Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 59

Editor: Quyền Khuyên

Trải qua hai lần ầm ĩ này, nhất là sau khi Triệu thị, người luôn luôn chua ngoa khí thế hung hăng gây phiền hà lại cực kỳ sợ hãi bỏ chạy như nhìn thấy quỷ, Tống Tiểu Hoa mạnh mẽ sống vài ngày yên ổn, mỗi ngày là ngồi ăn chờ chết vội vàng ‘ Tạo người’.

Lục Lăng ở trong học viện cũng là đường làm quan rộng mở, trước mặt Thành tiên sinh là học sinh chịu khó cố gắng học, trở thành đại ca trong đám bạn học, thậm chí không ít bạn học lớn tuổi hơn cũng bởi vì cậu trọng nghĩa lại hơi liều mà nguyện ý đi cùng cậu “Chơi đùa”, dĩ nhiên là cũng không thiếu người thuận theo xu thế mà bám đùi......

Mà nhân vật quan trọng trong hai sự kiện là Tống Vô Khuyết, mức độ nổi tiếng tăng lên, điedanlequydon lại đến Lục Thác cũng có hứng thú, không có việc gì liền thích mang theo mấy miếng thịt bò kho tương của quán ăn nổi danh nhất Kinh Thành tới hối lộ làm quen. Cứ như thế mấy lần, rốt cuộc dụ dỗ thành công.

Vì vậy, trên đường phố ở kinh thành thường thường có thể nhìn thấy một ông cụ khỏe mạnh, bên trái là nắm gạo nếp mềm mại, bên phải là con chó to có lông màu đen, nghênh ngang rêu rao khắp nơi......

Nhá nhem tối ngày nào đó, nắng gắt đã lặn xuống phía tây, gió mát thoải mái, Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ đang đứng giữa một đống dưa hấu, thi xem người nào có thể lựa ra dưa ngon vỏ mỏng lõi hồng, chợt nghe thấy tiếng cười của con trẻ, tiếp đó thấy Lục Lăng cưỡi trên cổ ông cụ Lục Thác đang tức giận mặt như cúc hoa, đôi tay níu lấy lỗ tai lão gia tử, miệng còn không ngừng kêu ‘đi đi’  tiếng hô chơi rất là ‘la cái rắm’, miệng Tống Vô Khuyết ngậm túi thịt bò kho tương được mua cho ngẩng đầu bước đi bên cạnh.

Lục Tử Kỳ lập tức sợ hãi, vội vàng đứng lên quát một tiếng: "Lăng Nhi hồ đồ! Còn ra thể thống gì!"

Lục Lăng bị mắng sững sờ, mím miệng uất ức muốn xuống, lại bị Lục Thác dùng giọng nói to hơn ngăn lại: "Lăng Nhi đừng nhúc nhích! Là ta muốn thằng bé chơi như vậy, thế nào?! Trợn mắt với nhi tử tỏ ra uy phong, ngươi cũng có tiền đồ nhỉ!"

Nhìn Lục Tử Kỳ ngậm miệng, khuôn mặt bất đắc dĩ cùng oan uổng, Tống Tiểu Hoa không nhịn được ‘Hì’ một cái bật cười: "Không hổ là hai cha con, cha, ngài không phải cũng đang trợn mắt với nhi tử tỏ ra uy phong sao?" Thừa dịp Lục Thác bị nghẹn, bước tới trước mặt vươn tay: "Lăng Nhi, đi rửa mặt."

Lục Lăng vội vàng khéo léo nhào vào trong ngực nàng, trước khi lại nghiêm túc nói một câu: "Gia gia cùng phụ thân đều có tiền đồ! Tương lai Lăng Nhi cũng muốn có tiền đồ như vậy!"

Lục Tử Kỳ tiếp tục im lặng.

Lục Thác là xoay người lại vỗ nhẹ nhẹ vào gáy cậu nhóc: "Thằng nhóc thối, chờ con cưới cháu dâu cho ta thì hãy nói!"

"Gia gia, tại sao Lăng Nhi phải cưới vợ trước ạ?"

"Không có vợ thì nhi tử của con từ đâu tới? Không có nhi tử, thì con so tiền đồ với ai đây?"

"Vậy làm sao mới có thể cùng vợ tạo ra nhi tử ạ?"

"...... Hỏi cha con đi!"

"Phụ thân ~"

"...... Hỏi mẫu thân con đi!"

"Mẫu thân ~"

Tiếp được quả bóng sau khi bị liên hoàn uyên ương cước đá tới, Tống Tiểu Hoa hắng giọng: "Là như vậy, trong bụng vợ của con có một cái ao, tương lai, trong bụng của con cũng sẽ có rất nhiều nòng nọc nhỏ, sau đó con bỏ nòng nọc nhỏ vào trong hồ, chờ nòng nọc nhỏ trưởng thành, liền biến thành nhi tử rồi."

"Vậy không phải là Lăng Nhi se có rất nhiều nhi tử sao?"

"Không không không, bình thường chỉ có con một nòng nọc nhỏ có thể thuận lợi bỏ vào trong hồ, số còn lại cũng bơi tới chỗ khác, chưa trưởng thành được."

Lục Lăng cắn đầu ngón tay cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó tựa như hạ quyết tâm nắm tay: *D*dan*le*Q*D~ "Lăng Nhi muốn bắt đầu luyện tập từ bây giờ để làm như thế nào mới có thể bỏ nhiều nòng nọc hơn vào trong hồ, bởi vì Lăng Nhi muốn có thật nhiều thật nhiều nhi tử chơi với Lăng Nhi!"

"...... Lăng Nhi, con bây giờ chưa thể luyện tập, trong bụng còn chưa có nòng nọc nhỏ! Phải đợi con trưởng thành, lớn như phụ thân mới được......"

Lục Thác mặc dù không quá hiểu nàng nói nòng nọc cùng ao đều là cái gì, nhưng mà chuyện luyện tập có ý nghĩa gì thì vẫn hiểu rõ, vì vậy vội vàng xua tay: "Không cần không cần, Lăng Nhi, khi cha con mười ba tuổi là có thể luyện tập rồi."

"Oh, mười ba tuổi à......" Tống Tiểu Hoa kéo dài giọng gật đầu một cái, cười như không cười nhìn Lục Tử Kỳ đang hóa đá: "Lăng Nhi xem, cha con không biết phải nuôi thả bao nhiêu nòng nọc nhỏ để cuối cùng có một mình con, phải công nhận con may mắn đến thế nào đây!"

Nói xong, liền ôm Lục Lăng đang chuyên tâm tính toán mình còn có mấy năm mới có thể bắt đầu luyện tập để phun nòng nọc nhỏ, nghênh ngang rời đi.

Lục Tử Kỳ lúc này mới phục hồi tinh thần lại thở dài một tiếng: "Cha, cha rõ là......"

Lục Thác là vuốt râu nhìn hắn cười khà khà: "Ôi, ngươi nói xem, năm đó tại sao con nòng nọc nhỏ của ta sao không biến ngươi thành một con con ếch nhỉ?"

"............"

Tống Vô Khuyết liếc mắt nhìn bộ mặt đầy vạch đen của Lục Tử Kỳ, nhếch cái miệng đầy răng, bao thịt bò kho tương lạch cạch rơi xuống đất.

Ban đêm, vô số nòng nọc nhỏ tranh nhau ngươi chết ta sống xung phong tiến về phía một cái ao......

——— ——————

——— ——————

Vài ngày sống yên ổn cũng không được lâu, lại gây ra một chuyện.

Buổi sáng, Tống Tiểu Hoa đang buồn chán nghiên cứu bức tranh mỹ nhân trên cây quạt ở trong phòng, Hiểu Yên vội vàng đi vào: "Nhị nãi nãi, Vô Khuyết sợ là bệnh rồi?"

"Buổi sáng lúc đưa Lăng Nhi ra cửa không phải vẫn còn rất vui vẻ?" Tống Tiểu Hoa để cây quạt xuống sải bước đi ra ngoài: "Chuyện gì xảy ra?"

"Thúy nhi mới vừa tới báo, nói là mặc kệ dụ dỗ như thế nào đều chết sống không muốn ăn cơm."

"Buổi sáng cho nó ăn cái gì?"

"Vẫn giống như thường ngày thôi ạ, nô tì vừa đi xem qua, không có vấn đề gì. Một đĩa thịt  băm trộn với một ít rau dưa và trái cây cùng một bát xương thịt nấu nửa chín,  a đúng rồi, còn có hai miếng thịt bò kho tương nó thường ăn."

Tống Tiểu Hoa bước dừng một chút: @Dien!đàn#Le$Quy*don? "Thịt bò kho tương? Ngày hôm qua Vô Khuyết không ra ngoài với lão gia, còn mua từ ngày hôm trước cho nó thì cũng nên ăn hết trong ngày hôm đó rồi, sao bây giờ lại có?"

"Có thể là người khác lấy tới cho nó?"

"Vô Khuyết chưa bao giờ ăn thức ăn ngoại trừ chúng ta và lão gia cho ăn, hơn nữa, thịt bò kho tương giá cả xa xỉ số lượng cung ứng mỗi ngày đều được hạn chế, còn có ai giống như Lục gia đại lão gia tài đại khí thô không có việc thì đưa cho chó ăn? Như vậy đi, bây giờ ngươi lập tức đến phòng bếp tra hỏi."

Hiểu Yên đồng ý chuẩn bị đi, lại bị Tống Tiểu Hoa gọi lại: "Hãy làm bộ như là thuận miệng hỏi một chút, không cần chuyện bé xé ra to."

"Nhị nãi nãi yên tâm."

Cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết vẫn hơi nóng ran như trước, nhưng ổ chó dành riêng cho Tống Vô Khuyết thì đông ấm hạ mát, bây giờ cũng coi như là nhiệt độ thích hợp.

Tiểu nha hoàn Thúy nhi phụ trách đặc biệt chăm sóc Tống Vô Khuyết đang như kiến bò trên chảo nóng đảo thành vòng vây quanh nó, mà đôi mắt to của Tống Vô Khuyết tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm nàng, tư thế ngồi và vẻ mặt cũng giống như có địch ý.

Thấy Tống Tiểu Hoa đi vào, lập tức chạy đến trước mặt nàng, kêu một tiếng trầm trầm, sau đó lại chạy đến chỗ để cái khay để xương cùng thịt bò kho tương, móng trước vung lên, ném đi, cuối cùng, bắt đầu nhìn về phía Thúy nhi mặt trắng bệch sủa không ngừng.

Trong lòng Tống Tiểu Hoa động, mở miệng kêu ngừng, Thúy nhi bị sợ đến mức chân mềm nhũn té quỵ xuống đất: "Nhị nãi nãi, nô tỳ không hề làm gì cả, nô tỳ cũng không biết Vô Khuyết bị làm sao, từ buổi sáng bưng cơm tới đây nó liền bắt đầu phát giận, cũng không đồng ý ăn......"

"Bữa cơm này là ai chuẩn bị?"

"Bẩm Nhị nãi nãi lời nói, là Vương Lâm."

‘Niệm viên’ đương nhiên là có phòng bếp riêng, đầu bếp có hai người, giúp việc bếp núc có mấy người. Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ đều là người lười xã giao, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không ra ngoài dùng cơm, cho nên hằng ngày ăn uống cũng từ tay đầu bếp trong vườn.

Mà Vương Lâm chính là một trong hai đầu đầu bếp, ở Lục phủ làm đã nhiều năm, trước là phục vụ Lục Thác, thời gian trước mới bị phái sang đây. Mặc dù tuổi không lớn, nhưng tay nghệ rất tốt, tính tình cũng cẩn thận.

Lúc này, Hiểu Yên cùng Thính Huyền cùng đi vào, Tống Tiểu Hoa liền cho Thúy nhi lui ra, trở về  nhà mình nghỉ ngơi đi, không có gọi đến thì không ra cửa nửa bước, cũng không được nói với bất cứ ai là con chó có vấn đề.

Hiểu Yên thấy thế sắc mặt càng thay đổi, nhỏ giọng hỏi "Nhị nãi nãi, có phải là có chỗ nào không ổn không?"

"Bây giờ còn không biết, chỉ là Vô Khuyết không thể nào vô duyên vô cớ mà cáu kinh nóng nảy như thế." Tống Tiểu Hoa nhìn khay thức ăn bị đánh lật: "Ngươi tìm một người làm việc chắc chắn mang những thứ này đến hiệu thuốc nổi tiếng, tìm đại phu có y thuật y đức nổi bật cẩn thận nhìn một chút, nếu đúng là có thứ gì không thích hợp, cần phải viết kết quả trên giấy trắng mực đen, phải có tên của đại phu trên đó. Nhớ, chuyện này phải lặng lẽ làm, tạm thời không được lộ ra."

Hiểu Yên lĩnh mệnh đi ra, Thính Huyền vẫn không mở miệng mới nhẹ nhàng nói một câu: "Ngày hôm nay cũng chỉ có Tử Cầm trong phòng Đại nãi nãi tới, tới chỗ nô tỳ mượn chút tơ sợi, trước khi đi trùng hợp đụng phải Vương Lâm ở cửa phòng bếp, hai người lại nói mấy câu nói sau mới đi."

"Phòng Đại nãi nãi...... Bọn họ nói cái gì?"

"Nô tỳ chỉ ở trong phòng liếc nhìn một chút, sau đó thì tập trung thêu khăn lụa."

"Hai người bọn họ rất quen thuộc sao?"

"Có tình đồng hương, Vương Lâm đối với Tử Cầm tỷ tỷ...... Vẫn chiếu cố thêm."

"Lúc nàng ta tới trong tay có cầm thứ gì không?"

"Tử Cầm tỷ tỷ ôm một cái giỏ nhỏ, nói là mang vải vóc may vá muốn đến chỗ tiểu hoa viên hóng mát làm việc, nô tì cũng không chú ý nhìn bên trong giỏ xách để những thứ gì."

Tống Tiểu Hoa không hỏi tiếp, chỉ phân phó nàng lấy lý do không lấy cẩn thận làm đổ đĩa thức ăn, để cho người ta nhanh chóng đổi một phần thức ăn khác cho Vô Khuyết, sau đó một mình trở về phòng.

Sau bữa cơm trưa, người phái đi tiệm thuốc đã mang về tờ giấy ghi “Báo cáo kiểm nghiệm thực phẩm” do đại phu nổi tiếng của tiệm thuốc nổi danh, giấy trắng mực đen viết rõ hai miếng thịt bò kho tương có độc.

Thật ra thì nghiêm khắc mà nói, thì cũng không phải là độc dược trí mạng, cũng chỉ là dùng mấy loại thảo dược tầm thường điều chế có thể làm cho tác dụng dạ dày mất cân đối, tiêu chảy đi nhà cầu thôi. Nhưng số lượng trong thịt ước chừng có thể làm một con trâu đi tiêu chảy mà nằm xuống, nói một cách khác, nếu như Tống Vô Khuyết ăn, cơ bản cũng được coi là nộp mạng rồi.

Tống Tiểu Hoa cầm “Báo cáo kiểm nghiệm thực phẩm” run run một lúc, sau đó chân đạp bay một cái ghế ra ngoài cửa.

Fuck! Muốn độc chết chó của lão nương à!

Đóng cửa viện, Tống Tiểu Hoa gọi Vương Lâm cùng Thúy nhi vào thiên phòng, Hiểu Yên cùng Thính Huyền theo hầu.

Tống Tiểu Hoa nhìn Thúy nhi lo sợ không yên, giọng nói mềm nhũn: "Ngươi không cần sợ, ta chỉ là hỏi ngươi một câu mà thôi. Hôm nay điểm tâm của Vô Khuyết là do Vương Lâm làm xong giao cho ngươi phải không?"

"Bẩm Nhị nãi nãi là..... Đúng vậy."

"Ngươi bưng đĩa thức ăn lập tức đến chỗ ổ chó, không có dừng lại phải không?"

"Không ạ, mọi người quét dọn trong vườn đều thấy."

Tống Tiểu Hoa gật đầu một cái, hỏi ngược lại Vương Lâm có vẻ mặt mờ mịt: "Thúy nhi nói có đúng không?"

"Đúng ạ, nô tài tận mắt nhìn nàng một mạch bưng đi."

"Ta hỏi ngươi, hôm nay tất cả thức ăn của Vô Khuyết đều do ngươi chuẩn bị, đúng không?"

"Đúng."

"Tốt. Thúy nhi, ngươi đi xuống đi, không còn việc của ngươi."

Bên trong nhà còn sót lại bốn người rơi vào yên lặng, ngoài phòng trên cây ve lại bắt đầu kêu không ngừng.

Vương Lâm khoảng 24-25 tuổi, mắt to mày rậm thật cao to khỏe mạnh, vừa nhìn thì biết là người trung hậu đàng hoàng. Trước mắt thấy Nhị nãi nãi trầm mặt không lên tiếng, trong lòng không rõ nguyên nhân thì thấp thỏm khó nhịn, nhưng lại không dám hỏi thăm, trong chốc lát, chính là khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh.

Tống Tiểu Hoa rốt cuộc mở miệng, âm thanh không lớn, lại lạnh lẽo, khác với giọng nói thanh thúy tươi cười hàng ngày: "Hai miếng thịt bò kho tương này là ai đưa cho ngươi?"

Vương Lâm cả kinh, cẩn thận hỏi "Nhị nãi nãi, thịt bò này có vấn đề gì sao?"

Hiểu Yên quát lên: "Nhị nãi nãi đang hỏi ngươi, ngươi còn dám hỏi ngược lại?!"

"Thôi." Tống Tiểu Hoa xua xua tay áo, điều chỉnh hô hấp, cố gắng nhã nhặn chút: "Vương Lâm, trong miếng thịt bò này bỏ thuốc đủ để hại chết Vô Khuyết. Ta biết rõ, tính tình ngươi bướng bỉnh thiện lương tất nhiên không thể nào là ngươi làm. Huống chi, người trong vườn đều biết vị trí của Vô Khuyết ở trong lòng ta cùng Nhị gia, cho ngươi mượn mấy là gan, ngươi cũng không dám. Cho nên, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, miếng thịt bò này là từ tay người nào, thì sẽ không còn việc của ngươi."

Sắc mặt Vương Lâm đã sớm biến từ trắng bệch chuyển thành xám xịt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ‘ bùm ’ một tiếng quỳ xuống, nhưng chỉ cúi đầu mà không chịu nói gì.

Tống Tiểu Hoa không ngờ tới hắn sẽ có cái phản ứng này, nhíu lông mày: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ thừa nhận ngươi hạ độc hay sao?!"

Vương Lâm khẽ run run, vẫn cắn chặt hàm răng không nói lời nào.

Tống Tiểu Hoa rốt cuộc không còn kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Coi như ngươi nghĩ làm anh hùng làm hảo hán gánh vác giúp người ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi gánh! Ngày hôm nay hạ độc con chó, ngày mai có thể hạ độc chết cả nhà chúng ta! Chuyện này ta nhất định phải truy cứu tới cùng, nếu không, chẳng phải là tương đương với nói cho mọi người, chủ tử của ‘Niệm viên’ là kẻ mềm yếu bất lực mặc cho người ta khinh dễ! Ta đã thề từ trước, ai dám động người nhà ta, ta chắc chắn sẽ trả lại cho hắn gấp trăm lần!"

Hít một hơi, chậm rãi nói: "Là Tử Cầm, đúng không? Ngươi thích nàng, cho nên tình nguyện vì nàng gánh tội, đúng không?"

Vương Lâm thở mạnh mấy hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Nhị nãi nãi, tất cả đều là lỗi của nô tài, bị đuổi ra Lục phủ cũng được, đưa đến quan phủ cũng được, nô tài cam nhận trách phạt!"

"Quả nhiên là nàng......"

Thính Huyền không nhịn được sâu kín thở dài: "Vương Lâm, ngươi tội gì phải thế."

Tống Tiểu Hoa đứng lên, đi tới trước mặt hắn, cúi người xuống nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi đối với nàng hữu tình hữu ý, rất tốt. Nhưng mà nàng đối với ngươi là vô tình vô nghĩa. May nhờ lần này Vô Khuyết cơ trí, không ăn. Nếu không, hễ nó có mệnh hệ gì, ngươi có thể gánh chịu nổi sao? Kể cả ngươi là người do lão gia tử phái tới, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Mặc kệ kết quả như thế nào, hành động lần này của nàng đều đặt ngươi vào hiểm cảnh mà không để ý. Vì cô gái phụ lòng phụ bạc, không đáng giá."

"Nhị nãi nãi, nàng, không phải là người như thế."

"Hả? Cho tới bây giờ, ngươi còn tin tưởng nàng?"

Tầm mắt Vương Lâm rũ xuống, một lát sau, lần nữa nâng lên, ánh mắt lấp lánh, quả quyết đáp một chữ: "Tin!"

Tống Tiểu Hoa gật đầu một cái, đột nhiên cười: "Ta cũng tin tưởng, nàng không làm ra chuyện ác độc như vậy. Cho nên, ngươi càng phải phối hợp cùng ta, tra ra rốt cuộc là ai, muốn hãm hại các ngươi."
Bình Luận (0)
Comment