Gả Cho Tiểu Trúc Mã

Chương 10



Tiết Đông Mai nắm chặt cây kẹo đồ chơi làm bằng đường, chặt đến mức những khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch, nàng mới nhịn được cảm giác xúc động muốn lao ra.
Âm thanh bên kia nhỏ dần, tiếp theo một tiếng đông bị bóp nghẹt, giọng nói đắc thắng của Tạ Gia Bảo vang lên lần nữa, "Lần này tiểu gia ta tha cho ngươi, lần sau để ta thấy nữa, sẽ không chỉ đơn giản như hôm nay đâu."
Sau đó tiếng bước chân vang lên, Tạ Gia Bảo mang người nghênh ngang rời đi.
Tiết Đông Mai vội vàng xoay người đi về phía sau.
Bước đi của nàng càng lúc càng nhanh, cuối cùng giống như là chạy.
Nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt của Tạ Gia Bảo.
Hắn quay về phía nàng, la lớn, "Này, cô gái ở phía trước, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Cơ thể Tiết Đông Mai dừng lại một chút, rồi tăng tốc chạy nhanh về phía trước.
Sắp tới rồi, nhanh chóng chạy tới cửa, chỉ cần vào cửa, Tạ Gia Bảo cũng không thể nào dám xông vào.
Đúng lúc này, có một thân thể nam nhân cường tráng chặn đường nàng lại, lên tiếng quát lớn với Tiết Đông Mai, "Thiếu gia của chúng ta nói người đứng lại, điếc à!"
Tạ Gia Bảo bước chân kiêu ngạo, chậm rãi đi tới, sau khi thấy mặt Tiết Đông Mai, cười lạnh nói, "Ta thấy bóng dáng quen quen, hóa ra là ngươi cô, Tiết Đông Mai!"
Hắn nói xong, giương mắt nhìn sân sâu một chút, "Đây là đâu?"
Người bên cạnh Tạ Gia Bảo lập tức nịnh nọt nói, "Công tử, đây là hậu viện phủ Thứ Sử."
"Ồ, ta nói sao đột nhiên cô lại biến mất ở huyện Khang Thành, thì ra là chạy đến nơi này.

Như thế nào, tìm tới đây ôm đùi phủ Thứ Sử, nghĩ rằng có thể báo thù cho cha mẹ cô đúng không?" Tạ Gia Bảo châm chọc nói.

Hắn đưa tay muốn chạm vào mặt Tiết Đông Mai, bị nàng né tránh.
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ở huyện Khang Thành ta có thể xử lí cô, ở thành Vũ Châu ta tự nhiên cũng có biện pháp xử lí cô."
Tiết Đông Mai ngửa đầu tức giận nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi dám! Ban ngày ban mặt, ta cũng không tin Tạ gia các ngươi có thể một tay che trời được!"
Tạ Gia Bảo nghe vậy, giống như nghe được cái gì đó rất buồn cười, cười ha ha, những người xung quanh cũng phối hợp với hắn, cười theo.
Một lúc sau Tạ Gia Bảo trở nên tốt bụng, nói cho nàng biết, "Ta không dám? Cô biết dượng ta là ai không, ông ấy là tam gia đương gia của nhà họ Hà.

Đừng nói là Thứ Sử, cho dù là Ngự Sử tới, hắn ở trước mặt dượng ta cũng chỉ có thể cuối đầu.

Cho nên xú nha đầu, biết điều thì ngoan ngoãn một chút theo ta trở về, chờ ta chơi chán cô, nói không chừng còn có thể cho cô ít bạc để về nơi thâm sơn cùng cốc kia, sống thật tốt."
Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau mọi người bị đẩy ra, Nhac Tuấn Trúc từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Tiết Đông Mai bị vây bắt, hơn nữa trên mặt đối phương lộ vẻ hung dữ, hắn lạnh lùng nói, "Đã xảy ra chuyện gì, Đoàn Đoàn, qua đây."
Tiết Đông Mai nhanh chóng chạy tới, núp ở phía sau hắn.
Tạ Gia Bảo nhìn hắn, mấy người bên cạnh lập tức nói nhỏ bên tai hắn cái gì đó, hắn nghe xong khinh thường nói, "Ngươi chính là Nhạc Tuấn Trúc sao? Là đại công tử nhà Thứ Sử? Lớn lên cũng chả có gì đặc biệt, nghe nói ngươi dẫn người đối nghịch với biểu ca ta?"
Nhạc Tuấn Trúc che chở cho Tiết Đông Mai, hỏi, "Các hạ là người ở đâu?"
"Ta tên là Tạ Gia Bảo, tam gia của nhà họ Hà gia, là dượng ta!" Tạ Gia Bảo ngẩng lên đầu nói, dáng vẻ vô ngang ngược, vẻ mặt ức hiếp dân lành.
Nhac Tuấn Trúc suy nghĩ, cuối cùng đã hiểu trong quan hệ đó.
Người của Hà gia được Tạ Gia Bảo gọi một tiếng biểu ca, chỉ có thể là Hà Tinh Hòa đang học cùng học viện với hắn.

Nhưng kể từ khi Chử Cao Tinh từ Kinh Đô tới đây, Hà Tinh Hòa đã biến thành người hầu nhỏ của Chử Cao Tinh, cũng rất ít khi xuất hiện trong học viện.
Quan hệ giữa hắn và Hà Tinh Hòa kia cũng bình thường, nói cũng không đến mấy câu, ở đâu ra đối nghịch.

Nếu như thế, theo lời Tạ Gia Bảo vị biểu ca kia, hẳn không phải là Hà Tinh Hòa, mà là Chử Cao Tinh.
Hắn nhìn Tạ Gia Bảo, mắt lộ ra vẻ giễu cợt, "Ngươi gọi người ta là biểu ca, người ta đã đồng ý chưa? Không giải thích được quan hệ họ hàng, sẽ bị người ta ghét bỏ đó."
Tạ Gia Bảo nghe vậy, thì cảm thấy cơn tức trong lòng bùng lên, trong chốc lát xông lên tới đỉnh đầu, mắt hắn trợn muốn nứt ra.
Hắn nhớ khi ở Hà phủ, mình cẩn thận lấy lòng Chử Cao Tinh, lại bị hắn lên tiếng châm chọc rất khó chịu, hai tay nắm chặc, cũng không áp chế cơn giận trong người hắn, "Người đâu! Đánh cho ta!"
Vừa dứt lời, từ cửa nhỏ phía sau Nhạc Tuấn Trúc, đến một đám nha dịch đang mặc đồ quan phủ chạy đến.

Bọn họ chia ra, vây quanh Tạ Gia Bảo và bọn người kia.
Nói cho cùng thành Vũ Châu cũng không phải là huyện Khang Thành của bọn họ, Tạ Gia Bảo thấy trận thế như vậy, trong lòng hơi sợ hãi.

Huống chi dượng đã mắng hắn rồi, muốn hắn ở Vũ Châu đàng hoàng một chút, không được gây chuyện thị phi nữa.

Nếu hiện tại hắn bị bắt tới nhà giam của phủ nha, rồi lại muốn dượng tới đây nói giúp hắn.
Có chút không nói nên lời.

Còn không bằng chờ bọn hắn mất cảnh giác, rồi tìm người âm thầm trả thù sau.
Nhưng thù này không báo, hắn vẫn không nuốt trôi cục tức này, vì vậy nghĩ đến khi trở về Hà phủ, ở trước dượng mặt khen ngợi thật tốt quan uuy của phủ Thứ Sử một chút.

Mẹ đã nói, dượng là một người bảo vệ nhà vợ, huống chi bây giờ dì hắn đang được dượng sủng ái, đến lúc đó thổi gió bên gối, cái phủ thứ sử này nhất định sẽ không yên với dượng.
Ánh mắt Tạ Gia Bảo đảo một vòng, người dưới trướng hắn nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, tiến lên khuyên nhủ, "Thiếu gia, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chúng ta còn nhiều thời gian!"
Tạ Gia Bảo nghe vậy đưa tay đánh hắn một cái, mắng, "Con mẹ nó không biết nói chuyện cũng đừng ra vẻ nho nhã với ta, các ngươi không nghe thấy sao, rút lui hết cho tiểu gia! Còn hai ngươi nữa,"
Hắn chỉ vào hai người Nhạc Tuấn Trúc, hung dữ đe dọa nói, "Hãy cẩn thận một chút!"
Uy hiếp xong, Tạ Gia Bảo mới mang người trở về Hà phủ.
Trong Hà phủ, Hà Tinh Hòa đang xách một lồng chim chơi đùa ở trong sân, Tạ Gia Bảo thấy thế, cho người lui, trơ trẽ nghiêm mặt đi tới, cười như nở hoa, "Biểu ca, mang chim tới đây đi dạo sao."
Nói cũng chả thèm nói, Hà Tinh Hòa tức giận liếc xéo hắn một cái, "Có rắm thì mau thả."
Người hắn chướng mắt nhất là Tạ Gia Bảo.

Mẹ hắn mất sớm.

Vì hắn và em gái, Hà tam gia tuy nói không có phụ nữ khác.

Nhưng đều ở bên ngoài, không bao giờ đưa tới trước mặt bọn họ.

Hai năm trước, không biết có phải đầu óc bị động kinh không mà cưới một người phụ nữ trạc tuổi em gái làm vợ kế.
Hà Tinh Hòa và em gái có náo loạn thế nào cũng vô ích, đại bá và tổ mẫu trong nhà cũng không giúp gì được, cuối cùng phải cầu cứu người cô ở tận kinh thành xa xôi.
Sau đó, cô đã viết một lá thư gửi tới, không làm khó Hà tam gia cưới vợ kế, vẫn để ông đưa người phụ nữ kia vào nhà nhưng chỉ làm quý thiếp.
Người phụ nữ kia cũng là người giỏi chịu đựng, khi bước vào cửa dù có bị hắn và em gái trêu chọc thế nào, cũng không bao giờ tức giận.

Sau một thời gian dài, họ cũng không quan tâm nữa.
Tên tạ Gia Bảo đáng ghét đang nói chuyện trước mặt là cháu họ hàng xa tới mấy đời của người phụ nữ kia, giống như con cóc, nhái vậy, không có việc gì cũng tới, có đuổi cũng không chịu đi.
Tạ Gia Bảo ha ha cười nói: "Không có chuyện gì đâu biểu ca, dượng có ở nhà không, đệ có chút chuyện cần tìm ông ấy."
"Ngươi hỏi ta làm gì, ta đâu phải là con giun đũa trong bụng ông ấy, làm sao ta biết ông ấy ở đâu.

Đi hỏi quản gia đi, đừng làm phiền ta." Hà Tinh Hòa bực bội nói.
Tạ Gia Bảo gật đầu, "Được, vậy đệ đi trước đây biểu ca, chút nữa đệ lại tìm huynh đi chơi."
"Mau cút đi."
Tạ Gia Bảo khom lưng cười xòa như đang đùa giỡn.

Sau khi xoay người lại, khuông mặt hắn đột nhiên trở nên dữ tợn.

Bước chân vào con đường nhỏ trong hoa viên, hắn nhổ nước bọt lên những bông hoa đỏ tươi nở rộ bên cạnh, "Xí, đồ hèn hạ! Nếu không phải ngươi có chút giá trị lợi dụng, tiểu gia ta mặc kệ ngươi."
Gã sai vặt bên cạnh nhanh chóng nhìn xung quanh, khuyên nhủ, "Thiếu gia, cẩn thận một chút.

Đây là Hà phủ!"
"Cút đi, tiểu gia ta không biết đây là đâu sao!" Hắn đưa chân đá tên sai vặt một cái, thấp giọng trách mắng: "Câm miệng lại, nếu không tiểu gia ta sẽ cắt lưỡi ngươi ra cho chó ăn đấy."
Thấy Chử Cao Tinh luôn tự xưng minh là "tiểu gia", Tạ Gia Bảo cảm thấy rất uy phong, gần đây cũng học theo dùng trước mặt những người thấp kém hơn hắn.
Nhưng hắn không biết hắn bắt chước trông rất vụng về, chỉ làm xấu chính mình.
Đi đến trước cửa thư phòng của Hà tam gia, Tạ Gia Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, trở về bộ dạng cà lơ phất phơ của mình, cách cánh cửa khóc lóc kể lễ: "Dượng, dượng ơi, cứu con với!"
Hà tam gia nghe thấy giọng nói này liền cảm thấy đau khổ, tim cũng đau nhói.
Nhà họ không biết đã tạo cái nghiệt gì, con cháu trong nhà ngay cả cháu ngoại trai, cũng không có đứa nào làm ông bớt lo.

Mỗi ngày không phải dạo phố lăng nhăng, thì là ăn chơi phóng túng, chuyện lớn thì không có nhưng chuyện nhỏ tới không ngừng.
Nhị tỷ gửi tới một bảo bối còn chưa đi, bây giờ lại thêm một đứa khác!
Ông nhíu mày, đặt sổ sách trong tay xuống, nói vọng ra: "Vào đi."
Tạ Gia Bảo trên mặt vui mừng, mở cửa bước vào, khóc lóc nói: "Dượng, dượng phải cứu con."
"Khóc cái gì mà khóc? Nam tử hán đại trượng phu, đừng có như đàn bà, suốt ngày chỉ biết khóc lóc, có việc gì không, không có chuyện gì thì cút ngay.

Đừng làm phiền ta." Hà tam gia quát.
Tạ Gia Bảo lập tức thu lại biểu cảm, tiến lại gần ông giải thích, "Dượng, không phải trước đây cháu đã giết hai mạng người ở huyện sao? Dì con đã nói với dượng rồi, bây giờ con gái của họ đã đến thành Vũ Châu.

Đang ở trong phủ Thứ Sử.

Nàng ta còn nói muốn con thiên đao vạn quả, rồi thiêu con để tế cha mẹ nàng ta.

Làm sao bây giờ dượng, Thứ Sử đại nhân kia nhất định sẽ bắt con lại"
Hà tam gia ném cây bút đang cầm trên tay xuống, vết mực bắn tung tóe lên tờ giấy trắng bên cạnh.
Ông cười lạnh một tiếng, "Sớm biết như bây giờ, lúc ra tay đánh người sao không làm sạch sẽ một chút, bây giờ để người ta nắm được chứng cứ mới biết lo lắng.".


Bình Luận (0)
Comment