"A Mộc, xíu nữa không được nhìn xuống." Lâm Hoa vội vã nhìn ánh mắt thẳng tắp phía trước của A Mộc, chỉ sợ hắn không cẩn thận rơi xuống, ta không muốn té lần nữa a.
Trên mặt A Mộc bình tĩnh vô lo, mắt nhìn thẳng phía trước, xa xa, Vũ mộng Thiên cung dần dần hiện ra. A Mộc đột nhiên dừng lại, tinh tế quan sát gà rừng trong ngực hồi lâu, tay phải hiện lên luồng sáng. Bàn tay đen, thon dài dùng lực, ngón tay khẽ động, Lâm Hoa đang nằm dưới cánh liền biến mất.
"Tự ngươi về đi."
Lâm Hoa còn chưa kịp phản ứng, đã bị A Mộc vứt lên cao. Lâm Hoa ngạc nhiên, theo bản năng quay đầu lại nhìn, A Mộc đã xoay người biến mất ở chỗ cũ.
Thối A Mộc, cho dù ta muốn ngươi vẽ gà nướng, cũng không cần phải ném ta, ta không biết bay a!!!!
Bay hồi lâu, vẫn không thấy A Mộc tiếp được nàng, Lâm Hoa chấp nhận nhắm mắt lại, chờ đợi một màn chạm đất bi thương.
Rất lâu sau đó, không có đau đớn theo dự liệu, Lâm Hoa lặng lẽ mở mắt. Đập vào mắt chính là áo lụa màu đỏ quen thuộc, cổ Lâm Hoa cứng ngắc, chậm chạp ngẩng đầu.
Khuôn mặt quen thuộc đang tức giận xuất hiện trước mặt Lâm Hoa, "Dao nhi, ta cần một lời giải thích."
Lâm Hoa im lặng nghẹn, không trách ngươi ném ta về, thì ra là thấy lãnh đạo trở lại a. A Mộc đáng
chết, A Mộc giảo hoạt, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Lâm Hoa từ trong ngực Thương Nam Thần Quân trượt xuống, ảo não biến về hình người, ủ rũ cúi đầu theo Thương Nam Thần Quân trở về Vũ Mộng Thiên cung.
Thương Nam Thần Quân ngồi thẳng trên đại điện, vẻ mặt có chút âm trầm nhìn Lâm Hoa cúi đầu đang đứng, hồi lâu mới mở miệng hỏi thăm: "Rốt cuộc đi nơi nào?"
Lâm Hoa thưa dạ nói: "Ngài không phải ba ngày sau mới về sao?"
Thương Nam Thần Quân hơi nhíu mày, mắt đẹp nguy hiểm nheo lại, "Hả?"
Lâm Hoa giật nảy mình lạnh run, lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng ngay ngắn, lặng lẽ đem đèn cung đình bát giác trong tay giấu sau lưng, nhăn nhó không nói, lại không biết tất cả đều rơi vào trong mắt Thương Nam Thần Quân.
Thương Nam Thần Quân đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Hoa, đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, mới vươn tay: "Đưa cho ta."
Lâm Hoa rối rắm, tay nhỏ bé sau lưng nắm chặt rồi buông, buông rồi nắm chặt, nhưng bàn tay thon dài trắng nõn vẫn kiên định đưa ra trước mặt nàng.
Lâm Hoa lắp bắp đem đèn cung đình từ sau lưng lấy ra, đưa cho Thương Nam Thần Quân, cuối cùng lại cẩn thận thêm vào một câu: "Nhìn xong trả lại cho ta."
Thương Nam Thần Quân tỉ mỉ quan sát đèn cung đình tinh xảo trong tay, nhìn chằm chằm con gà rừng sống động phía trên hồi lâu, rồi mới đem đèn cung đình màu xanh dương trả lại cho Lâm Hoa, xoay người đi ra ngoài điện.
"Dao nhi, lần sau muốn đi nhân gian, ta dẫn ngươi đi."
Lâm Hoa có chút sững sờ nhìn bóng dáng màu đỏ xa xa, vậy là xong rồi?
Lâm Hoa thở dài một hơi, hơi thở vừa đến khóe miệng lòng lại trầm xuống, ta thật không có tiền đồ, dù gì ta cũng là con gái hắn a, sao lại có thể sợ hắn. Quả nhiên không có chiều cao thì uy nghiêm cũng không có.
Ta hoài niệm Tiểu Ô khi xưa ~~~~~
Sau lần trốn đi chơi đó, Lâm Hoa yên tĩnh một thời gian dài, mỗi ngày đều ngồi dưới cây ngô đồng tu luyện, Thương Nam Thần Quân thấy vậy, vui mừng không dứt.
Lâm Hoa ngồi dưới cây ngô đồng, nhìn lên cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu, ánh mặt trời loang lổ từ lá cây rơi xuống, điểm một vài vệt lốm đốm trên gương mặt nõn nà của nàng, vừa non nớt lại thêm chút quyến rũ.
Thương Nam Thần Quân lặng yên tới trước người Lâm Hoa, che đi ánh sáng loang lổ. Lâm Hoa nheo mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của Thương Nam Thần Quân, không ngừng lắc đầu thở dài. Ai, lần nào ta cũng không chịu nổi gương mặt tuấn mỹ như vậy, ngươi nói một nam nhân lớn lên muốn khuynh quốc khuynh thành làm gì?
"Dao nhi, " âm thanh ôn hòa vang lên, trên mặt Thương Nam Thần Quân hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Theo ta đến núi Lạc Nguyệt không?"
Núi Lạc Nguyệt? Ngươi đi làm gì? Lâm Hoa nghi ngờ nhìn Thương Nam Thần Quân, ta không cảm thấy chuyện đó có gì tốt đẹp với ngươi.
"Không đi sao? Vậy được rồi."
Lâm Hoa liền lăn một vòng bò dậy, đi theo sau lưng Thương Nam Thần Quân, hét lên: "Khái, khái, ai không đi."
Ngươi đã không để ý, ta sợ cái gì a.
Dãy núi Lạc Nguyệt, ta Hồ Hán Tam lại trở về á!!