Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 36

Chỉ một giây ngay trước khi Trịnh Dung phát điên, thình lình có tiếng người vang lên từ phía ngoài cửa: “Ngải Đông Đông.”

Ngải Đông Đông đã nhảy vọt sang một bên chực tránh đòn của Trịnh Dung, nó quay ngoắt lại thấy Chu Cương đứng đó với đôi dép lê lệt xệt dưới chân, gã nhìn nó và Trịnh Dung rồi hỏi: “Lề mề gì ở đấy đấy?” Ngải Đông Đông thấy như gặp vị cứu tinh, nó vội vàng chạy lại với gã.

Lúc này Trịnh Dung cau có lên tiếng: “Anh Chu đến đúng lúc lắm, thằng oắt này vừa nói gì anh nghe hết rồi phải không? Lần này thì đừng bảo em nói oan cho nó nhé.”

Chu Cương vừa định đáp thì Ngải Đông Đông đã cướp lời: “Ba nuôi thấy không, nó cố tình ngáng chân con làm con đánh rơi vỡ cả chậu! Đây người con ướt hết đây này.”

Vậy là Chu Cương bảo: “Ướt thì về thay áo đi chứ làm gì nữa.”

Ngải Đông Đông sửng sốt, nó nhìn nhìn Chu Cương, lại nhìn nhìn Trịnh Dung, thấy thế Chu Cương xẵng giọng gắt: “Có đi không hả?”

“Dạ.” Ngải Đông Đông đành lủi thủi đi về, đi được một quãng nó lại lén lộn trở lại, muốn rình thử xem Chu Cương định giải quyết sự việc thế nào.

Dè đâu Chu Cương cứ như có mắt sau gáy, nó vừa xí xớn gã đã quay phắt lại trợn mắt với nó, nó sợ quá cúp đuôi chạy thẳng.

Thấy Ngải Đông Đông đã chạy mất Trịnh Dung tức muốn nổ phổi, gã dằn dỗi với Chu Cương: “Mẹ kiếp tốt xấu em cũng là quản giáo ở đây, nó làm nhục em thế anh bảo em cho qua thế nào hả?!”

Gã gào khá to làm Ngải Đông Đông đã chạy xa rồi còn nghe thấy, nó lập tức phanh lại, vểnh tai nghe ngóng.

Nó không nghe được Chu Cương nói gì, giọng Chu Cương từ trước đến giờ luôn rất chậm rãi, hiếm thấy gã nổi giận. Liền sau đó là cái giọng ấm ức của Trịnh Dung: “Anh Chu anh cứ để thế thì mặt mũi nào em làm ở đây nữa? Em chẳng ra gì thật nhưng thằng oắt Ngải Đông Đông thì tốt đẹp lắm à, tí tuổi đầu đã mưu ma chước quỷ, trông cái mặt nó ngây thơ như thế nhưng ai biết được nó qua tay bao nhiêu thằng rồi, chẳng qua nó muốn đu bám anh…”

Nghe Trịnh Dung nói thế Ngải Đông Đông cuống hết cả ruột, nó chỉ muốn lộn lại hai mặt một lời với gã. Đúng lúc ấy thì có người đi từ nhà tắm ra đang trông về phía nó, nó vội ưỡn ngực đứng thẳng lên, đợi người nọ lại gần nó mới ra vẻ bất bình khẳng khái nói: “Đúng là nói mò không biết ngượng, ba nuôi em chẳng tin nó đâu.”

Nghe vậy người nọ chỉ cười hề hề đầy hàm ý. Bấy giờ Ngải Đông Đông mới hiểu bất kể Trịnh Dung nói gì hay nó với Trịnh Dung ai đúng ai sai thì việc hôm nay giữa hai đứa trong mắt những người này cũng chỉ là một trò hề không hơn không kém.

Nghĩ vậy Ngải Đông Đông mới thấy sượng sùng, nó quày quả bỏ về buồng giam.

Buồng giam của Chu Cương được trang bị cả tấm sưởi điện, xịn sò hơn khu 6 nhiều. Nó vội vàng cởi bộ đồ ướt ra vắt lên máy sưởi, đây là bộ nó thích nhất, cũng là bộ đẹp nhất nên nó phải làm sao cho khô thật nhanh, sáng mai lại có mặc. Tấm sưởi lớn vừa đủ để nó vắt bộ quần áo, xong xuôi nó đưa tay sờ thử, qua mấy lần vải vẫn thấy ấm sực.

Nó lôi trong bọc đồ dưới gầm giường ra một bộ đồ khác, đang định mặc thì nghĩ nghĩ thế nào lại nhét trở về, nó kiếm khăn mặt lau người khô ráo rồi cứ để trần trụi vậy mà chui vào chăn. Nằm trong chăn kín mít nó đảo mắt láo liên, ra chiều thích ý.

Chỉ một chốc sau nó nghe thấy tiếng chân Chu Cương trở lại, không nhìn thấy nhưng nó vẫn phân biệt được tiếng bước chân của Chu Cương, từng tiếng từng tiếng như đang dẫm trên tâm khảm nó. Quả nhiên liền sau đó Chu Cương vào phòng, đóng cửa lại.

Ngải Đông Đông nằm im thin thít, mặt quay vào tường, nó chờ đợi nhưng không thấy Chu Cương có động tĩnh gì nữa. Phải một lúc lâu sau đó mới nghe tiếng Chu Cương nói: “Tính cảm ơn chú sao đây?”

Nó “à” lên tiếng rồi ngồi bật dậy, chăn tuột xuống để lộ bờ vai và cái cổ trần trụi: “Gì ạ?”

“Phen này vì mày mà Tiểu Trịnh thù chú mất.” Chu Cương nói rồi tiến lại ngồi xuống giường, tủm tỉm cười nhìn nó: “Chú giúp mày nhiều vậy mày định cảm ơn thế nào?”

Ngải Đông Đông lại trùm chăn, nằm xuống: “Ba muốn con cảm ơn thế nào hở?”

Nó vừa nói dứt lời thì nghe trên vai lạnh toát, Chu Cương vừa đặt tay lên vai nó, nó khẽ rùng mình.

Ngón tay ram ráp của gã mơn man trên vai nó khiến nó nhộn nhạo cả người. Nó cựa quậy lẩm bẩm: “Tay ba lạnh thế.”

Chu Cương lại cười, gã rụt tay về rồi hất dép ra, xốc chăn lên định chui vào… và thế rồi gã ngẩn mặt.

Cái gì thế này? Gã trông thấy cái mông trần trụi non mềm của Ngải Đông Đông, xích bên trên là hõm lưng gợi cảm duyên dáng, trông đầy đặn khác hẳn dáng vẻ cò hương của nó lúc thường.

Gã ngồi sững sờ làm không khí lạnh ùa vào trong chăn, Ngải Đông Đông tự dưng đưa tay bưng mông, nó cười hì hì lật mình lại, hỏi: “Ba nuôi không ngủ à?”

Chu Cương đứng dậy tháo thắt lưng, cởi quần, Ngải Đông Đông bỗng thấy ngượng ngùng, nó trở mình lại, nằm quay mặt vào bờ tường vôi trắng. Nó nghe tiếng loạt soạt sau lưng, Chu Cương đã vắt áo quần lên ghế rồi ngồi xuống giường, chui vào chăn… rồi gã thản nhiên nằm xích lại kéo nó vào lòng.

Ngải Đông Đông chỉ cảm thấy lưng nó nóng sực, rồi thoáng cái nó đã nằm trong lồng ngực rắn rỏi của Chu Cương, thế là bao nhiêu kế hoạch ý đồ trong đầu nó rầm rầm sụp đổ, nó quýnh quáng cả người, mồm lắp bắp: “Tắt… tắt đèn đi.”

Chu Cương bật cười, “cạch” một tiếng cả buồng giam chìm vào bóng tối, có điều giờ này còn sớm nên những khu khác phần lớn mọi người chưa đi ngủ, âm thanh ồn ào vẫn vọng tới, Chu Cương nói sau lưng nó: “Lần đầu tiên chú ngủ sớm vậy đấy.”

Ngải Đông Đông chỉ đáp ậm ừ, nó kích động quá run hết cả mồm miệng rồi còn đâu. Chu Cương lại hỏi: “Lạnh lắm à, sao run thế?”

“Không lạnh, con hồi hộp.” Ngải Đông Đông xoay mình lại, nằm đối mặt với Chu Cương, nó ngắm nhìn những đường nét của Chu Cương trong bóng tối.

“Làm sao mà hồi hộp?”

Ngải Đông Đông không đáp, nó lẳng lặng nhìn một hồi rồi đột nhiên nhoài người lên, tìm môi Chu Cương.

Khoảnh khắc môi Chu Cương chạm vào môi nó nó cảm nhận được sự rung động diệu kỳ mà nó chưa bao giờ dám tưởng tượng, mới đầu nó chỉ muốn một nụ hôn thật phớt mà thôi nên nó vội lui lại, ngay lúc ấy môi Chu Cương đớp theo môi nó nhưng bị trượt.

Mà nó chỉ thấy động tác đeo đuổi nhanh gọn, quyết đoán của gã sao mà vừa lưu manh vừa gợi cảm.
Bình Luận (0)
Comment