Gả Cho Thẩm Tương Uyên

Chương 37


Diệp Thê trở lại phòng, ngồi chờ một lúc mà không thấy tướng công quay lại.
Nàng nghe Hỉ Mai nói công chúa đã rời đi, vậy Thẩm Tương Uyên...!có phải đã làm rõ vấn đề khúc mắc giữa hai người, tính tình nóng nảy của chàng Diệp Thê hiểu rất rõ, vì vậy càng lo lắng
Bên ngoài trời lại còn nóng nực như thế.
Diệp Thê bắt đầu trở nên mất kiên nhất, vội vàng chạy đi tìm chàng, vừa đến hoa viên liền thấy Thẩm Tương Uyên vẫn đứng yên tại đó, không biết ngẩn người bao nhiêu lâu, mồ hôi chảy đầm đìa.
Chàng đứng giữa vườn hoa, bóng chàng cùng bóng hoa lồng vào nhau, trong sự mềm mại có rắn rỏi, trong nét phong trần, tuấn lãng có sắc hoa kiều diễm, rực rỡ, đẹp đến nao lòng.
"Tướng quân..."
Thẩm Tương Uyên nghe được giọng nói quen thuộc, như ở một nơi xa xôi bất chợt tỉnh mộng.

Chàng đưa mắt nhìn nàng, nhưng đáy mắt xa xăm như thể nhìn xuyên qua nàng đến một nơi nào khác.
Vụ Lý Khán Hoa, Thủy Trung Vọng Nguyệt.

(1)
Rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất gần, không quá vài chục bước chân, lại dường như cách nhau một thế giới.
(1) Trông hoa trong sương mù, ngắm trăng trong nước.
Tới gần lại càng rõ ràng, đồng tử của chàng khẽ co rút mờ mịt bất lực, Diệp Thê càng thêm đau lòng.
"Tướng quân..." Nàng thử gọi lần nữa.
Phiến môi chàng khẽ động đậy như chuẩn bị muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc đôi mắt lại bì mồ hôi làm ướt nhòe phải gian nan lắm mới mở ra được, chàng nâng cánh tay muốn lau đi, Diệp Thê điểm mũi chân, vội vàng bước đến, lao vào lòng chàng.

Lần đầu trong đời Thẩm Tương Uyên mất phòng bị, còn không đỡ nổi một nữ tử, cả hai người cùng nhau ngã vào bụi hoa gần đó.
Thẩm Tương Uyên lần nữa mở mắt, đập vào đáy mắt chàng là hai lúm đồng tiền tươi tắn, bờ môi hồng nhẹ nhàng cong lên, khuôn mặt dịu dàng thanh tú như phù dung, trong khung cảnh muôn tía, nghìn hồng rực rỡ sắc hoa.

Nụ cười mỉm nhẹ nhàng như gió xuân kia hoàn toàn chiếm đoạt hồn phách chàng.
Trên đời này ngàn vạn nữ tử, muôn tía nghìn hồng thướt tha, ai dám cùng đóa hoa của chàng tranh diễm chứ?
Tên ngốc...!Diệp Thê mắng thầm trong lòng.

Nàng cúi xuống dùng cánh môi mềm mại của mình hôn lên mí mắt chàng, hôn lên giọt mồ hôi nơi thái dương, lại hôn lên phiến môi nứt nẻ.

Nụ hôn tinh tế, ướt át, ôn nhu, chậm rãi...!Nàng cảm nhận được nam tử ngốc nghếch dưới thân có chút bất mãn, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên huyệt vị sau cổ chàng.
Trước kia Thẩm Tương Uyên bị thương, hôn mê, không thể uống thuốc, phải cưỡng chế bón thuốc, Diệp Thê học theo đại phu ấn lên các huyệt vị khi đó.

Vừa hay lúc này có thể sử dụng.
Nam tử chịu kích thích, theo bản năng mở miệng, nữ tử nhân cơ hội tiến vào, đầu lưỡi đinh hương chủ động quấn lấy lưỡi thô nóng của chàng, chiếm đoạt từng tấc hơi thở của chàng.
Thẩm Tương Uyên rốt cục cũng đáp lại, cánh tay mấy lần nâng lên, hạ xuống eo nhỏ của nàng, cuối cùng gắt gao ôm lấy, đè hạ thân mềm mại của nàng áp sát bộ phận tinh lực dồi dào bên dưới đường nhân ngư.

Cách lớp quần áo mong manh mang đến khoái cảm chân thực khó miêu tả thành lời.
"Tướng quân...!cứng." Diệp Thê dừng môi hôn, phiến môi đỏ bừng, nàng thở hổn hển nói, bàn tay nhỏ nhắn chống lên lồng ngực trần trụi, rắn chắc, nóng hổi của chàng.
Thẩm Tương Uyên không được tự nhiên khẽ nâng cằm, xoay đầu không ngờ biểu cảm hiện tại trên khuôn mặt nàng có thể khiến chàng mê muội, thèm muốn đến thế.

Nhưng hai vành tai đỏ ửng đã bán đứng chàng.
Diệp Thê động tâm, cúi xuống ngậm lấy vành tai phu quân, cánh tay đang đỡ eo nàng rõ ràng thoáng co rụt lại, ai đó xấu hổ quay mặt đi nơi khác, không dám đối diện thê tử.
"Uyên Nhi...!Không nghĩ đến...?"
Thẩm Tương Uyên có tâm sự, Diệp Thê biết, nhưng so với dò hỏi, thân mật về thể xác mới là cách an ủi tốt nhất.

Trong đáy mắt hoảng hốt của chàng nàng có thể đọc được, lúc này đây quả thực chỉ có sự hòa quyện về thể xác mới có thể khiến chàng an tâm.
"Đây đang là bên ngoài..." Thẩm Tương Uyên mở miệng, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.
Màn trời chiếu đất gì đó, không được hay cho lắm, nam tử nuốt nước miếng.
Diệp Thê nghe ra chàng không có ý cự tuyệt hoàn toàn, dán sát tai chàng nhỏ giọng nói: "Ta kêu A Tả canh chừng rồi."
Hộ vệ A Tả trải thảm ngồi trước cửa hoa viện, thong thả lấy túi điểm tâm, nghiêm túc giữ cửa.
"Vậy..." Tim Thẩm Tương Uyên đập mạnh như sấm, phía dưới đã sớm cương cứng, khó chịu, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Mỗi khi thê tử của chàng chủ động, không hiểu sao Thẩm tướng quân đầu đội trời, chân đạp đất lại đột nhiên rơi vào chế độ luống cuống tay chân.
Diệp Thê buồn cười, nhưng trải qua nụ hôn dài vừa rồi, bản thân nàng cũng đã động tình, cầm lấy bàn tay chàng đặt trên cửa hoa huy*t, ai oán nói: "Bên dưới thật ngứa, muốn tướng quân sờ sờ một chút..."
Nơi nào ngứa, nơi nào muốn sờ, không cần nói cũng biết, rốt cuộc Thẩm Tương Uyên chàng vẫn là một người đàn ông mạnh khỏe bình thường chứ đâu phải tên ngốc.
A Tả ăn xong điểm tâm, vểnh tai nghe ngóng.

Xa xa trong hoa viên thấp thoáng tiếng mèo cái gọi bạn tình, xen lẫn cùng tiếng mãnh hổ than thở.
Phồn hoa thịnh cảnh, bên cạnh nam tử quần áo không chỉnh tề là thân thể nữ tử trắng ngần như bạch ngọc.

Lấp ló sau ngàn hoa là hai thân thể triền miên quấn lấy nhau: Một đen một trắng, một vai hùm, lưng gấu, một yểu điệu mảnh mai, xuống thấp hơn là "kiếm sắt" đắm mình trong "đóa hoa" mềm mại.
"A...!tư thế này...!thật sướng."
Với tư thế này "đại điêu" của Thẩm tướng quân có thể một đường đi thẳng vào cơ thể Diệp Thê.

Nàng rên rỉ kêu lên, thoáng cong eo, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người một chút, đáng tiếu khối thịt nóng hổi của ai đó gắt gao bám trụ, điên cuồng chuyển động, một mực không tha cho nàng.
"Uyên Nhi...!đi ra một chút, bụng trướng..."
Thẩm Tương Uyên chàng đã đi vào, sao có thể cứ vậy rút quân bỏ về, biên độ ma sát càng lúc càng lớn, tần suất nhanh hơn, liên tiếp ép hạ thân Diệp Thê ứa nước dịch.
Cửa ra duy nhất bị bịt kín, d*m thủy ngâm mình trong cơ thể nữ nhân, bao phủ lấy thứ nóng bóng, to lớn của nam nhân, vừa ấm, vừa dễ chịu khiến chàng như mê như say, điên cuồng rong ruổi trong hàng lang chật hẹp của nàng.

Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chăm hai bầu ngực sữa đầy đặn, trắng trẻo như hoa lên, bên trên ngoại trừ dấu tay còn có nước bọt của chàng.

Hai nhũ hoa căng mướt đỏ như mời gọi.
Ngón tay Thẩm Tương Uyên đi xuống bên dưới vuốt ve cánh hoa mẫn cảm nơi cửa vào rồi lại di chuyển đến nơi hai cơ thể giao hợp xoa xoa cửa mình căng cứng đang bao trọn lấy chàng, cẩn thận nhét một ngón tay đi vào.
Diệp Thê nức nở kêu lên.
Ngón tay trừu sáp, đem toàn bộ tàn lưu thoát ra nhét lại vào hạ thân.

Ban ngày ban mặt, Thẩm Tương Uyên có thể nhìn một cách rõ ràng quá trình hai người hoan ái, hoa huy*t ẩm ướt của thê tử nuốt trọn "trường thương dũng mạnh của chàng, ăn đến tận cán, lớp lông mao đen nhánh mọc thành cụm bao lấy đóa hoa đỏ thắm, vừa bí ẩn vừa mời gọi.
Thì ra khi giao hợp hai môi hoa đầy đặn không cất giấu hoa châu, mà bung nở hoàn toàn, dâm dịch từ hao cánh hoa nhỉ bên trong ứa ra, nhưng lại bị "đại điêu" của chàng chặn đường.
Hai mắt Diệp Thê đẫm lệ, mông lung nhìn tuấn dung như họa của phu quân.

Chàng đã làm đến đỏ mắt, bắt đầu nảy sinh những ý tưởng không trong sáng trong đầu, trên trán nổi gân xanh, mồ hôi tuôn ra như tắm, chảy xuống cơ ngực tinh trán, chiếc cằm hoàn hảo, và những khe rãnh rắn chắc trên cơ thể chàng.
Mặc dù ý thức không còn tỉnh táo, nhưng nàng vẫn chú ý đến cánh môi mím chặt như đang khắc chế chính mình, rốt cuộc chàng vẫn sợ làm bị thương mình.
Cũng có thể giữa họ vẫn còn sự mâu thuẫn, khúc mắc.
"Uyên Nhi...!không sao đâu.

Ta không bị chàng làm đến hỏng được, ta..."
Diệp Thê vươn thẳng người, bầu ngực mềm mại cọ sát vào cơ ngực săn chắc.

Bầu vú trắng ngần bị chàng đùa giỡn đến sưng đỏ, nhũ hoa còn bị trầy da, vừa vặn chạm đến nhũ viên của chàng.
Nàng nhớ đến Thẩm Tương Uyên luôn yêu thích vô cùng nơi này, lần nào cũng chơi đùa đầu v* nàng đến ác liệt.

Lần này chàng chơi ác lấy nhành hoa trêu đùa nơi ấy, dù cành hoa mảnh nhỏ, nhưng thô ráp, cọ lên đầu v* quả thực đem lại tư vị mất hồn, cơ thể theo bản năng ồ ạt phun ra nước dịch, tràn đầy không nén nổi.
Khi buông thả tâm trí trên cơ thể nàng, Thẩm Tương Uyên nghe được thanh âm quen thuộc khiến chàng an tâm, nghe rất rõ, đến mức ghi tạc trong lòng, chàng túm dây áo yếm tùy ý vứt xuống đất, màu đỏ rực nổi bật trên đệm hoa trắng bên dưới vô cùng bắt mắt.
Thẩm Tương Uyên thay đổi tư thế bế nàng nằm trên thân mình, phía sau không có điểm tựa, khiến nàng càng trở nên phụ thuộc vào người bên dưới, tạo điều kiện cho nam nhân làm càng hăng say, không biết khiêng nể.
Thẩm Tương Yên "lao động" đến hứng khởi, tiếp tục đặt chân nàng lên đầu vai, khiến hoa huy*t bên dưới trở nên rộng mở cho đối phương tùy ý đi vào.

Như thể chỉ có đặt mình vào dục vọng triền miên, dùng những tư thế áp bách người khác này mới có thể làm dịu bớt sự bồn chồn trong lòng chàng hiện tại.
Cỏ cây chen lá, lá chen hoa, mộng cảnh dâm mỹ khiến người ta đỏ mặt.
Nữ tử yêu kiều, cùng mãnh hổ hung hãn.
Thẩm Tương Uyên phát tiết ở nơi sâu nhất trong cơ thể Diệp Thê, tinh dịch không ngừng tưới ướt đẫm thành tử cung, khiến cho cơ thể nữ tử bên dưới co rút, run rẩy, bắp đùi không ngừng run lên.
Cả thân thể và dục vọng được thỏa mãn, nam nhân ngửa nằm, nửa tựa trên người nữ tử.

Cánh tay chống xuống nền đất, phòng ngừa chính bản thân không dữ nổi mình làm đến hư ái thê.


Thẩm Tương Uyên rút quân, trước khi rời đi "đại điêu" vẫn lưu luyến cọ sát miệng hoa huy*t.
Lần giao hoan này, chàng cực kỳ trầm lặng, không nói những lời thô tục, trêu chọc như mọi lần, chỉ mải mê làm chính sự.
Diệp Thê dần dần hồi phục khỏi cơn kích tình.

"Đại điêu" rời bỏ, thứ tắc nghẽn nơi cửa hoa huy*t biến mất, tinh dịch đặc sệt tràn trề đổ ra, một tay nàng đặt trên bụng nhỏ áp chế cơn co rút, đồng thời khép chân lại ngăn tinh dịch chảy ra, một tay đặt trên mặt chàng, nhẹ nhàng xoa, ôn tồn nói: "Hiện tại có thể nói cho thiếp biết đã xảy ra chuyện gì được chưa?"
Thân mình Thẩm Tương Uyên cứng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ôn hòa của thê tử lại nhớ đến vấn đề vừa rồi chàng trầm tư suy nghĩ thật lâu.
Công chúa đi rồi, công chúa vừa đi khỏi, Thẩm Tương Uyên như thể bị thứ gì đó bám chặt lấy, rồi mộng cảnh kỳ quái xuất hiện.

Chàng không nhớ rõ nội dung, nhưng tình cảnh nam nhân bị sự cô tịch, bế tắc ăn mòn như trùng độc thâm nhập vào cốt tủy vô cùng mệt mỏi đó...
"Công chúa hỏi ta nếu lúc trước người ta cưới là nữ tử khác, có phải cũng sẽ đối đãi với người ấy như nàng hay không? Có phải thực ra ta căn bản chẳng coi là ai đó đặc biệt..."
Diệp Thê không ngờ vấn đề tướng quân nhà mình phiền não lại là chuyện này, việc trưởng công chúa châm ngòi ly gián quan hệ phu thê họ quá mức rõ ràng, nàng cũng đâu ngốc nghếch cả tin đến thế: "Vậy câu trả lời của chàng là gì?"
"Ta...!ta không biết." Đối mặt với phu nhân chàng hoàn toàn mất đi vẻ thong dong tự tin như khi đáp trả trưởng công chúa.
"Uyên Nhi..." Diệp Thê than nhẹ một tiếng, nâng mặt chàng lên, để đáy mặt chàng tràn ngập hình bóng mình: "Không có nếu lúc trước, hiện tại người chàng cưới chính là ta, giờ phút này người nằm trong vòng tay chàng cũng là ta, không phải là ai khác cả."
Chỉ một câu nói đơn giản vân đạm phong khinh, Diệp Thê đã giải quyết hoàn toàn nút thắt trong lòng chàng.

Nàng luôn như thế thấu hiểu, thông tuệ.

Nàng không cầu một lời ước hẹn trăm năm, cũng không cần chàng phải thề ước, đảm bảo, những câu như không phải chàng không cưới, không phải nàng không gả, với nàng bất quá cũng chỉ là lời ước định của trẻ nhỏ đơn thuần, không có ai không thể sống nếu thiếu ai đó được...!chỉ là cuộc sống không thể viên mãn, như ý mà thôi.
Sự điềm đạm của nàng là chàng thoáng xúc động.

Đúng quá khứ đã qua, tương lai còn chưa đến, thay vì lo lắng bất an sao sống cho hiện tại, sống sao cho không tiếc nuối.
Đáp án chỉ đơn giản là thế.
"Nếu kiếp sau, ta không ở bên nàng..." Thẩm Tương Uyên muốn nói lại thôi.
Chàng tránh khỏi tay nàng, vùi đầu vào hõm cô Diệp Thê, hô hấp thong thả phả vào da thịt, có chút trầm mặc bất an, phải chờ một hồi mới khôi phục lại bình tĩnh.
Thẩm Tương Uyên cúi đầu như thể phạm nhân chịu hình phạt, bản tính trung thành khiến chàng cảm thấy có lỗi vô cùng khi nói những lời này.
Gió từ đâu thổi tới khiến những chùm hoa hạnh trên đầu lả tả rơi xuống như mưa, phủ đầy thân thể căng tràn sức xuân của đôi nam nữ.
"Vậy thì thiếp chúc tướng quân cả đời an bình, ngày ngày khoái hoạt." Nàng chỉ cần luôn luôn chàng vui vẻ, khỏe mạnh, như thế là đủ rồi..

Bình Luận (0)
Comment