Gả Cho Thẩm Tương Uyên

Chương 3


Người khác đều cho rằng, việc Diệp Thê gả cho Thẩm thất thiếu là trèo cao, chẳng khác nào chôn thân vào nơi ăn thịt người cả.

Thẩm gia là danh môn vọng tộc, gia quy nghiêm ngặt, một cô nương bình thường sao có thể dễ dàng thích ứng được.

Tuy rằng không có cha mẹ chồng làm khó dễ, nhưng đừng quên bên trên còn có một lão tổ tông nữa đấy.
Thời trẻ, lão thái thái thường theo chân Thẩm lão tướng quân đi đánh giặc, tuy năm nay đã gần hỷ thọ (1) nhưng vẫn còn minh mẫn lắm.

Hiện tại, đôi mắt tinh anh có thần ấy đang nhìn chằm chằm nàng dâu nhỏ quỳ trong phòng khách.
(1) Hỷ thọ - 喜壽 – Thọ 77 tuổi, do chữ Hỷ 喜viết lược thành, và đọc chiết tự thành Thất Thập Thất, 七十七, tức là Bảy Mươi Bảy.
Diệp Thê bưng chén trà, sợ đến mức thở mạnh cũng không dám.
Trong số đông đảo con cháu, chỉ có lão Tứ đã mất là hiếu thảo nhất, Thẩm Tương Uyên lại càng hậu sinh khả úy, tuổi thiếu niên đã thành danh, vì gia tộc mà tranh vinh sủng.

Chỉ riêng phương diện tình cảm nam nữ thì có vẻ hơi thiếu hụt, uống cho cái vẻ ngoài ưa nhìn của thằng bé.
Cũng vì vấn đề này mà không biết bà đã bạc thêm bao nhiêu sợi tóc.


Thế nên khi thằng nhóc kia bừng bừng khí thế chạy tới gặp bà nói chuyện thành thân, Thẩm phu nhân chẳng hề suy nghĩ gì nhiều, đồng ý ngay tắp lự.
Còn chưa yên tâm được mấy hôm thì câu chuyện ly kỳ ngày thành hôn đã làm bà tức phát ngất, Sau khi tỉnh lại, lão thái thái vội vàng cho gọi mấy nữ quyến trong tộc rồi chạy thẳng tới phủ tướng quân để dọn dẹp chiến trường cho thằng nhóc kia.
Cháu dâu dâng trà mà mình còn phải tới tận cửa để uống, lão thái thái không khỏi chấm nước mắt thương cái thân già của mình.

Nhưng thôi, coi như thương nha đầu kia, mới cưới mà trượng phu đã vắng nhà, mình làm trưởng bối cũng nên quan tâm đến con bé.
"Là Thẩm gia chúng ta có lỗi với con." Lão thái thái nhận tách trà, ôn hòa nói.
"Không đâu ạ, lão phu..." Biết mình nói sai, Diệp Thê ngay lập tức im lặng.
"Sao còn gọi là lão phu nhân?" Thẩm lão phu nhân cảm giác được thân hình nàng co rúm lại, nhẹ nhàng xua tay bảo đại nha hoàn đứng cạnh đỡ nàng dậy.
"Tổ mẫu." Diệp Thê hơi do dự, nhưng vẫn cung kính gọi bà.
"Tiếng tổ mẫu này nghe ngọt quá." Lão phu nhân híp mắt cười hiền từ, rồi lấy một bao lì xì ra đưa cho nàng.

Thấy nàng lại quỳ xuống hành lễ, cử chỉ nhu mì, tư thái đoan trang, bà thầm nghĩ, cô cháu dâu nhỏ này tuy xuất thân không cao, nhưng giáo dưỡng không tồi, Phúc Vinh cũng không tiếc lời khen ngợi con bé.
"Tổ mẫu bất công quá, con gọi thì không ngọt sao?" Một phu nhân trẻ cố tình nói lời dí dỏm cho bà vui.
Lão phu nhân gật gù cười đáp, bà nắm lấy tay Diệp Thê, giới thiệu mọi người với nàng, mấy vị bá mẫu cũng hòa ái nói cười, còn tặng không ít quà gặp mặt, quả thực khiến Diệp Thê thấy thụ sủng nhược kinh (2).
(2) Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương sủng ái mà sinh ra lo sợ.
Dâng trà xong, một nhà ba thế hệ cùng nhau dùng bữa sáng.

Món ăn tuy đơn giản nhưng hương vị lại không chê vào đâu được.

Diệp Thê thích ý vô cùng, nhưng riêng chỉ có một người sắc mặt không tốt lắm, gắp mấy miếng rồi buông đũa, nếu nàng nhớ không nhầm thì đó là con dâu nhà đại bá phụ.
Cơm no xong thì ai cũng đâm ra lười biếng, đến tận chiều, thấy thời tiết đẹp, mọi người lại cùng nhau ra hậu hoa viên đi dạo.
"Tiểu tử Tương Uyên thật là...!phủ đệ mà có khác gì doanh trại không, nhìn chẳng ưa nổi." Lão thái thái nhìn mấy bức tượng mà bất đắc dĩ thở dài.
"Do tướng quân nghiêm khắc với bản thân đó ạ." Diệp Thê đứng ngay bên cạnh, run rẩy tiếp lời bà."
"Trông cái dáng vẻ bảo vệ trượng phu của con kìa." Lão phu nhân cười ghẹo nàng.

"Con thấy ấy à, cháu dâu với Tương Uyên có duyên lắm đấy, một đứa thì đứng hàng thứ bảy trong nhà, một đứa thì khuê danh một chữ Thê (3)." Người nói chính là vị phu nhân nói lời dí dỏm lúc trước, tuổi không lớn lắm, tướng mạo diễm lệ động lòng người, là ngũ thẩm.
(3) Chữ 七 (Thất – bảy) và chữ 萋 (Thê, trong tên Diệp Thê) đồng âm.
"Có câu gì ấy nhỉ, Tướng tại ngoại..." Lão thái thái để ý thấy mặt nàng đã đỏ lên.
"Thê mệnh không thể chối." Ngũ thẩm vừa cười vừa vừa tiếp lời.
"Tổ mẫu, ngũ thẩm..."
"Thôi được rồi, không trêu con nữa." Lão phu nhân cười, hiền từ vỗ lên mu bàn tay nàng, "Tính tình Tương Uyên tùy tiện, khổ cho con rồi."
"Gả tới Thẩm gia là phúc phận của Diệp Thê ạ."
Diệp Thê có thể cảm nhận sự dịu dàng từ đôi bàn tay nhăn nheo của bà, đó là tình thân mà nàng đã lâu không có được, hai mắt thoáng chốc nóng bừng.
"Cháu ngoan, cháu ngoan, chờ khi nào Tương Uyên về, hai đứa cùng nhau tới nhà tổ, tổ mẫu có thứ này muốn tặng cháu."
"Tổ mẫu, đứng chỗ này hơi nắng, hay chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ đi ạ." Là con dâu đại bá phụ, vừa nói, nàng ta vừa vô thanh vô tức đẩy Diệp Thê ra, đến đỡ tay lão phu nhân.
Lão phu nhân vờ như không phát hiện ra chiêu trò của nàng ta, đi về phía một đình nghỉ chân gần đó.

Diệp Thê đi sát theo sau, lúc đang định bước lên bậc thang thì chân như vấp phải thứ gì, luống cuống ngã sụp xuống.
"Không sao chứ, có bị thương không?" Ngũ thẩm là người phản ứng nhanh nhất, nhưng người khác cũng lên tiếng hỏi thăm.
Diệp Thê lắc đầu, chỉ có chỗ bàn tay do cọ vào nền đá mà bị xước, những chỗ khác không có vấn đề gì, nàng áy náy nói: "Tổ mẫu, con đi rửa tay đã ạ."
Lão phu nhân gật gật đầu.

Diệp Thê vừa rời đi, bà ngay lập tức cho gọi Phúc Vinh tới, bề ngoài thì có vẻ là căn dặn trước mặt mọi người, nhưng ý tứ bên trong đã ngầm tỏ thái độ.

"Trên bậc thang mọc rêu, lớp mới lớp cũ chồng lên nhau, rất dễ trơn trượt."
"Là do lão nô bất cẩn ạ." Phúc Vinh tự giác ôm hết lỗi lầm.
"Cũng không phải trách ngươi, nhưng Thê nhi lại ngã ngay dưới mắt ta, sau này nhất định phải coi sóc con bé cẩn thận, Tương Uyên đang không có ở đây, vợ nó mà có chuyện thì thằng bé sẽ đau lòng lắm."
Lời lão thái thái thẳng thừng thể hiện ý che chở, có người linh hoạt nhận thấy bầu không khí thay đổi, vội nói mấy câu nịnh nọt bà.
"Đúng đúng, nhìn Thất thiếu gia là biết thương vợ lắm."
"Còn không phải sao."
Mọi người thi nhau đáp lời, cố gắng làm không khí dịu lại, cho đến tận khi lão thái thái thu lại ánh mắt sâu xa mới thôi.

truyện kiếm hiệp hay
Chẳng bao lâu Diệp Thê đã trở lại, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng lắm, nhưng còn chưa kịp nghĩ gì thì lão phu nhân đã gọi nàng tới hỏi han ân cần đủ chuyện, mối nghi hoặc trong lòng cũng vì thế mà tan thành mây khói.
Lâu lắm rồi trong nhà mới có hỷ sự, lão phu nhân khó tránh khỏi nhiều lời, Diệp Thê cũng hết sức kiên nhẫn đáp lời bà, câu nào câu nấy chân thành nghiêm túc, cho đến lúc có người hỏi.
"Chuyện lại mặt (4), Thê Nhi định thế nào?"
(4) Lễ lại mặt là việc sau khi lễ cưới kết thúc, cô dâu chú rể sẽ cùng nhau về thăm gia đình nhà gái, vừa là cơ hội để cô dâu chú rể tỏ lòng biết ơn công lao sinh thành dưỡng dục của bố mẹ cô dâu, vừa làm vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ thương cha mẹ, sự buồn phiền lo lắng của cô dâu..

Bình Luận (0)
Comment