Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 14

Nhị tiểu thư Binh Bộ thị lang gia, tên là Vu An Thanh, mẫu thân nàng ta mất từ khi nàng ta còn nhỏ, phụ thân cũng không tái giá, nàng ta lớn lên cùng ca ca trong quân hộ thành ở hoàng thành, được học cưỡi ngựa bắn cung đánh lộn này nọ, thêu thùa thi họa thì dốt đặc cán mai.

Bây giờ mười tám xuân xanh, bằng tuổi thân thể này của Đỗ Thư Dao, lẽ ra phải là tuổi đã thành hôn, thân thể này của Đỗ Thư Dao trước đó bị thân thể không tốt làm trì hoãn, nhưng Vu An Thanh thì lại là bị chính mình làm đễ lỡ.

Nàng ta từng hai lần thất bại trong việc cưới xin, đều là bởi vì phát hiện đối phương có thiếp thất.

Nàng ta từng phóng ra lời nói ngông cuồng, nam tử nếu lấy nàng ta nhất định không thể có vợ lẽ thiếp thất, ngay cả thông phòng cũng không được, yêu cầu thế này ở triều đại này quả thật là chuyện lạ, nhưng phàm là nhân gia có điều kiện tốt hơn một chút, nếu nam chủ nhân chưa tam thê tứ thiếp, không phải kẻ si tình thì là người không được, cho nên vẫn luôn trì hoãn đến bây giờ.

Đương nhiên, nàng ta tùy tiện như thế, tất nhiên cũng có chỗ để ỷ vào, chức quan phụ thân nàng ta không cao, nhưng ca ca nàng ta xa ở biên cương, là tướng quân trấn giữ biên cương dụng binh như thần, Hoàng Thượng vô cùng coi trọng đối với người ca ca của nàng ta, mà ca ca nàng ta từ nhỏ luôn dắt theo Vu An Thanh lớn lên, quả thật giống như một nửa phụ thân, vô cùng cưng chiều nàng ta, đại chiến chiến thắng liên tục, kim khẩu Hoàng Thượng ban thưởng, hắn ta xa ở biên quan viết thư đến hoàng thành, không muốn quân hàm cũng không muốn phong thưởng, chỉ cầu bệ hạ quan tâm tiểu muội của hắn ta.

Cho nên Vu An Thanh điên cuồng cũng coi là có vốn để điên cuồng.

Nhưng xét về mọi mặt, nhị tiểu thư của Binh Bộ thị lang, tuyệt đối không dám trêu chọc đến Vương Phi.

Nhưng lại xét về mọi mặt, trong cả hoàng thành, không ai sẽ xem Vương Phi của Thái Bình Vương mắc bệnh điên là Vương Phi chính thức.

Dù sao nàng làm sao gả vào Thái Bình Vương phủ, sau khi gả vào lại vì sao mà suýt nữa chết đi, trong hoàng thành có thể nói là không ai không biết không ai không hiểu.

Vu An Thanh vốn bất mãn hôn sự trong nhà sắp xếp của nàng ta với Chúc Lương Bình, lại nghe nói hắn từng có một vị hôn thê đính hôn nhiều năm, cực khổ đợi nhiều năm, cũng coi như là si mê không dứt, chịu áp lực trong nhà, kéo dài đến gần nhược quán, lại cuối cùng bởi vì rơi xuống nước mất đi danh tiết gả cho Thái Bình Vương, không thể thành giai ngẫu, mà sau khi Thái Bình Vương Phi gả cho Thái Bình Vương, cũng đau lòng gần chết, suýt nữa buồn bực mà chết.

Hôm nay vậy mà tình cơ để nàng ta đụng phải, vị hôn phu của nàng ta vậy mà si ngốc nhìn chằm chằm vị hôn thê trước, chuyện này là sao có thể nhịn nổi?

Vì vậy Vu An Thanh vỗ tay Chúc Lương Bình, sải bước đi về phía Đỗ Thư Dao, nàng ta thông qua xa giá nhận ra Thái Bình Vương Phi, hôm nay Vu An Thanh ngược lại muốn nhìn thử, Đỗ Nhị tiểu thư Thái Bình Vương Phi trong lời đồn này rốt cuộc có bộ dạng gì.

Thật ra Đỗ Thư Dao đoán được hôm nay có thể sẽ có người bới lông tìm vết, nhưng nàng không ngờ rằng cửa lớn Thu Hoa Yến còn chưa vào, thì người bới lông tìm vết đã vội không thể chờ nỗi như vậy.

Phản ứng của Thúy Thúy còn lớn hơn Đỗ Thư Dao, miệng lưỡi sắc bén: “Nhà nào không có quy củ! Thấy Thái Bình Vương Phi còn hô to gọi nhỏ như thế!”

Đỗ Thư Dao vốn muốn muốn giả điếc giả mù mập mờ đi qua, nhưng tiếng nói Thúy Thúy vừa hô lên, người xung quanh, bao giờ người trong viện đều nhìn sang, Đỗ Thư Dao đành phải bất đắc dĩ đứng yên, xoay đầu nhìn về phía người đến, đồng thời dựa vào nhắc nhở nhỏ giọng của Thúy Thúy, nhanh chóng suy nghĩ nên ứng đối thế nào.

Không thể thật sự dùng thân phận Thái Bình Vương Phi áp chế người, Đỗ Thư Dao không hiểu tình hình đến đâu cũng biết thân phận của nàng không có chút uy nghiêm đáng nói nào, muốn áp cũng áp không nổi, sẽ chỉ càng thêm mất mặt.

Lúc đầu óc nàng nhanh chóng chuyển động, Vu An Thanh đã đi đến trước mặt nàng, vô lễ bất kính làm một cái lễ về phía nàng: “Ồ, ta lại quên mất Đỗ Nhị tiểu thư bây giờ đã là Thái Bình Vương Phi, ra mắt Vương Phi.”

Trên mắt Đỗ Thư Dao che lụa trắng, màu môi nhạt nhẽo, đặc biệt bảo Thúy Thúy hôm nay không cần tô môi đỏ cho mình, ngay cả châu ngọc cài tóc trang sức cũng bình thường nhất, là muốn mờ nhạt trong biển người, nhưng nàng thấy Vu An Thanh đi qua, mười phần khí thế, thân hình cao hơn nhiều so với nàng, rõ ràng chính là người đến không có ý tốt.

Ánh mắt Vu An Thanh giống dao rọc ở trên người Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao nhìn quần áo trang sức của nàng ta, nàng lại nghe Thúy Thúy nói một chút về gia thế bối cảnh của nàng ta, trong lòng có tính toán.

Trước tiên không lên tiếng, đứng đó như một khúc gỗ chết, đợi đến lúc người xung quanh đều cho rằng nàng muốn dùng đại chiêu thể hiện uy phong, thì Đỗ Thư Dao lại nắm lấy Thúy Thúy, hỏi về hướng ngược lại với Vu An Thanh: “Thúy Thúy, vừa mới có người gọi ta sao?”

Thúy Thúy bị Đỗ Thư Dao làm cho sửng sốt, Vu An Thanh lại cười nhạo nói: “Nghe nói mắt Thái Bình Vương Phi không tốt, chưa từng nghe tai cũng không tốt mà?”

Đỗ Thư Dao chuyển đầu, lại nắm lấy Thúy Thúy hỏi: “Thúy Thúy! Mau, mau tìm đỡ ta vào nhà, ta nghe thấy có tiếng chó đang sủa!”

Nàng hoang mang rối loạn thật sự trông như thật, nói xong tất cả người xung quanh đều không nhịn được cười rộ lên, chỉ có mặt Vu An Thanh bị mắng đỏ lên.

Đỗ Thư Dao còn đang bắt lấy Thúy Thúy cũng đang không nhịn được cười, nói: “Thúy Thúy, không phải ngươi nói đã tới biệt viện hành cung rồi sao? Thu Hoa Yến còn chưa bắt đầu, sao người nuôi chó ở đây cũng không buộc chó cho chặt vậy.”

Thúy Thúy cho rằng tiểu thư nhà mình lại muốn chịu đựng, nhưng lại không ngờ tiểu thư không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng thì mắng người hung ác như vậy, dù sao ai cũng đều biết Thái Bình Vương là một người điên, cắn bậy người, nếu nàng làm Thái Bình Vương Phi không thể cậy vào uy thế Vương Gia của hắn, thì cậy vào sự điên của hắn cũng tốt.

Thúy Thúy cũng phối hợp nâng cao giọng nói: “Tiểu thư, ta lập tức đỡ người vào trong!”

Vì vậy hai chủ tớ giả điếc giả mù, cứ thế xoay người, thật sự không thèm để ý Vu An Thanh, bước vào trong cửa.

Tính tình Vu An Thanh từ trước đến nay mạnh mẽ, nói chuyện thẳng miệng, chưa từng chịu đựng sự tức giận thế này, không thể cứ như vậy để Đỗ Thư Dao đi được, vươn tay ra muốn kéo, Chúc Lương Bình lúc này cũng bước đến đằng sau Vu An Thanh, bắt lấy bàn tay muốn kéo Đỗ Thư Dao của Vu An Thanh, hạ giọng nói, giọng nói dịu dàng: “An Thanh, đi thôi.”

Vu An Thanh hất Chu Lương Bình ra, quay mắt lại, muốn mượn chuyện này làm to lên để hủy hôn với Chúc Lương Bình, vì vậy sau khi hất Chúc Lương Bình ra, chống eo hét: “Được đấy, bây giờ ngươi đính hôn với ta, nhưng lại dám trắng trợn bảo vệ nữ nhân khác như vậy, ta biết rồi, nhất định là vì Thái Bình Vương Phi là vị hôn thê trước của ngươi, cho nên đối với nàng dư tình chưa dứt phải không?”

Hai cửa hôn sự trước của Vu An Thanh đều là hủy bỏ ầm ĩ như vậy, nàng ta không muốn xuất giá, không muốn chịu ủy khuất hầu hạ người khác, trong đầu đều tư thế hào hùng thế nhưng Đông Thuần Quốc từ trước đến nay không cho phép nữ nhân lên chiến trường, Vu An Thanh cũng không có cách nào khác, lý do của nàng ta càn rỡ như vậy, Chúc Lương Bình đều đáp ứng, huống chi cho dù nàng ta điều tra thế nào, thì Chúc Lương Bình ngoài đã từng si mê Thái Bình Vương Phi, thật sự ngay cả một thông phòng cũng không có.

Vu An Thanh từ nhỏ được người trong nhà nuông chiều hỏng rồi, cảm thấy chính mình dù sao cũng không thật sự muốn ức hiếp Thái Bình Vương, gây ầm ĩ cũng không liên quan.

Nhưng nàng ta nói lời này, nếu là da mặt mỏng, thắt cổ nhảy lầu cũng không phải là không thể, nữ tử sau thành hôn còn có dính dáng đến nam nhân khác, cho dù là tin vịt cũng không được.

Thúy Thúy nắm chặt tay Đỗ Thư Dao, trước kia tiểu thư nhà nàng vì Chúc Tam công tử mà khóc đến hư mắt, Thúy Thúy sợ rằng Đỗ Thư Dao hồ đồ, thậm chí còn thầm nghĩ, nếu lúc này Vương Gia ở đây thì tốt rồi, Vương Gia ở đây ít nhất tiểu thư của nhà Binh Bộ cũng không dám quá đáng quá mức, còn có thể nóng nảy mà thật sự có thể cắn người đấy.

Đỗ Thư Dao bị Thúy Thúy nắm chặt rất đau, nàng nghe thấy hai người đằng sau nói chuyện, nhưng nói một chút cũng không mất miếng thịt, nàng thật sự không để ý, ai thích trò cười thì người đó cười, đóng cửa lại sống cuộc sống của mình, nàng tốt đẹp chứ.

Nhưng Thúy Thúy thân là tỳ nữ của Vương Phi, đương nhiên không thể nhìn Đỗ Thư Dao bị người khác nói xấu như vậy được, vì thế đứng im lạnh lùng nói: “To gan! Vậy mà nói năng làm vấy bẩn Thái Bình Vương Phi!”

Đỗ Thư Dao nghĩ thầm tránh cũng không tránh được, lúc này mới quay đầu lại, vẫn là giả bộ không nhìn thấy, nắm lấy Thúy Thúy, ý bảo nàng ta đừng nói nữa, nhưng Vu An Thanh không thuận theo, nói: “Câu nào của ta làm vấy bẩn Thái Bình Vương Phi chứ? Ta chỉ là đang nói vị hôn phu của mình si mê vọng tưởng mà thôi!”

Thúy Thúy bị làm tức giận đến mức giậm chân, chuyện thế nào còn cần phải nói sao, bất kể hôm nay có nói kiểu gì, ngày sau truyền ra, đều sẽ khó nghe muốn chết, Thái Bình Vương Phi không tuân thủ bổn phận vân vân, có chuyện lúc trước của tiểu thư nhà mình, còn không phải mặc cho người khác hắt nước bẩn sao!

Đỗ Thư Dao xuyên qua đây luôn buồn bực ở trong vương phủ, không biết triều đại này lời nói đáng sợ cỡ nào, nếu Thúy Thúy không bảo vệ, không mở miệng, thật sự dìu Đỗ Thư Dao đi vào thì ngày sau e rằng sẽ bị người khác truyền thành nàng đang ngầm thừa nhận!

Nhưng còn không đợi Thúy Thúy giải thích rõ, Vu An Thanh đã nóng nảy trước, nàng ta là muốn bức Đỗ Thư Dao nói chuyện, nếu không cảm thấy mình quả thật giống như đang nhảy xiếc khỉ, tiểu tỳ nữ này miệng lưỡi sắc bén đáng ghét, nàng ta ngày thường có thói quen giáo huấn hạ nhân nhà mình, vươn tay ra muốn đánh.

“Ngươi là cái thứ gì, nào tới lượt ngươi nói tiếp!”

Đỗ Thư Dao thấy chuyện hôm nay e rằng không thể lương thiện nữa rồi, vậy thì triệt để không lương thiện nữa đi.

Lúc Đỗ Thư Dao nhìn thấy cái tát của Vu An Thanh vung về phía Thúy Thúy, giả bộ không nhìn thấy duỗi tay ra, nghiêng về phía Thúy Thúy: “Sao đứng lại vậy, đi thôi… a!”

Cú tát vô cùng toàn vẹn, Vu An Thanh a một tiếng còn to hơn Đỗ Thư Dao, nàng ta có học một chút võ, nhìn thấy Đỗ Thư Dao đến gần, lực đạo gần như đã thu lại phần lớn.

Nhẹ nhàng đập lên mặt Đỗ Thư Dao.

Nhưng sau khi Đỗ Thư Dao kêu lên, lại như cây liễu trong gió nghiêng ngả một bước, sau đó chính xác tránh được tay của Thúy Thúy muốn đỡ lấy nàng, giống như một con bướm bay nhẹ nhàng “té nhào” xuống đất.

Rồi nhẫn tâm cắn đứt thịt trong miệng, đáng thương dò mấy lần trên đất, miễn cưỡng chống cơ thể lên, nhưng máu trong khóe miệng liền chảy xuống, sau đó dữ dội ho lên.

Là bị sặc mùi máu trong miệng.

Nhưng hiệu quả này rất tốt, xung quanh từng trận hút không khí, Vu An Thanh hoàn toàn ngây ngốc, nàng nhìn bàn tay mình, thật sự nghi ngờ mình đã luyện được tuyệt thế thần công gì đó!

Màn biểu diễn của Đỗ Thư Dao còn chưa xong, Thúy Thúy đã hét lên một tiếng “Vương Phi” tê tâm liệt phế, đến đỡ nàng, cuối cùng nàng dường như chống đỡ không nổi “bất tỉnh”.

Sự việc đến mức này, mới thật sự là đã làm lớn chuyện, sau khi Đỗ Thư Dao “bất tỉnh” còn lén lút véo cánh tay của Thúy Thúy, nàng biết Thúy Thúy lanh lợi, nàng lại là vì bảo vệ Thúy Thúy, cho nên Thúy Thúy tình cảm chân thật khóc lên, khóc to đến tê tâm liệt phế, hệt như Đỗ Thư Dao đã chết rồi.

Vu An Thanh tung hoành bao lâu nay, cuối cùng hôm nay gặp được đối thủ, Đỗ Thu Dao tốt xấu còn là Thái Bình Vương Phi, có lẽ còn uy phong hơn vương công quý tộc, nhưng ức hiếp nàng như thế này, thậm chí ra tay đánh nàng, đây chính là đánh vào mặt hoàng đế.

Vu An Thanh bị dọa sợ tới mức mặt cũng có chút tái nhợt, sau khi nàng ta lắp bắp nói “ Ta… không không… không dùng lực”, muốn tiến lên đỡ Đỗ Thư Dao, lại bị Thúy Thúy đứt hơi khản tiếng ngăn lại: “Kẻ xấu ngươi còn muốn thế nào! Người đâu! Bảo vệ Vương Phi!”

Đúng lúc này, toàn bộ thị vệ đi theo Liên Hoa hộ tống Thái Bình Vương đi biệt viện trở về, bao vây Vu An Thanh bao gồm cả Chúc Lương Bình lại.

Chuyện còn lại, cho dù nàng không muốn truy cứu, cũng nhất định có người giúp nàng truy cứu.

Đỗ Thư Dao thầm giơ chữ V trong lòng, dứt khoát ngồi phịch trên thềm đá được ánh nắng chiếu vào có chút ấm áp, nghĩ xem hôm nay trên yến hội sẽ có món ăn gì.
Bình Luận (0)
Comment