Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 45

Đỗ Thư Dao vững vàng chạm đất, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của ông già đỡ được nàng, đôi mắt này đen trắng rõ ràng, mang theo chút ảm đạm nhưng không đục, đây tuyệt đối không phải là đôi mắt của một ông già.

Thậm chí Đỗ Thư Dao đang vô cùng sợ hãi cũng nhận ra đôi mắt này vô cùng quen thuộc, ngay khi hắn ta hơi hốt hoảng dời mắt sang chỗ khác, cúi người chuẩn bị rời đi, nàng đã nắm được bả vai hắn ta buột miệng kêu: "Nhật Thực?"

Đỗ Thư Dao vừa dứt lời, "ông già" trước mặt đã biết không còn cách nào che giấu được nữa, bịch một tiếng quỳ xuống: "Bái kiến vương phi."

Lúc này Thái Bình Vương chạy đến bên cạnh Đỗ Thư Dao, nhìn hai người hỏi: "Dao Dao, sao vậy?"

Đỗ Thư Dao không lên tiếng, mà chỉ nhíu mày nhìn Nhật Thực chằm chằm, chưa hết kinh ngạc nhưng cũng vẫn nằm trong dự đoán hỏi: "Ngươi đi theo từ bao giờ?"

Nhật Thực cúi đầu thấp hơn nữa: "Nô tài vẫn luôn ở đây."

Đỗ Thư Dao hé miệng, nghĩ đến chuyện gì, thở dài nói: "Người đánh xe?"

Nhật Thực gật đầu: "Là nô tài."

Xem ra đều là hắn ta cả.

Cảm giác mình tốn bao nhiêu công sức như vậy, chạy xa như vậy, vẫn chỉ là con khỉ làm xiếc đi tiểu trong lòng bàn tay người khác.

Có điều chuyện này cũng chẳng khiến Đỗ Thư Dao kinh ngạc, dù sao nếu hoàng đế thật sự không có chút thủ đoạn nào, không thể đánh thắng nhiều anh em như vậy, rất rõ ràng, trong mắt lão hồ ly kia, chút mánh khóe của nàng chẳng đáng chú ý.

Nhưng cứ như thế này, chẳng lẽ nói, hoàng đế biết bọn họ muốn chạy nên cho Nhật Thực đi theo, là đang âm thầm nuông chiều sao?

"Dao Dao?" Thái Bình Vương vươn tay kéo ống tay áo của Đỗ Thư Dao.

Hắn nhận ra sắc mặt Đỗ Thư Dao cực kỳ nặng nề, lo lắng gọi một tiếng.

Nàng lật tay lại gãi gãi lòng bàn tay Thái Bình Vương, cười dỗ dành hắn: "Không sao đâu, đi chơi đi, vừa nãy không phải nói đói bụng sao, bảo Thúy Nga chuẩn bị cho ngươi mấy món ngon."

Thái Bình Vương nhìn Nhật Thực, lại quay sang nhìn Đỗ Thư Dao, cuối cùng ghé sát vào, chạm nhẹ lên gò má Đỗ Thư Dao một cái, phần lớn hắn chỉ dùng sống mũi chạm vào, nhưng lần này, môi mềm cũng chạm vào, còn nhẹ nhàng quệt xuống.

Là một nụ hôn thật sự.

Đỗ Thư Dao không thể hiện ra chút nào không thoải mái, ngược lại trên gương mặt tự nhiên bừng lên nụ cười, dọc đường đi, bọn họ du lịch núi sông càng thêm gắn bó với nhau, thân thiết hơn trước đây, sau khi thay quần áo nữ, Thúy Nga lộ ra vẻ mặt hâm mộ với hai người không chỉ một lần.

Một đời người phụ nữ, không phải là muốn mong có được một người chồng tâm đầu ý hợp, mà là làm đôi vợ chồng trẻ tình cảm tốt như vậy, đây là lần đầu tiên Thúy Nga được thấy.

Ngay cả Đỗ Thư Dao cũng chưa từng phát hiện ra, giữa nàng và Thái Bình Vương quả thật quá dính nhau, bất kể là kiểu dính này được tạo nên vì tình cảm và cách chung sống như thế nào, không thể phủ nhận là nó đang thay đổi lặng yên không một tiếng động.

Nhưng người trong nhà chưa tỏ, nàng cũng chưa từng suy nghĩ về mặt này, dù sao ngày nào cũng ở bên nhau, bây giờ thậm chí bàng có thể bình tĩnh nhìn Thái Bình Vương tự mình giải quyết, trong lúc đó nàng còn chỉ bảo hắn mà mặt không đổi sắc.

Cho nên nàng nhận ra xúc cảm mềm mại trên mặt, cười cười, vươn tay xoa đầu Thái Bình Vương, nhìn hắn rời đi.

Mà vừa quay đầu, đã bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Thực, Đỗ Thư Dao thấy hắn ta vội vàng nhìn sang chỗ khác, ho khẽ, hỏi: "Bệ hạ phái tổng cộng bao nhiêu người đi theo ta và Thái Bình Vương?"

Nhật Thực không giấu giếm chút nào: "Hai mươi người tinh nhuệ."

Hai mươi tử sĩ tinh nhuệ, có thể bù đắp được một nhánh quân đội quy mô nhỏ, Đỗ Thư Dao thầm nói thế mà nàng không hề phát hiện ra, nếu hoàng đế thật sự muốn lấy mạng nàng và Thái Bình Vương, sợ rằng nàng còn chẳng ra khỏi cổng Hoàng Thành được.

"Những người còn lại đâu?" Đỗ Thư Dao hỏi.

"Mười người ở ngoài thành ngăn cản binh lính đuổi theo, tám người canh gác ở xung quanh tòa nhà." Nhật Thực dừng một lát nói: "Hai người bỏ mình khi giao đấu với sát thủ."

Đỗ Thư Dao hít sâu một hơi, nàng còn tưởng rằng dọc đường xuôi nam, ngay cả sơn tặc nàng cũng không gặp, là vì bọn họ nhất định phải tìm chỗ nghỉ chân khi trời tối, chỉ lên đường gấp rút vào ban ngày, lại còn đặc biệt đi trên đường lớn người đến người đi, mới bình an như vậy.

Xem ra cũng không phải, là có người dọc đường đi liều mạng vì sự bình an của bọn họ, mới bảo vệ được bọn họ bình an.

Đỗ Thư Dao nói với Nhật Thực: "Đứng dậy đi, hai người bỏ mình đã được chôn cất cẩn thận chưa?"

Nhật Thực đáp lại: "Đã mua quan tài mỏng bên đường, nhưng không lập bia."

Đỗ Thư Dao gật đầu: "Tử sĩ các ngươi không có người nhà, không có họ hàng, cũng không có gì phải bận tâm."

Như vậy đến nhân gian một chuyến, ngay cả muốn an ủi người mà hắn ta để ý cũng không thể làm được.

Nhật Thực đáp lời, nhưng vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, một lát sau mới nói: "Không phải tất cả."

Đỗ Thư Dao nhìn hắn ta, hắn ta đánh bạo ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đỗ Thư Dao, ở đây không phải là vương phủ, cách Hoàng Thành núi cao đường xa, lá gan của hắn ta dường như cũng lớn hơn rất nhiều, ánh mắt có phần không kiêng nể gì, khiến Đỗ Thư Dao kinh ngạc, mặt cũng hơi nóng lên.

"Cái gì không phải tất cả?" Đỗ Thư Dao nhấp môi, vẫn hỏi ra.

Nhật Thực nhìn Đỗ Thư Dao, lại liếc mắt nhìn về phía Thái Bình Vương từ từ biến mất, nói thẳng: "Không phải tất cả tử sĩ đều không có gì để bận tâm."

Đỗ Thư Dao nhận ra hắn ta định nói gì, đang định đổi chủ đề, Nhật Thực lại nói: "Nô tài có."

Đỗ Thư Dao không muốn nghĩ ai cũng thích mình, nhưng mà câu tiếp theo của Nhật Thực lại khiến nàng có phần không chống đỡ được.

"Có điều thứ nô tài bận tâm, nô tài sẽ dốc hết sức lực bảo vệ."

Đỗ Thư Dao nhẹ nhàng thở ra, không tiếp lời mà chỉ nói với hắn ta: "Ngươi đứng dậy, lui xuống đi, không cần hóa trang như vậy nữa."

Nhật Thực vẫn quỳ không nhúc nhích, Đỗ Thư Dao không hiểu tại sao nhìn hắn ta, hắn ta nhìn thẳng Đỗ Thư Dao nói: "Chân nô tài đã tê rồi."

Đỗ Thư Dao: "..." Có nghĩa là sao hả?

Ta còn phải đỡ ngươi đứng dậy sao? Chẳng qua là cách Hoàng Thành xa một chút thôi, đã không chút kiêng kỵ gì như vậy rồi?

Đỗ Thư Dao đứng im không nhúc nhích, Nhật Thực cũng quỳ không nhúc nhích, hai người nhìn nhau một lát, Đỗ Thư Dao nhìn mây đen đang từ từ dồn lại, tìm bừa một lý do nói: "Trời sắp mưa rồi, ta phải đi trồng hoa!"

Nói xong cũng đi luôn, Nhật Thực vẫn nhìn Đỗ Thư Dao đi thẳng vào trong phòng, lúc này mới đứng dậy, không có chút dấu vết nào bị tê chân, mũi chân nhấn xuống mặt đất, không bao lâu sau đã thay quần áo khác, chẳng qua không che mặt nữa.

Tiếp tục cầm chổi quét trong sân, Đỗ Thư Dao từ trong nhà đi ra ngoài, ngay khi hắn ta đang trồng hoa cách đó không xa, tầm mắt hai người ngẫu nhiên chạm nhau, Đỗ Thư Dao thuận miệng hỏi một câu: "Sát thủ là do thái tử phái đến sao?"

Nhật Thực gật đầu: "Phải."

Trắng trợn như vậy, có lẽ đã hoàn toàn xé rách mặt nạ, chẳng qua từ đầu đến cuối Đỗ Thư Dao vẫn không hiểu nổi, hắn ta đã ngồi vững Đông cung, nào đến nỗi lạnh lùng ra tay giết hại một kẻ điên, đến mức không chết không thôi như vậy?

Có điều xem ra hoàng đế cũng định động vào thái tử rồi, nếu đã động đến hắn ta, thì cũng sẽ không ra tay muốn giết hại nàng và Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao ngược lại hoàn toàn thả lỏng, còn yên ổn hơn cả khi chạy trốn.

Sau khi trồng hoa, quả thật trời mua, tránh bị ướt lần nữa, buổi tối Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đều ăn rất nhiều, rửa mặt xong, cũng chuẩn bị ngủ thật sớm, nhưng trước khi nằm xuống, cửa sổ lại bị gõ vang.

Nàng và Thái Bình Vương cùng nhìn sang, dưới hiên ngoài phòng có treo đèn lồng, lúc này trên cửa sổ lại có một cái bóng cao lớn hắt lên, Đỗ Thư Dao đứng dậy, người kia lại gõ hai cái nữa, sau đó dường như đặt thứ gì đó lên bệ cửa.

Đỗ Thư Dao đoán được chuyện gì xảy ra, đứng dậy đi mở cửa sổ, chỉ thấy có một bó hoa đặt lên cửa sổ, là hoa dại, dùng lá cỏ buộc lại, mềm mại ướt át, còn đẫm nước.

Trời vừa mưa, khi Đỗ Thư Dao vươn tay cầm hoa, trong lòng rất phức tạp, hoa này hẳn được hái khi mưa.

Trong nhất thời nàng cũng hơi luống cuống, trong đời Đỗ Thư Dao đây là lần đầu tiên được người theo đuổi như vậy, tuy rằng nàng đã từng từ chối hoa đào này một lần, hơn nữa khả năng giữa bọn họ rất thấp, nàng đã là Thái Bình Vương phi, trừ khi ly hôn với Thái Bình Vương, nếu không...

Đỗ Thư Dao đứng bên cửa sổ cầm hoa đến ngẩn người, Thái Bình Vương đằng sau thấy nàng đứng đó không nhúc nhích, lại bắt đầu gọi nàng: "Dao Dao, mau đến đây."

Đỗ Thư Dao xoay người định đi, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt lại.

Nàng kinh hãi hít sâu, nhìn thấy Nhật Thực đứng bên tường, toàn thân ướt sũng, tóc dính chặt lên mặt, rõ ràng là vừa mới đội mưa hái hoa cho nàng.

Đỗ Thư Dao trừng mắt, không dám tin hắn ta lại quá to gan như vậy, dù sao Thái Bình Vương vẫn là chồng nàng trên danh nghĩa, ở ngay trong phòng, hắn ta lại dám nắm cổ tay nàng, ngón tay còn vuốt ve trong cổ tay nàng, sau đó cười với nàng, con mắt lóe sáng như chó sói trong bóng đêm.

Trong lòng Đỗ Thư Dao nhảy loạn, nhanh chóng hất tay hắn ta ra, Nhật Thực cũng không vươn tay nữa, chỉ đứng nép bên tường, đợi Đỗ Thư Dao đóng cửa sổ, lúc này mới cười bỏ đi.

Hắn ta không sợ Thái Bình Vương, cũng dám lấy lòng Đỗ Thư Dao như vậy, vì lần này hắn ta đóng giả người đánh xe ở bên cạnh họ một ngày một đêm đã phát hiện ra một bí mật.

Thái Bình Vương và Thái Bình Vương phi, chẳng qua chỉ là vợ chồng bên ngoài, Nhật Thực lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào, dù sao cho dù bệnh điên của Thái Bình Vương có chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc cũng vẫn không hoàn toàn bình thường được.

Mà vương phi đối xử với Thái Bình Vương rất tốt, cũng chỉ coi hắn như người nhà mà thôi.

Có thể kiên nhẫn với một người bị điên như vậy, lại thương tiếc kỹ nữ trong lầu hoa mà chuộc thân, không chê nàng ta hầu hạ thô kệch, dẫn theo bên cạnh chữa bệnh cho nàng ta, thậm chí đến đây rồi, những nô tỳ mua được cũng đều là kẻ già yếu không còn chỗ nào để đi, bên ngoài không ai cần nữa.

Nhật Thực chưa bao giờ thấy người phụ nữ lương thiện như vậy, nàng đáng được đối xử tốt nhất thế gian, thậm chí Nhật Thực chưa từng nghĩ đến muốn nàng và Thái Bình Vương ly hôn, hắn ta thấp kém như vậy, ăn bữa hôm lo bữa mai như vậy, hắn ta nghĩ thầm chỉ muốn nàng biết hắn ta thích nàng.

Muốn cùng xuất hiện với nàng, dù chỉ là... Chỉ là người hầu nàng gọi là đến đuổi là đi cũng được.

Trong Hoàng Thành, một số người phụ nữ sau khi ly hôn không kết hôn nữa, trong nhà cũng bí mật nuôi người hầu, tuy rằng chẳng ra sao, nhưng quả thật cũng có thể giúp nữ chủ nhân giải quyết phiền muộn.

Những gì Nhật Thực mong mỏi, chỉ cần Đỗ Thư Dao nhìn hắn ta một cái thôi, hắn ta cam lòng bảo vệ, cũng cam lòng khuất phục dưới váy nàng.

Mà Đỗ Thư Dao bị Nhật Thực trêu chọc lập tức run rẩy trong lòng, sau khi vào nhà, rửa tay quay lại, phát hiện hoa bị Thái Bình Vương gặm đến mức dở khóc dở cười.

"Ta sống hai đời, đây là lần đầu tiên ta nhận được hoa, ngươi lại ăn mất của ta?"

Đỗ Thư Dao nuông chiều nhìn khóe miệng Thái Bình Vương còn dính cánh hoa, không hề tức giận chút nào, sau khi lên giường, vươn tay lấy cánh hoa trên miệng hắn xuống.

Thái Bình Vương ném cuống hoa trơ trụi xuống, nắm chặt tay Đỗ Thư Dao, áp lên mặt mình, cọ xát nói: "Đêm nay dạy ta đi."

Ngón tay Đỗ Thư Dao run lên, vẻ mặt lập tức một lời khó nói. Nhìn thoáng qua chỗ kia của Thái Bình Vương, da đầu tê dại nói: "Không phải đêm qua mới học sao, đêm nay lại học nữa sao?"

"Chuyện này không thể quá thường xuyên, sẽ tổn thương thân thể." Đỗ Thư Dao thật sự lo lắng.

Thái Bình Vương lại ôm nàng nằm xuống, âm cuối mang theo ý nũng nịu giận dỗi, nói ngay bên tai Đỗ Thư Dao: "Dao Dao, ta khó chịu quá..."
Bình Luận (0)
Comment