Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 36

May mà thời gian hái nấm cũng không dài lắm, dù sao Thái Bình Vương đang ở trong nước ấm, Đỗ Thư Dao đã từng đọc qua một số nội dung kỳ quái ở trong sách có nói nước ấm giúp thả lỏng cơ thể, còn có thể mô phỏng theo một số hoàn cảnh nào đó...

Chắc là các lý do đều có, cũng có thể là Thái Bình Vương căn bản hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua phương diện này, vậy nên vừa chạm vào một cái là đã đầu hàng ngay. Tóm lại trước khi Đỗ Thư Dao không được tự nhiên, ngũ quan vặn vẹo thì nàng đã hoàn thành nhiệm vụ rất hoàn hảo. Nàng cũng không thèm nhìn dáng vẻ Thái Bình Vương bị bắt nạt đến mức hận không thể chìm vào trong nước kia, sau khi rửa sạch tay xong thì như chạy trốn đi ra khỏi phòng ngăn.

Sau khi Đỗ Thư Dao đi ra, ngồi ở bên cạnh giường, nhưng dưới mông nàng lại như có kim châm, rất nhanh đứng dậy, chạy đến ngồi cạnh bàn. Mà Thái Bình Vương vẫn luôn không có động tĩnh gì. Đỗ Thư Dao ngồi cũng không yên, nàng luôn cảm thấy trong căn phòng này đều là hơi nước, bao phủ một hương vị ướt át như trong phòng ngăn vừa rồi, bên tai vẫn quanh quẩn âm thanh hoảng hốt của Thái Bình Vương sau khi nàng bắt đầu, hơn nữa còn cả tiếng gọi “Dao Dao” mang theo chút cầu xin hy vọng nàng dừng tay.

Trước giờ Đỗ Thư Dao chưa từng thấy tên nàng lại có thể phóng đãng đến như vậy.

Hít! Đỗ Thư Dao hít sâu mấy hơi, hắng giọng, nhưng vẫn cảm thấy từ lòng bàn tay đến bên trong người nóng như lửa đốt. Nàng uống hết hơn nửa nước ấm trong bình trà trên bàn nhưng vẫn thấy cổ họng khô khốc không thể áp chế được.

Cuối cùng nàng nhịn không được nói to với bên ngoài: “Tam Hồng, vào đổi trà đi.”

Tam Hồng và hai tỳ nữ khác rất nhanh đã tiến vào, lúc các nàng chuẩn bị cầm bình trà ra thì Đỗ Thư Dao lại vội vàng lên tiếng nói: “Cho người thay nước ấm cho Thái Bình Vương, còn nữa, trà phải là trà lạnh.”

Tam Hồng lệnh cho hai tỳ nữ kia đi xuống chuẩn bị, còn nàng ta lại thiện ý nhắc nhở: “Vương phi, đầu mùa đông không nên uống trà lạnh nữa.”

Đỗ Thư Dao lại thanh giọng, vẫy tay nói: “Không có gì đáng ngại, ta có hơi nóng, cho người dập chút than đi.”

Tam Hồng không cảm thấy trong phòng nóng lắm. Nàng ta đã từng hầu hạ phi tần trong cung, chủ tử của nàng ta còn yếu ớt hơn Thái Bình Vương Phi không biết bao nhiêu lần. Mùa nào, nhiệt độ ra sao, trong phòng có khô ráo hay không, nàng ta đều nắm rất rõ. Về mặt hầu hạ người khác, nàng ta vẫn tự tin bản thân có thể khiến người ta hài lòng. Dù sao thì đời này, chuyện duy nhất nàng ta làm chính là chuyện này.

Nhưng Tam Hồng cũng chỉ do dự rất ngắn, sau đó cúi đầu vâng theo, cũng không nói thêm gì nữa. Mỗi người khác nhau, có lẽ Thái Bình vương phi này không giống với những nữ tử thể hàn, đặc biệt chịu được lạnh. Xem ra sau này nàng ta phải cẩn thận tìm hiểu một chút thói quen của Thái Bình vương phi này mới được.

Sau khi Tam Hồng lui xuống thì Đỗ Thư Dao lại ở trong phòng lăn lộn một lúc. Đợi đến khi hai tỳ nữ vào thay nước nàng lại cẩn thận nghiêng tai lắng nghe. Vốn tưởng các nàng sẽ bị đuổi ra ngoài, dù sao thì sau khi Chuỗi Chuỗi  có kiến thức của con người sẽ không thích bất kỳ ai hầu hạ bên cạnh mình.

Thế nhưng hai tỳ nữ kia rất nhanh đã đi ra nhưng không phải bị đuổi ra, còn Thái Bình Vương vẫn không có một chút động tĩnh gì.

Đỗ Thư Dao không khỏi hoảng hốt, ý muốn gọi các nàng lại hỏi, nhưng lại không mở miệng được. Lúc này nàng thật sự vừa lo lắng vừa khó chịu muốn chết.

Nhưng đợi đến khi hai tỳ nữ kia ra khỏi cửa nàng cũng không thể lên tiếng nói được gì.

Khi Tam Hồng mang trà lạnh đến, nàng liên tục uống ừng ực hai ly trà, dạ dày bị lạnh đến mức có hơi tê thì lúc này nàng mới áp xuống được ngọn lửa trong lòng. Đỗ Thư Dao nói với Tam Hồng: “Lấy cho ta một cái chăn bông mới, trong phòng này quá nóng, ta muốn đến thiên điện ngủ.”

Tam Hồng kinh ngạc nhìn nàng một cái, than đốt đã dập một ít rồi, trong phòng hiện giờ đúng là không nóng mà...

Lẽ nào Vương phi bị sốt? Tam Hồng lo lắng hỏi nhưng Đỗ Thư Dao chỉ lắc đầu. Nàng ta không thường xuyên hầu hạ bên cạnh Đỗ Thư Dao, không biết nàng có chuyện gì, cũng không dám khuyên can, chỉ có thể làm theo lời của Đỗ Thư Dao, lấy một cái chăn bông mới, lại đốt mấy chậu than ở thiên điện cho nàng, sau đó mới đến phòng chính nói với nàng: “Bẩm Vương phi, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Đỗ Thư Dao vẫn không tập trung, lăn qua lộn lại nàng lại uống hai ly trà nữa, trong đầu trong bụng đều cảm thấy lạnh, thoáng một cái liền vang lên tiếng ào ào...

Không đúng!

Tiếng nước không phải ở trong cơ thể nàng. Đỗ Thư Dao nhận thấy được tiếng nước này truyền đến từ cách vách, nàng đúng là phi người từ trên ghế dậy, lướt qua Tam Hồng trực tiếp chạy về hướng thiên điện.

Nàng một mạch chạy đến thiên điện, đá văng giày đi, vùi người vào trong chiếc chăn vẫn chưa tan hơi ấm, ngay cả mặt cũng vùi vào, lúc này nàng mới thở dài một hơi.

Tam Hồng cũng đi vào theo, hỏi Đỗ Thư Dao còn dặn dò gì không. Cách một tấm chăn, nàng nói: “Không cần gác đêm, tự đi ngủ đi.”

Nói xong, nghe thấy tiếng Tam Hồng đã ra khỏi phòng, Đỗ Thư Dao mới cuộn mình thành một cái kén trong chăn. Cảm giác thắt chặt quái dị phía sau gáy khi bị chiếc chăn này ngăn cách mới chậm rãi tản đi trên người nàng.

Không có gì, cái này chỉ có thể coi như nàng đang dạy cún nhà mình biết tự mình giải quyết thế nào thôi mà. Cũng không phải nàng bắt ép hắn?

Đỗ Thư Dao nhớ lại lúc đó Thái Bình Vương kêu to như vậy, quả thật giống như có ai đó lấy đao chém hắn. Đỗ Thư Dao lại co người lại, nàng sai rồi, nàng không nên quan tâm, quan tâm loại chuyện này làm gì chứ, tách ra ngủ riêng không phải là không có phiền não thế này ư?

Đúng vậy, ngủ riêng. Chuỗi Chuỗi  cũng dần dần có nhân tính, còn ngủ cùng nhau nữa cũng không thích hợp. Nàng không tiếp nhận được hắn tấn công nàng, đương nhiên phải trốn tránh. Đúng, chính là như thế...

Đỗ Thư Dao nghĩ nghĩ, lại có hơi ấm tỏa ra từ trong chăn, không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Dù sao hiện giờ đã rất khuya rồi.

Thế nhưng nàng uống hơi nhiều nước, bàng quang không cho phép ngủ thẳng đến khi trời sáng. Đỗ Thư Dao mơ mơ màng màng dậy định đi vệ sinh, nhưng nàng híp mắt bò ra từ trong chăn, tay sờ vào thứ gì đó ở mép giường, ngay lập tức giật mình kêu lên một tiếng “mẹ ơi”.

Nàng mở mắt ra nhìn, là tay người. Theo cái tay đó nhìn thì thấy Thái Bình Vương đang ngẩng đầu ghé vào mép giường của nàng.

Vì không thường xuyên có người ở thiên điện nên Tam Hồng sợ Đỗ Thư Dao sợ hãi, đã thắp nhiều thêm ít nến. Lúc này đèn đuốc sáng trưng, nàng vừa nhìn là đã thấy sắc mặt Thái Bình Vương có hơi nhợt nhạt.

Nhìn thêm lại thấy hắn mặc áo trong mỏng manh, thậm chí tóc vẫn còn ướt sũng, không biết nằm ở đây đã bao lâu rồi. Đỗ Thư Dao quấn chăn, vươn tay ra chạm vào cánh tay Thái Bình Vương, hắn đã lạnh giống như người chết vậy.

Ngay lập tức Đỗ Thư Dao hết buồn ngủ, gần như quát lên: “Nửa đêm canh ba ngươi không ngủ nằm ở đây làm gì hả? Về trong phòng ngủ đi!”

Thái Bình Vương ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt rất hoang mang lại sợ hãi nhìn Đỗ Thư Dao, hơi động đôi môi tái nhợt lên tiếng: “Dao Dao... ta đã làm sai gì ư?”

Đỗ Thư Dao sửng sốt, Thái Bình Vương lập tức nói tiếp: “Xin lỗi... ta, ta muốn ở cùng nàng.”

Đỗ Thư Dao bị hai từ “ở cùng” này kích thích đếm mức suýt chút xù tóc lên, nhưng rất nhanh nàng đã ý thức được, Thái Bình Vương muốn nói chình là ngủ cùng, đúng thật trừ trường hợp bất khả kháng ra thì bọn họ đều ngủ cùng nhau.

Có điều Thái Bình Vương căn bản không biết bản thân hắn sai ở đâu nhưng vẫn nhận lỗi. Hắn không bao giờ nghĩ rằng là do Đỗ Thư Dao sai. Giọng nói của hắn mang theo chút cầu xin: “Dao Dao...”

Đỗ Thư Dao lập tức nói: “Ngươi đừng gọi ta!”

Nàng lên tiếng nói, lại đau lòng, nhưng cũng không biết làm thế nào. Chó có thể không hiểu nhưng người thì không thể. Nàng đã nghĩ quá đơn giản rồi, hình như cho dù Chuỗi Chuỗi  có biến thành thế nào, chỉ cần là Chuỗi Chuỗi  của nàng thì đều không có vấn đề gì.

Thế nhưng thật sự không có vấn đề gì ư? Nó biến thành người, sẽ có phản ứng bình thường. Khi nó có thể dùng giọng điệu tràn đầy tình cảm gọi tên nàng, tận trong đáy lòng nàng lại không có cách nào coi nó thành một con chó được.

Chỉ là nếu nó là người, sau này hai người biết phải ở chung tự nhiên thế nào được đây?

Đợi sau khi nó hiểu hết mọi thứ, lẽ nào còn có thể luôn không rời nhau như trước?

Đỗ Thư Dao nhìn vẻ mê man trong mắt Thái Bình Vương, nàng cũng bắt đầu mê man. Nếu không dùng cách ở chung trước kia nữa thì từ nay về sau hai người phải dùng cách gì để chung sống đây?

Người thân ư? Nhưng thân phận của hai người là phu thê  mà.

Vậy là phu thê? Không! Không, không! Tuyệt đối không thể được.

Đỗ Thư Dao nghĩ đến đây, cảm xúc trong lòng chỉ có thể dùng từ hoảng sợ để hình dung. Lúc này, nàng không vì thương tiếc mà cho Thái Bình Vương vào trong chăn, mà lại lệnh cho hắn, nói: “Đi vào phòng ngủ đi, từ nay về sau ngươi ở bên trong, ta ở ngoài này.”

Động tác muốn kéo Đỗ Thư Dao của Thái Bình Vương dừng lại, nháy mắt sắc mặt hắn lại trắng thêm ba phần. Nhưng hắn không động mà từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống lăn trên khuôn mặt dù giống như người chết kia nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, im lặng không tiếng động, cứ nhìn chằm chằm Đỗ Thư Dao như thế.

Đỗ Thư Dao:... Lại dùng chiêu này? Không dễ mà!

Đỗ Thư Dao:... Hai bình nước kia là hắn uống à? Giọt nước mắt lại lớn như vậy!

Đỗ Thư Dao:... Hừ, lẽ ra nàng nên ngăn hắn giải độc lại. Có được kiến thức của con người đúng là để hắn học được cách bắt bí chủ nhân rồi!

Đỗ Thư Dao: “... Ngươi lại đây.”

Lời này vừa nói ra, còn chưa đợi nàng vén chăn lên thì Thái Bình Vương đã bò lên giường, vô cùng nhanh nhẹn chui vào trong chăn. Cơ thể lạnh như băng của hắn gắt gao ôm chặt lấy Đỗ Thư Dao khiến nàng run run, chặt đến mức bàng quang như sắp nổ đến nơi, suýt chút nàng đã tè ra chăn rồi.

Đỗ Thư Dao bị ôm chặt, Thái Bình Vương ghé vào trên vai nàng, nước mắt còn rơi lên vai nàng, vô cùng đáng thương, giống như nàng nương tử nhỏ bé bị đàn ông phụ lòng vứt bỏ, tuy hình dung này vừa hiện lên nhưng đã bị Đỗ Thư Dao đá xa mười vạn tám ngàn dặm.

Hắn còn thấp giọng nói xin lỗi, dù cho không biết sai ở đâu. Với hắn mà nói thì chọc Đỗ Thư Dao chắc chắn là hắn sai.

Đỗ Thư Dao mím môi, hơi nghiêng người, ngón tay sờ đến mái tóc ướt một nửa của hắn. Ban đêm rất lạnh, tên cún này để một cái đầu ướt sũng nước còn khoác áo trong mỏng manh như này, vừa tắm xong liền chạy ra ngoài hóng gió, cũng không biết đứng bao lâu rồi nữa...

Vẻ đau lòng vẫn còn bao phủ lấy Đỗ Thư Dao, nàng nín tiểu, ôm lấy Thái Bình Vương, ngón tay vuốt tóc hắn: “Không phải lỗi của ngươi.”

Không phải lỗi của hắn, cũng không phải lỗi của nàng, mà mẹ nó chính là lỗi của cái thế giới đáng chết này!

Trong lòng Đỗ Thư Dao chửi má nó, nhưng vẫn an ủi Thái Bình Vương, không nhắc đến chuyện chia giường ngủ sau này nữa. Đồng thời nàng còn dắt theo cái đuôi Thái Bình Vương đi tiểu, sau đó lại cùng hắn đi từ thiên điện trở lại giường lớn trong phòng chính, cùng cuốn chăn ấm áp ôm nhau ngủ.

Haiz! Đầu óc tỉnh táo nhưng cơ thể lại khiến người sa đọa. Thay đổi cách ở chung phù hợp với một người còn khiến người ta khó xử hơn chia tóc sang bên nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Thư Dao ngủ lâu hơn chút nữa. Nàng bị nóng mà tỉnh, sau đó tỉnh táo lại mới phát hiện, nguồn nhiệt này chính là ở bên cạnh nàng, giống y với than lửa.

Sau một hồi lăn qua lộn lại hôm qua, hiển nhiên Thái Bình Vương đã bị sốt.
Bình Luận (0)
Comment