Gả Cho Tiểu Trúc Mã

Chương 35



Cho nên nói, đêm đó không phải là nàng nằm mơ, mà là chuyện xảy ra thật.
Hắn biết nàng xin quẻ xăm, biết phượng hoàng là nói bọn họ, biết nàng đối với hắn có tình cảm, sau đó hôn môi nàng.
Tuấn Trúc huynh đối với nàng..

Thật là như nàng nghĩ sao?
Tiết Đông Mai trong nháy mắt chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, nàng gấp không chờ nổi muốn gặp hắn, muốn hỏi hắn một chút cho thật tốt, chuyện này có phải thật sự giống như nàng nghĩ hay không.
Nhìn thấy nàng như vậy, Tôn Kim Kim cũng nhận ra trong đó khác thường, cười xấu xa nói, "Ai nha, San San, chị dâu của chúng ta đang thẹn thùng~"
San San ngồi trên đùi nàng, che miệng mà cười khúc khích.
Cho đến khi Nhạc Tuấn Trúc bị một nhóm thiếu niên đẩy vào nhà, Tôn Kim Kim mới dừng trêu ghẹo ánh mắt chế nhạo, cùng Hạnh Nhi, ngăn cản nhóm người kia tìm cách nháo động phòng.
Thấy sắc mặt nàng không tốt, Tưởng Duệ Kỳ mượn sức của những đồng học khác, tới bên cạnh nàng, còn cố ý không cẩn thận mà chạm vào bả vai nàng.
Tôn Kim Kim tránh sang bên cạnh, khoonh thèm nhìn hắn, đến phía trước quát, "Tống thần nếu huynh bước một bước sát lại, tin hay không ta đánh huynh!"
Tống thần bĩu môi, vứt cho Tưởng Duệ Kỳ một ánh mắt huynh đệ có phải huynh không được hay không lâu như vậy cũng không thể thu phục nàng , chạy tới chỗ Tôn Kim Kim không nhìn thấy.
Bị huynh đệ khinh bỉ, sắc mặt Tưởng Duệ Kỳ không nhịn được, mắt thấy liền trầm xuống.

Nhìn phía trước Hạnh Nhi đang ở bên cạnh Tiết Đông Mai, hắn cũng đi qua, cùng Tống thần cười, hướng Hạnh Nhi đáp lời.
Tôn Kim Kim cười lạnh một tiếng, ra vẻ coi thường.

Đến cuối cùng vẫn là Nhạc Tuấn Trúc nhìn không nôir không để ý mọi người trêu chọc, tự mình lừa mọi người đi.
Hắn đóng cửa phòng lại, phòng trong nhất thời an tĩnh.
Hai tay Tiết Đông Mai dưới ống tay áo đan chặt vào nhau, nàng còn nhớ lời San San nói lúc trước, chờ hắn đến gần, ngẩng đầu muốn hỏi.
Lại bị Nhạc Tuấn Trúc giành trước, "Ăn cơm chưa?"
Tiết Đông Mai gật đầu, "Mẹ để San San mang điểm tâm đến đây, Hạnh Nhi cũng làm cho muội chén mì."
"Vậy thì tốt." Nhạc Tuấn Trúc nói, trên bàn cây nến uyên ương chúc mừng, toàn bộ phòng đều sáng ngời.

Hôm nay Tiết Đông Mai tuy không phải trang điểm đậm, nhưng so với trước kia dung mạo càng thêm xinh đẹp, thanh nhã thoát tục.
Trong lòng hắn giống như hươu chạy, buột mình phải dời ánh mắt không nhìn nàng, lại cảm thấy không thể tẻ nhạt như vậy, suy nghĩ một chút lại nhảy ra một câu, "Uống nước chưa?"
"Uống rồi."
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, "Vậy thì tốt."
Hắn ở trong phòng dạo qua một vòng, cuối cùng ở nơi cách nàng khá xa, tìm cái ghế ngồi xuống.

Cây nến hỉ đang cháy, phát ra anh thanh lách tách rất nhỏ.
Sợ hắn lại hỏi có tiện không , Tiết Đông Mai nói, "Tuấn Trúc huynh, muội có chuyện muốn hỏi huynh."
Nhạc Tuấn Trúc đang nghĩ đề tài, nghe vậy lập tức nói, "Ừm, muội hỏi đi."
"Phượng hoàng, con nào là cái con nào là đực?" Nàng nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà nháy mắt hỏi hắn.
Đơn thuần ngây thơ, dường như nàng thật sự không biết.
Nhìn trong mắt nàng ý cười, Nhạc Tuấn Trúc bỗng nhiên nhớ tới buổi tối ở nông thôn.
Phượng vì đực hoàng vì cái, cho nên phượng là ta, hoàng mới là muội.
Hắn nói xong câu đó, sau đó cúi đầu hôn nàng.
Hiện tại xem ra, nàng đã hoàn toàn nhớ ra.
Có chút may mắn, Nhạc Tuấn Trúc đứng dậy đến gần nàng, cười nói, "Ta còn tưởng rằng muội vĩnh viễn không nhớ ra."
Nàng ngồi ở trên giường, thấy hắn đến gần dần ngẩng đầu lên.
Nhạc Tuấn Trúc cúi người, nâng cằm nàng, "Hiện tại muội tỉnh táo sao?"
Tiết Đông Mai gật đầu, đôi mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn.
Nhạc Tuấn Trúc nâng đầu gần một chút, cúi đầu chạm vào môi nàng.
Hai làn môi chạm nhau, thật lâu sau không có động tác.
Không biết là ai không kìm lòng được, nhẹ nhàng mở miệng ra, một con cá nhỏ ấm áp phóng qua vải bông mềm mại, hàm răng trắng như vỏ sò, tiến vào mục tiêu.
Con cá vui mừng, mang theo trái tim đập kịch liệt, tìm được cái của nó.
Phượng hoàng chỉ hận gặp nhau quá muộn, hoài niệm quấn quít an ủi lẫn nhau.
Bầu không khí dần nóng lên, ngọn lửa trong cơ thể giống như hâm nóng đốt thêm dầu, nhanh chóng trở nên mạnh liệt.


Phượng hoàng có chút không khống chế được động tác của mình, khiến cho phượng hoàng cái nhẹ giọng run, nức nở muốn hắn nhẹ một chút.
Run rẩy, mang theo một chút thanh âm ưm gọi tâm trí Nhạc Tuấn Trúc trở về, hắn trấn an chạm nhẹ vào nàng, sau đó cả người đứng dậy.
Nàng còn ngẩng đầu nhắm mắt, trên môi còn vệt nước khiến tâm hắn căng thẳng, lại muốn cúi người tiếp tục động tác vừa rồi.
Nhưng không được.
Hắn vén tay áo, lặng lẽ lau sạch vệt nước trên khóe miệng mình, ngay sau đó nhìn thấy nàng mở bừng mắt, nhìn động tác chật vật của hắn.
Hai người đều sửng sốt một chút, nhìn nhau cười.
Nhạc Tuấn Trúc đưa tay xoa đầu nàng, ấn nàng ở trong lòng ngực, "Đoàn Đoàn."
"Ừm?"
"Đi ngủ sớm một chút."
"Ừm." Tiết Đông Mai nháy mắt buôn lỏng, mới vừa rồi hắn cường thế như vậy, khiến nàng không thể lui, nàng còn nghĩ muốn mở miệng lên tiếng ngăn cản hắn.
Hai người dựa sát vào nhau trong chốc lát mới tách ra, trước khi đi Nhạc Tuấn Trúc đều thu dọn phòng sạch sẽ, nhìn thấy nàng ngủ mới đóng cửa rời đi.
Phía sau trong viện có hai âm thanh sột soạt, Nhạc Tuấn Trúc nghe được, có chút bất đắc dĩ mà xoay người, "Cha mẹ, hai người ra đi."
Nhạc Quang Kỳ có chút xấu hổ mà đi ra, phía sau Trần Phương Ngọc sắc mặt ngược lại bình tĩnh, hoàn toàn không có vì nghe lén bị phát hiện mà xấu hổ, "Không có việc gì, ta chỉ sợ con không giữ được, đến đây nhìn xem."
Tuy nói hiện tại đã cưới được người trong tay, nhưng dù sao Đoàn Đoạn vẫn đang chịu tang, ngộ nhỡ động phòng mang thai, truyền ra ngoài đối với nàng ảnh hưởng không tốt lắm.
"Con biết, mệ đều đã nói với con rất nhiều lần." Nhạc Tuấn Trúc nói.
"Ta không phải sợ con.." Bị Nhạc Quang Kỳ kéo một chút, Trần Phương Ngọc mới không nói đề tài này, ngược lại khuyên nhủ, "Được rồi, cũng đã náo loạn một ngày, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Hai người nắm tay đi xa, Nhạc Tuấn Trúc cũng xoay người, đến phòng đối diện.
Ngày hôm sau, Nhạc Quang Kỳ từ phủ nha trở về, mang đến một tin tức kinh người: Trong triều đình Chử gia ở Kinh Thành bị trong cung Tam hoàng tử liên lụy, dưới sự giận dữ của Thánh Thượng đương triều, cắt chức quan Chử đại nhân, Chử gia lập tức phân tán khắp mọi nơi, bị trị tội, lưu đày.
Bởi vì Chử gia sụp đổ, tuần tra Ngự Sử Dương Ninh nhanh chóng thẩm tra địa bàn thương giới cùng quan chức địa phương, niêm phong Hà gia ở Vũ Châu.
Nhưng cuối cùng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa Hà tam gia đa mưu túc trí, tay chân cũng rất sạch sẽ, Dương Ninh cũng chỉ là tính chất tượng trưng giao nộp tiền tài vàng bạc, đối với người Hà gia, thật ra không có ảnh hưởng gì quan trọng.
Nhưng mặc dù như vậy, Chử gia và Hà gia muốn vùng dậy, sợ là khó khăn.
Trống lắc trong tay Tiết Đông Mai lập tức rơi xuống đất, "Bá bá, vậy Chử Cao Tinh thì sao?"
Nhạc Quang Kỳ nói, "Cái này ta thật ra cũng không rõ lắm.

Nhưng cho dù Chử đại nhân có bị cắt chức, thật ra cũng không hẳn Chử gia bị đánh bại, Chử thiếu gia sao, đoán chừng sẽ ở cùng Chử đại nhân."
Nàng có chút lo lắng, Chử Cao Tinh luôn cao ngạo, hiện giờ thân phận lập tức từ trên đám mây rớt xuống bùn, cũng không biết hắn làm sao có thể tiếp nhận khác biệt như vậy.

Những công tử tiểu thư ở Kinh Thành những người đó từng bị hắn khi dễ, sẽ bỏ đá xuống giếng hay không.
Tiết Đông Mai lo lắng rất nhanh thành hiện thực, lúc trước nhị tiểu thư Hà gia hiện giờ là Chử phu nhân, dẫn theo Chử Cao Tinh, từ Kinh Thành xa xôi về tới Vũ Châu.

Bà ra tay rộng rãi, người còn chưa tới, liền mua nhà riêng lớn nhất Vũ Châu, sau đó bắt đầu cải tạo sửa sang rộng lớn.
Mọi người trông mong, rốt cuộc nửa tháng sau, bọn họ thong dong cho tới khi xảy ra chuyện.
Nhưng đúng là không khiến người ta thất vọng, bọn họ mới vừa vào thành liền bắt đầu đóng cửa phủ từ chối tiếp khách, đối với những người tới cửa thăm hỏi, tất cả đều có lễ thì mời về, lấy lý do thân thể Chử phu nhân không tiện.

Duy chỉ có đối đã với phủ Thứ Sử.
Ngày thứ hai bọn họ tới của, Trần Phương Ngọc nhận được thiệp mời của Chử phu nhân mời bà uống trà.
Trần Phương Ngọc nhìn chằm chằm thiệp một lúc lâu, cũng không biết Chử phu nhân đang chơi trò bí hiểm gì.

Bên cạnh Nhạc Quang Kỳ nhìn không được, khuyên nhủ, "Nếu nàng không muốn đi thì không đi, dù sao nàng là Thứ Sử phu nhân, toàn bộ nữ nhân trong Vũ Châu, nàng có địa vị cao nhất, muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Nghe đến đó, Trần Phương Ngọc bỗng nhiên hiểu ra, cười nói, "Chử phu nhân đây là muốn ra oai phủ đầu với ta."
Lời này nói ra Nhạc Quang Kỳ rất mơ hồ, "Phu nhân, là ý gì?"
"Chàng còn không nhìn ra sao?" Trần Phương Ngọc hỏi ngược lại, thấy ông thật sự không hiểu, bà giải thích nói, "Chàng nói thật cho thiếp, Chử gia sụp đổ, Hà phủ bị điều tra, có phải Dương đại nhân bắt tay vào từ chuyện Tiết đệ cùng đệ muội bị hại hay không?"
"..

Là vậy."
"Này thì đúng rồi, tuy rằng không nên nói như vậy, nhưng là trong loạt chuyện này, chúng ta thật ra cũng có một phần lực.

Chử phu nhân ghi hận chúng ta, về tình cảm có thể tha thứ.

Hiện tại bà ấy mới tới Vũ Châu, không nói trước tới thăm hỏi thiếp, nhưng thật ra tùy tiện đưa một tấm thiệp liền muốn thiếp đi qua lấy lòng bà ta? Không phải là ra oai phủ đầu thiếp là cái gì.

Bà ta thật đúng là nghĩ mình vẫn là Chử phu nhân cao cao tại thương như ngày xưa sao?"
Nhạc Quang Kỳ làm bộ nghe lời bà nói, suy tư một lúc lâu, giơ lên ngón tay cái khen tặng nói, "Phu nhân anh minh!"
Trần Phương Ngọc cười trừng mắt liếc ông một cái, "Ít nịnh hót thiếp, mau đi xem một chút Tuấn Trúc có trở về không, Đoàn Đoàn nói dẫn theo San San đi học viện đón nó, đã qua một canh giò, như thế nào bọn họ cả bóng người đều không có."
"Được rồi!" Nhạc Quang Kỳ gặp may cười, lúc bà đưa tay chuẩn bị đánh mình, nhanh chóng nghiêng người chạy xa.
Mà lúc này Tiết Đông Mai, lại không ở học viện Vân Thượng.
Nàng đi trên đường, đụng phải Chử Cao Tinh đang ở tửu lầu Thiên Hạ uống say không còn biết gì.
Hai người trong hai tháng qua, lần đầu chính thức gặp mặt.
Thấy trên đầu nàng búi tóc thành phụ nữ có chồng, Chử Cao Tinh cười, "Tiểu Mai Tử, cô thật sự gả cho Nhạc Tuấn Trúc sao?"
Nụ cười của hắn mang theo chút chua xót, khóe miệng một mảng bầm đen, cả người có vẻ khác thường tinh thần suy sụp bi thương, "Lễ vật tân hôn ta còn chưa cho cô, cô chờ, ta trở về liền chuẩn bị cho cô.".


Bình Luận (0)
Comment