Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 15



Chẳng bao lâu đã đến ngày mừng thọ của Trung Nghĩa hầu Tiết Trùng, tuy rằng lão già này luôn muốn dồn Hạ Uyên vào chỗ chết nhưng dù sao cũng luôn dùng ám chiêu, đến giờ vẫn chưa thật sự xé rách da mặt.

Huống chi giờ hắn còn là nhạc phụ trên danh nghĩa của Hạ Uyên, vì vậy hôm nay Hạ Uyên và Tiết Vân Chu ngồi chung xe ngựa mang theo quà mừng sang.

Vừa tới Hầu phủ đã hàn huyên ngươi tới ta đi một phen, trên mặt đều là vẻ hòa nhã.

Tiết Trùng đối với trưởng tử Tiết Vân Chu chỉ biết nói suông mà không chịu xuất lực giúp đỡ này không hài lòng tí nào, nhưng ngại thân phận Hạ Uyên nên đành phải bày ra bộ mặt người cha hiền từ yêu thương con, sau khi nghênh đón bọn họ vào thì ân cần sai người dâng trà, miệng cười nói: "Vân Chu từ nhỏ chỉ biết đọc sách, Vương gia không chê y tẻ nhạt mà còn bảo vệ y như vậy, trong lòng hạ quan rất lấy làm mừng."
Hạ Uyên khẽ gật đầu: "Hầu gia yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Vân Chu."
Tiết Vân Chu trong lòng dựng thẳng hai ngón tay cái: hai vị đều là ảnh đế cmnr.

Bên này hai người vờn qua vờn lại ngươi tới ta lui, bên kia quan viên tới sớm cũng không nhanh không chậm qua đây chào hỏi Hạ Uyên.

Hạ Uyên xuyên qua đám người tới nhìn thấy Quý tướng quân vừa mới đi vào, khóe mắt không dễ nhận ra mà kéo căng.

Quý tướng quân đi đến trước mặt hắn định hành lễ, Hạ Uyên khoát tay: "Quý tướng quân là nhạc phụ của Trung Nghĩa Hầu, tính ra chúng ta cũng là người một nhà, nghe nói ngươi bị bệnh, mấy nghi thức xã giao này không cần làm."
Tiết Vân Chu thấy Quý tướng quân bộ dáng rất bình thường, chỉ có một nhúm tóc lệch gần chòm râu xem như là đặc biệt.

Thường nghe nói con gái giống cha, thảo nào Quý thị lớn lên khuôn mặt cũng rất bình thường, gương mặt như người qua đường, y nhìn mấy lần vẫn chưa nhớ được rõ ràng.


Y thật sự tò mò Tiết Trùng rốt cuộc xuất phát từ nguyên nhân gì hay có bí mật không muốn cho ai biết nào mà bỏ Khang thị dung mạo như hoa để cưới Quý thị nhan sắc thường thường này.

Chòm râu Quý tướng quân run lên, cười ha hả với Hạ Uyên: "Nhờ phúc của Vương gia, hạ quan đã khỏe hơn nhiều rồi."
Hạ Uyên gật đầu: "Quý tướng quân tuổi tác đã cao, nên yêu quý thân thể nhiều hơn, triều đình còn nhờ ngài dốc sức.

Hiện giờ trời lạnh, không nên tắm rửa bằng nước lạnh."
Sắc mặt Quý tướng quân hơi cứng lại, cười gượng đáp: "Vương gia nói rất đúng, hạ quan nhất định chú ý."
Tiết Vân Chu cười thầm: hóa ra là tắm bằng nước lạnh, Quý tướng quân này muốn giả bệnh cũng liều mạng thật.

Hạ Uyên và Tiết Vân Chu thân phận tôn quý, tới muộn nhất, vì vậy chỉ ngồi một lát hàn huyên qua lại vài câu liền khai tiệc.

Phu phu hai người ngồi một mình một bàn rượu thịt, Tiết Vân Chu sáp lại gần Hạ Uyên, thấp giọng dặn dò: "Đừng ăn bậy."
Hạ Uyên nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen lánh của y, rất muốn khuyên y đừng nhìn dáo dác vậy nữa, chẳng giống người đọc sách chút nào.

Cơ mà ngẫm lại về sau Tiết Vân Chu sẽ chỉ ở cùng với mình, cũng chỉ mình thấy bộ dạng này của y, không sợ bị lộ, vì thế không cũng không định nhắc nhở nữa.

Hơn nữa với hiểu biết của Hạ Uyên về y, tuy rằng Tiết Vân Chu không đáng tin lắm nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, thời điểm mấu chốt cũng biết nặng nhẹ.

Nếu Tiết Trùng từ đầu đến cuối không nhìn ra manh mối, vậy y trước đó ở Hầu phủ tất nhiên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hiện giờ tới Vương phủ sống cùng hắn mới thật sự buông lỏng được.

Nghĩ vậy trong lòng khẽ động, lại nhìn thoáng qua Tiết Vân Chu một cái.

Hắn đột nhiên nhớ tới lần trước gặp chuyện, Tiết Vân Chu không chút do dự cầm tay hắn muốn hút độc ra, mặc dù sau đó giải thích là vì mình đã cứu y một mạng, nhưng nét chữ như gà bới kia cùng với sổ sách là như thế nào?
Khi đó hắn mới tỉnh lại không lâu, phản ứng chậm chạp hơn so với bình thường.

Vì đã biết được thân phận của y nên dù cho hắn xem nét chữ, thậm chí chữ số Ả-rập trong sổ sách kia cũng cảm thấy đương nhiên nên không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nghĩ lại một hồi mới biết bản thân đã bỏ qua điều gì.

Nếu mình là Hạ Uyên chân chính, sao y có thể phô ra nét chữ khó coi như vậy? Huống chi lúc mới thành thân y rõ ràng viết chữ rất đẹp.

Về phần sổ sách, xem chừng cũng không phải là trùng hợp, hẳn là cố ý lấy ra cho hắn xem...!Ngoài ra còn có thái độ của y với Trung Nghĩa Hầu, dù sao cũng là cha con, cho dù là đó là giả, cho dù quan hệ có kém đến đâu cũng không thể biểu hiện rõ ràng trước mặt "Nhiếp chính vương" chân chính được.

Hình như là từ lúc đó, Tiết Vân Chu bắt đầu thân thiết với hắn hơn rất nhiều.

Nghĩ tới Tiết Vân Chu đã đoán ra thân phận của mình, tay cầm đũa của Hạ Uyên siết chặt lại.

Toàn bộ tâm tư của Tiết Vân Chu lúc này đều đặt trên bàn ăn, trước tiên chọn vài món hợp khẩu vị Hạ Uyên, gắp một đũa nhai chậm nuốt kĩ, ăn xong lại cảm nhận một chút, lúc này mới an tâm gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cái này không có độc." Nói xong gắp vào bát Hạ Uyên.


Hạ Uyên còn đang suy nghĩ y luyện được chữ đẹp như vậy từ bao giờ, nhìn thấy đồ ăn trong bát mới hồi phục tinh thần, đen mặt nói: "Ngươi thử độc cho ta?"
Tiết Vân Chu lại gắp một miếng thịt vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu với hắn, miệng hàm hồ đáp một tiếng.

Hạ Uyên đầy bụng tức giận cũng không trút được, chỉ có thể bình tĩnh nói: "Không cần!" Nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Cũng không cần thiết, loại trường hợp này có cho tiền lão cũng không dám."
Tiết Vân Chu cười với hắn: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng lỡ đâu lão hạ thuốc xổ thì sao?"
Hạ Uyên cạn cmn lời.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên một trận ồn ào, ngay sau đó có một gã gia phó vội vã theo cửa hông đi vào, đi tới chỗ Tiết Trùng cúi đầu thì thầm vào tai lão vài câu.

Vẻ mặt Tiết Trùng rõ ràng cứng lại trong nháy mắt, lại cố khắc chế cảm xúc không để lộ ra ngoài.

Người đang ngồi đều có tâm tư hóng chuyện, nghe thấy bên này có động tĩnh liền đồng loạt quay sang nhìn, nhạy bén bắt được biến hóa trên mặt Tiết Trùng, không khí bữa tiệc đang náo nhiệt bỗng nhiên ngưng lại.

Tiết Trùng cười gượng đứng lên nhận lỗi với mọi người, nói có chút việc nhỏ cần ra ngoài.

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ việc này tất nhiên không nhỏ, nhưng ngại thân phận của lão cũng không tìm hiểu rạch ròi, đành phải đáp một tiếng rằng cứ tự nhiên, đồng thời ở trong phòng vểnh tai nghe ngóng mọi việc bên ngoài.

Tiết Vân Chu như kiểu sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà kéo ống tay áo Hạ Uyên: "Chúng ta cũng đi xem đi!"
Hạ Uyên bắt lấy tay y: "Không cần, bên ngoài có người của chúng ta, xảy ra chuyện gì hỏi là biết."
Tiết Vân Chu thở ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi, rõ ràng đang khẩn trương, tim cũng đập nhanh hơn, vẻ mặt lại cố gắng bình tĩnh gật đầu: "Ừ" một tiếng, tay vẫn để hắn tùy ý nắm, tay kia thì cầm đũa bắt đầu buồn bực và cơm.

Hạ Uyên nhìn y thật sâu: "Đừng chỉ ăn cơm."
"Dạ." Tiết Vân Chu gắp đồ ăn.

Hạ Uyên lại nói: "Không được kiêng ăn, ăn chút đồ chay đi."
"Vâng vâng." Tiết Vân Chu liên tục gật đầu, cơ hồ là Hạ Uyên nói câu nào là gật đầu câu đó, kết quả vì căng thẳng quá mà bị sặc cmnl.

Sắc mặt Hạ Uyên hơi đổi, vội buông tay y ra múc cho y chút canh.

Tiết Vân Chu ho sặc sụa, tay túm lấy bình rượu uống mấy ngụm, chờ đỡ sặc rồi mới thấy Hạ Uyên đã đưa canh đến trước mặt.

Hạ Uyên xoa xoa lưng giúp y thuận khí, hỏi: "Ổn hơn chút nào chưa?"
Tiết Vân Chu cảm thấy mình hẳn là hạnh phúc muốn chết rồi, gật đầu liên tục, bưng chén canh trước mặt lên uống một hơi hết sạch.

Mấy người gần đó thấy y bị sặc, đang định qua đây hỏi thăm, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc thê lương của một nữ tử, mọi người bên trong vốn muốn hóng hớt chuyện xảy ra bên ngoài liền bị dọa hết hồn.

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, mấy người bên trong chẳng còn tâm tư nào ngồi yên nữa, đều đứng dậy đi ra ngoài, trong đó hiển nhiên có Tiết Vân Chu muốn hít drama và Hạ Uyên bị y kéo ra.


Tiết Vân Chu nghe được tiếng khóc của phụ nữ, tưởng là Tiết Trùng lại reo rắc nợ phong lưu ở đâu rồi, nhưng ra tới bên ngoài cẩn thận nghe lại mới phát hiện không đúng.

Tiếng khóc kia không có oán hận giận dỗi mà lộ ra thê lương, phẫn hận khắc vào xương tủy, càng giống như là đang khóc tang cho ai.

Mọi người không để ý gia phó ngăn cản, đồng loạt đi đến cửa lớn Hầu phủ, sau đó nhìn thấy dân chúng hai bên đường cũng đứng vây xem kín mít, thi thoảng bàn tán to nhỏ, giữa đường là một mảnh trắng toát, tiền giấy bay đầy trời, bên dưới có hai đoàn người mặc đồ tang chậm rãi đi tới, ở giữa có tám người khiêng một cỗ quan tài, đi đầu là một vị phụ nhân khuôn mặt tang thương, bên cạnh là một thanh niên ngồi xe lăn.

Tiết Trùng sắc mặt hết xanh lại trắng, dưới nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, tát cả biện pháp đối phó có thể nghĩ ra cũng không thực hiện được, theo bản năng liếc qua Quý tướng quân một cái, thấy hắn cho mình một ánh mắt trấn định mới an tâm một chút, vội đi xuống bậc thang, bước nhanh tới nghênh tiếp đội ngũ trước mặt.

Đoàn người lại không có ý định dừng lại, phụ nhân nhìn Tiết Trùng gào khóc, vừa khóc vừa chửi ầm lên: "Ngươi là đồ vô sỉ táng tận lương tâm! Ngay cả đại ca ruột cũng mưu hại, lần này ta trở về nhất định phải đòi lại công bằng."
Tiết Trùng xem như không nghe thấy lời nói kia, vành mắt hồng hồng nhìn quan tài phía sau nàng, nghẹn ngào nói: "Đại tẩu, ngươi nói đó...!đó chính là đại ca?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Đại ca của Tiết Trùng – Tiết Quảng mười mấy năm trước đã tử trận trên sa trường, nghe nói chỉ còn lại một đứa con trai độc nhất Tiết Vân Thanh.

Tiết Vân Thanh thuở nhỏ đã gãy chân, nói vậy chính là thanh niên sắc mặt muộn phiền đang ngồi xe lăn kia sao?
Về phần góa phụ Cố thị của Tiết Quảng, dù sao nàng cũng là phụ nhân hậu viện, bọn họ trước đó đều chưa gặp qua, nên không nhìn ra thân phận của nàng.

Trung Nghĩa Hầu phủ thực ra trước đây là Trung Nghĩa Bá phủ, khi đó người đứng đầu là Trung Nghĩa bá Tiết Quảng.

Sau khi Tiết Quảng tử trận thì triều đình truy phong, ban thưởng hầu tước.

Bởi vì Tiết Vân Thanh tàn tật không thể kế thừa, tước vị này cũng vì thế mà rơi trên đầu đệ đệ Tiết Trùng.

Tiết Trùng giờ phút này đối diện với chỉ trích của Cố thị, thần sắc thê lương nói: "Đại tẩu, chuyện này có phải có hiểu lầm không?" Nói xong liền lảo đảo bổ nhào về phía quan tài.

"Cản hắn lại!" Cố thị kêu to, đứng sau vài tên gia đinh cao to ngăn Tiết Trùng lại, bước qua chỉ vào mặt lão: "Đừng đóng kịch ở đây! Ngươi cho là chuyện ngươi làm không ai biết à? Ông trời đều xem trong mắt đấy! Ngươi trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời đâu!"
Tiết Trùng muộn phiền đau xót nói: "Đại tẩu nhất định là nghe lời gièm pha của ai mà hiểu lầm ta rồi.

Chuyện nói không có bằng chứng vậy đừng náo loạn tới mức người người đều biết, trước hết để đại ca được chôn cất yên ổn được không?"
"Chôn cất cái gì! Bị kẻ gian hại chết, có thể yên ổn được sao?" Cố thị lại gào khóc, khóc một hồi mới giương mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn đến Hạ Uyên lập tức nhào tới, lệ rơi đầy mặt nói: "Cầu Vương gia làm chủ cho thiếp thân!".


Bình Luận (0)
Comment