Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 10

Gió đêm hơi lạnh, khi nàng đẩy cửa ra thì ngay tức khắc đập gió ào vào mặt nàng

Thúy Thúy biết thân thể tiểu thư nhà mình suy nhược, vội vàng nói: “Tiểu thư, ban đêm gió lạnh, người đừng…a nha!”

Thúy Thúy nói được một nửa, sau đó kêu lên sợ hãi, nàng ta thấy Vương giá ghé vào bên trên cửa sổ, cả người dân bẩn, tóc tai lộn xộn, chỉ mặt trung y màu trắng, trong màn đêm lại càng nổi bật, cũng phá lệ có thể thấy rõ bùn đất trên mặt, trong miệng còn cắn một rễ cây đen tuyền, đây rõ ràng là phát bệnh, chạy trốn đi ra!

Thúy Thúy lập tức nói với tỳ nữ phía sau: “Mau tìm Liên Hoa!”

Sau đó vội vàng chạy đến bên người Đỗ Thư Dao, hoang mang rối loạn đem nàng kéo đến mép giường nói: “Tiểu thư, cẩn thận mắt người, đừng để Vương gia nhảy bổ vào, nô tỳ đã sai người đi tìm Liên Hoa.”

Dù Thúy Thúy nói vậy,nhưng, Đỗ Thư Dao lại muốn vươn tay tới cửa sổ, thần sắc quái lạ, đôi mắt mênh mông kia, giờ phút này cảm xúc trong nàng cuồn cuộn, tràn đầy khiếp sợ khó cùng tin.

Sao có thể như vậy được?!

Những Đỗ Thư Dao nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nàng cùng Thái Bình Vương mỗi ngày tiếp xúc, mỗi một lần hắn đều biểu hiện khác thường, mỗi lần đều do nàng bỏ qua nghi ngờ, trong lòng nàng cảm thấy quen thuộc, không hề gì mà cùng hắn thân cận, còn hắn chỉ không nổi điên với mình, thậm chí hắn lại… Lại biết ám hiệu chỉ có nàng và Chuỗi Chuỗi biết được.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Khi Đỗ Thư Dao ở kiếp trước, vì luyện tập cho Chuỗi Chuỗi, mỗi lần ra ngoài chơi sẽ dung đủ thứ đồ chơi, rồi goc theo tần suất, bới vì Chuỗi Chuỗi khi vừa mới nhặt về, căn bản không biết gì, còn thường xuyên cắn người, phải đeo rọ miệng hơn ba tháng, tần suất âm thanh ngắn kia, là muốn nó biết sẽ mang nó ra ngoài chơi, ra cửa rồi sẽ không được cắn lung tung, nếu không sẽ đem đi trại huấn luyện động vật để cảnh cáo.

Sau đó Chuỗi Chuỗi không hề cắn người, âm thanh này của Chuỗi Chuỗi, sau này trở thành tần suất âm thanh vui sướng vô cùng quen thuộc mỗi lần Đỗ Thư Dao đưa nó đi ra ngoài chơi. 

Cho dù ở thế giới nào, sẽ không có sinh vật thứ ba hiểu ý nghĩa đó.

“Cốc cốc cốc, gõ gõ, gõ gõ.”  Âm thanh này lại lần nữa vang lên ngoài cửa sổ, Đỗ Thư Dao đẩy tay Thúy Thúy đang muốn đỡ nàng,  xoay người ra mở cửa sổ, lại đẩy cửa thêm lần nữa.

Vừa rồi nàng cơ bản không thẩy rõ, bởi vì đổi mắt mới thích ứng ánh sáng, nhưng giờ khắc này, nàng đã thật sự nhìn thấy Thái Bình Vương.

Sao hắn lại chật vật dơ bẩn như thế, Đỗ Thư Dao như không thấy tất cả, nàng chỉ cúi đầu nhìn cặp mắt của Thái Bình Vương ở thế giới này, hoặc có thể nói cặp mắt kia là hai tròng mắt, tức khắc dùng tay tự bịt miệng mình lại, lui về sau một bước. 

Suy đoán là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, hai ánh mắt này không thể là của con người, trừ một chút màu đen còn lại đều là mau xanh nhạt xung quanh, đây rõ ràng là… Rõ ràng là mắt của chó!

Mắt Chuỗi Chuỗi nhà nàng chính là như thế!

Đỗ Thư Dao che miệng mình, cái mũi đột nhiên chua xót, lâu như vậy cũng không dám khóc, giờ phút này lại không nhịn được rơm rớm nước mắt.

Thái Bình Vương nhìn thấy Đỗ Thư Dao mở cửa, dường như vô cùng vui vẻ, đung đưa thân mình, đem rể cây dính đầy bùn đất trong miệng nhả lên cửa sổ, sau đó duỗi tay đẩy ra, ý bảo Đỗ Thư Dao lấy đi.

Đỗ Thư Dao che miệng, không ngăn được tiếng nức nở, Thúy Thúy cuống quýt lên, nôn nóng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao thế? Có phải mắt  bị đau không?”

Đỗ Thư Dao lại chỉ lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay Thúy Thúy, Thúy Thúy sợ tới mức hồn bay phách lạc.

“Tiểu thư! Không được khóc! Mắt của người không được khóc!” Đỗ Thư Dao đột nhiên nhớ tới chuyện này, khịt mạnh một chút, sau đó nhịn lại, ngửa đầu lên dùng tay quạt gió cho mắt bớt nóng, mặt khác lại phát ra âm thanh hừ hừ, nàng cần tìm nơi bộc phát cảm xúc này ra, nếu không nàng sẽ điên lên mất.

Chuyện này thật sự rất ma mị, nàng cũng không thể nói cùng ai cả!

Trong tầm mắt kia, Thái Bình Vương dường như đứng lên bên bệ cửa sổ, hắn vẫn như chó đứng dựng lên ở cửa sổ!

Đỗ Thư Dao muốn thổi để tan hơi nước trong mắt, quay đầu nhìn Thái Bình Dương, thì thấy Thái Bình Dương vịnh cửa sổ lại còn nhìn rễ cây, trực tiếp đưa cho Đỗ Thư Dao.

Đỗ Thư Dao đầu óc rối loạn, kinh ngạc không biết làm sao cho phải, chuyện này…chuyện này ai sẽ tin chứ, nàng xuyên không được rồi, cả chó của nàng cũng xuyên cùng sao?

Nàng chưa từng thấy tiểu thuyết xuyên không nào có tình tiết như vậy cả!

Đây là lần đầu tiên Đỗ Thư Dao nhìn trực tiếp vào Thái Bình Vương, hắn thực sự rất to lớn, thân người cao lớn, bộ dạng rất tốt, từ trên cao nhìn xuống, nhìn qua nhìn lại, hơn nữa trong mắt không có cảm xúc con người, thực sự giống một sát thủ lãnh khốc vô tình, vô tình tới mức đáng sợ.

Đỗ Thư Dao nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân bị thân hình kia áp bức, nghi ngờ bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ có khả năng rút đao giết nàng! Chuyện này sao có thể dễ chấp nhận được, chuyện này khó mà chấp nhận được, Chuỗi Chuỗi của nàng trước giờ đều do nàng nhìn từ trên xống, muốn ngồi xổm xuống…

Đỗ Thư Dao không làm tiếp, thậm chí là nửa thân còn ở trong phòng, quay đầu nhìn hắn, đây là tư thế bất cứ lúc nào cũng sẽ trốn, Thúy Thúy nhìn không khí kỳ quái của hai người lại càng them hồ đồ, lúc này Liên Hoa mang người tới, ở xa đã bắt đầu chỉ huy: “Hai người các ngươi bến kia, bên này chờ sẵn, ngươi! Còn ngươi nữa! Đi ra sau canh!”

Thái Bình Vương quay lại thoáng nhìn qua, ngay lập tức sốt ruột, trực tiếp cầm rễ cây kia, nhét trong tay Đỗ Thư Dao, nôn nóng nhìn nàng, giọng nói phát ra ô ô như âm thanh cầu xin.

Đỗ Thư Dao cầm rễ cây ướt bẩn trong tay, lại nhìn ánh mắt kia của Thái Bình Vương, nhìn lại hắn muốn vợt tới Liên Hoa, nàng cắn răng, đem rể cây ném mạnh ra ngoài!

Trong nháy mắt, Thái Bình Vương giẫm chân, chạy thẳng vào bóng đêm  nơi Đỗ Thư Dao vừa ném rễ cây đi.

Nếu mọi thứ đều là do suy đoán vớ vẩn, cũng chỉ là nàng đoán mò, nhưng tới giờ phút này, Đỗ Thư Dao thật sự hoàn toàn xác định, Chuỗi Chuỗi của nàng đã tới cùng nàng, Thái Bình Vương chính là Chuỗi Chuỗi, là chú chó nàng nuôi dưỡng ở kiếp trước!

Mấy người Liên Hoa xông tới, Thái Bình Vương đã sớm đuổi theo rễ cây trong hoa viên, Liên Hoa vào phòng, Đỗ Thư Dao nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn thấy gương mặt thanh tú nhỏ nhắn đỏ ửng, nhưng quần áo trên người lại lôi thôi, dây lưng cũng thắt sai, rõ ràng là vội vàng từ giường ngồi dậy.

Có lẽ vì váy khá bất tiện để chạy tới chạy lui, giờ phút này không hề có một chút hình tượng nào.

Nhìn thấy mắt Đỗ Thư Dao, sau đó quy củ hành lễ, mới nhịn không được nói: “Chúc mừng Vương phi!”

Đỗ Thư Dao mấp máy môi, Liên Hoa lúc này mới hỏi Thúy Thúy: “Vương gia đâu?”

“Vương phi bị kinh hách” Liên Hoa nói: “Vừa rồi hạ nhân hầu hạ Vương gia rửa mặt đi ra, sau đó Vương gia lại ngủ, bọn họ cho rằng Vương gia ngủ rồi, nên không trói Vương gia lại, đóng cửa sợ Vương gia nóng nực, nên đã mở một cánh cửa sổ, vì vậy mới vô ý làm Vương gia chạy ra ngoài.”

Thần sắc Đỗ Thư Dao phức tạp, nàng vừa rồi thật sự bị chấn kinh không nhẹ, không phải vì Thái Bình Vương, đêm hôm khuya khoắt tới tìm nàng, mà là Chuỗi Chuỗi cũng xuyên qua thế giới này tìm nàng.

Đỗ Thư Dao lắc đầu: “Ta không có chuyện gì…” Nàng nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra Vương gia cũng không có chuyện gì cả, hắn… Đại khái là do ta quá hung dữ nên tưởng rằng ta tức giận, cho nên đến đây thôi.”

Nếu là Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao đương nhiên sẽ không biết hắn vì sao nổi điên, nhưng Thái Bình Vương là Chuỗi Chuỗi của nàng, Đỗ Thư Dao dễ dàng hiểu được, khẳng định vì lúc trước hung dữ nói câu kia, hắn mới tới tìm nàng chơi, chính là muốn tìm nàng, bởi vì ám hiệu kia, đối nàng cùng Chuỗi Chuỗi nói ra rất dài nhưng đó thể hiện cho sự vui sướng.

Sau khi Đỗ Thư Dao nõi xong, lại nở nụ cười, các tỳ nữ trong phòng đều há hốc mồm, nghe lời này cứ như Vương gia và Vương phi là lão phu thê lâu năm vậy, còn nụ cười kia không phải thẹn thùng thì là gì? Bọn họ khuya còn chạy tới lại thấy chuyện này.

Đỗ Thư Dao cảm thấy lời nói của bản thân không có gì không đúng, những gì nàng nói đều là thật, mà sau khi nàng vừa dứ lời, Thái Bình Vương thực sự chạy hổn hển quay lại, trong tay cầm đoạn rể cây, đôi mắt trong bóng tối sáng lên như phản quang, bộ dáng vui mừng đến bên cửa sổ, có thể thấy được trạng tháu trên người hắn cực kỳ cao hứng.

Đỗ Thư Dao cũng bị bộ dáng này làm cho vui vẻ, ý cười càng sâu, nhận lấy rể cây, lại tiếp tục ném ra xa, Thái Bình Vương lại lần nữa biến mất trong màn đêm.

Sau chuyện này, vẻ mặt của các tỳ nữ như si ngốc, Đỗ Thư Dao nhẹ nhàng nói, làm ra vẻ thâm trầm: “Vương gia không sao, ta cũng không sao, Liên Hoa người bảo mọi người nghỉ ngơi đi.”

Liên Hoa cùng Thúy Thúy liếc nhìn nhau, ánh mắt hai người đều thấy đối phương như có bộ dạng ngốc nghếch.

Liên Hoa có chút chần chừ, nhưng lại không đi ngay, Đỗ Thư Dao hiểu rõ các nàng không yêu tâm, rốt cuộc nàng ta hầu hạ bên cạnh Thái Bình Vương lâu vậy, ở trong mắt nàng Thái Bình Vương là một Vương gia điên, nhưng không ai xem hắn là chó cả.

Đỗ Thư Dao nhẹ nhàng thờ phào, lúc này Thái Bình Vương nhặt đồ về, Đỗ Thư Dao nhận lấy, lần nay không ném nữa, tay làm thế nâng lên, mấy người Thúy Thúy căn bản không hiểu gì, Thái Bình Vương nhảy qua cửa sổ đi vào.

Khi hắn bay thẳng đến chỗ Đỗ Thư Dao, Thúy thúy sợ tới mức miệng mở to như muốn kêu lên, nhưng Đỗ Thư Dao lại tùy tiện giơ tay lên làm một hành động như đẩy ra, Thái Bình Vương ở trước mặt nhanh chóng dừng lại, sau đó lắc đầu nguẩy mông, ghé đầu vào mặt Đỗ Thư Dao. 

Đỗ Thư Dao đưa tay sờ sờ, không ngờ Chuỗi Chuỗi luôn nhớ rõ như vậy, nó biến thành hắn, những ám hiệu này đều nhớ.

Đỗ Thư Dao thực sự muốn cười ra nước mắt, cố nén lại hít hít cái mũi, lại nói với Liên Hoa: “Thật sự không có gì, Vương gia… Đêm nay ở đây đi.”

Nhưng không ngờ nàng vừa dứt lời, Thúy Thúy mới khép miệng lại há to ra, Liên Hoa cũng biểu lộ giống nàng ta, hai người làm thành hai chữ O
Bình Luận (0)
Comment