Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 16

Đỗ Thư Dao cầm chiếc bình nhỏ lên nhìn, từ khe cửa sổ nhỏ trên xe ngựa nhìn ra ngoài. Chúc Lương Bình đã đi xa rồi. Cái này không thể là do Thái Bình Vương cướp được, mà là do Chúc Lương Bình thừa dịp nhét vào ống tay áo Thái Bình Vương!

Đỗ Thư Dao cũng không cho rằng trước mắt nhiều người như thế mà Chúc Lương Bình lại dám làm chuyện đầu độc hại người như thế. Có điều nàng vẫn cẩn trọng lấy khăn tay bọc lấy chiếc bìnhnhỏ rồi mới mở ra, nhìn thoáng qua một chút thì phát hiện đó căn bản không phải là thuốc mỡ.

Đỗ Thư Dao vỗ vỗ đầu Thái Bình Vương đang nghiêng người ngửi, lấy ra một tờ giấy nhỏ.

Mở tờ giấy ra, Đỗ Thư Dao liếc nhìn, trên đó chỉ có mấy chữ được viết ngay ngắn.

___Ba ngày sau, giờ Mùi, gặp ở Bằng Lan Các.

Chữ viết rất ngay ngắn, Đỗ Thư Dao lại không nhịn được nhếch mép cười. Chữ thì ngay ngắn, tiếc rằng nội dung lại không đoan chính lắm. Gửi tờ giấy nhỏ này cho một phụ nữ đã có chồng để hẹn gặp riêng, đây là chuyện mà một người đứng đắn sẽ làm sao?

Đỗ Thư Dao đã nghe Thúy Thúy nói về Chúc Lương Bình này rất nhiều lần, tất nhiên Thúy Thúy chỉ nói với nàng những lúc không có ai, lần nào nàng cũng im lặng không nói. Nhưng đại khái qua lời Thúy Thúy nói, nguyên thân dường như rất thích hắn ta. Hai người này đúng là lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng nguyên thân bị di nương lòng dạ hiểm độc hãm hại, suy đồi mất đi danh tiết, lúc này mới bất đắc dĩ gả cho Thái Bình Vương.

Nhưng Đỗ Thư Dao cũng không phải là nguyên chủ Đỗ Thư Dao. Nàng không có gì vứi Chúc Lương Bình, cho nên đối với cách làm dây dưa không dứt này của hắn ta, nàng cũng chỉ làm như không hiểu. Nếu nàng thực sự cầm mảnh giấy này đi ra ngoài gặp Chúc Lương Bình, danh tiếng bị hủy không phải chuyện quan trọng, mà chủ yếu là cái mạng nhỏ này khó giữ.

Cho nên nói, dù thế nào thì phụ nữ cổ đại đều bị thiệt thòi, bất luận là si tình hay bỏ trốn cùng tình lang, cuối cùng người bị chỉ trích vẫn luôn là phụ nữ.

Đỗ Thư Dao muốn ném cái bình nhỏ đi, thế nhưng nghĩ lại, nang vẫn bỏ tờ giấy nhỏ vào, đẩy khuôn mặt đang sát lại của Thái Bình Vương ra, cất chiếc bình nhỏ đi.

Liên Hoa và Thúy Thúy bên ngoài thấy Chúc Lương Bình đi rồi, các nàng liền trở về bên cạnh xe. Mà một số công tử tiểu thư thấy không có trò hay để xem thì cũng đều tự tản ra, đi vào biệt viện chuẩn bị chờ Thu Hoa Yến bắt đầu.

Đỗ Thư Dao bắt đầu suy tính, ôm lấy Thái Bình Vương gãi gãi cằm hắn, để hắn gối đầu lên đùi mình, tùy ý gãi gãi bụng hắn. Thái Bình Vương đang nằm hơi hoảng hốt, thế nhưng lại hết sức thích thú, híp mắt lại, thỉnh thoảng lại rên rỉ một tiếng.

Đúng lúc này, Hỉ Nhạc công công đi khích lệ Hoàng hậu cũng đã trở về, đầu tiên là vấn an Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương trong kiệu một tiếng, lúc này mới khởi hành.

Vì vậy, còn chưa tham gia Thu Hoa Yến, Đỗ Thư Dao lại lần thứ hai tiến cung gặp vua. Lần trước nàng còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của Hoàng đế, chủ yếu là khi đó mắt mình bị mù, nhìn cũng không nhìn được. Thế nhưng Đỗ Thư Dao cũng hơi tò mò, dù sao thì đó là Hoàng đế đó, người sống đó, không phải chỉ là hóa trang như trong phim truyền hình đâu.

Một đường đi thẳng đến Hoàng Cung, trên đường đi cũng rất bình an. Giống như lần trước, Hỉ Nhạc vẫn dẫn xe ngựa đến trước biệt viện lần trước trong cung. Có điều lần này không có yêu cầu quy củ gì cả, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương nắm tay nhau xuống xe, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút ở biệt viện thì được Hỉ Nhạc công công dẫn đến thiền điện Ngự Thư phòng.

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đều đứng trong điện, có điều không giống như lần trước, một người bị trói còn người kia thì gầy như que củi, lúc này hai người đứng sát bên nhau. Mấy ngày nay Thái Bình Vương được chăm sóc quả thực rất nhẵn mịn, đương nhiên dùng từ này để hình dung một người có vẻ không đúng lắm. Bởi vì nếu dùng để miêu tả người thì nên gọi là uy phong như rồng, tư thái như phượng.

Con ngươi khác thường không những không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, mà thậm chí còn khiến Thái Bình Vương nhìn có cảm giác mang theo dòng máu lai bên ngoài. Chỉ khi hắn không liếm Đỗ Thư Dao thì hắn đúng là một vị Vương gia lạnh lùng, bởi vì hắn không biết cười. Mặc dù hắn biết nhếch miệng, nhưng đáng tiếc nhìn lại càng hung dữ.

Đỗ Thư Dao thì ngược lại, tuy rằng còn gầy yếu, thế nhưng trên mặt đã có chút da thịt, dáng vẻ không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng lại rất thanh tú. Nàng chính là một tiểu mỹ nhân điển hình.

Trên mắt Đỗ Thư Dao còn đeo vải thưa che ánh sáng. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn gỡ xuống. Mắt nàng không tốt lắm, cho dù không gỡ xuống thì cũng không ai trách tội, thế nhưng dù sao cũng gặp Hoàng đế bằng xương bằng thịt, nàng muốn nhìn cho rõ một chút.

Lúc này không phải chờ quá lâu, hai người chỉ đứng một lát, Hỉ Nhạc công công đã lần nữa tới thiền điện. Hắn ta cười ha ha bước vào, lúc nhìn thấy Thái Bình Vương nghiêng người hôn mặt Đỗ Thư Dao thì hắn ta nhất thời kêu một tiếng "ôi chao" rồi che khuôn mặt già nua, bày ra vẻ phi lễ chớ nhìn.

Đỗ Thư Dao vội vàng đẩy mặt của Thái Bình Vương ra, vỗ vỗ đầu hắn rồi trừng mắt cảnh cáo. Thực ra Thái Bình Vương không phải hôn nàng, chỉ là hắn không có việc gì sẽ ngửi ngửi như thế mà thôi. Đỗ Thư Dao đã quen với dáng vẻ giống như con cún của người nhà mình rồi, tuy rằng bình thường nàng hay dung túng hắn, các tỳ nữ trong nhà cũng đã nhìn nhiều thành quen, thế nhưng ở bên ngoài thế này thì không tốt lắm.

Đỗ Thư Dao hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng dè dặt, sắc mặt hơi đỏ lên. Dù sao trong mắt nàng, Thái Bình Vương giống như cún hình người, thế nhưng trong mắt người khác, hắn quả thực là người. Nàng sửa lại quần áo, nhẹ giọng nói: "Xin công công dẫn đường."

Hai người được Hỉ Nhạc công công dẫn đến chính điện Ngự thư phòng. Đỗ Thư Dao vẫn rất hiểu quy củ, đứng cách Hoàng đế không xa, không lén ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cung kính hành đại lễ.

Mà Thái Bình Vương đi theo Đỗ Thư Dao căn bản không biết Hoàng đế là ai, thấy Đỗ Thư Dao quỳ xuống, hắn còn tưởng nàng muốn nghỉ ngơi, nhất thời cũng hạ thấp người, cũng quỳ nhưng là gục hẳn xuống, đầu cọ cọ bên cạnh chân Đỗ Thư Dao. Vóc dáng như đại ca lại làm nũng, khiến Dương Lâu nhìn đến sửng sốt.

Thế nhưng ánh mắt Dương Lâu lập tức lạnh xuống, đây rõ ràng là dáng vẻ đối với chủ nhân. Hắn ta lại nhớ tới lời ám vệ báo lại, Thái Bình Vương Phi huấn luyện Thái Bình Vương Như thú vật, bất kể người phụ mẫu nào thấy cảnh tượng này cũng tuyệt đối không thể nhìn nổi.

Đỗ Thư Dao không biết mình sắp gặp họa, nhưng bị Hoàng đế nhìn như thế liền cảm thấy không hay, vì thế nàng rất nhanh đã vươn tay sờ cổ Thái Bình Vương, sau đó nhéo gáy hắn một chút, ánh mắt ra hiệu cho hắn đứng dậy.

Thái Bình Vương rất nghe lời, nhưng sau khi đứng dậy, hắn lại nửa quỳ ôm lấy Đỗ Thư Dao, khiến cô té nhào xuống mặt điện. Hắn cho rằng Đỗ Thư Dao đang đùa giỡn với hắn.

Dương Lâu như muốn đập bàn, thế nhưng hắn ta mắt thấy Đỗ Thư Dao bị Thái Bình Vương xô ngã xuống, ý cười lóe lên trên mặt nàng rồi chợt biến mất, cho dù nàng đã mím môi nén lại rất nhanh, thế nhưng cũng đã bị Dương Lâu bắt được.

Dương Lâu là Đế Vương, gặp được vô số người, đã luyện thành bản lĩnh nhìn người đoán tính, nụ cười này hắn ta nhìn rất rõ, rõ ràng là cưng chiều và dung túng.

Nghe tin báo lạnh lùng của những tử sĩ nhưng hắn ta không tận mắt nhìn thấy, suy nghĩ chủ quan rằng Hoàng Nhi nhà mình bị người ta đối xử không như người lúc này đã bị nụ cười của nàng đánh vỡ.

Nàng Thật sự thích Hoàng Nhi sao?

Hỉ Nhạc căng thẳng nhìn Hoàng đế, thực ra hắn ta đã sớm nhìn thấu Thái Bình Vương Phi, quả thực nàng không hề đối xử với Thái Bình Vương giống như những gì tử sĩ nói. Bệnh tình của Thái Bình Vương Chuyển biến tốt đẹp đều là do công lao của Thái Bình Vương Phi. Hỉ Nhạc rất sợ Hoàng đế không vui sẽ xử lý Thái Bình Vương Phi.

Nhưng Nhìn sắc mặt Hoàng đế mấy lần, cuối cùng hắn ta cũng buông bàn tay đang siết chặt của mình ra. Hỉ Nhạc bầu bạn với Hoàng đế quanh năm, đoán chừng Hoàng đế đang tức giận nhưng không muốn phát tác.

Đỗ Thư Dao lại không biết cái đầu nhỏ của mình đã được một suy nghĩ của Hoàng đế giữ lại. Nàng là người ở thời hiện đại, mới đến đây không bao lâu, muốn sống dè dặt cẩn thận như người ở đây thì quả thực có chút làm khó nàng.

Dù sao kẻ khôn ngoan cũng có lúc sơ sót, nàng cũng không nghĩ phức tạp, cứ để cho Hoàng đế thấy nàng và Thái Bình Vương hàng ngày sống với nhau như thế nào đi. Dù sao người của hắn ta ở trong Vương Phủ chắc chắn cũng đã sớm báo cáo rồi, nàng chỉ cần biểu hiện như bình thường là được.

Thái Bình Vương lăn vài vòng, cuối cùng được Đỗ Thư Dao túm lấy tay dưới ống tay áo giữ lại, cùng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế giống như nàng. Lúc này Đỗ Thư Dao mới thở phào, bái kiến cũng đã bái kiến sớm rồi. Nàng không hiểu quá rõ về lễ nghi cổ đại, nói nhiều sai nhiều, nàng đơn giản không nói gì, chờ Hoàng đế nói.

Dương Lâu nhìn hai người quỳ cùng một chỗ, hừ mũi một tiếng. Sự bất mãn của hắn ta đối với Đỗ Thư Dao thực ra đã vơi đi phân nửa. Dù sao Hoàng Nhi của hắn ta nhìn qua đã tốt hơn so với lần gặp trước không biết bao nhiêu lần.

Bầu không khí trong đại điện yên tĩnh một lúc lâu, lúc này Hoàng đế mới lên tiếng hỏi: "Trẫm nghe nói ngươi có xung đột với tiểu thư nhà Vu Thị lang trong Thu Hoa Yến?"

Lời này rõ ràng là đang hỏi Đỗ Thư Dao, mặc dù không đầu không đuôi,, thế nhưng Đỗ Thư Dao vẫn luôn vểnh tai nghe, lập tức đáp: "Thưa phụ hoàng, là tiểu thư Vu gia bắt nạt vu tội thần nữ, còn muốn tát thần nữ trước mặt mọi người."

Không phải là tố cáo à, ai mà không biết chứ!

Nếu đổi lại là người khác thì cũng không ai nói trắng ra như thế, có thể cũng sẽ nói là không có chuyện gì, không có xung đột hoặc những điều tương tự như thế. Dù sao Thu Hoa Yến là do Hoàng hậu phụ trách, Đỗ Thư Dao nói như thế hoàn toàn đã kéo Hoàng hậu vào chuyện này.

Hoàng đế đương nhiên biết tâm cơ của Hoàng hậu ở Thu Hoa Yến, cũng quả thực mượn chuyện này mà chống lại Hoàng hậu. Hắn ta muốn dừng chuyện này để nhắc nhở Hoàng hậu, muốn nàng ta thu tay lại, không nên gặp gỡ thân thiết với triều thần.

Thế nhưng Dương Lâu không ngờ tiểu nha đầu này lại đến trước mặt hắn ta, cố ý tố cáo một cách hùng hồn như vậy.

Nghe nói nàng bị đánh đến mức nôn ra máu, nhưng lúc này khuôn mặt lại không hề có dấu vết gì, sao có thể nói như thế được?

Thế nhưng Dương Lâu nhìn dáng vẻ đương nhiên của nàng, hắn ta không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy buồn cười.

Vốn dĩ hắn ta muộn mượn Thu Hoa Yến này vừa để thử bản tính của nha đầu kia, vừa muốn nhắc nhở Hoàng hậu, thế nhưng không chờ hắn ta ra tay, nha đầu kia lại dựng nên một chuyện như vậy, nghe thái y nói nàng còn giả bộ bất tỉnh nữa.

Một kẻ lươn lẹo như thế, thực sự không biết hắn ta sắp xếp người ở trong Vương Phủ sao? Đối xử với Hoàng Nhi không hề thu liễm như vậy, ngay cả trên đại điện cũng vẫn như thế. Nên nói là nàng to gan hay nàng là một cô nương  tự cao đây?

Dương Lâu nhìn Đỗ Thư Dao, đáy mắt lộ ra ý cười. Hắn ta nhớ lại mẫu phi trước kia, tuy rằng nàng đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng hắn ta vẫn còn nhớ vẻ mặt ranh mãnh linh động của nàng.

Vì vậy hắn ta trầm giọng hỏi: "Nếu như thế, ngươi muốn xử trí con gái của Vu Thị lang thế nào?"

Đỗ Thư Dao cáo trạng thì cáo trạng, thế nhưng cũng không thể thực sự nói muốn xử lý như thế nào. Tố cáo với trưởng bối lại còn gọi Phụ hoàng, điều này dù sao cũng mang theo ý nũng nịu. Thế nhưng nếu muốn nói thực sự muốn xử lý, bất luận nặng hay nhẹ thì nàng đều sẽ trở thành người có tâm tư độc ác.

Vì vậy Đỗ Thư Dao liền cung kính nói: "Tất cả do Phụ hoàng quyết định."

Một câu Phụ hoàng hai câu Phụ hoàng thực sự cảm giác rất gần gũi. Dương Lâu là Hoàng đế, thực ra ngay cả con trai con gái ruột cũng ít khi như thế trước mặt hắn ta. Không phải là hắn không muốn hưởng thụ tình phụ thân con vui vẻ, mà làm một Đế vương, thiên vị một đứa chính là hại một đứa khác, yêu thích một phi tử cũng chính là đưa phi tử đó vào đường chết.

Đây là bài học sâu sắc mà hắn ta rút ra được sau khi dọa Hoàng Nhi đến mức phát điên. Bắt đầu từ lúc đó, hắn ta chưa từng gần gũi với bất kỳ Hoàng tử Hoàng nữ nào nữa.

Dương Lâu im lặng trong chốc lát, liền nói: "Đứng dậy cả đi. Nếu đã vào cung rồi thì ở lại dùng bữa tối đi, Trẫm đã lệnh cho Thiện phòng chuẩn bị dược thiện."

Đỗ Thư Dao kéo Thái Bình Vương đứng dậy, nghe thế liền vội vàng nói: "Tạ ơn phụ hoàng!"

Dược thiện thì nhất định phải dùng dược, sẽ có ít nhân sâm được sao?

Lúc đứng dậy, Đỗ Thư Dao nhìn thoáng qua Hoàng đế, thực ra nàng không thấy sự uy nghiêm hiển hách như trong phim truyền hình. Thế nhưng không thể không nói, vị Hoàng đế đại thúc có tuổi này nhìn rất đẹp, long bào đen, kim quan vàng, lưng đứng thẳng như một gốc bạch dương.

Đỗ Thư Dao vẫn cảm thấy Thái Bình Vương này rất đẹp, vừa thấy Hoàng đến nàng mới biết, hắn lớn lên giống phụ thân hắn.

Có điều nàng cũng không dám quan sát quá tùy ý, sau khi nhìn thoáng qua thì lập tức cúi đầu, cảm ơn Hoàng đế xong liền đi theo Hỉ Nhạc công công ra khỏi cửa.

Sau khi người đi rồi, Dương Lâu mới từ bên cạnh bàn đứng dậy, đi ra cửa nhìn thoáng qua, thấy Hỉ Nhạc công công đi phía sau, Đỗ Thư Dao dẫn Thái Bình Vương xuống bậc thang, vẫn luôn nắm lấy tay hắn không hề buông ra, gò má thả lỏng hơn khi ở trong điện rất nhiều, nụ cười tươi tắn tràn đầy sự cưng chiều.

Tình yêu thực sự không hề giả bộ.

Nếu như thực lòng yêu thương, cho dù có đối xử với hắn như thuần hóa động vật, Dương Lâu cũng chỉ có thể khó chịu thở dài. Vừa rồi khi ở trong điện, hắn ta vẫn luôn nhìn Hoàng Nhi, Hoàng Nhi từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn nha đầu kia, có thể thấy hắn vô cùng yêu thích nàng. Tuy rằng hắn chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng hắn vẫn là người điên. Nhưng so với nhiều lần phát điên trước đây thì hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi. Dương Lâu sao lại không hiểu, có người ở bên hắn không chê cười hắn như thế đã là khó có được rồi.

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương lại được đưa về biệt viện kia, Thúy Thúy và Liên Hoa vội vàng bắt đầu hầu hạ. Hỉ Nhạc công công đi rồi, thời gian vẫn còn sớm, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương lại chơi đùa trong viện.

Trong mắt người ngoài, hai người có vẻ như đang cùng nhau chơi đùa, thế nhưng đối với Đỗ Thư Dao thì đây là một nơi trong lành để dắt chó đi dạo.

Nàng hiện tại là chủ phú quý nhờ chó, đối xử với Chuỗi Chuỗi ngày càng tốt hơn, cố gắng nuôi hắn ngày càng nhẵn mịn, tốt nhất là ngày càng khỏe mạnh hơn. Nàng còn mong hắn có thể thành người, thoát khỏi kiếp sống chỉ mấy chục năm của chó, nàng muốn Chuỗi Chuỗi làm bạn với nàng cả đời.

Hai người chơi đùa, thực ra không phải tùy tiện chơi đùa trong sân một chút, mà là lên cây bắt tổ chim, đào kiến ở dưới hòn giả sơn.

Đỗ Thư Dao mặc cho Thái Bình Vương đào đến mức tay đầy bùn đất, nàng thì tắm nắng chiều, buộc vải che mắt lên, ngồi bên cạnh ao để chân trần vẫy nước.

Thái Bình Vương đào ra trứng kiến màu trắng muốn bỏ vào miệng, Đỗ Thư Dao liếc thấy liền kêu lên: "Chuỗi Chuỗi, người lại ăn gì đó?"

Hắn lập tức rụt vai lại, ném trứng trắng đi, sau đó nhảy đến bên cạnh ao nước cạn cạnh Đỗ Thư Dao nghịch nước.

May mà trong viện không có người khác, nếu có thì e rằng đã bị dọa rồi.

Dĩ nhiên, thực sự không phải là không có, tử sĩ vẫn luôn đi theo hai người, lúc này đang đi báo cáo với Hoàng đế. Hoàng đế nghe xong chỉ xuất thần trong chốc lát, bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ nói một tiếng: "Tùy bọn chúng đi."

Sau đó hắn ta nhéo nhéo mi tâm, tiếp tục nâng bút xử lý tấu chương.

Hai người chơi đến mức trên người đã ướt mất một nửa, Thái Bình Vương lao vào trong ao, bắt được một con cá chép ngu ngốc không biết trốn người. Thái Bình Vương Thấy Đỗ Thư Dao không chú ý liền cắn đầu cá một miếng, béo ngậy, nhưng không thực sự cắn được, chỉ gặm được một chút vẩy cá.

Lúc Đỗ Thư Dao phát hiện ra, nàng liền hét vang lên: "Chuỗi Chuỗi!"

Thái Bình Vượng nhất thời ném con cá ra thật xa, con cá tõm một cái rơi vào trong nước, còn Thái Bình Vương Thì đảo mắt nhìn về phía Đỗ Thư Dao, hai tay ôm đầu lắc lắc cái mông đi qua lấy lòng, vô cùng buồn cười.

Đỗ Thư Dao bị hắn chọc cười, vươn tay vỗ vỗ mông hắn, bị ướt nên kêu bép bép, nàng bất đắc dĩ hạ giọng, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: "Đừng có lắc mông, ngươi bây giờ không có đuôi, kỳ quái lắm đấy, không phải ta đã nói với ngươi rồi hả?"

Nàng vỗ vài cái, Thái Bình Vương mới dừng lại. Đỗ Thư Dao nói: "Đừng ôm đầu nữa, ta không đánh người."

Thái Bình Dương Ngày càng hiểu lời Đỗ Thư Dao nói, đôi khi khiến Đỗ Thư Dao cảm thấy rất khiếp sợ. Quả nhiên sau khi nàng nói xong, Thái Bình Vương liền bỏ tay xuống, thế nhưng đôi mắt vẫn tỏ vẻ đáng thương, kết hợp với tướng mạo kia, quả thực là không đáng thương nổi, giống như đang nổi nóng vậy.

Đỗ Thư Dao ôm cổ hắn,  trìu mến cọ cọ chóp mũi, không ngại trên mặt hắn có vết bùn, cọ xong nàng còn cười nói: "Ngươi cắn được thịt cá rồi hả? Tanh lắm đấy."

Thái Bình Vương vẫn ngồi bên cạnh Đỗ Thư Dao, cũng ngâm hai chân trong nước giống như nàng, hắn móc lấy chân nàng, đầu tựa vào vai nàng, mũi dựa vào cổ nàng cọ cọ.

Mặt trời đã ngả về Tây, mặt nước ao tỏa sáng ấm áp, Đỗ Thư Dao ôm bả vai rộng của Thái Bình Vương, khiến người ta có chút cảm giác hơi sai, thế nhưng không hiểu tại sao hình ảnh này lại hài hòa đến mức khiến người ta không cảm giác thấy sự mất tự nhiên.

Thúy Thúy và Liên Hoa đứng cách đó không xa thực ra đã quen nhìn cảnh người dính lấy nhau, thế nhưng cảnh tượng lúc này quả thực quá đẹp, trong mắt các nàng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.

Phụ nữ thời đại này cả đời chỉ mong có được một đấng lang quân vừa ý, một cuộc sống không lo chuyện áo cơm. Thực ra chẳng phải lo chuyện áo cơm, thực ra các nàng cũng không ngại gì. Yêu Cầu Của Các Nàng Trước Giờ Không Cao, chỉ cần lang quân vừa lòng, tình đầu ý hợp là tốt rồi, thậm chí cũng chẳng mong một đời một kiếp một đôi.

Nếu thực sự có tình cảm giống như Vương Phi và Vương Gia, cho dù là một người điên thì cũng có sao?

Hình ảnh không gì đẹp hơn này lại bị phá vỡ ngay lúc Thái Bình Vương cầm lấy con sâu màu xanh bỏ vào miệng. Đỗ Thư Dao dở khóc dở cười, đỡ lấy miệng Thái Bình Dương để lấy ra, lúc lấy ra con sâu đã bị vỡ ra, xẹp lép. Trong miệng hắn đều là chất lỏng màu xanh còn chưa kịp nuốt xuống. Nàng giữ lấy miệng hắn, không cho hắn ngậm miệng lại, vội vàng gọi Thúy Thúy Và Liên Hoa: "Mau lấy nước! Vương Gia Ăn Sâu!"

Thúy Thúy và Liên Hoa nghe xong Lập tức chạy vào trong phòng, lấy nước trà ấm ra. Đỗ Thư Dao ấn Thái Bình Vương để hắn nghiêng đầu, sau đó đổ nước trà cho hắn súc miệng: "Không Được Nuốt Xuống!"

Súc Một Lúc Lâu, thấy ổn rồi nàng mới đưa chén trà cho Thúy Thúy: "Mau đi nhắc chuẩn bị bữa tối đi, Vương Gia hẳn là đói bụng rồi!"

Thúy Thúy và Liên Hoa nhìn thấy chất lỏng màu xanh từ trong miệng Thái Bình Vương chảy ra, tất cả những suy nghĩ như sống những năm tháng bình yên bên cạnh một người điên cũng được của các nàng lập tức biến mất. Các Nàng Không Thể, không thể nào làm được, các nàng sợ sâu đến mức còn không dám đưa tay ra cầm.

Vẫn là Vương Phi giỏi nhất, Vương Phi là một dũng sĩ chân chính.

Có điều Thái Bình Vương biết mình làm sai, lập tức rất nghe lời. Liên Hoa Đi Nhắc Chuẩn Bị bữa tối, Thúy Thúy Chuẩn Bị nước nóng để tắm. Sau khi hầu hạ Thái Bình Vương và Đỗ Thư Dao rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ khô mát, buộc tóc xong thì ăn cũng đã được mang lên.

Quả thật đều là dược thiện, hơn nữa Đỗ Thư Dao cũng thấy được canh nhân sâm như ý nguyện. Tuy rằng không biết là nhân sâm Mấy Trăm Năm, thế nhưng dù thế nào cũng làm được uống miễn phí.

Thái Bình Vương chỉ ăn thịt, ăn vừa nhanh vừa nhiều, gần như không nhìn thấy hắn nhai nuốt. Hắn Đã Có Thể Sử Dụng Đũa Thành Thạo. Đôi khi hắn cảm thấy món gì ăn rất ngon, hắn sẽ gắp cho Đỗ Thư Dao một ít, thậm chí có lúc còn gắp đưa lên miệng nàng.

Đỗ Thư Dao cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, tự nhiên mở miệng ăn đồ mà Thái Bình Vương gắp cho.

Hai người hoàn toàn không giống như một cặp phu thê  bình thường, bởi vì phu thê  bình thường cho dù tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng không đút nhau ăn như thế.

Sau khi dùng xong bữa tối, Đỗ Thư Dao có chút lười biếng muốn ngủ. Dược thiện hôm nay thực sự ăn rất ngon, đáng tiếc đến giờ ra khỏi cung, Hoàng Đế cũng không giữ họ qua đêm, Đỗ Thư Dao vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Dù sao ăn nhân sâm trong cung không giống với hương vị của nhân sâm trong Vương phủ. Ăn trong cung luôn cảm thấy có được lời.

Có điều khi quay về, Đỗ Thư Dao lại nghĩ, Hỉ Nhạc công công tự mình đưa tiễn không nói, Hoàng đế lại thưởng cho rất nhiều thứ, trong đó có cả nhân sâm, tuy rằng là nhân sâm hai trăm năm, nhưng lại có tận mười cây!

Miệng Đỗ Thư Dao cười sắp đến mang tai, sau khi cảm tạ, miệng nàng như bôi mật mà khen ngợi phụ hoàng sáng suốt oai hùng như thế nào, anh minh như thế nào, anh tuấn xuất trần như thế nào.

Bản thân nàng cảm thấy không có gì là không đúng cả, nhưng Hỉ Nhạc nghe đến mức khóe miệng run rẩy.

E rằng trên đời này chẳng có ai dùng cách này, thân phận này để khen Hoàng Đế anh tuấn xuất trần đi.

Hỉ Nhạc quay về bắt chước nói, Hoàng Đế đang uống trà cũng phải phun ra, nét mặt già nua có chút không nén được giận, nhưng lại không nổi giận được, cuối cùng chỉ phất tay kêu Hỉ Nhạc câm miệng.

Còn Đỗ Thư Dao ôm nhân sâm vuốt mấy lần, vui vẻ ngồi trên xe ngựa trở về. Thái Bình Vương thấy nàng ôm nhân sâm không ngừng vuốt ve, hắn không ngừng rung đùi đắc ý, lấy lòng ghé sát vào Đỗ Thư Dao.

Xe ngựa chậm rãi chạy trong bóng đêm, bọn thị vệ và tỳ nữ vô cùng bình tĩnh nghe cuộc nói chuyện của người truyền ra từ trong xe ngựa.

"Ngươi không được dùng miệng mới ăn sâu để hôn ta!"
Bình Luận (0)
Comment