Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 27

Trong lòng Thúy Thúy nghĩ gì, Đỗ Thư Dao không biết, dù sao đợi đến khi Thái Bình Vương phát điên xong, khi làm ngã Đỗ Thư Dao, nàng sẽ quay về phòng tìm một thứ tiện tay, đánh cho Thái Bình Vương một trận.

Mà vừa nãy, Thúy Thúy "Thấy chết không cứu" cũng sẽ bị trách một một trận, Đỗ Thư Dao được các nô tì khác hầu hạ rửa mặt xong, khoanh chân ngồi trên giường, trong tay còn cầm đai lưng, là đai lưng ngọc thạch của Thái Bình Vương, lấy cái này đánh thật sự......

"Vui không hả?" Đỗ Thư Dao nhìn dáng vẻ câm như hến, đầu tóc rối bù xù của Thái Bình Vương ở dưới sàn, đưa tay xoa xoa cái mông vừa bị ngã, vừa nãy nàng rất tức giận, nhảy lên nhảy xuống đuổi theo đánh hắn mới cảm thấy không đau, bây giờ nửa người nóng hừng hực, xương hông đau không chịu nổi, càng nghĩ càng tức.

Bị ôm lăn lộn ở trên cỏ cũng bỏ đi, bị trở thành con nhiều cũng bỏ đi, tên chó đáng chết này, nghĩ bản thân có bao bản lĩnh, không nắm chắc khiến cho ngã xuống đất, Đỗ Thư Dao tự do ngã ngay dưới chân tường, giống như hiện trường tai nạn, lúc đó nhìn thấy không sao, đứng dạy còn chạy, nhưng bây giờ đau muốn thổ huyết.

Nàng không còn sức để đánh Thái Bình Vương nữa, đỡ eo mình từ từ ngã xuống giường, vứt người qua một bên, quay đầu nói với Thái Bình Vương, "Ta nhìn thấy ngươi liền tức giận, cút ra ngoài đứng."

Thái Bình Vương lề ma lề mà không đi ra ngoài, ngược lại mon men đến bên giường, Đỗ Thư Dao trợn mắt lên, bên trong còn hàm chứa hơi nước nhè nhẹ, thân hình nhỏ bé, cánh tay, bắp chân mảnh mai đáng yêu, như vậy khiến nàng không thể nào nổi giận được.

Nhưng thật sự bị tên đại ngốc Thái Bình Vương này dọa cho sợ, không dám đi lên phía trước, chỉ dám đứng đó ấm ức nhìn Đỗ Thư Dao. Nói thì không biết nói, không thể xin lỗi, muốn vẫy đuôi cũng không có đuôi để vẫy, bị ấm ức đến phát khóc.

Nhưng Đỗ Thư Dao thật sự tức giận, không thèm nhìn dáng vẻ đáng thương đó, nhắm mắt lại quay đầu vào bên trong, cắn răng nói: "Khốn kiếp, mấy ngày này không được phép ngủ với ta, quay về sân của ngươi đi."

Sau khi nói xong Đỗ Thư Dao lấy chăn bọc mình lại, trên người nàng đau nhức, chỉ dám nằm thẳng ngủ, chỉ cần động một cái sẽ bị vỡ ra vậy, thật sự muốn khóc, cắn răng nhẫn nhịn không khóc.

Thái Bình Vương thấy Đỗ Thư Dao thật sự tức giận rồi, lề mề đi ra khỏi phòng, tóc tai loạn xa, quần áo bẩn thỉu, vạt trước rộng rãi, giầy trên chân còn thiếu mất một chiếc, thật sự đáng thương, nhưng cho dù là như vậy, nhưng vẫn thấy vui tai vui mắt.

Thật ra con cái của hoàng thất rất ít người dung mạo không đẹp, bởi vì mỹ nhân trong cung rực rỡ như gấm hoa, vì vậy hoàng tử công chúa đương nhiên xinh đẹp rạng ngời.

Thái Bình Vương đi đến hành lang, lồng đèn không xa ở trên đỉnh đầu hắn, gió đêm thổi đến, phản chiếu lên bộ dạng giống như nam quỷ oán hận trùng trùng của hắn. Bản thân cũng không biết tự mình sửa lại quần áo, cách đó không xa nhìn thấy Thúy Thúy đang chịu phạt đứng đó, vừa nhìn thấy Thái Bình Vương liền cúi đầu, một giọt nước mắt liền rơi xuống, thê lương khôn xiết, nhất thời trong lòng căng thẳng, đau lòng thay cho tiểu thư.

Bình thường tiểu thư nhà nàng chiều Thái Bình Vương bao nhiêu, Thúy Thúy đều nhìn thấy hết, tiểu thư nhà nàng trời sinh tính nhạt nhẽo, thành thân với Thái Bình Vương là một sự cố, nhưng tình cảm của hai người thật sự là hiếm thấy, nghĩ đến nàng sẽ hung dữ đánh Thái Bình Vương như vậy, lại còn đuổi hắn ra ngoài, là bởi vì trước đó thật sự bị dọa sợ, ngã một cái thật đau, ngay tại bên chân cô, Thúy Thúy cũng bị dọa sợ.

Nhưng tiểu thư bị ngã lại không để nàng đi tìm Thái Y, nói rằng sợ mất mặt, Thúy Thúy nghĩ đi nghĩ lại vẫn lo lắng, vì thế đi đến bên cạnh Thái Bình Vương, nhỏ giọng nói với hắn: "Vương Gia, chớ có khóc, Vương phi chắc chắn không phải tức giận với ngài."

Thái Bình Vương cơ bản không thèm nhìn Thúy Thúy, bình thường hắn ngoài Đỗ Thư Dao thì không giao lưu với bất kì ai, cũng chỉ nghe lời Đỗ Thư Dao.

Bản thân Thúy Thúy là bồ tát qua sống, nhưng vẫn lo cho Thái Bình Vương, nói mấy câu, thấy hắn không có phản ứng gì, quay đầu nhìn vào phòng ngủ, lại nói: "Vương gia, ngài muốn vào trong không? nô tì có thể dạy ngài một cách, đảm bảo Vương Phi hết giận."

Nàng cũng chả kì vọng hắn sẽ phản ứng gì với cô, lại không ngờ nàng vừa dứt lời, Thái Bình Vương  thật sự quay đầu nhìn cô.

Thúy Thúy chỉ vạt áo trước của hắn: "Ta giúp Vương Gia chỉnh lại quần áo trước, đêm lạnh."

Thấy Thái Bình Vương không có ý từ chối, Thúy Thúy nhanh chóng giúp Thái Bình Vương chỉnh lại quần áo, không có đai lưng, nàng chỉ đành phải thắt lại với nhau, sau đó mới nói: "Vương phi bị đau, mới nổi giận, bị ngã rất nặng."

Thúy Thúy nói, "Lần trước lưng Vương Gia bị thương vẫn còn thuốc mỡ sao? Đợi chút nữa ngài lén lút đi vào..."

Hai người bị phạt đứng ở bên ngoài thì thầm to nhỏ một lúc, Thái Bình Vương quay người nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong.

Đỗ Thư Dao chỉ cần không động đậy sẽ không cảm thấy đau, duy trì một tư thế ngủ thiếp đi, đổ nhiên nghe thấy trong phòng có tiền động.

Trong lòng nàng hừ hừ, biết rằng Thái Bình Vương lén lút đi vào, nhưng không mở mắt, ngay cả động cũng không động, giả vờ không biết gì, chỉ vểnh tai lên nghe, nghe tiếng động ở trong phòng.

Trước tiên là đi vòng quanh phòng mấy lần, bên cạnh có tiếng nước chảy, một lúc sau đi đến bên giường, Đỗ Thư Dao cũng không động đậy, Thái Bình Vương nếu dám trèo lên, hôm nay nàng nhất định đánh hắn một trận, không đánh hắn thì hắn lại không biết sợ.

Nhưng Thái Bình Vương đứng ở đó một lúc lâu, không động đậy, Đỗ Thư Dao nếu không phải lén lút mở mắt nhìn hắn, còn tưởng hắn đi rồi.

Đỗ Thư Dao nằm trên giường có chút tê, muốn lật người, nhưng Thái Bình Vương vẫn đứng đó, nàng vẫn trả vờ ngủ, không động đậy, hô hấp cố ý nhẹ nhàng, chính là muốn bắt tên này đánh một trận để bớt tức.

Nhưng đợi chút, đợi đến lúc sắp ngủ rồi, tủ nhỏ ở trên đầu giường mở ra, tiếp theo hắn giống như lấy gì từ đó ra.

Đỗ Thư Dao tức sắp bùng nổ, trong đó có thịt khô, cái tên không có tim, không có phổi này, lại dám nửa đêm trộm thịt khô ăn.

Hô hấp của nàng thô hơn, nắm lấy góc chăn muốn bật dậy dọa cho hắn sợ, nhưng chưa đợi đến lúc nàng xốc chăn lên, Thái Bình Vương đã xốc chăn nàng lên trước, Đỗ Thư Dao cả thân lạnh lẽo, quần áo bên hông nàng đã mặc rồi...

Đỗ Thư Dao: "......Ngươi làm!"

Âm thanh của nàng ngừng một chút, ngay cả quần áo trên mặt cũng không kịp vén lên, nhanh chóng đưa tay giữ lấy cạp quần, nhưng vẫn không kịp, đã bị tụt đến đầu gối, Da đầu Đỗ Thư Dao bùng nổ, trong lòng nghĩ con chó này lại bắt đầu?

Hôm nay cũng không ăn thịt hươu, lẽ nào thịt ngựa cũng kích thích?

Còn dám xông qua cô, Đỗ Thư Dao vén quần áo trên mặt, năm lấy thắt lưng của người bên cạnh, trở tay liền hung hăng đánh vào đầu Thái Bình Vương.

Thái Bình Vương bị đánh trúng, kêu thảm một tiếng, Nhưng đồng thời đã bôi được thuốc mỡ lên hông và lên lưng của Đỗ Thư Dao.

"Ngươi vẫn còn dám!" Đỗ Thư Dao ngồi nửa người dạy, vừa muốn đánh lần thứ hai, nhưng đột nhiên lại bị bàn tay to lắm lấy, mùi thuốc mỡ xông đến, nàng ngây người một lúc, Thái Bình Vương bị đánh ấm ức muốn chết, nhưng bắt đầu vụng về massage giúp Đỗ Thư Dao, nhẹ nhàng xoa xoa.

Đỗ Thư Sinh ngây ngốc, lấy tay giữ lại tay của hắn, trách móc hỏi: "Ai dạy ngươi?"

Bản thân hắn tuyệt đối sẽ không biết cái này, hành vi của hắn cơ bản không thể giải thích theo cách của người bình thường, Đỗ Thư Dao luôn cho rằng là như vậy, vào phòng lén lút trộm thịt khô mới bình thường, quan tâm như này là hành vi lấy lòng, cơ bản không phải hắn sẽ nghĩ ra được, điều này quá giống "Người" rồi.

Thái Bình Vương cũng không giấu Đỗ Thư Dao, quay đầu nhìn ra bên ngoài, Đỗ Thư Dao nhất thời hiểu ra, chắc chắn là tiểu nha đầu đáng chết Thúy Thúy.

Đỗ Thư Dao nhìn Thái Bình Vương một chút, mới bỏ tay nằm xuống, không lên tiếng để hắn massga, eo thật sự có chút đau, xương cốt cũng vậy.

Lòng bàn tay Thái Bình Vương rất ấm, kèm theo sự ẩm ướt của thuốc mỡ, hắn rất nghiêm túc, chuyên tâm, chỉ cần Đỗ Thư Dao không nói gì là được rồi, hai tay hắn tê cứng cũng sẽ không dừng lại.

Đỗ Thư Dạo thật sự bị cảm động, mới kéo quần lên, ngồi nửa người nhìn hắn nửa quỳ trên giường, cọ cọ vào đầu gối của nàng lấy lòng.

Trong lòng nàng là lạ, luôn cảm thấy đâu đó không được tự nhiên, chó nên có dáng vẻ của chó, quá giống người, lại có bộ dạng của con người, Đỗ Thư Dao có chút kháng cự.

Cũng không thể nói là kháng cự, hóa thành người đương nhiên là tốt, nhưng một khi tiếp thu việc này, Đỗ Thư Dao có loại cảm giác xa cách.

Nhưng lúc này nhìn Thái Bình Vương hết lòng nịnh nọt, lại bắt đầu dụi duị vào tay nàng như thường ngày, nàng lại bắt đầu có cảm giác kì lạ, nhéo nhéo mặt của hắn, nghiệm túc nói: "Nếu người dám tùy ý phát điên, ta sẽ đuổi ngươi về vườn của ngươi."

Cổ họng của Thái Bình Vương lại phát ra âm thanh Ô u, là đang nịnh nọt, bình thường Đỗ Thư Dao sẽ uốn nắn hắn, nhưng nàng động miệng, không biết tại tâm lý lại không uốn nắn hắn, mà sờ sờ đầu hắn: "Vết thương sau lưng của ngươi còn chưa khỏi, quay đây ta bóp giúp ngươi."

Nhận được mệnh lệnh lên giường, Thái Bình Vương nhất thời vui sướng, nhưng chưa đợi hắn bước lên, Đỗ Thư Dao đã ngăn lại: "Đợi đã, ngươi bẩn quá, ngươi đi rửa mặt đi..."

Sau đó nàng gọi Thúy Thúy đang bị phạt ở bên ngoài vào, đêm đã khuya, Đỗ Thư Dao cũng không phải là lòng dạ sắt đá, không thể để một tiểu cô nương ở bên ngoài cả đêm được, vì thế nói: "Gọi người chuẩn bị nước nóng, hậu hạ Vương Gia tắm rửa."

Ánh mắt Thúy Thúy sáng lấp lánh, giống như ngôi sao sáng ở bên ngoài, vừa nàng ghé tai vào cửa sổ nghe được âm thanh của hai người, không cãi nhau chắc chắn đã làm hòa rồi.

Đỗ Thư Dao vừa nhìn thấy nàng bộ dạng tinh quái, liền biết nàng đang nghĩ gì, nhưng Đỗ Thư Dao không trách nàng làm theo ý mình dạy hắn nịnh nọt, chỉ trừng mắt nhìn nàng bảo nàng lui xuống.

Cáu kỉnh với người thân cận nhất với bản thân, là hình vi ngu ngốc nhất, nhưng rất nhiều người rõ ràng biết nhưng lại cố ý phạm phải, tiền đề: "Biết hắn không bao giờ rời xa mình" mà làm xằng làm bậy.

Đỗ Thư Dao thật ra có chút không giống, bởi vì số của nàng không tốt, từ nhỏ tới lớn không có người như vậy, tiền đề "Sẽ không rời khỏi", để nàng ấy tùy ý làm bậy.

Vì vậy nàng hiểu trân trọng hơn, cho dù nghiêm khắc mà nói Thái Bình Vương chỉ là chó của cô, cho sẽ không bao giờ rời xa chủ nhân, nhưng Đỗ Thư Dao vẫn không nhịn được, tâm địa của nàng rất dịu dàng, dỗ dành một chút là được.

Thúy Thúy thật lòng muốn tốt cho cô, vì vậy Đỗ Thư Dao không trách cứ được, cho dù Thái Bình Vương không lén lút đi vào, Đỗ Thư Dao cũng không thể nào ngủ thật, để hai người ở bên ngoài bị gió thổi tới.

Sau khi Thái Bình Vương tắm xong, đã rất muộn rồi, miếng vải quấn trên đầu hắn, hắn nằm lên giường, Đỗ Thư Dao một tay đỡ cái eo đau nhức của bản thân, tay kia xoa bóp cho Thái Bình Vương.

Lăn qua lộn lại đã về khuya, Thúy Thúy đã đổi hương muỗi trong phòng, đủ dùng cho hết đêm, liền được Đỗ Thư Dao cho về phòng đi ngủ.

Màn đêm buông xuống, Thái Bình Vương nằm bên cạnh cô, thân thể hai người đều có mùi thuốc mỡ, Đỗ Thư Dao không còn trăn trở nữ, sự tức giận trong lòng đã được giải tỏa, cuối cùng thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau, tác dụng đã ngấm, thật sự giống như tai nạn xe, nàng bị bắn ra rất xa, xương cốt toàn thân đau nhức.

Đỗ Thư Dao lẩm bẩm tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy Thái Bình Vương gần trong gang tấc đang nhìn cô, dọa nàng lui về phía sau, rõ ràng nghe được lưng của mình phát ra tiếng cậc.

Đỗ Thư Dao nghi ngờ có phải lưng mình bị gãy rồi không, nàng bụm lưng hét: "Ngươi làm cái gì thế?"

Lúc này Thái Bình Vương mới lùi về gối đầu của mình, nhận thức được, bản thân lại làm cho Đỗ Thư Dao tức giận, không dám nhìn vào mắt cô, ánh mặt di chuyển loanh quanh, cuối cùng dứt khoát vùi đầu vào gối, để tóc dài che hết tầm nhìn...

Đỗ Thư Dao cảm thấy hôm nay thật sự cần phải đi khám, hôm qua nàng không có cảm giác này, chỉ là ngã một cái, nàng lớn như này rồi, nhưng hôm nay lưng nàng thật sự đau chết rồi.

Thân thể này thật sự có chút yếu đuối, Đỗ Thư Dao được Thúy Thúy hầu hạ, cũng không thèm nhìn Thái Bình Vương ở phía sau, người cứ đau là nàng tức giận, một khi tức giận nàng hận không thể quay đầu cắn Thái Bình Vương.

Sau khi ăn sáng xong, Đỗ Thư Dao để thái y kiểm tra một chút, bốc hai thang thuốc, thuốc này đặc biệt đắng, sau khi nàng uống xong phải ăn mấy quả mơ mới có thể hòa hoãn lại.

Lúc này Thúy Thúy vừa bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại nàng và Thái Bình Vương, còn có thái y đang thu dọn đồ đạc.

Đỗ Thư Dao mặc dù đêm qua bị ngã đến thần hồn điên đảo cũng không quên việc chính, nhìn thấy thái y thu dọn xong đồ đạc, bắt đầu căn dặn hôm nay Thái Bình Vương ngâm thuốc có thể giảm đi một canh giờ, đúng lúc mở miệng nói: "Thái y hôm nay không châm cứu cho Vương Gia sao?"

Động tác của thái y ngừng một chút nói: "Bẩm vương phi, vết thương sau lưng của vương gia đã không đáng lo ngại, việc châm cứu không cần nữa, hạ quan hôm nay trực ở trong cung, do 2 thái y khác đến hầu hạ vương gia ngâm mình."

Đỗ Thưu Dao đã nghe ngóng được hôm nay ông ấy ở trong cung, nghe vậy gật gật đầu, sau khoảnh khắc ấy, đã sớm tranh thủ để một tờ giấy nhỏ vào trong một cái bình nhỏ đưa cho thái y.

"Có thể làm phiền ông khi vào cung, đưa cái này tặng cho bệ hạ," Đỗ Thư Dao tùy ý ngụy trang: "Đây là thuốc mấy hôm trước vào cung, bệ hạ cần."

Nàng nói rất tự nhiên, chiêu này là nàng học được của Chu Lương Bình, tìm đồ cho hoàng đế không phải là chuyện nhỏ, thông thường sau khi tìm thấy sẽ đích thân đi đưa, cho dù không lấy thưởng, ít nhất cũng được hoàng thượng biết đã hết lòng hết sức.

Nhưng thái y chỉ ngây ra một hồi, vương phi mở miệng, cho dù ông nghi ngờ cũng không dám từ chối.

Hơn nữa bởi vì thân phận của Đỗ Thư Dao không thích hợp vào cung yết kiến, Thái Bình Vương lại đang bị điên dở, thái y hay đi lại nhiều ở trong cung và vương phủ, đã phát hiện trong vương phủ này có thể nói không hề có trật tự, thái y đã thành hôn, việc ăn ở ông cũng biết ít nhiều, nén lại nghi ngờ trong lòng, thuận tay cầm cái bình nhỏ lên.

"Vương phi yên tâm, nếu đã là thuốc mà bệ hạ cần, hạ quan nhất định sẽ đưa đến tận tay ngài."

Đỗ Thư Dao sớm biết ông sẽ đồng ý, dù sao trong mắt đám tháy y này, thì thân phận vương phi của nàng vẫn có lực uy hiếp, hơn nữa nàng nói đồ này đưa cho hoàng đế, ai dám từ chối, càng không ai dám mở cái bình này ra, như vậy là ổn thỏa nhất, lại có thể có thể vượt qua Liên Hoa, để nàng tiếp xúc với những vị bên kia.

Nàng nghĩ một chút, tất cả những việc gần đây xảy ra trong phủ nàng đều viết ở trong đó, thật sự bản thân lười đi điều tra, Đỗ Thư Dao thừa biết trong phủ này không thiếu người của hoàng đế, e là hoàn đế đã nắm rõ những việc ở trong phủ, xem xong tờ giấy so sánh sẽ có quyết định.

Mặc dù như vậy cũng có chút mạo hiểm, nếu nàng không làm tốt sẽ phải chịu tội, nhưng lần này Đỗ Thư Dao đã thăm dò trước điện, hoàng đế mặc dù nghiêm chỉnh oai phong, tính cách cũng không tốt, nhưng ít nhất là người hiểu chuyện, hơn nữa chỉ cần tường thuật lại mọi chuyện, không giấu giếm cái gì, hoàng đế cơ bản sẽ không trách tội.

Hơn nữa Đỗ Thư Dao không phải vẫn còn bùa hộ mệnh là Thái Bình Vương sao. cho dù hoàng đế nổi trận lôi đình, cũng coi như tránh được cái chết.

Nàng nói việc nàng hồ đồ cùng Liên Hoa đi cứu người, nói là nhận ra không đúng lắm mới tính kế, lại nhân tiện khen những thị vệ đang được hoàng đế bố trí trong phủ, nói là ỷ vào thị vệ võ công cao cường mới dám ngu muội xông vào.

Kiểu tâm tư này đương nhiên giấu không nổi hoàng đế, chỉ là nói như vậy, thể hiện nàng nhìn xa trông rộng.

Sau khi thái y từ vương phủ đi ra, Đỗ Thư Dao trong lòng đã thả lỏng, nếu như Thái Bình Vương là một vương gia bình thường, loại chuyện này không cần phải hoàng đế ra mặt, thật sự mất mặt mà.

Nhưng bộ dạng Thái Bình bây giờ, bản thân hoàng đế bận tâm muốn chết, Đỗ Thư Dao chỉ là thuận nước đẩy thuyền, để những chuyện phiền lòng cho ông ấy xử lý, bản thân chỉ cần quan tâm đến cá là được, cho dù ông cho rằng không có khả năng cũng không sao, dù sao như này mới phù hợp với vị trí nữ tử thời đại này.

Đỗ Thư Dao thật sự không có bất kì tư tưởng lực lượng mới xuất hiện, cũng không có tư tưởng thay đổi thời đại, nàng chỉ muốn làm rõ chuyện ba mẫu đất của cô, muốn nuôi chó thì nuôi chó, muốn thưởng hoa thì thưởng hoa, an nhiên càng tốt.

Chỉ có điều trong cung khi hoàng đế nhận được chiếc bình này, sau khi xem xong nội dung bên trong mà Đỗ Thư Dao viết đã bật cười.

Dương Lâu vứt chiếc bình nhỏ cho Hỷ Lạc: "Ngươi xem, giống tiếng người không? Trẫm lúc nào đã biến thành...."

Lời nói của ông bị tắc nghẹn, đoán là đời người đây là lần đầu tiên gặp chuyện này, khó có thể tin, còn pha lẫn một chút bó tay: "Trẫm từ khi nào lại dùng phương thức không minhg bạch như này để liên lạc rồi?"

Hỷ Lạc xem xong nhịn không được bật cười, lộ ra mấy ngấn mỡ dưới cằm.

Dương Lâu vỗ bàn, nóng ruột hạ lệnh cho Hỷ Lạc nhanh chóng xử lý cái bình nhỏ và tờ giấy này: "Nếu để người khác biết chuyện này, không chừng sẽ đồn ra ngoài."

Dương Lâu nghĩ nghĩ, nhe răng ho một cái, tin tức truyền đi của tờ giấy này, vừa nhìn đã biết không phải là con đường đoan chính.

Làm không tốt để người khác nói, cha chiếm vợ của con.

Chữ viết trên tờ giấy đó, tường thuật lại nỗi khổ của một vãn bối đang gặp khó khăn cần sự giúp đỡn, Dương Lâu biết lần này nàng không hề có gì để trách tôi, lần này nàng đẩy hết việc nhà cho ông.

Nhưng việc trong vương phủ, ông đã sớm biết hết rồi, vốn dĩ xem nha đầu này xử lý thế nào, còn về Liên Hoa tuyệt không có thể phản bội, bởi vì hoàng đế không chỉ nắm mạng của cả nhà nàng ta, còn nắm trong tay mạng của nàng ta, bằng không làm sao yên lòng để nàng ta ở lại bên cạnh Thái Bình Vương.

Chỉ là quyền lực to rồi, Liên Hoa dĩ nhiên cũng sẽ làm việc tư lợi, còn uy hiếp đến lòng tốt của tiểu nha đầu, hoang đường đến mức để cho một người đàn ông ở trong vương phủ, đây chính là sự nhờ vả của hắn, khinh thường hoàng gia.

Hoàn đế chuyển động chiếc nhẫn trong tay, ông không phải là người nhân từ nương tay, bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có nha đầu đó mới khiến cho hoàng nhi quấn quýt không thôi, mà ngay cả chuyện này cũng đẩy vào tay ông ta...

Dương Lâu nghĩ nghĩ thở ra một hơi, cuối cùng nói với Hỷ Lạc: "Nếu như Vương Phi đã phân tích hợp tình hợp lý như vậy, dựa theo lời phân thích của vương phi đi điều tra cẩn thận tên Nam quán đó đi."

"Mệnh Công Luân đến vương phủ....do vương phi đích thân sai đi." Hoàng đế mở ra một bản tấu chương, ông xem vài câu liền đóng dấu X đỏ tươi.

Hỷ Lạc đáp vâng, lui ra ngoài, trên mặt thu lại ý cười, trong lòng lại phát hiện ra vương phi của Thái Bình Vương thật sự thông minh.

Lần trước ở Đại điện, đối diện với cơn phẫn nộ nổi trận lôi đình của hoàng đế, không chỉ không bị dọa sợ lại còn dám uy hiếp bệ hạ, bệ hạ mặc dù khó tiếp cận, nhưng ông từ trước đến nay yêu ghét thẳng thắn, nhất là tiểu nhân trong tối hay nịnh nọt.

Vương Phi Thái Bình mặc dù cách thức nói chuyện có chút.... không lên được bên trên nhưng trong câu chữ lại đặt Thái Bình Vương lên hàng đầu, hoàng quyền coi là thiên, trong lúc vô tình khiến nàng trở thành một tử sĩ.

Vì thế, khi màn đêm buông xuống  Đỗ Thư Dao muốn đi ngủ, liền nghe thấy tiếng của Thúy Thúy, nói bên ngoài có một đám người mặc đồ đen, cầm lệnh bài muốn gặp cô, đã đi vào phòng khách.

Vừa hay Liên Hoa không có ở trong phủ, lần này nàng ta thật sự ra ngoài tuần tra sản nghiệp, đã báo cáo với cô, đường nhiên thuận tiện cũng mua sắm cho tên Ttiểu Xuân đó một ít đồ, việc này Đỗ Thư Dao không quản được.

Vì vậy đám người mặc đồ đen trong cung đến vào thời gian này, đúng là tế nhị, Đỗ Thư Dao nhận lệnh bài, hạ lệnh cho Thúy Thúy giúp nàng sửa sang lại, đưa theo Thái Bình Vương đến phòng khách.

Đỗ Thư Dao là lần đầu tiên nhìn thấy tử sĩ, còn về tại sao nàng biết đó là tử sĩ, là bởi vì khi gặp đám người mặc đồ đen là họ tự giới thiệu, nói hắn tên Công Luân, là hoàng đế ra lệnh cho hắn đóng ở vương phủ, sau này chỉ nghe lệnh của Đỗ Thư Dao.

Hắn đương nhiên không nói hắn là tử sĩ, chỉ là trước đây rảnh rỗi nàng thường xem rất nhiều tranh vẽ, trong đó có một người tên Công Luân, nói là một đội trưởng tử sĩ trong cung chịu sự quản lý của hoàng đế, là một tổ chức vô cùng thần bí, thường xuyên hành tẩu dân gian, thu gom tin tức nàng hoàng đế, cũng phụ trách giám thị bảo vệ thành.

Đương nhiên bức tranh đó chỉ có thể xem trong bóng tối, Đỗ Thư Dao ổn định biểu cảm của bản thân, tỉ mỉ đánh giá tên Công Luân, hắn không đeo mạng che mặt, một thật áo ngắn chỉnh tề màu đen, trên vai có một dây xích đen thùi lùi, nhìn rất xuất trần, nhưng bởi vì không có biểu cảm gì, trong mắt cũng chỉ nhìn ra thần thái, đứng như vậy, càng giống bức tượng điêu khắc, khiến cho người khác không để ý hắn đẹp thế nào.

Đây là lần đầu tiên ở thế giới này Đỗ Dao Thư nhìn thấy một người có diện mạo gần giống Chuỗi Chuỗi - Thái Bình Vương. Chẳng trách bức tranh kia lại phác họa đẹp như vậy, nhưng viết nhiều hơn về hắn và một cô nương có tội, là một cô nương xinh đẹp mang thận phận kĩ nữ, Đỗ Thư Dao nghĩ nghĩ một hồi, thình lình người này đứng trước mặt, Đỗ Thư Dao lại cảm thấy có chút ngại ngùng.

Thúy Thúy đương nhiên biết bình thường tiểu thư hay xem đồ gì, Tên Công Luân này không giống như những thị vệ khác, không phải ban đêm qua lại không tiếng động, hắn ở trong cung rất có tiếng nói, thường xuyên đi tuần tra đêm cùng với Hộ Thành vệ.

Việc này khiến cho Thúy Thúy nhận thấy ánh mắt vô hồn của tiểu thư, dâng lên sự cảnh giác, nắm eo của Thái Bình Vương kéo về phía sau, bối cảnh ban đầu là Thái Bình Vương tiến lên trước một bước, đụng vào sau lưng của Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao quay đầu lại nhìn, sau đó nói vài câu với đám người đó, sau đó không nói thêm gì, chỉ cảm ơn hoàng đế, sau đó lệnh cho Thúy Thúy sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, xong xuôi mới kéo Thái Bình Vương quay về.

Hoàng đế phái người đến là tốt cũng là không tốt, chuyện tốt là bọn họ đều nghe lời cô, việc không tốt là những đôi mắt này đều là những đôi mắt của hoàng đế.

Nhưng Đỗ Thư Dao cũng không quá để ý, nàng không làm loạn, không làm việc gì sợ người khác biết, hoàng đế chắc chắn sẽ che chở cho cô, cần gì phải miễn cưỡng.

Đỗ Thư Dao kéo Thái Bình Vương quay về, thời gian ngâm thuốc hôm nay ngắn, cũng không phải châm cứu, ngược lại phải uống thêm một bát thuốc.

Thái Bình Vương không thích uống thuốc, Đỗ Thư Dao vừa khuyên vừa dỗ, nói gì hắn cũng không chịu uống, chân Đỗ Thư Dao thật sự rất đau, ngã đến lưng cũng đau, tức giận đến nỗi hất đổ bát thuốc: "Ngươi uống hay không? Không uống ta bón cho con chó khác uống."

Thái Bình Vương đứng trước mặt của Đỗ Thư Dao, nghe xong ngây ngốc đứng bên cạnh bàn, sau đó vẻ mặt cúi gầm mặt xuống bàn, ngoan ngoãn cầm bát thuốc lên, bịt mũi uống hết, đắng hết miệng, ôm eo Đỗ Thư Dao đang ngồi trên ghế nịnh nọt.

Lúc này Đỗ Thư Dao mới vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Chuỗi Chuỗi  ngốc, ta không có con chó khác."

Mười ngày sau nàng nhận được hồi âm của hoàng đế, người đưa thư đến là một thái giám, nhận tiện quang minh chính đại ban thưởng một ít đồ, còn nhiều hơn những gì nàng viết trên tờ giấy đó.

Cùng với đó đưa tới ba khế ước bán thân của ba người mà đêm đó nàng đưa về, bối cảnh của  ba người đó, trong mười ngày này, khi đó Đỗ Thư Dao đi tản bộ, ngẫu nhiên lại gặp được Tiêu Xuân đang khiêu vũ, còn có tên La Liêu kia chủ động cầu kiến cô.

Đỗ Thư Dao xem qua những thứ đồ mà thái giám đưa đến, mới gặp La Liêu, La Liêu mấy ngày nay đều ở chuồng ngựa, đại khái là thật sự tàn tạ không nhận ra, cả người xem ra có chút mệt mỏi, rõ ràng sức lực đã yếu đi rất nhiều, Đỗ Thư Dao đợi đến giờ ngọ, ở bên ngoài rừng cây gặp hắn, hắn cũng không lòng vòng, trực tiếp nói: "Thảo dân là thiếu chủ Thượng Châu sơn trang, khi tiếp xúc với người, sơ ý bị trọng thượng, nên mới bị bán đến Ám Hạng, nếu như Vương Phi đồng ý thả thảo dân, thảo dân nhất định hậu tạ”

Lời này của hắn, đương nhiên cũng nói với những người có mặt trong Ám Hạng, nhưng hắn nói, cũng không có ai chịu tin, Thượng Châu sơn trại là thôn trang có tiếng nhất xung quanh hoàng thành, tất cả ngựa ở khu vực săn bắn đều được nuôi dưỡng ở đấy, công tử của Thượng Châu sơn trang còn có thể lưu lạc vất vả sao?

La Liêu cũng không muốn nói, người bên cạnh tin hay không tin không quan trọng, thật ra hắn không phải công tử danh chính ngôn thuận của Thượng Châu sơn trang. Hắn là tam công tử, là con của cha hắn và một hạ nhân tư thông với nhau, mặc dù người ở sơn trang gọi hắn một tiếng tam công tử, nhưng đằng sau lại khinh bỉ, bên ngoài cũng không có ai biết chuyện này.

Nếu như chuyện này để đại ca của hắn biết, hắn đã thua võ lại còn bị bán vào Ám Hạng, hắn xấu hổ muốn đâm đầu vào tường, làm gì còn mặt mũi đứng trước bàn thờ tổ tiên, nhưng trải qua mấy ngày này, hắn thật sự bị dày vò không chịu nổi, hắn ở Ám Hạng làm việc thì có thể cắn răng chịu đựng, cũng có thể ở đó thoải mái một chút, nhưng mỗi ngày ở Vương Phủ đều ngủ ở chuồng ngựa, ở sơn trang, hắn từng thấy người ở sơn trang làm việc này, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là tam thiếu gia, tiếp xúc với ngựa một chút, nhưng thật sự không ở trong chuồng ngựa.

Từ lần lợi dụng kĩ thuật huấn luyện đó, lập được công anh hùng cứu mỹ nhân, hắn liền không tìm thấy cơ hội khác, hắn sắp điên rồi, hắn cảm thấy bản thân, toàn thân đều tỏa ra mùi phân ngựa.

Vì vậy nói, nhân sinh rất kì quái, có lúc đau khổ có thể chịu, bị sỉ nhục có thể nhịn, lại không chịu được cuộc sống thấp kém bình thường nhất này.

Tựa như rất nhiều người mến mộ, phụ mẫu sống chết không đồng ý, nhưng gạo đã nấu thành cơm, năm tháng và đau khổ, nó có thể khiến những người có thể sẵn sàng chết vì nhau.

Đương nhiên Đỗ Thư Dao không xử lý La Liêu, chỉ đợi tin của hoàng đế.

Sau khi La Liêu nói xong thân phận của mình, nhịn không được lại nói thêm một câu: "Thảo dân nói đều là sự thật, nếu như Vương Phi không tin, có thể phái người đến Thượng Châu sơn trang điều tra."

"Tin chứ, sao lại không tin, chỉ là khế ước bán thân của ngươi, đang ở Vương Phủ, nhưng quan phủ đã đóng dấu, ngươi đã tự mình ấn dấu tay, ta mạo hiểm lớn như vậy mới cứu được người ra  ngoài, không thể thả ngươi đi không công."

La Liêu cắn cắn răng, khế ước bán thân đó là hắn ở trong hoàn cảnh sắp chết bị người của Ám Hạng ép buộc ấn, còn về mạo hiểm để cứu hắn, hắn không phải là nhân tiện mang về sao?

Nhưng La Liêu cắn răng, cũng không dám nói gì, chỉ là lại nói: "Vương phi thả thảo dân đi, Thượng Châu sơn trang nhất định sẽ hậu tạ."

Đỗ Thư Dao ồ một tiếng: "Nói cụ thể đi."

Cuối cùng lấy 100 con ngựa tốt nhất để làm quà hậu ta, Đỗ Thư Dao muốn đề phòng hắn nuốt lời, cho hắn xem khế ước bán thân, nhưng lại không đưa cho hắn, sau đó bảo hắn dọn hết phân ngựa rồi đi.

Khi La Liêu từ Vương Phủ đi ra, trời đã bắt đầu tối, Đỗ Thư Dao đưa cho hắn hai đồng bạc, để hắn đi về, dù sao Thượng Châu sơn trang nằm ở ngoại thành cách đây 5 dặm.

Khi La Liêu nằm trên xe ngựa vẫn cho rằng bản thân cuối cùng đã được cứu rồi, nhưng rất nhanh, xe ngựa lại dừng lại trong lúc hắn sức cùng lực kiệt, sau đó có người lên xe, trùm khăn lên đầu hắn, hắn kêu trời trời không biết, kếu đất đất chẳng hay, bị đánh suýt thì hôn mê, đám người này mới rời đi.

La Liêu nắm vách xe ngựa ngồi dậy, người đánh xe ngựa hình như chẳng bị gì, lại tiếp tục đánh xe đi, hắn bỏ vải che mặt xuống, nhổ một bãi nước bọt, cắn răng, lại không thể làm gì.

Mà lúc đó, trong phủ Thái Bình Vương.

Đỗ Thư Dao ăn tối xong, Công Luân đến thỉnh.

"Bẩn vương phi, việc đã được xử lý xong." Âm thanh của Công Luân nghiêm nghị, không đem theo bất kì cảm giác nào, Đỗ Thư Dao thậm chí nghi cờ hắn là một cỗ máy.

Đỗ Thư Dao nói. "Hắn tiếp tục đi rồi?"

Công Luân cúi đầu, "Vâng, theo như yêu cầu của vương phi, chỉ đánh ngất không đánh chết."

Đỗ Thư Dao lúc này mới gật đầu, lần đầu tiên dùng đao của hoàng đế, vẫn là tương đối hài lòng.

"Đương nhiên không thể để hắn chết, bằng không lấy đâu ra một trăm con ngựa?" Đỗ Thư Dao phất tay: "Lui xuống đi."

Công Luân lặng yên lui ra ngoài.

Đỗ Thư Dao quay sang nhìn Thái Bình Vương: "Đã báo thù cho ngươi rồi, hắn để ngựa đá lên lưng ngươi một cái, bây giờ hắn bị đánh toàn thân đầy thương tích."

Thái Bình Vương chớp mắt, cục đen đen trong mắt hắn lại to hơn một chút, bên cạnh vết đen dị thường đó, nhìn giống như một mắt có hai con ngươi.

Đỗ Thư Dao cẩn thận quan sát, chuẩn bị ngày mai sẽ đi hỏi thái y, sau đó kéo Thái Bình Vương đi, hai người sau khi giúp nhau đấm bóp, đã sớm đi ngủ.

Ngày thứ hai, Đỗ Thư Dao như thường lệ đưa Thái Bình Vương đi ăn sáng rồi đi ngâm thuốc, mười mấy ngày rồi, vết thương sau lưng hắn cơ bản là khỏi rồi, hôm nay có thể châm cứu, Đỗ Thư Dao ở bên cạnh Thái Bình Vương đều rất ngoan ngoãn, nàng hỏi thái y về mắt của Thái Bình Vương, thái y cũng nghiêm túc kiểm tra.

Cuối cùng nói: "Hạ quan đoán, là do độc tố thuyên giảm, thân thể vương gia hồi phục rất nhanh, hôm nay có lẽ sẽ có nhiều khác thường, phải làm phiền vương phi quan sát nhiều hơn, nhưng vương phi không cần hoảng sợ.”

Thật ra Đỗ Thư Dao cảm thấy mắt của Chuỗi Chuỗi  như vậy cũng rất bình thường, nhưng thân thể này dù sao cũng là của con người, có lẽ độc còn sót lại đang được thanh trừ, sức khỏe của hắn sẽ tốt hơn.

Vì thế cũng không quá để ý, chỉ là gần đây không chủ định dạy Thái Bình Vương học tiếng người, tự  nhiên nhớ ra, cũng bị nàng đè xuống, cô...không phải không muốn hắn tốt hơn, chỉ là rất ngại.

Bởi vì những ngày này, tất cả các hành vi của Thái Bình Vương, trong vô thức lại giống với con người, hắn thậm chí vài ngày gần đây không quấy nhiễu, ôm Đỗ Thư Dao cũng rất nhẹ nhàng, giống như sợ đụng vào cái gì đó, bình thường thấy hắn ngẩn người, ánh mắt....là ánh mắt Đỗ Thư Dao chưa từng thấy.

Tất cả những sự thay đổi này, đều khiên cho Đỗ Thư Dao cảm thấy bất an, nàng sợ, nghĩ ngợi lung tung, trong đầu toàn là những cách nghĩ không khoa học.

Ngộ nhỡ.... nhỡ Thái Bình Vương thật chưa chết, chỉ là thật sự bị độc mà điên, vậy Chuỗi Chuỗi xuyên không qua đây cùng nàng đi đâu, Thái Bình Vương tỉnh lại, có đuổi nàng đi không?

Linh hồn của chó có mạnh hơn người không?

Là Chuỗi Chuỗi không còn....Đỗ Thư Dao nghĩ đến đây liền sót ruột, thậm chí sẽ nghĩ, nếu như không có Chuỗi Chuỗi, không thân không thích ở trên thế giới này, còn có ý nghĩa gì nữa? lại còn phải tiếp xúc với Thái Bình Vương thật đã hồi phục tâm trí, vậy chính là đòn trí mạng của cô.

Lại ví như...

Ví dụ này chưa nghĩ ra, chính là trên bàn cơm, Đỗ Thư Dao vốn dĩ đều ngậm đũa, Thái Bình Vương đang ăn thịt, ăn đến nỗi sặc.

Càng ho càng nghiêm trọng, trực tiếp phụt máu lên mặt Đỗ Thư Dao, đem tất cả những ví dụ của nàng phun ra.
Bình Luận (0)
Comment