Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 144

Thẩm Dục đứng cách Liễu Ngân Tuyết vài bước chân bị dọa cho ngây người, hắn trợn tròn mắt, đứng trơ ra nhìn chủy thủ kia đâm thẳng về phía Liễu Ngân Tuyết, sợ đến mức không nhúc nhích nổi.

Nhưng đúng lúc này, một đạo hắc ảnh vọt ra chắn trước mặt Liễu Ngân Tuyết, chủy thủ sắc bén kia đâm thẳng vào bụng Lâu Duẫn, máu tươi bắn ra, nhuốm lên tay của thích khách kia, cùng thời khắc đó, nàng ta bị Lâu Duẫn đánh cho một chưởng bắn ra xa, lăn trên đất vài vòng, thân thể đập vào một cây cột, miệng phun ra một búng máu, lập tức bị thị vệ của Lâu Duẫn chế trụ.

Mà Lâu Duẫn sau khi dốc toàn lực đánh ra một chưởng kia thì cũng không đứng nổi nữa, thân thể lảo đảo ngã rầm xuống, gáy đập xuống sàn nhà, phát ra một tiếng "Binh" giòn vang.

Khách nhân trong diễn lâu sợ tới mức thét lên chói tai, chen chúc chạy ra ngoài, diễn lâu nhanh chóng chẳng còn một ai.

Liễu Ngân Tuyết đại kinh thất sắc, kinh hoàng hét: "Độc Lang Trung, Độc Lang Trung, mau đi gọi Độc Lang Trung!" Nàng vừa hét vừa vọt tới chỗ Lâu Duẫn, muốn đỡ hắn dậy, nàng quỳ xuống, một tay đỡ đầu hắn, một tay nắm lấy tay hắn, hắn nhẹ giọng trấn an: "Ta không sao, nàng đừng sợ."

"Ngươi đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực, Lạc Nhạn, Lai Phúc, các ngươi lại đây giúp ta đỡ Vương gia lên ghế." Sắc mặt Liễu Ngân Tuyết tái nhợt, cánh tay đỡ Lâu Duẫn đã phát run.

Mấy người hợp lực nâng Lâu Duẫn lên ghế dài, Lâu Duẫn đau đến nỗi trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Liễu Ngân Tuyết giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, sợ hãi nói: "Ngươi cố chịu đựng một lát, Độc Lang Trung sắp tới rồi, ngươi sẽ không sao đâu."

Lâu Duẫn tái nhợt cười cười: "Ta không sao."

Máu tươi còn đang không ngừng chảy ra, Liễu Ngân Tuyết không dám đụng vào hắn, khi mở miệng giọng nói đã mang theo tiếng nức nở: "Ngươi có bị ngốc hay không, ta kêu ngươi không phải để ngươi chắn đao cho ta, sao lại xuẩn ngốc như vậy."

"Vậy nàng kêu ta làm gì?"

"Ta không phải, ta chỉ theo bản năng thôi," Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên có chút không biết giải thích thế nào, nàng thật sự không muốn Lâu Duẫn xông lên giúp nàng chắn đao, nàng chỉ theo bản năng gọi ra tên hắn, không hề suy nghĩ, "Thôi được rồi, về sau đừng xuẩn ngốc như vậy nữa."

Sau khoảng thời gian một chén trà, Độc Lang Trung mới tới, hắn vừa thấy vết thương trên người Lâu Duẫn, hai lông mày nhíu lại, vừa mở hòm thuốc vừa nói với Lai Phúc: "Trải giường, kéo mành, Vương gia bị thương tới chỗ chí mạng rồi."

Liễu Ngân Tuyết vừa nghe, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Mành rất nhanh đã được treo lên, biến chỗ Lâu Duẫn nằm thành một chỗ riêng tư hoàn toàn để người ngoài không nhìn được, Độc Lang Trung phân phó: "Lai Phúc, ngươi ở lại đây phụ ta, những người còn lại ra ngoài đi."


Liễu Ngân Tuyết hỏi: "Có cứu được không?"

Độc Lang Trung không có tinh lực nhìn nàng, không quay đầu lại trả lời: "Ta sẽ tận lực, ra ngoài đi, đừng ở chỗ này vướng bận."

Miệng lưỡi đã có chút trách cứ, Lâu Duẫn đang đau đến mức mơ mơ màng màng vẫn nghe thấy Độc Lang Trung nói, mở miệng cảnh cáo: "Độc Lang Trung, chú ý lời nói."

Độc Lang Trung có chút cạn lời: "Vương gia lo cho tính mạng mình trước đi, Vương phi, thỉnh người ra ngoài trước đi."

Lòng Liễu Ngân Tuyết nặng nề, xoay người đi ra ngoài.

Ám sát diễn ra tại diễn lâu, người bị thương là thân vương đương triều, diễn lâu nhanh chóng bị quan phủ bao vây, Kinh Triệu Doãn đại nhân nhanh chóng chạy đến, thấy Thẩm Dục cũng ở đây, tức khắc đầu lại đau thêm vài phần.

Ông chắp tay hành lễ với Thẩm Dục và Liễu Ngân Tuyết, hỏi: "Kỳ vương đâu?"

Liễu Ngân Tuyết ngồi im trên ghế không nói lời nào, Thẩm Dục nói: "Độc Lang Trung đang chẩn trị cho Kỳ vương ở bên trong."

"Vết thương của Kỳ vương có nghiêm trọng không? Hung thủ đâu?"

Thẩm Dục nhìn qua phía Liễu Ngân Tuyết một cái, thở dài nói: "Kỳ vương bị thương chí mạng, hung thủ ở kia."

Thích khách mặc một bộ xiêm y bình thường, tóc búi tròn, nàng ta bị Lâu Duẫn đánh một chưởng, lục phủ ngũ tạng bị thương tổn nặng, nếu không nhanh trị liệu thì sẽ không sống được bao lâu nữa, mà lúc này nàng ta đang bị thị vệ đè trên mặt đất, không có khả năng phản kích.

Kinh Triệu Doãn nhìn nàng ta, kinh ngạc nói: "Tô Lưu Vận? Sao ngươi lại ra tay với Kỳ vương?"

Tô Lưu Vận đã bị trục xuất ra khỏi thành Biện Kinh, nhưng nàng ta từng là sát thủ, cửa thành Biện Kinh căn bản không ngăn được nàng, nàng muốn vào thành Biện Kinh giết một người có rất nhiều cách.


Nàng ta giương mắt nhìn mắt Liễu Ngân Tuyết: "Ngươi đúng là âm hồn không tan, ngươi nên bị Lâu Dật lộng chết mới đúng."

Liễu Ngân Tuyết biết vì sao Tô Lưu Vận muốn giết nàng, Tô Lưu Vận yêu Lâu Duẫn nhưng Lâu Duẫn chỉ đối tốt với nàng, nàng ta hắn là hy vọng nàng chết đi, sau đó lại còn bị nàng thiết kế, bị trục xuất khỏi Trích Tinh Lâu, nàng ta hẳn là càng ghi hận trong lòng.

Tô Lưu Vận ám sát nàng, kỳ thật có một nửa nguyên nhân là Liễu Ngân Tuyết tự gieo gió gặt bão.

Nếu nàng không kéo Tô Lưu Vận vào âm mưu của mình thì có lẽ cũng không có sự tình ám sát ngày hôm nay, như vậy tính ra, vẫn lại là nàng hại Lâu Duẫn.

Lạc Nhạn rót cho Liễu Ngân Tuyết chén trà nóng, Liễu Ngân Tuyết cả người lạnh băng, ôm chén trà nóng trong tay mà vẫn run rẩy, sau đó có thêm vài người đến diễn lâu, Liễu Kỳ Sơn, Lý Mạn, còn có cả Thành vương đều tề tựu lại, đại sảnh nhanh chóng chật đầy người.

Thành vương sai người áp giải Tô Lưu Vận đến thiên lao, Tô Lưu Vận híp mắt, trực tiếp đứng lên lao thẳng vào đao của thị vệ đại lao, đại đao xuyên qua bụng nàng, máu tươi giàn giụa, người trong đại sảnh sợ tói mức trợn mắt há mồm.

Thành vương phất tay: "Nâng xuống đi."

Lập tức có người tiến lên nâng thi thể Tô Lưu Vận xuống, sau đó lại có người dọn rửa vết máu, bọn họ hành động lanh lẹ, trong nháy mắt thi thể cùng vết máu đều biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mọi người khẩn trương đợi hơn một canh giờ, Độc Lang Trung mới sức cùng lực kiệt vén rèm đi ra.

Liễu Ngân Tuyết cả kinh, đứng bật dậy, hỏi: "Sao rồi?".

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

"Yên tâm đi, taị hạ cũng không muốn làm ô uế thanh danh của mình, miệng vết thương đã được xử lý xong xuôi, người còn đang hôn mê, lần này trực tiếp bị thương tới điểm chí mạng, so với lần trước còn nặng hơn, nhưng không để lại di chứng gì, tạm thời đừng nhúc nhích Vương gia, cứ để Vương gia nằm im tại chỗ, nếu không vết thương mới khâu có thể vỡ ra." Độc Lang Trung nói.


Cục đá trong lòng Liễu Ngân Tuyết cuối cùng cũng buông xuống được, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng bảo nha hoàn đi vào ôm chăn bông tới đắp cho Lâu Duẫn, sau đó đốt thêm chậu than để sưởi ấm cho hắn, bên ngoài giá rét, nếu nhiễm thêm phong hàn, không chừng hắn thật sự sẽ đi đời nhà ma.

Lâu Duẫn được điều trị xong xuôi, tinh thần Liễu Ngân Tuyết buông lỏng một chút liền cảm thấy thực mỏi mệt, chờ Lạc Nhạn mang chăn tới, nàng đắp lên người Lâu Duẫn, ém góc chăn cẩn thận rồi mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lý Mạn ở bên ngoài hỏi: "Ngân Tuyết, phụ thân con nói nếu Kỳ vương không có việc gì thì chúng ta cũng nên về rồi, con có về cùng chúng ta không?"

Lúc này, Liễu Ngân Tuyết thật sự ngại việc phải rời đi, nàng nói: "Phụ thân mẫu thân về trước đi ạ."

Lý Mạn cũng không khuyên nàng nữa, quay người đi về, trước khi đi còn thở dài, nhịn không được vỗ vỗ vai Thẩm Dục, nói: "Hy vọng Thẩm công tử có thể hiểu cho Ngân Tuyết."

Thẩm Dục có chút cười không nổi: "Liễu tiểu thư thiện tâm, Kỳ vương vì nàng mà bị thương, nàng làm vậy cũng phải."

Liễu Kỳ Sơn khích lệ hắn vài câu rồi cùng Lý Mạn rời đi.

Thẩm Dục cũng nên rời đi, hắn đi đến trước mành, mành che kín, không nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng cho dù không nhìn hắn cũng biết giờ khắc này, tâm tư của Liễu Ngân Tuyết chỉ toàn là Kỳ vương.

Trong lúc nguy nan, hắn đã không chắn cho Liễu Ngân Tuyết một đao, hắn thật sự không còn mặt mũi nào, nhưng hắn phải đi, dù sao cũng nên nói với Liễu Ngân Tuyết một tiếng, hắn nói: "Liễu tiểu thư, tại hạ xin cáo từ."

Liễu Ngân Tuyết thu hồi ánh mắt đang dính trên người Lâu Duẫn, nàng đứng dậy, đi ra ngoài, đứng trước mặt đem ánh mắt từ Lâu Duẫn trên người thu hồi Thẩm Dục, nói: "Thẩm công tử, ta với công tử không có duyên, công tử đừng phí tâm tư trên người ta nữa."

"Liễu tiểu thư đang trách ta không ra tay cứu mình sao?" Thẩm Dục hổ thẹn nói.

Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Thẩm công tử hiểu lầm rồi, mạng ai cũng là mạng, đều quý giá như nhau, huống hồ giao tình giữa ta với Thẩm công tử cũng không sâu, công tử thật sự không có nghĩa vụ thay ta chắn đao, nhưng mong rằng Thẩm công tử có thể minh bạch, công tử không có nghĩa vụ thì Lâu Duẫn cũng vậy."

Hắn minh bạch, Lâu Duẫn đã cùng Liễu Ngân Tuyết hòa li, nghĩa là hắn cũng không có nghĩa vụ cứu nàng, nhưng trong thời khắc sinh tử, Thẩm Dục chọn mình sống nàng chết, còn Lâu Duẫn lại chọn hy sinh mạng sống cho nàng.

Khi không có nghĩa vụ thì con người ai cũng sẽ chọn bảo vệ chính mình.

So với Lâu Duẫn, Thẩm Dục bỗng nhiên cảm thấy sự yêu thích của mình với Liễu Ngân Tuyết thật sự nhỏ bé không đáng kể, hắn cười khổ, nói: "Liễu tiểu thư nói đúng, là tại hạ nông cạn."


"Thẩm công tử nói quá lời, chỉ là trọng điểm của mỗi người khác nhau mà thôi," Liễu Ngân Tuyết phúc thân hành lễ, nhẹ giọng nói: "Thẩm công tử đi thong thả, ta không tiễn nữa."

Độc Lang Trung cho Lâu Duẫn dùng dược, Lâu Duẫn ngủ một giấc dài, đến khi tỉnh lại đêm đã vào khuya, bên cạnh có lò than, trên người có chăn bông, hắn cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng phần bụng vẫn đau đớn không chịu nổi.

"Lai Phúc?" Lâu Duẫn biết bên cạnh có người, hơn nữa không chỉ là một người, nhưng hắn không biết đó là ai, chỉ có thể thử kêu tên nô tài của mình.

Lai Phúc lập tức tiến lên, ghé vào cạnh Lâu Duẫn nói: "Vương gia, nô tài đây ạ, người thấy sao rồi?"

Lâu Duẫn thờ ơ nói: "Không chết được, giờ nào rồi?"

"Dạ giờ Hợi, Vương gia đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không? Túy Tiên Lâu còn chưa đóng cửa, để nô tài đi mua cho Vương gia ít cháo." Lai Phúc nói.

"Độc Lang Trung không phải đã dặn trước giờ Thìn không được ăn gì sao?" Liễu Ngân Tuyết vốn đã ngủ rồi nhưng tiếng nói chuyện của Lâu Duẫn và Lai Phúc làm nàng tỉnh, nàng mở mắt, ngáp một cái, một bộ tinh thần mệt mỏi.

Nghe được giọng nói này, Lâu Duẫn ngẩn ra.

Lai Phúc bất tri bất giác nhớ ra: "A, dạ, nô tài quên mất."

"Các ngươi ngày thường chính là như vậy hầu hạ sao? Chuyện này cũng có thể quên?" Liễu Ngân Tuyết rất ngoài ý muốn, nàng giờ mới hiểu, những tên nô tài này căn bản không giỏi hầu hạ người khác.

Lai Phúc ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Nô tài nhất thời quên mất, là do Vương gia tỉnh lại, nô tài cao hứng quá."

Lâu Duẫn kỳ quái: "Chúng ta không ở vương phủ sao?"

"Còn đang ở diễn lâu, Độc Lang Trung nói miệng vết thương của ngươi mới xử lý xong, không nên động, trước tiên dưỡng ở đây, tối mai mới hồi phủ được," Liễu Ngân Tuyết lại ngáp một cái, "Mệt chết ta rồi."

"Sao nàng còn chưa đi?" Lâu Duẫn hỏi.

Bình Luận (0)
Comment