệt ở một bên hầu hạ."

Khi Lục Tử Kỳ năm tuổi thì mẫu thân đã qua đời do bệnh, cùng Lục Tử Hằng hai huynh đệ được Tam di nương Tần thị  chăm sóc nhiều nhất. Mà Lục Tử Kỳ bởi vì lúc ấy còn rất nhỏ, cho nên giữa hắn và Tần thị có tình cảm càng thêm giống như mẹ con ruột thịt.

Tần thị xuất thân từ một gia tộc đã suy tàn ở Giang Nam, thuở nhỏ mà gặp chuyện như vậy, cho nên cảm giác sâu sắc phú quý hư danh đều là vô ích, sau khi ủy thân làm thiếp Lục Thác, càng thêm dè dặt không hề kiêu ngạo, trong lòng không có chút toan tính tranh đấu nào. Chỉ có duy nguyện là dưỡng dục con trai độc nhất bình an thành người, cuộc đời này cũng đủ rồi.

Con của bà đứng hàng thứ năm trong số sáu nhi tử ở Lục gia, cũng là người sớm nhất đi ra ngoài làm quan, cho đến ngày nay đã có rất nhiều chiến công, mấy năm trước cũng đã đón gia quyến đi. Tần thị bên người không có vãn bối, liền ôm Lục Lăng mới ra đời nuôi dưỡng, tận tâm dạy.

Cho nên, Lục Tử Kỳ cùng với nàng có tình cảm sâu sắc nhất, trước mặt mọi người đều gọi theo thứ bậc, đều trực tiếp kêu ‘di nương’, nhưng so sánh với các vị di nương khác thì, tất nhiên thân cận hơn nhiều.

Tống Tiểu Hoa biết trong đó có nguyên do, liền gật đầu thuận miệng nói: "Gian phòng này bố trí thật là có phẩm vị, nhìn những thứ tranh chữ treo trên tường, nhìn thật là đẹp!"

Lục Tử Kỳ vỗ trán.

Nha đầu này vô luận là ở phương diện nào cũng rất có thiên phú, học cái gì cũng vậy, nhưng chỉ cần đụng đến thi từ ca phú thư pháp hội họa, thì thông minh nhiệt tình toàn bộ biến mất không thấy nữa. Mặc dù mang theo cả một xe sách vở quý chạy nửa năm, cũng không có một ít tiến bộ nào cả, nhiều nhất là trong lúc rãnh rỗi đọc như bay một số kỳ văn dị chí giải buồn mà thôi. 

May nhờ trước đó hắn có cùng với phụ thân đề cập tới chuyện này, lúc gặp mặt sẽ bỏ qua hạng mục có liên quan đến nó, nếu không, với nề nếp của Lục gia thì, không có đạo lý nào mà ở trong đại yến không có ngâm thơ ra câu đối để phạt rượu?

Nhưng mà việc này không thể dựa vào công lực đã tích lũy trong nhiều ngày mà có thể phát huy được, nửa khắc hay một khắc cũng không gấp được, không thể làm gì khác hơn là tạm gác lại ngày sau từ từ dạy nàng. Trước đó nếu vạn nhất gặp bất cứ tình huống nào có liên quan tới, cũng chỉ có thể...... Ai, hành sự tùy theo hoàn cảnh tự cầu nhiều phúc......

"Tiểu Hoa, bình luận tranh chữ không nên sử dụng từ đẹp để làm tiêu chuẩn được."

"Vậy lấy cái gì làm tiêu chuẩn?"

"Phải nhìn xem chữ viết nét chữ ý cùng với các chi tiết bày ra tổng thể bố cục các phương diện để thưởng thức."

"Những thứ này phí rất nhiều sức lực làm xong cũng ghé vào một khối còn không chính là vì để cho nhìn người thấy thoải mái sao? Thấy thoải mái không phải là đẹp mắt sao? Ta đây chỉ tổng kết lại tất cả mà thôi, một lời là trúng.!"

"............"

Khi cả hai đang nói chuyện, thì Tần thị tự tay bưng một đĩa bánh ngọt trông ăn vào sẽ rất ngon miệng đi vào: "Như thế nào, mấy bức tranh ta cất giữ vẫn có thể lọt vào mắt của con sao?"

Tống Tiểu Hoa vội vàng nhận lấy cái đĩa, ngượng ngùng cười khan: "Con căn bản cái gì cũng không hiểu, chỉ nói lung tung thôi."

Tần thị mỉm cười: "Kỳ Nhi miêu tả con một chút cũng không có sai, khó ai có được tính tình thật tình như vậy. Chắc hẳn con cũng biết, Kỳ Nhi thuở nhỏ cùng ta thân cận, ta có thể giống như nó kêu con là Tiểu Hoa được không?"

Tống Tiểu Hoa hiện giờ có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Hôm qua bất luận là lúc mới gặp hay là đang dạ tiệc, vị Tam di nương này đối với nàng không mặn không lạt nói mấy câu khách sáo, con mắt đều lười phải nhìn trộm một chút, cùng mấy vị rất nhiệt tình kia khác nhau. Làm cho nàng rất là thấp thỏm sợ hãi, không hiểu mình đến tột cùng là nơi nào khiến vị chủ nhân này thấy không vừa mắt, làm cho nàng yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng không làm được.

Trước mắt, chợt được nàng đối đãi tương phản thế này, nhất thời có chút không biết ứng phó thế nào. Ngây ngẩn một chút mới đáp: "Đây là Tam di nương đối với vãn bối cất nhắc, không có đạo lý nào không được cả."

Tần thị cười nhạt: "Như vậy, con cũng theo Kỳ Nhi trực tiếp gọi ta di nương là được."

Tống Tiểu Hoa vừa thông suốt thậm chí còn suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt, vì loại đối đãi chênh lệch này, quả thật có thể so với việc gà mẹ ấp con......

Đương nhiên Lục Tử Kỳ đối với chuyện này hoàn toàn không có phản ứng gì, chọn một khối bánh ngọt ăn, lại uống hai hớp trà: "Di nương làm gì đó vĩnh viễn đều là ngon miệng như vậy."

Tần thị cười sẳng giọng: "Con lúc nào ăn cũng nói như vậy!"

Khôi phục trạng thái Tống Tiểu Hoa vội vàng cầm lên một miếng bánh thưởng thức, trong khi ăn uống sẽ không quên tán dương mấy câu. Tiếp theo linh quang hiện ra: "Di nương cũng thích tự mình xuống bếp sao?"

"Trong lúc rãnh rỗi, làm cho hết thời gian."

"Chỗ của con có một quyển sách dạy nấu các món ăn Giang Nam, không biết có phải chính tông hay không. Nếu ngày nào Di nương có thời gian, có thể hay không giúp đỡ con phân biệt một chút?"

"Chuyện này có khó khăn gì, con cứ cầm đến đây là được." Nụ cười của Tần thị càng hiện lên nét bình thản thân thiết: "Ta cũng vậy đang muốn nghe con nói một chút về Giang Nam hiện nay."

"Vậy ngày mai vào giờ này con sẽ trở lại quấy rầy, có được không di nương?"

Tần thị nhìn Lục Tử Kỳ một chút: "Chỉ cần Kỳ Nhi không có ý kiến, con có thể tùy ý đến vào bất cứ lúc nào cũng được."

"Cứ theo ý của di nương đi, đây là chuyện di nương tự mình quyết định, sao con có thể không chấp nhận được chứ?" Lục Tử Kỳ bộ mặt vô tội buông tay, lại nói: "Sao lại không thấy phụ thân cùng Lăng Nhi?"

"Sáng sớm, hai ông cháu liền chạy ra khỏi phủ đi dạo rồi. Nghe nói là dẫn Lăng Nhi đi quán trà ăn điểm tâm nghe hí kịch, xem chừng không tới buổi trưa là không về được."

Hàn huyên một lát, Lục Tử Kỳ mang theo Tống Tiểu Hoa cáo từ rời đi, nhờ cái ô lụa chống đỡ che nắng, cả hai đi dạo một vòng mấy địa phương sau này thường đi, để nhận thức đường.

Lục Lăng là mãi cho đến gần tối mới được một vị ma ma dẫn trở lại, cộng thêm một bao đồ lớn, tất cả đều là thành quả hôm nay đi theo Lục Thác đi dạo phố.

Thời gian dài như vậy từ trước đến nay, Tống Tiểu Hoa cùng hắn chưa từng có chốc lát chia ra cho nên khi vừa gặp mặt nàng liền ôm lấy nắm gạo nếp mồ hôi chảy ròng ròng điên cuồng gặm một hồi, sau đó mới vừa cho hắn tắm vừa hỏi thăm một ngày một đêm này ăn cái gì và làm cái gì.

Lục Lăng rất là khổ não thở dài: "Mẫu thân, làm sao người cùng nãi nãi một dạng, thích hỏi con những việc này?"

Tống Tiểu Hoa trong lòng không khỏi động: "Tại sao con lại nói như vậy chứ?"

"Nãi nãi hỏi con rất nhiều vấn đề như vậy, tỷ như thời điểm ở ‘huyện sườn bắc’ con một ngày ba bữa ăn cái gì, thời điểm ở trên đường Xuân Hạ Thu Đông con mặc cái gì, mẫu thân làm thức ăn có ngon không hay món ăn sở trường nhất là cái gì, còn nữa, tính khí của mẫu thân có tốt hay không có hay nổi giận không còn những chuyện khác nữa.... Hỏi cặn kẽ tất cả rồi, sau lại hỏi tiếp những thứ khác, hỏi đến con trả lời mệt, muốn ngủ cũng không cho, nhất định phải trả lời xong mới được."

Tống Tiểu Hoa cầm khăn lau khô thân thể bé củ cải mặt đang uất ức bỉu môi, sau đó ôm lấy lại mãnh liệt hôn hai cái: "Tiểu tử ngốc, bởi vì nãi nãi quá đau và yêu thương con nên mới như vậy!"

Không trách được thái độ của Tần thị đối với nàng sẽ trong một đêm có chuyển biến lớn như vậy, thì ra là, sau khi bà đã xác định nàng người mẹ ghẻ này không có nửa điểm bạc đãi Lục Lăng, mới từ trong đáy lòng đón nhận nàng làm con dâu của mình.

Đây thực sự là đối với Lục Tử Kỳ, đối với Lục Lăng tốt thôi
Bình Luận (0)
Comment