Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 41



Tiết Vân Chu vứt quyển sách trên tay xuống, kích động kéo Hạ Uyên ra bên ngoài.

Vừa mới đi đến cửa đã bị một trận gió lạnh thổi đến, trong lòng Hạ Uyên căng thẳng đẩy Tiết Vân Chu vào phòng, lấy áo khoác bọc cậu thật chặt mới cho người ra ngoài.

Mấy ngày nay rõ ràng lạnh hơn không ít, Tiết Vân Chu hết nhìn mình rồi lại nhìn anh: "Hay là anh cũng khoác thêm một cái đi."
"Anh không sao, anh có võ."
"..."
Hạ Uyên nói rất tự nhiên, Tiết Vân Chu nghe xong tức ói hộc máu, âm thầm thề đợi sinh đứa nhỏ xong nhất định phải rèn để nhanh chóng vượt qua anh hai, tuy rằng khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng kéo gần khoảng cách hẳn là có thể!
Hai người ra ngoài lần nữa, đi một đoạn đường dưới mái hiên, khi đi qua cổng vòm trong viện trùng hợp nhìn thấy Tiết Vân Thanh được hạ nhân đẩy tới, vội vàng dừng bước.

Tiết Vân Chu nâng tay: "Đường huynh tìm ta à?"
Tiết Vân Thanh nhìn cậu, không rõ Tiết Vân Chu nâng tay làm gì, hơn nữa không quen nhìn bộ dáng lười nhác cười xán lạn của cậu, nhịn không được ghét bỏ bĩu môi, không nóng không lạnh đáp: "Không phải ta muốn tìm ngươi, là Vương gia bảo ta về sau mỗi ngày đến chẩn mạch cho ngươi một lần.

Thế nào? Các ngươi muốn ra ngoài?"
Tiết Vân Chu hỏ một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Uyên.

Hạ Uyên sờ đầu cậu: "Để hắn nhìn xem."
Tiết Vân Chu đã quen với lo lắng của Hạ Uyên, không có gì không tự nhiên cả, ngoan ngoãn đi tới chỗ Tiết Vân Thanh, hỏi: "Y thuật của ngươi rốt cuộc là tốt thế nào? Nghe như ngươi mèo khen mèo dài đuôi ấy!"
Sắc mặt Tiết Vân Thanh không được tốt cho lắm: "Trị bệnh cứu người nào phải trò đùa? Ta là cửu *, ngươi không tin thì thôi." Nói xong rút tay lại.

*久病成医 (jiǔ bìng chéng yī): bệnh lâu khỏi khiến bệnh nhân thành bác sĩ (tục ngữ).

"Đừng đừng đừng!" Tiết Vân Chu vội vàng kéo tay Tiết Vân Thanh đặt lại lên cổ tay chính mình, cười nói: "Ta thuận miệng hỏi chút thôi, xin lỗi xin lỗi, ngươi mau xem cho ta đi."
Tiết Vân Thanh thấy Tiết Vân Chu lộ vẻ áy náy sắc mặt mới tốt một chút, ngưng thần bắt đầu xem mạch cho cậu.


Qua một lúc lâu hắn thu tay lại, lạnh nhạt nói: "đều bình thường."
Tiết Vân Chu nhanh chóng cảm ơn, còn nói thêm: "Chúng ta đi xem chỗ ở mới thế nào, ngươi có muốn đi cùng không?"
Tiết Vân Thanh lắc đầu: "Các ngươi đi đi."
Hai người tạm biệt nhau, Tiết Vân Chu theo Hạ Uyên ngồi lên xe ngựa, mang theo vài hộ vệ rất nhanh đi tới viện kia.

Nơi này xung quanh tĩnh, vào trong có vẻ rộng lớn thoáng đãng hơn, cách bố trí cũng mang không khí phương Bắc.

Hai người đi dạo qua một vòng bên trong không tìm ra khuyết điểm gì nhưng Hạ Uyên có chút do dự nói: "Ban đầu định để lại hai ba mươi hộ vệ, như vậy tòa nhà này cũng đủ ở, nhưng hiện giờ anh không yên tâm lắm, muốn giữ lại thêm nhiều người chút."
Tiết Vân Chu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Để lại nhiều người cũng tốt, tuy rằng trên danh nghĩa anh đã không còn là Nhiếp chính vương nhưng ở trong mắt đám người tiểu hoàng đế kia vẫn có lực uy hiếp lớn như trước, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Chỉ là không cần biết giữ lại bao nhiêu người, nếu đã là vì bảo vệ an toàn thì tất nhiên không thể cách quá xa, thành ra hộ vệ phải ở đâu lại là vấn đề.

Tiết Vân Chu ngẩng đầu nhìn chung quanh, nói: "Xung quanh đây có người ở không? Nếu không thì thuê vài tòa nhà gần đây là được."
Hà Lương Tài vẫn đi theo bên cạnh liền nói: "Bẩm Vương phi, trừ tòa nhà này ra thì quanh đây không có viện nào trống."
Hạ Uyên trầm mặc một lát, phân phó: "Tiếp tục tìm thử xem, nếu thật sự không có chỗ ở thích hợp có lẽ chúng ta sẽ phải ra ngoài thành ở."
Hà Lương Tài vâng dạ đi ngay.

Hai người không ở lại lâu, nhanh chóng lên xe ngựa trở về, đi được nửa đường, Tiết Vân Chu đang nghiêng đầu nhàm chán nhìn bên ngoài xe đột nhiên mở to mắt: "Anh hai, anh nhìn kìa, tuyết rơi rồi!"
Hạ Uyên cúi người nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy vài bông tuyết nhẹ nhàng bay trong không trung.

Tuy không lớn lắm nhưng đây là trận tuyết đầu tiên từ khi bọn họ xuyên qua đến nay.

Nhìn tuyết rơi trắng xóa, cảm giác được khí lạnh, hai người lúc này mới thật sự ý thức được mùa đông lạnh lẽo đã đến rồi.

Mùa đông lạnh lẽo nghĩa là có thể rất nhiều dân chúng không chịu nổi đói khát và rét lạnh, không chịu đựng được đến lúc xuân về hoa nở.

Hạ Uyên nhìn tuyết bên ngoài, trầm giọng nói: "Đã qua vài ngày rồi, Đào Tân Tri liên tục tìm cớ kéo dài cứu trợ, chuyện này không thể trì hoãn được nữa.

Em về nghỉ ngơi trước đi, anh phải đi gặp vị Tri phủ đại nhân này một chuyến."
Tiết Vân Chu gật đầu: "Được, nhưng nếu hắn lại viện cớ thì anh định làm thế nào?"
"Làm thế nào à?" Con ngươi Hạ Uyên trở nên lạnh lẽo: "Ngoài thành còn có đại quân, anh rất muốn nhìn xem lá gan hắn lớn đến đâu."
Cả đoạn đường còn lại, Tiết Vân Chu luôn miệng mắng Đào Tân Tri, chỉ là không ngờ sau khi hai người trở về, vừa xuống xe ngựa đã vô cùng ngạc nhiên nhìn thấy người bị mắng xối xả đang cung kính đứng đợi trước cửa.

Hạ Uyên thản nhiên nhìn hắn một cái: "Có chuyện gì vào trong rồi nói."
Tiết Vân Chu lộ ra tươi cười với hắn: "Tri phủ đại nhân, đã vài ngày không gặp, ngài đúng là quý nhân bề bộn nhiều việc."
"Không dám không dám, Vương phi nói đùa." Đào Tân Tri cười, chỉ là vẻ tươi cười kia nghe đến lời nói tiếp theo của Tiết Vân Chu liền trở nên cứng ngắc.

Đào Tân Tri lần này đến đây vừa đúng Hạ Uyên.

Không cần biết lương tâm hắn trỗi dậy hay là cân nhắc lợi-hại, hay là kinh sợ bởi đại quân ngoài thành, tóm lại lần này hắn rốt cục hạ quyết tâm, nói hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thỏa, sáng mai sẽ mở kho thóc phát lương.

Hạ Uyên vừa lòng khen hắn vài câu: "Đào tri phủ thương dân chúng là tận với triều đình, rất đáng khen ngợi.

Ngày mai đúng lúc bổn vương rảnh rỗi, cũng muốn đến xem thử."
Đào Tân Tri buồn bực rời đi, tuy rằng có vị tổ tông này toạ trấn ở Bình Thành gây cho hắn áp lực rất lớn, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không ngờ vị đại phật này sẽ không để ý thân phận tôn quý của mình mà chạy đến chỗ dân chúng dơ bẩn bần cùng, bởi vậy đã sớm động tay động chân vào lương thực được chuẩn bị, không ngờ hiện giờ lại không làm gì được nữa...!
Hôm sau, Hạ Uyên tỉnh dậy sớm, ôm Tiết Vân Chu mơ mơ màng màng hôn, lại theo thói quen sờ bụng của cậu một cái mới đứng dậy mặc quần áo.

Tiết Vân Chu bị anh hôn tinh thần tỉnh táo hơn không ít, ngồi dậy từ ổ chăn: "Em cũng đi."
Hạ Uyên ngăn cản không được đành phải tùy cậu, trước khi ra ngoài vẫn bọc người lại thật kín.

Tuyết rơi một đêm, hiện tại vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cũng may tuyết không lớn lắm nên mặt đất chỉ có một lớp hơi mỏng.

Hai người ngồi xe ngựa ra ngoài, ra khỏi cửa thành quả nhiên nhìn thấy quan phủ đã dựng lều, bên trong có một nồi lớn, trong nồi là cháo nấu nóng hổi.


Ngoài lều trừ quan sai duy trì trật tự thì còn lại đều là dân chúng chạy nạn bụng đói kêu ùng ục.

Dân chúng chịu cái lạnh của tuyết, người nào người nấy cuộn tròn thân mình, một đám bị đông lạnh đến sắc mặt xanh tím, lại bởi vì chịu đói khát lâu nên mặt mày vàng vọt như nến, thân thể đơn bạc trong quần áo vải thô rộng thùng thình có vẻ không chịu nổi một kích, tựa như một trận gió có thể thổi bay.

Tiết Vân Chu lúc trước bị vây khốn đã chịu kích thích mạnh mẽ, hiện giờ đột nhiên thấy nhiều dân chúng ăn bữa nay lo bữa mai như vậy vẫn không chịu nổi, cúi đầu thở dài: "Người không ít, bình thường chắc trốn đi hết, không ngờ vừa đi ra lại nhiều như vậy."
Hạ Uyên trầm giọng nói: "Nếu không phải Đào Tân Tri đóng chặt cửa thành thấy chết không cứu, bây giờ hẳn là còn nhiều người hơn nữa."
"Hừ, nếu Đột Lợi đến bọn họ có thể kiên định chấp nhất giữ chặt cửa thành như vậy thì sợ gì kẻ ngoại tộc xâm lấn."
Lúc hai người đang nói chuyện, Đào Tân Tri phía đối diện đã đi tới.

Hắn biết Hạ Uyên muốn tới đây xem, gần như cả đêm không chợp mắt.

Sáng sớm nay không dám chậm trễ chút nào sắp xếp chỗ ngồi thoải mái, chuẩn bị trà nước đầy đủ thấy người đã đến mới lên tinh thần, cười cười mời bọn họ đi.

Hạ Uyên thản nhiên nói: "Không cần, chúng ta chỉ tùy tiện nhìn thôi." Nói xong cùng Tiết Vân Chu đi đến chỗ dân chúng.

Cấp bậc trên dưới của xã hội cổ đại rất nghiêm khắc, tuy nói dân chúng không chịu được triều đình bóc lột nên nổi dậy nhưng đại đa số lưu dân vẫn an phận thủ thường như cũ.

Lưu dân nhìn đến hai người Tiết Vân Chu và Hạ Uyên mặc cẩm y hoa phục liền đoán được bọn họ có thân phận tôn quý, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nhiều, thậm chí những người ngay cạnh đó theo bản năng cúi thấp người muốn quỳ xuống hành lễ, tư thái thấp kém này làm hai người nhìn rất không thoải mái.

Tiết Vân Chu thấp giọng nói: "Vẫn là xã hội hiện đại tốt hơn, không cần suốt ngày nhìn người khác quỳ tới quỳ lui."
Lúc này cậu cảm thấy vô cùng may mắn, nếu là dân chúng bình thường thật đúng là không biết phải dập đầu rồi.

Có điều mặc dù là người khác dập đầu với mình Tiết Vân Chu cũng không quen, chỉ là vì không muốn phá quy củ nên không ngăn cản thôi.

Hạ Uyên "ừm" một tiếng, tuy rằng không nói thêm gì, nhưng anh cũng cảm thấy như vậy.

Ở xã hội hiện đại hai người cũng có địa vị cao, từ trước tới giờ vẫn là nhìn người khác từ trên xuống; hiện tại xuyên đến đây tất nhiên sẽ không bị cảm giác thân phận hơn người làm chong mặt.

Cùng là người bề trên, ở hiện đại được người khác kính trọng, mà ở cổ đại này người khác lại sợ hãi anh nhiều hơn, hai thân phận khác nhau một trời một vực.

Cũng may thân phận địa vị như vậy mang lại nhiều chỗ tốt, nhiều việc làm cũng thuận lợi hơn.

Toàn bộ Thanh Châu đều thuộc về Hạ Uyên, tựa như một viên ngọc chờ anh tạo hình.

Với những điều kiện hiện có, anh có thể gắng sức để viên ngọc này phát sáng, lộ ra sức sống tràn trề.

Cháo trong nồi vơi dần, Hạ Uyên thu lại tâm tư đi đến gần hơn, tận mắt nhìn thấy cháo một lần nữa được nấu đầy nồi, xác định Đào Tân Tri không dám giở trò ở dưới mí mắt anh mới yên tâm, ánh mắt lập tức dời đến Đào Tân Tri.

Đào Tân Tri vẫn không dám đi đâu, lúc này nhạy cảm nhận ra ánh mắt của Hạ uyên, vội vàng chạy tới, thấp giọng hỏi: "Vương gia Vương phi mệt rồi ạ? Không ngại đi nghỉ tạm một lát chứ?"
Hạ Uyên không đáp hỏi ngược lại: "Còn bao nhiêu?"
Đào Tân Tri vừa nghe lập tức nhăn mặt kể khổ: "Hai năm nay mặc dù nạn đói không quá lớn nhưng thu hoạch cũng không tốt lắm, nơi này của hạ quan thật sự là không còn dư bao nhiêu lương thực cả, nếu cứ như vậy sợ là chỉ đủ ăn năm sáu ngày nữa thôi."
Hạ Uyên cũng không truy cứu lời hắn nói có mấy phần thật mấy phần giả, gật đầu: "Phát cháo chỉ là kế sách tạm thời, nhiều người như vậy chúng ta cứu được bọn họ một ngày, không cứu được bọn họ mười ngày trăm ngày, quan trọng vẫn là tìm cách để bọn họ thật sự sống sót mới phải.

Đào đại nhân cần lo lắng nhiều hơn, chắc chắn phải giúp bọn họ sống qua mùa đông lạnh lẽo này."
Đào Tân Tri trong lòng chửi rủa nhưng trên mặt vẫn cười nịnh nọt: "Vương gia nói rất phải, hạ quan nhất định cố gắng hết sức."
"Ừm, bổn vương phải ở Bình Thành thêm một thời gian nữa, nếu Đào đại nhân có chuyện gì có thể tùy thời tìm bổn vương."
Đào Tân Tri ngày nào cũng ngóng trông bọn họ rời đi, đột nhiên nghe được Hạ Uyên nói sẽ ở lại, trong lòng cả kinh, tươi cười trên mặt suýt nữa không giữ được.

Hạ Uyên quay đầu nhìn Tiết Vân Chu: "Đi chứ?"
Tiết Vân Chu gật đầu: "Đi thôi, nơi này có Đào đại nhân ở, tin là sẽ cực kỳ thuận lợi."

Đào Tân Tri: "..."
Hai người lại lên xe ngựa, lần này không về chỗ ở mà là trực tiếp đi tới đại doanh ngoài thành.

Đám người Điền tướng quân nhận được tin tức lại ra nghênh đón lần nữa, bọn họ ở trong này đợi tới nhàm chán, rảnh rỗi đánh cược, đoán xem hôm nay Vương gia có phải cẩn thận giống như lần trước, hận không thể ôm Vương phi xuống hay không.

Một phó tướng đè thấp giọng, lén lút hỏi: "Các ngươi nói xem, có phải không mà Vương gia bị câu đến thần hồn điên đảo như vậy?"
Những người khác tràn ngập đồng tình, dùng ánh mắt Ngươi không muốn sống nữa à nhìn gã.

Phó tướng: "..."
Nói đến cũng lạ, bên ngoài tiếng xấu của Nhiếp chính vương lan xa, dân chúng ai nấy nghe thấy đều biến sắc, ngược lại trong quân tướng lãnh cực kỳ phục tùng hắn, trong đó ngoại trừ vì lợi ích ra, chỉ sợ một phần quan trọng là do Nhiếp chính vương với thuộc hạ rất thấu tình đạt lý.

Dù là thế nào thì Hạ Uyên cũng bớt chút phiền toái.

Các tướng lĩnh trông mong nhìn ra, thấy Hạ Uyên cẩn thận dìu Tiết Vân Chu xuống xe ngựa như lần trước, thậm chí còn tự mình phủi tuyết trên vai cậu, không khỏi líu lưỡi.

Hạ Uyên nắm tay Tiết Vân Chu đi vào doanh trướng.

Lần này tới là vì Đào Tân Tri đã mở kho thóc cứu trợ lưu dân.

Dù sao anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, không cần lãng phí thời gian trên người một tên tri phủ, dù hắn muốn giở trò sau lưng thì anh cũng không rảnh đi quản nữa.

Vì thế hôm nay Hạ Uyên quyết định để mười vạn đại quân nhổ trại đi Thanh Châu trước một bước.

Các tướng lĩnh vừa nghe có thể đi liền kích động đến thiếu chút nữa gào khóc.

Hạ Uyên phân phó bọn họ chọn ra năm trăm tinh binh, lại bàn giao rồi một ít sự tình, cuối cùng đứng lên, quét mắt nhìn một vòng, trịnh trọng nói: "Bổn vương còn có một việc muốn thông báo cho chư vị."
Xung quanh nháy mắt im lặng.

"Vương phi của bổn vương đã mang thai, bổn vương sắp có nối dõi rồi."
Hạ Uyên vừa dứt lời, các tướng lĩnh đã lắp bắp kinh ngạc không thôi, lúc này mới hiểu được tại sao anh quyết định ở lại.

Khiếp sợ lúc đầu qua đi, tất cả mọi người kích động đứng dậy chúc mừng, người nào người nấy mặt mày phấn khích, rất có cảm giác vinh dự.

Loại vui sướng này không chút giả bộ nào, dù sao Hạ Uyên ba mươi rồi vẫn chưa có con nối dòng, việc này đối với chúng tướng sĩ chính là tai họa ngầm.

Hơn nữa con nối dòng của tiên hoàng rất ít, chỉ để lại một đứa con là Hạ Trinh, điều này không thể không làm cho người ta hoài nghi Hạ Uyên có phải cũng sẽ giống như huynh trưởng của mình, gặp phải vấn đề tương tự hay không.

Cũng may hiện giờ vấn đề này cuối cùng được giải quyết.

Hạ Uyên cũng hiểu được tầm quan trọng của con nối dòng, nó không chỉ là con của anh mà còn là người thừa kế, cũng là đối tượng mà tương lai thuộc hạ của anh sẽ đi theo trong tương lai.

Cho nên lúc này anh mới trịnh trọng thông báo, nó như một viên thuốc an thần để bọn họ yên tâm trở lại Thanh Châu, tiếp tục một lòng ra sức vì anh..


Bình Luận (0)
Comment