Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết

Chương 53

53: Ta Dùng Tốt Hơn Món Đồ Kia


Edit: Khả Khả
Rốt cuộc Cố Minh Châu cũng chịu không được mà nói ra hết ngọn nguồn, nàng không biết Hàn Mẫn cảm thấy thế nào nhưng nàng chỉ biết bản thân mình vừa xấu hổ vừa tức chết đi được.

Nàng chớp mắt, giọt lệ lăn xuống.

Cái này lại khiến cho Hàn Mẫn luống cuống.

Hàn Mẫn cuống cuồng đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng lau đi một giọt thì giọt khác lại rơi ra
“Nàng, nàng đừng khóc, đừng khóc…”
Cố Minh Châu không nhìn hắn, quay mặt đi lặng lẽ rơi nước mắt.

Hàn Mẫn càng thêm hoảng, hắn hôn dỗ dành nàng, bây giờ chỉ cần Cố Minh Châu ngừng khóc bảo hắn đi chết hắn cũng sẽ làm.

Cố Minh Châu cũng không quá đáng chỉ nhẹ đẩy hắn ra: “Chàng ngồi dậy.


Hàn Mẫn nghe lời ngồi trở lại xe lăn.

Cố Minh Châu rủ đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu chàng muốn biết, ta cũng đâu phải là không nói cho chàng, chàng hà tất phải làm vậy…”
Lúc này Hàn Mẫn mới biết căn nguyên Cố Minh Châu tức giận là gì điều gì, không phải hắn ngang ngược ép nàng nói mà là cách hắn uy hiếp nàng… Trong lòng Hàn Mẫn vừa chua xót vừa yếu đuối, hắn nắm lấy bàn tay nàng cúi đầu hôn lên đầu ngón tay: “Ta cam đoan với nàng, sau này ta sẽ không như vậy nữa.


Cố Minh Châu rút tay về ôm lấy quần áo nói: “Tất cả đều là vì thân thể chàng, chàng không để ý, hà tất gì ta phải quan tâm.


Nếu nàng không rơi thêm giọt nước mắt nào thì lời nói của nàng thuyết phục hơn.

Hàn Mẫn thật sự biết bản thân mình sai rồi, thành khẩn hối lỗi, liên tục hứa sau này sẽ không làm như vậy nữa, dỗ dành rồi lại dỗ dành, lúc này Cố Minh Châu mới thôi không khóc nữa.

Hàn Mẫn thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt hắn lướt qua những món đồ chơi kia trong lòng lại buồn phiền, hắn nhặt lại đồ chơi và cả quyển sách kia bỏ vào trong hộp.

Cố Minh Châu nhìn hắn làm việc trong mắt chợt lóe lên một tia gian xảo.

Nàng nhìn bộ dạng ném đồ vật kia nhịn không được châm chọc hắn: “Đó đều là đồ mẫu thân ta cho, chàng đừng có ném như vậy.


Trước khi xảy ra chuyện này thì nàng cũng muốn đem đồ vật kia xử lý, dù sao cũng không dùng đến, nhưng giờ nàng lại nghĩ có thể dùng nó để chọc cho Hàn Mẫn nổi điên.

Ánh mắt Hàn Mẫn tối sầm lại, nhớ tới lời nói lúc trước của Cố Minh Châu, bàn tay đặt lên hộp bỗng nhiên siết chặt, hắn ngẩng đầu lên nói: “Châu Nhi, cái này rốt cuộc có dùng đến hay không trong lòng nàng biết rõ mà.


Cố Minh Châu càng muốn chọc điên hắn: “Thời gian này không phải là có thể dùng sao?”
Đôi mắt Hàn Mẫn càng thêm u ám, hắn đặt chiếc hộp lên trên bàn rồi xoay người lại nhìn thẳng Cố Minh Châu: “Hiện tại cũng không được dùng.


Cố Minh Châu hình như phác giác được câu ‘chơi với lửa có ngày chết cháy’, nhưng nàng vẫn cố gắng gượng, liếc xéo hắn: “Sao? Chàng muốn vi phạm lời hứa của mình?”
Vừa mới hứa tức thì lại vi phạm có phải là rất xấu không? Nếu vậy sau này ta không thèm tin chàng nữa.

Lời nói chỉ kịp lẩn quẩn trong lòng, nàng đã bị Hàn Mẫn hôn xuống.

Hắn dịu dàng hôn tới, ngữ khí mềm mại: “Châu nhi yên tâm, ta chỉ phạm sai lầm một lần thôi.


Nói xong, quần áo nàng vừa mặc lên lại bị kéo xuống, lần này cái yếm đỏ lỏng lẻo kia cũng không may mắn như lúc nãy, theo quần áo mà bị kéo xuống.

Bàn tay nam nhân xoa xoa một bên vú nàng, vân vê thưởng thức, đầu vú nàng bị hắn miết đến mức c**ng cứng lên, một bên vú còn lại bị hắn cúi đầu ngậm lấy.

Hơi thở Cố Minh Châu dồn dập, bàn tay nhỏ mất kiểm soát ôm lấy đầu Hàn Mẫn, giọng nói nũng nịu run lên: “Chàng, chàng muốn làm gì?”
Âm thanh mơ hồ của Hàn Mẫn dưới ngực nàng truyền đến: “Cho nàng biết, so với món đồ chơi kia ta dùng tốt hơn nhiều.

”.

54: LI3M HUYỆT CHO NÀNG (MỘT CHÚT THỊT VỤN) 

Từng kiện quần áo bị ném xuống dưới chân ghế mỹ nhân, thân thể tr@n trụi diễm lệ bị giam giữ trong ngực nam nhân, hắn hôn chậm rãi đầy thành kính từ cổ nóng rực đi xuống.

Hàn Mẫn tỉ mỉ hôn từng chút một, từng tấc da tấc thịt đều không bỏ sót như muốn hôn khắp cơ thể nàng mới thôi.

Tuy đại hôn ngày hôm ấy bọn họ đã… Nhưng hôm nay Cố Minh Châu vẫn thấy thẹn thùng, hơn nữa Hàn Mẫn không có ý định che giấu ý đồ cho nên Cố Minh Châu càng thêm xấu hổ, chỉ biết cuộn tròn cơ thể để trốn đi.

Hàn Mẫn thấp giọng cười, hắn nắm hai tay nàng đang bắt chéo để che chắn thiên nhiên phía trước vòng ra sau lưng, khiến nàng phô bày cả thân mình, hắn nói: “Châu nhi rất xinh đẹp, không cần che.”

Cố Minh Châu càng xấu hổ, thấp giọng van hắn: “Phu quân, đừng..”

Hàn Mẫn không dao động, mê mẫn hôn xuống đầu vú đang run rẩy.

“Đừng sợ, sẽ rất thoải mái.”

Đã từng sống ở hiện đại Cố Minh Châu sẽ không tin tưởng vào những lời này, nàng muốn trốn tránh.

Nhưng vô dụng, sức lực của nam nhân này rất lớn.

Hàn Mẫn hôn từ từ, những nơi hắn đi qua đều lưu lại dấu vết đỏ đỏ đầy ái muội, khắc trên da thịt trắng nõn càng thêm diễm lệ. Tay hắn cũng không rảnh rang, một tay thì giữ chặt hai cổ tay Cố Minh Châu, còn một tay còn lại dạo chơi khắp nơi trên cơ thể nàng cuối cùng dừng ở trên đùi nàng.

Cũng đã có kinh nghiệm một lần, lần này Hàn Mẫn chạm đến cái miệng nhỏ ướt át kia, ngón tay dùng sức c ắm vào.

Cố Minh Châu th ở dốc, cái bụng nhỏ của nàng không tự chủ co rút lại, hai ngón tay của hắn bị nàng xoắn chặt.

Hàn Mẫn cảm giác tiểu huy3t ra nước rất nhiều, hơi thở hổn hển giọng nói thô ráp: “Vẫn giống như trước, vừa chặt vừa ướt.”

Cố Minh Châu cắn lên bả vai hắn, nghiến răng nói: “Đừng, đừng nói….”

Hàn Mẫn khẽ cười đồng ý với nàng, sau đó hắn đẩy ngã nửa người trên nàng lên ghế mỹ nhân, tay bắt lấy mắt cá chân tinh xảo bảo nàng mở rộng chân ra để cho hắn nhìn.

Hắn đồng ý không nói nữa, hắn chuyển thành hành động.

Cố Minh Châu vừa giận vừa xấu hổ muốn đưa tay che chắn lại. Hàn Mẫn lại sớm phát hiện ý đồ của nàng, bắt lấy hai tay nàng, mặt khác lại tách hai chân nàng rộng ra.

“Phu quân……”

Ngón chân Cố Minh Châu mịn màng trắng như ngọc ngà cuộn tròn lại, nàng bất lực nhìn nam nhân kia hy vọng hắn mau dừng lại, nào ngờ vừa nâng mắt lên liền thấy ngây ngốc nhìn chằm chằm nơi riêng tư của nàng, khiến nàng càng thêm xấu hổ.

Nhưng nàng càng xấu hổ thì thân thể nàng càng không có tiền đồ, hạ th@n càng tiết ra nhiều nước.

Hàn Mẫn không dám rời mắt mà nhìn rất nghiêm túc.

Toàn thân Cố Minh Châu trắng nõn, là màu trắng ngọc ngà khỏe mạnh, nơi riêng tư cũng vậy, sạch sẽ, xinh đẹp chỉ có vài sợi lông lưa thưa e thẹn ướt đẫm ngã gục xuống. Chỉ cần đưa tay nhẹ tách ra hai mảnh thịt “con trai” là có thể thấy mép màu hồng nhàn nhạt diễm lệ, mấp máy tựa như thẹn thùng tựa như mời gọi.

Yết hầu hắn lăn lộn, cuối cùng nhịn không được cúi người xuống hôn lấy tiểu huy3t ẩm ướt kia.

“Aaaaa.”

Cố Minh Châu hoảng hốt, tiếng thét vừa mới ra khỏi miệng liền phát hiện Hàn Mẫn không chỉ hôn chỗ kia của nàng mà còn vươn đầu lưỡi li.ếm lấy nó, giống như là nhấp nháp mỹ vị nhân gian vừa hôn vừa li.ếm, vừa cắn vừa mút.

Linh hồn bé nhỏ của Cố Minh Châu đã không còn, chỉ liên tục phát ra tiếng th ở dốc cùng tiếng r3n rỉ đầy ái muội.

Một lúc sau, Hàn Mẫn vẫn không được thỏa mãn buộc Cố Minh Châu thay đổi tư thế, bảo nàng quỳ lên ghế mỹ nhân, chổng mông lên để tiện cho hắn li.ếm.

Cố Minh Châu thật ra không muốn làm theo nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tuấn tú của nam nhân kia ướt đẫm, nàng nghĩ một tuyệt thế mỹ nam như vậy mà lại làm chuyện này cho nàng…Trong lòng nàng kích động, ngoan ngoãn làm theo lời hắn.

Bình Luận (0)
Comment