Thương Nam Thần Quân quần áo đỏ như máu, đón gió mà đứng, lạnh nhạt nói: "Trên chiến trường, chỉ có đối thủ."
" Rất tốt, " Yêu Hoàng Bạch Dạ quay đầu nói với Thiên vương Yêu Giới còn quỳ trên mặt đất: "Nhớ chưa? Lần sau có gặp, đừng cho đại bá ngươi mặt mũi, cứ đánh cho ta là được."
Hai người kia cúi đầu nghe lệnh, đứng dậy cung kính đến sau lưng Yêu Hoàng.
Yêu Hoàng giơ tay, lòng bàn tay sáng lên ngọn lửa màu đen. Tiện tay ném đi, ngọn lửa kia lớn theo gió, nháy mắt bao trùm hai đỉnh núi. Thiên binh cùng hai ngọn núi liền hóa thành bụi bậm.
Yêu Hoàng không chút để ý thu tay lại, cười nói: "Như ngươi mong muốn, lần sau gặp mặt, sẽ bớt đi nhiều chuyện, Thương Nam Thần Quân."
Lâm Hoa nghẹn họng nhìn trân trối những thiên binh chậm rãi biến mất, nghe những tiếng kêu rên tuyệt vọng, núp trong ngực Thương Nam Thần Quân run lẩy bẩy.
Thương Nam Thần Quân như có chút tức giận, ngón tay lơ đãng co rút nhanh, trầm giọng nói: "Ngươi dùng Phượng hỏa đối phó với thiên binh......"
Lời còn chưa dứt đã bị Yêu Hoàng cắt đứt, hắn hỏi ngược lại: "Bổn hoàng vì sao không thể."
Thương Nam Thần Quân nghẹn lời. Đúng vậy a, mới nói trên chiến trường không có tình thân, hiện tại
lại trách cứ đối phương lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Thật không phù hợp
Yêu Hoàng Bạch Dạ vô tâm liếc mắt nhìn gà rừng co rúm lại trong ngực Thương Nam Thần Quân , ánh mắt u ám, xoay người ra lệnh: "Rút lui."
Bóng dáng màu đen kia biến mất.
Hai huynh đệ Phong Thanh Dương, Phong Thanh Vân mang theo mười vạn Yêu Binh, trong phút chốc rút lui sạch sẽ, vài chục vạn thiên binh không một người dám ngăn trở.
Bốn phía an tĩnh đáng sợ.
Lâm Hoa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Kỳ Liên sơn lúc này hoàng tàn không thể tả, mấy chục vạn đại quân còn dư lại không tới hai mươi vạn, mọi người dính toàn bụi đất, tinh thần uể oải.
Một Yêu Hoàng, thế nhưng tổn thất vài chục vạn thiên binh.
Hắn trút giận xong, hài lòng rời đi, lưu lại những tàn binh bại tướng này dọn dẹp chiến trường.
Thì ra mặc kệ ở nơi nào, có quyền lực đều là lão đại.
Chiến thần sắc mặt tái nhợt, lo âu nhìn Thương Nam Thần Quân: "Lần này thảm bại, không biết về phụng mệnh Thần Đế như thế nào?"
Thương Nam Thần Quân vẻ mặt sầu lo, Bạch Dạ không phải mất tích sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở chiến trường? Sợ rằng cuộc chiến Thần – Yêu lần này, kết cục khó đoán.
Trong lúc đang rầm mặc, mấy thiên binh mang một Thần Tướng tới đây. Là đại bàng Tướng quân. Hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt trắng như tờ giấy, sau lưng không ngừng rỉ máu tươi. Tích… tách, nhuộm đỏ mặt đất.
Đại bàng tướng quân khắp người đầy máu, cực kỳ khủng bố, sợ là không sống nổi.
Thương Nam Thần Quân lộ vẻ lo lắng, hỏi thăm: "Đại bàng Tướng quân còn cứu được không?"
Quân y vội nói: "Tính mạng không có gì đáng ngại, chỉ là đôi cánh sau lưng, bị Phượng hoả đốt, sợ là không thể phục hồi như cũ."
Thương Nam Thần Quân im lặng, tộc Đại Bằng kiêu ngạo nhất là đôi cánh, hôm nay lại bị người ta đoạt đi, không biết sau khi tỉnh lại Đại bàng đối mặt như thế nào.
Tình trạng Đại bàng Tướng quân thảm như vậy, Lâm Hoa cũng không có một tia đồng tình. Lúc trước chiến đấu, Phong Thanh Vân cho dù thắng lợi cũng không làm tổn thương tánh mạng Thần Tướng, nhưng Đại bàng Tướng quân lại luôn nghĩ cách đưa hắn vào chỗ chết. Hôm nay rơi vào kết cục như vậy, cũng là tự tìm.
Yêu Hoàng không tổn thương tính mạng hắn, chỉ lấy của hắn một đôi cánh, như vậy là còn cho đại ca hắn mấy phần mặt mũi.
Lâm Hoa nghĩ như vậy, nhưng lại không biết tộc Đại Bằng mà không có cánh, so với chết còn tàn khốc hơn.
Từ chiến trường trở lại, không khí Thiên Đình bị đè nén khác thường, quần thần đều không dám lên tiếng. Mỗi lần bãi triều, các đại thần phải chạy thật nhanh, chỉ sợ trở thành đối tượng phát hoả của Thần Đế.
Cũng khó trách, không chỉ đánh không lại già, ngay cả nhỏ cũng đánh không lại. Thần giới yên bình quá lâu, thần - yêu đại chiến mấy lần, lần này lại thua thảm. Thần Đế thật sự quá oan uổng rồi, Thần Đế không vui, đại thần phía dưới còn muốn sống yên ổn qua ngày sao?
Sau điện, Thần Đế ngồi thẳng trên long tọa, vỗ trán trầm tư.
Thương Nam Thần Quân vào điện, cúi người: "Thần tham kiến Thần Đế."
"Giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy a, biểu ca." Thần Đế cười khổ khoát tay, "Ngồi đi."
Thương Nam Thần Quân ngồi xuống.
"Trẫm chấp chưởng Thần giới đã hơn mười vạn năm." Thần Đế chăm chú nhìn Thương Nam Thần Quân, "Hôm nay lại hủy trên tay Bạch Dạ, ngươi nói trẫm làm sao không vội."
Thương Nam Thần Quân nói: " Cho dù Yêu Hoàng lợi hại, luôn có biện pháp đối phó."
" Biện pháp gì? Thân thể hắn là huyết mạch Phượng Thần, hôm nay lại vượt qua “Diệt Thần” chi kiếp, chỉ sợ không ai là đối thủ." Thần Đế lắc đầu thở dài, "Ban đầu nếu máu Phượng Thần ở trên người ngươi, hôm nay làm gì phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Thương Nam Thần Quân trầm mặc không nói.
" Chẳng lẽ phải đồng ý điều kiện của hắn?" Thần Đế lo lắng trùng trùng, hai hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại một chỗ, "Nhưng nếu như thế, mặt mũi Thần giới ở chỗ nào?"
Thương Nam Thần Quân suy nghĩ hồi lâu, tựa như quyết định, mở miệng nói: "Thần có một chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ, có thể phân ưu với bệ hạ."
Thần Đế nghe vậy cặp mắt sáng lên, lo lắng trên mặt tản đi: "Nói nghe một chút."