Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 107

Thực tế chứng minh so với Chu Cương trong mọi phương diện Ngải Đông Đông luôn chỉ là tay mơ. Chu Cương chơi bóng rổ phải nói là xuất sắc, chỉ vài đường cơ bản gã đã cho Ngải Đông Đông thua sát ván. Nó thì thở hồng hộc mà gã vẫn tỉnh rụi hỏi: “Sao, chịu thua chưa?”

“Ba ỷ cao hơn bắt nạt con!”

Sống chết Ngải Đông Đông cũng không chịu nhận mình kém kỹ thuật hơn gã, nó quy hết tội cho cái sự chênh lệch chiều cao. Chu Cương cao to khổng lồ như thế cứ hễ gã đoạt được bóng là nó chỉ có nước chạy tướt bơ như thằng hề!

“Thua đứt đuôi còn bướng hả con trai.” Chu Cương cầm quả bóng đi tới trước mặt nó, cười cười bảo: “Thôi, bữa nay chơi thế thôi, lúc khác rảnh ba lại tiếp mày.”

Ngải Đông Đông quệt mồ hôi trán, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Ba nuôi ơi hồi trước ba trong đội bóng rổ hở, sao ba chơi siêu vậy?”

Dè đâu Chu Cương còn cố tình ghẹo nó: “Siêu gì, ba mày cao tí thôi.”

Ngải Đông Đông tức khí giật quả bóng trong tay Chu Cương rồi ngoảnh đít hùng hồn bỏ đi. Chu Cương cười ha hả theo sau nó, Ngải Đông Đông vừa tức vừa ngượng, nó hung hãn quăng quả bóng lại nhưng Chu Cương chỉ giơ một tay đã bắt gọn. Bàn tay gã to tướng đủ cầm chắc quả bóng, gã vung vẩy dốc ngược cũng không rơi, đúng là khoe mẽ trắng trợn!

Chơi bóng hăng quá nên toàn thân Ngải Đông Đông mướt mát mồ hôi, về đến nhà nó tót ngay vào buồng tắm. Đang tắm thì Chu Cương mở cửa đi vào, gã đã thoát y trần trụi, vóc dáng cao to rắn rỏi của gã làm Ngải Đông Đông liếc qua khóe mắt đã thấy nóng hết cả người. Nó chẹp miệng, cố tình quay mặt đi rồi lẩm bẩm: “Con đang tắm dở ba đã vào làm gì, đi ra đi, đợi tí con xong rồi vào.”

Chu Cương cười nói: “Người dính dấp khó chịu lắm, đợi làm sao được. Mày xê ra một tí hai ba con cùng tắm.”

Ngải Đông Đông làm bộ như không thèm nhìn Chu Cương, coi gã như người vô hình nhưng thực ra thần kinh nó đang căng như dây đàn, cơ mông nó thít chặt, người nó gồng cứng đơ chỉ hòng phô diễn dáng vẻ đẹp đẽ hoàn hảo nhất trước mặt Chu Cương. Quả nhiên Chu Cương sán lại gần nó, thì thầm hỏi: “Gồng mãi không mệt hả con?”

Mặt Ngải Đông Đông thoắt cái đỏ bừng: “Ai thèm gồng?”

Nó vừa dứt lời thì một tiếng “đét” vang dội trong buồng tắm, Ngải Đông Đông nhảy dựng lên rồi ngoảnh lại nhìn xuống mông mình, nguyên một dấu tay đỏ ửng: “Ba làm gì đánh đau thế hả!?”

Nó càu nhàu.

Chu Cương vuốt ve bờ vai nó, nước nóng vẫn xối ào ào làm hơi nước xông lên dày đặc, chẳng cần quay lại Ngải Đông Đông cũng cảm nhận rõ mồn một ánh mắt Chu Cương đang nhìn xuống mình hau háu. Nó chợt nghe lưng mình nóng bỏng, khuôn ngực rắn chắc của Chu Cương đang sẽ sàng cà cà trên vai nó.

Đây là đang cám dỗ nó hay gì!!!

Ngải Đông Đông tuổi trẻ xốc nổi, khả năng tự chủ của nó chỉ bằng nửa hạt đỗ, cứ như ma xui quỷ khiến cơ thể nó bắt đầu cà cà lại gã, nó cà đến mớ lông ngực ướt sũng của Chu Cương, buồng tim nó rừng rực như có lửa. Chẳng cần quay lại chỉ nhờ tấm lưng nó cũng tận hưởng được vóc dáng hoàn hảo kiện mỹ của Chu Cương… và đúng lúc ấy thì có tiếng Chu Phóng gọi ới ời ngoài sân. Ngải Đông Đông đờ cả người, một giây sau nó vội vã giật áo choàng tắm quàng vội lên người rồi đạp cửa chạy bạch bạch ra ngoài, nó chạy một quãng xa rồi còn nghe được tiếng Chu Cương cười khùng khục: “Bố cái thằng nhát chết.”

Chu Phóng nào đã vào đến nhà, gã chỉ đứng trong sân gọi, Ngải Đông Đông thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống, bị phá đám nên nó càu cạu hỏi: “Gọi gì con đấy, đang tắm đây này.”

“Ngoài đường có người tìm mày đấy, gọi mãi không nghe thấy à?”

Ngải Đông Đông ngạc nhiên chạy xuống, Chu Phóng thấy nó mặc mỗi áo choàng tắm thì phì cười hỏi: “Mặc thế không lạnh à?”

“Ai tìm con đấy, ở đâu rồi?”

Chu Phóng chỉ ra bờ tường ngăn hai sân: “Chú bảo ổng không phải gọi nữa, chú vào gọi mày ra cho. Ổng đang chờ ngoài kia kìa…” nói rồi Chu Phóng cười hì hì hỏi nhỏ: “Ông anh nào đấy mày, cha mạ ơi ổng đi cái xe ngầu chết mẹ. Mày bảo ổng cho chú mượn xe đi mấy hôm nhá?”

Ngải Đông Đông chạy ra xem, đúng như nó đoán, Trần Hổ đến.

“Sao anh lại đến đây?”

“Ngải Đông Đông!” thấy nó Trần Hổ vội quẳng điếu thuốc, toét miệng cười. Gã nổ máy xe phi vèo đến đỗ xịch cách nó có mấy centimet, Chu Phóng đi ra sau thấy thế phải thốt lên: “Ngầu!!”

“Anh đến đây làm gì?” giọng điệu Ngải Đông Đông hơi khó chịu như là vừa lúng túng vừa không vừa lòng, cũng may Trần Hổ không để ý: “Làm sao, anh đã bảo mày anh sẽ sang tìm mày còn gì… chà chà ít lâu không gặp đã lớn tướng rồi này, xinh trai quá cu em ạ…”

Ngải Đông Đông nghe ra lời lẽ gã đầy ẩn ý, lại có Chu Phóng ở đây nên nó cứ lo ngay ngáy, nó vội siết lại hai vạt áo choàng tắm, rảo chân đi ra xa cổng nhà: “Anh ra đây mình nói chuyện!”

“Thấy anh đến sướng quá không kịp mặc đồ hả cu em, đang tắm dở à?” Trần Hổ cười khì chạy xe theo, bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhớ ra mình đang khoác mỗi cái áo choàng, tóc tai thì ướt rượt, nghiêm trọng nhất là nó xỏ mỗi đôi dép lê nên chân thiếu điều lạnh cóng.

“Thế anh đợi em tí em vào mặc quần áo, mười phút nhá.”

“Anh mày lặn lội đến tận đây mà không mời anh vào ngồi chơi uống miếng nước à?”

“Ngồi đít anh í, ở yên đây đợi em!” nói xong Ngải Đông Đông chạy ù vào nhà, Trần Hổ chẳng những không giận mà còn cười hề hề nhìn theo nó, gã cứ là thích cái kiểu đanh đá này của nó đấy.

Ngải Đông Đông đi vào nhưng Chu Phóng vẫn nán lại, gã thèm thuồng nhìn con xe của Trần Hổ: “Ông anh ơi xe này anh tự độ đấy à?”

Trần Hổ liếc nhìn gã rồi hỏi lại: “Chú em là?”

“À à, em là chú ba của Đông Đông!”

Trần Hổ hơi sửng sốt, một lúc sau gã mới ngộ ra: “À, chú mày là em trai Chu Cương à?”

“Anh biết anh cả em à?” thế là Chu Phóng thấy có mòi thân thiết được ngay, gã xáp vô nói: “Em là em trai thứ ba của ổng ạ.”

“Anh cũng không quen ổng lắm, cùng ở tù mấy bữa thôi.” Trần Hổ vừa nói vừa móc bao thuốc ra rút một điếu đưa cho Chu Phóng, Chu Phóng thản nhiên cầm luôn, gã giắt điếu thuốc lên vành tai rồi bắt đầu sờ mó con xe của Trần Hổ: “Xe này ngon quá.”

“Chuyện, của một đống tiền đấy.” Trần Hổ lại hỏi: “Chu Cương có nhà không?”

“Có, anh tìm ổng ạ?”

“Không không không, tao tìm Ngải Đông Đông.”

Trần Hổ ho mấy cái rồi lại châm thuốc hút, châm xong gã chìa bật lửa ra nhưng Chu Phóng khoát tay không nhận, mắt vẫn bận dán vào con xe mô tô.
Bình Luận (0)
Comment