Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 27

Thời điểm Lâm Hoa không buồn không lo, trải qua cuộc sống hạnh phúc, một chuyện oanh động lục giới xảy ra.

Thần – Yêu đại chiến.

Bởi vì Yêu Hoàng Bạch Dạ  trở về, tinh thần Yêu Giới lên cao, chiến sự vốn đang giằng co giờ lại nghiêng hẳn về một bên. Một mình Yêu Hoàng diệt trăm vạn đại quân Thần giới, đại quân yêu giới ngày càng tiến gần, Thần giới thảm bại, lui về trấn giữ đỉnh La Tiêu.

Tin tức truyền tới Vũ Mộng Thiên cung là lúc Thần giới và Yêu Giới đã giằng co được một ngày. Chẳng biết tại sao, Yêu Hoàng lại không tiếp tục tiến công, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì.

Thương Nam Thần Quân nghe được tin tức này thì chân mày nhíu lại, phất tay cho lính báo tin lui ra.

Thấy tình thế không ổn. Lâm Hoa giả vờ quét dọn bàn, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"

Gật đầu.

Lâm Hoa trầm mặc, thì ra tình thế đã nghiêm trọng đến mức này rồi. Nhớ ngày đó nghe lén thị nữ nghị luận, Yêu Hoàng Bạch Dạ mất tích rất lâu lại đột nhiên xuất hiện ở trận Kỳ Liên sơn lần trước. Sử dụng thủ đoạn lôi đình diệt mười vạn thiên binh Thần giới, sau lại biến mất không thấy tung tích. Không ngờ mấy ngày trước lại xuất hiện, dẫn dắt đại quân Yêu giới trùng trùng điệp điệp chạy thẳng tới đại bản doanh Thần giới. Gặp thần giết thần, gặp phật sát phật,  trước mặt cha con Yêu Hoàng, Thần Tướng liên tục bị đánh bại. Ngàn vạn đại quân Thần giới như tờ giấy mỏng không chịu nổi một kích của Thần tướng, vỡ tan ngàn dặm.

Hồi lâu sau, Lâm Hoa như không có việc gì mở miệng: " Yêu Hoàng không phải đệ đệ của Thần Quân  sao? Cho dù Thần giới bị tiêu diệt, nhưng tộc Thần Vũ sẽ không lâm vào nguy cơ bị diệt tộc......" Nghĩ đến tính khí hỉ nộ vô thường của Yêu Hoàng, Lâm Hoa có chút do dự, "Đúng không?"

Thương Nam Thần Quân cười khổ, lắc đầu nói: "Ngươi không hiểu, cái ta cầu, cũng chỉ là tộc Thần Vũ sẽ bình an. Bạch Dạ tuy là đệ đệ ta, nhưng con người hắn âm tình bất định, pháp lực lại mạnh mẽ, không người nào có thể địch lại. Nếu hắn lật đổ Thần giới, sợ rằng tộc Thần Vũ cũng khó mà bảo toàn."

Lâm Hoa trầm mặc đứng một bên, nàng biết pháp lực của Yêu Hoàng cường đại hơn người. Nếu như pháp thuật của một người lại cường đại đến nghịch thiên, sợ rằng chỉ một mình bản thân hắn cũng đã làm người ta sợ hãi.

Ngày thứ hai, Thần Đế truyền lệnh, mời Thương Nam Thần Quân đến Thiên cung.

Thần Đế có lệnh, Thương Nam Thần Quân tự nhiên phải phục mệnh. Nhận được chiếu thư, liền dẫn Lâm Hoa chạy tới Thiên cung. Không biết có phải Lâm Hoa bị ảo giác hay không nhưng lần này Thương Nam Thần Quân đi đường chậm hơn bình thường rất nhiều, thỉnh thoảng còn dừng lại trên

đỉnh núi ngắm cảnh sắc rực rỡ dưới biển.

Lâm Hoa khoanh chân trên đám mây mềm nhũn, Thương Nam Thần Quân đón gió mà đứng, áo bào màu đỏ bao lấy thân thể cao lớn, đường cong loáng thoáng mê người, lộ ra mỹ cảm mờ ảo.

Lâm Hoa thấy máu nóng sục sôi, mơ hồ sẽ phải chảy máu mũi liền cuống quít nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa, trong lòng lẩm nhẩm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc” nhưng cảnh tượng trong đầu  lại xua đi không được, eo nhỏ nhắn này, cái mông kia mà sờ lên thì cảm giác… chậc chậc......

Cảm thấy ánh mắt nóng rực biến mất, Thương Nam Thần Quân khẽ nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát người bên cạnh.

Lúc này Lâm Hoa đã không còn bộ dáng một đứa trẻ. Mái tóc đen dài ngang eo chỉ buộc một sợi dây gấm,khuôn mặt trái xoan trắng noãn, đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện hai bên má. Lông mày cong cong, hai mắt tràn đầy linh khí đang nhắm chặt, lông mi dài khẽ nhếch để lộ sống mũi cao phía dưới, đôi môi khẽ mím giống như đang chờ người hôn nó. Trên người nàng là một bộ quần áo xanh nhạt, ống tay áo dùng kim tuyến thêu hoa Phượng Hoàng nở rộ, vạt áo trước thêu cảnh non nước trời mây.

Có thể tưởng tượng được lúc nàng mặc bộ quần áo này còn dương dương hả hê nói: "Chúng ta thế này được gọi là đỏ phối xanh – thật là cẩu huyết......"

Lâm Hoa đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt Thương Nam Thần Quân trên người Lâm Hoa còn chưa kịp thu hồi đã bị một đôi mắt trong suốt bắt được, ánh mắt như muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh không nói, không khí tràn ngập tư vị gian tình.

"Thần Quân… " môi hồng khẽ nhếch, muốn nói lại thôi, "Ta tê hết chân rồi, không đứng dậy nổi, kéo ta một cái."

"......"
Bình Luận (0)
Comment