Có câu “cuộc đời là những chuyến đi”, mà đi du lịch thì đôi khi là một hành trình lãng mạn, giữa miền đất xa lạ những con người xa lạ gặp gỡ nhau, thiên nhiên tươi đẹp điểm tô cho lòng người mơ mộng. Người ta bảo Lệ Giang là thiên đường của những cuộc kết đôi, nhiều người gặp nhau ở nơi đây rồi cả đời thương nhớ, cũng có khi chỉ là một đêm tình thoáng qua.
Và Chu Cương đến đây cũng gặp hoa đào.
Chuyện là vầy, tối hôm đó họ ra ngoài đi dạo, đêm Lệ Giang rất đẹp, Ngải Đông Đông hào hứng lang thang khắp các cửa tiệm trên phố còn Chu Cương cầm máy ảnh theo sau chụp hình nó, rất ra dáng phó nháy có nghề.
Lúc ra khỏi một tiệm trang sức Ngải Đông Đông thấy bên cạnh đó có một quán bar.
Ngải Đông Đông từng này tuổi nhưng chưa đi bar bao giờ, nó muốn vào thử xem sao nhưng Chu Cương có vẻ rất dị ứng với mấy tụ điểm ăn chơi kiểu này, gã can nó: “Trong đấy lộn xộn lắm, đừng vào.”
Quán bar lúc này đang có biểu diễn nhạc sống, Ngải Đông Đông nhìn qua cửa cũng thấy được đèn màu lập lòe xanh đỏ bên trong, loáng thoáng có một ca sĩ ôm đàn ghi-ta hát trên sân khấu.
Từ bé đến giờ Ngải Đông Đông chưa từng thấy ngoài đời có ai hát hay như vậy. Thế là thây kệ Chu Cương cản nó tí tởn chạy vù sang đó nhưng chỉ dừng lại trước cửa rồi ngóng cổ vào nghe hát.
Ca sĩ hình như không còn trẻ, bài hát cũng là một bài mang giai điệu đồng quê da diết. Người đó hát nghe lôi cuốn đến lạ, nhiều ca từ Ngải Đông Đông không hiểu nhưng nó vẫn thấy thật cảm động. Một bài hát dành cho tình nhân, người tình không biết lúc này ở đâu chỉ có ca sĩ đang ngân nga ôm đàn nơi ấy.
Chu Cương đến sau lưng nó, cũng lẳng lặng đứng nghe, Ngải Đông Đông quay lại bảo gã: “Ba nuôi ơi, ổng hát hay nhỉ.”
Nói thật Chu Cương không cảm được nhạc trẻ, gã hay nghe những bài hát khá xưa còn phong cách ôm đàn hát nhạc tình mới mẻ này gã nghe thấy cũng được thôi, không rung động gì mấy. Gã chỉ cười cười, không đáp. Đúng lúc ấy thì có gã trai chừng ngoài hai mươi từ đâu xuất hiện, cầm một chén rượu mời Chu Cương: “Anh trai ơi, làm một ly nhé?”
Chu Cương hơi sửng sốt rồi lắc đầu: “Thôi, cảm ơn.”
Ở một phương diện nào đó mà nói Chu Cương thực ra khá cổ hủ, gã sinh ra và lớn lên ở nông thôn, rượu chè nhậu nhẹt với gã là cơm bữa nhưng những nơi như quán bar, hộp đêm quả tình gã chưa từng bước chân vào.
Gã trai kia cười cười, bảo: “Nể mặt nhau một tí đi mà.”
Ngải Đông Đông đứng bên cạnh ngứa miệng chen vào: “Ai biết rượu của anh có cái gì.”
Gã kia cười phá lên rồi quay sang bảo Ngải Đông Đông: “Ái chà, sợ anh bỏ thuốc mê hay sao?”
Chu Cương cũng bật cười vì câu nói của Ngải Đông Đông, gã kéo nó đi: “Thôi đi đi.”
“Ấy ấy, anh ơi anh ơi…” gã kia vội vàng chạy theo, đến chỗ được ánh đèn ngoài quán rọi sáng Ngải Đông Đông mới nhận ra gã nhuộm cái đầu phẩy line hồng hồng vàng vàng rất mốt, tai bấm lỗ xỏ khuyên, da dẻ trắng trẻo trông đúng kiểu người miền Nam. Vóc người gã cũng không to con, chỉ cao hơn Ngải Đông Đông một tí.
Cảnh này sao nó thấy quen quá, trong chớp mắt nó tưởng như gặp lại Trịnh Dung hay Khải Tử trên đất Lệ Giang. Riêng vụ này thì nó thính lắm, nó nhăn mặt rất muốn tỏ thái độ nhưng người ta đâu có hỏi nó, nó quyền gì mà lên tiếng. Thế là nó xị mặt đứng một bên hết nhìn Chu Cương lại nhìn gã trai nọ.
Chu Cương hỏi: “Cậu có việc gì?”
“Đâu có gì, em chỉ thấy mến anh nên định làm quen thôi mà, có được không anh ơi?”
Chu Cương nhìn chằm chằm gã nọ, mới nãy gã chỉ hơi nghi nghi còn giờ thì cơ bản là đoán được ý đồ của đối phương rồi. Gã mỉm cười đưa tay mân mê cằm rồi móc một điếu thuốc ra, bật lửa châm.
Ngải Đông Đông nghĩ bụng còn dùng dằng gì nữa, đàn ông đàn ang từ chối thẳng đi cho nhanh. Ấy thế nhưng trông thái độ này của Chu Cương hình như gã định đá đưa với thằng cha kia mất rồi, nó bắt đầu thấy cơn tức trào lên nghẹn cổ.
Nhưng chỉ một giây sau động tác của Chu Cương làm nó suýt hóa đá, phải nói là nó vừa mừng vừa hoảng đến đần cả ra vì Chu Cương phả một bụm khói rồi nheo nheo mắt lại, một tay gã quàng vai Ngải Đông Đông kéo nó vào lòng, gã trả lời tên trai trẻ kia rằng: “Ngại quá, có bạn đây rồi.”
Tên kia sửng sốt rồi gượng cười, rút lui vào bar.
Bấy giờ tim Ngải Đông Đông vẫn nện thình thình như muốn văng ra khỏi lồng ngực vì đây là lần đầu tiên Chu Cương thừa nhận địa vị của nó trước mặt người khác, gã lại còn ôm ghì lấy nó một cách rất chiếm hữu nữa chứ.
Nó ngơ ngác ngước lên nhìn Chu Cương, vẫn chưa thể tin vào tai mình nhưng miệng nó đã cười toe toét.
Chu Cương cụng trán với nó: “Cười ngu lắm thôi, nào đi.”
Gã vẫn khoác vai Ngải Đông Đông, nửa ôm nửa lôi nó đi xềnh xệch còn Ngải Đông Đông thì phấn khích nắm những ngón tay gã, liêu xiêu đu theo gã. Suốt dọc đường nó cứ ngáo ngơ như đi trên mây.
Thực ra về mối quan hệ với Chu Cương Ngải Đông Đông luôn nhìn rất xa, cũng rất tỉnh táo.
Nó và Chu Cương trước mắt… thôi đừng nói trước mắt, có khi dăm bảy năm nữa cũng không thể công khai được, xã hội Trung Quốc không thoáng đến thế, huống hồ bọn họ sống ở một thị trấn nhỏ bé như huyện Cố Thành. Nếu công khai có lẽ họ sẽ trở thành đề tài bêu riếu của cả thị trấn. Nhà họ Chu thì có vai vế, lúc này cả nhà đều thương nó thế thôi nhưng ngộ nhỡ họ biết được quan hệ thật của nó với Chu Cương thì nó không bị sút ra khỏi cửa cũng tàn tật với họ. Nói tóm lại đây là bí mật phải đào sâu chôn chặt của hai người.
Ngải Đông Đông nhìn trước được sự việc ấy và nó cũng hiểu đủ để không mơ mộng gì cả. Bản thân nó không hề nghĩ đến việc công khai mối quan hệ với Chu Cương, đừng nói Chu Cương có vượt qua được dư luận hay không, chính nó, nó biết mình không chịu được.
Vì thế nó và Chu Cương tốt nhất là giữ tình trạng như bây giờ. Trong mắt người ngoài họ là cha con nuôi, ừ thì một cặp cha con nuôi rất là khăng khít thân tình đi. Mối quan hệ cha con này chính là vỏ bọc hoàn hảo của họ, họ có thể thân mật lộ liễu một chút nhưng sẽ chẳng có ai nghi ngờ, nếu không hai người không thân không quen tự dưng dính lấy nhau tránh làm sao được miệng lưỡi thế gian? Vậy nên thỉnh thoảng Ngải Đông Đông lại nghĩ không biết hồi nào ở tù Chu Cương tự dưng quyết tâm nhận nó làm con nuôi có phải vì cũng tính đến ngày này hay không, phải chăng gã đã định trước sẽ dùng cái mác cha con nuôi để che mắt thiên hạ?
Thôi thì cứ thế này mãi cũng chẳng sao, đàn ông vừa thành công vừa bản lĩnh như Chu Cương có độc thân đến bốn mươi tuổi cũng chẳng ai dám ý kiến gì. Vốn gã đã nổi tiếng trăng hoa, dân huyện Cố Thành ai không biết tình nhân của gã hàng đàn, người ta sẽ chỉ cho rằng gã không lấy vợ vì còn muốn tự do chơi nhởi.
Với Ngải Đông Đông thì càng dễ, nó ít tuổi, còn vài chục năm cho nó ừ hữ dông dài.
Thế nên nó và Chu Cương như bây giờ là tốt nhất, chớ nghĩ đến chuyện công khai.
Ừ thì không công khai, nhưng nhiều khi Ngải Đông Đông vẫn không kìm được ao ước, kẻ nào yêu vào mà không nảy chút tham lam, chiếm được thể xác lại muốn sở hữu nốt linh hồn, bữa nay vui thú với người tình ngày mai lại mong được phô bày với thiên hạ. Đương nhiên Ngải Đông Đông cũng ước đến một ngày nó được ngang nhiên nắm tay người yêu đi dạo phố như bao cặp đôi khác.
Riêng điểm này thì Ngải Đông Đông cảm thấy đàn ông không sướng bằng phụ nữ. Hai người con gái có thể nắm tay dung dăng dung dẻ tản bộ rất tự nhiên, trong trường nó có những đứa con gái thân nhau đến mức nắm tay đi WC, mọi người nhìn mãi cũng quen, chẳng ai ý kiến.
Nhưng thử đổi thành hai thằng con trai như thế xem, kiểu gì cũng có lời ra tiếng vào, có khi cả ban giám hiệu cũng sẽ coi chúng là đối tượng lệch lạc cần được chấn chỉnh.
Có một lần Ngải Đông Đông thấy một cô gái nũng nịu với người yêu trên đường, tự dưng nó rất ghen tị, thậm chí nó nghĩ nó mà là con gái thì tốt biết mấy.
Một đứa con gái lớn tầm nó nếu đi theo cha nuôi đương nhiên cũng sẽ bị cạnh khóe nhưng cùng lắm người ta chỉ bảo nó muốn đào mỏ, còn Chu Cương thì bồ bịch lăng nhăng. Lời thiên hạ khó nghe nhưng rồi người ta vẫn sẽ chấp nhận, huống chi thời buổi này đàn ông có bản lĩnh kiếm được bồ trẻ hơn nhiều tuổi là rất bình thường.
Nếu nó là con gái nó có thể công khai thân mật với Chu Cương, còn có thể sinh con cho gã…
Lần đầu tiên Ngải Đông Đông cảm thấy làm con gái tốt biết bao, vậy mà nó lại là con trai.
Chuyện ngớ ngẩn như thế mà nó đã nghĩ thật, thậm chí nó nghĩ rất nghiêm túc, nghĩ xong nó lại buồn.
Không ngờ hôm nay ước ao của nó lại thành hiện thực, giữa đường mà Chu Cương ôm nó, lại còn ngang nhiên bảo: “Ngại quá, có bạn đây rồi.”
Nó là bạn đời của Chu Cương, đó là danh xưng tuyệt vời nhất, xứng đáng cho nó kiêu ngạo nhất.
Chu Cương ôm nó, hỏi: “Cười mãi thế, có gì mà con vui vậy?”
“Ở đây không khí trong lành nè, cảnh đẹp nè, cái gì con cũng thích!” Ngải Đông Đông đáp trớt quớt rồi bưng miệng cười rinh rích: “Tự dưng con thấy ba đẹp trai ghê!”