Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 32

Mùng tám tháng mười.

Vũ Mộng Thiên cung không có gì khác ngày thường, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy ngang, ngô đồng, rừng trúc, vẫn là khung cảnh như xưa.

Lâm Hoa lẳng lặng đứng trên đám mây, mắt nhìn xuống cảnh vật quen thuộc. Hồi lâu sau, kiên quyết xoay người, thị nữ liền vén rèm che kiệu, Lâm Hoa khom lưng tiến vào, màn kiệu buông xuống, cảnh sắc quen thuộc từ từ biến mất, Lâm Hoa kinh ngạc nhìn màn kiệu vàng trước mắt, nước mắt không nhịn được rơi xuống. 

Ngươi vẫn không tới, cho dù tất cả đều rõ ràng, nhưng nàng vẫn có chút không cam tâm. Ta thuận theo ngươi gả đến Yêu Giới, ngươi lại trốn tránh không gặp ta. Là không thể đối mặt với tân nương là ta, hay căn bản ngươi đã quên mất ta?

Lâm Hoa nhìn giá y (áo cưới) tinh xảo trên người, liên tục cười khổ, ta rốt cuộc là cái gì đây? Ta ngay cả kẻ ngu cũng không bằng, chỉ vì không muốn làm khó ngươi, ngay cả giá y cũng đã mặc, hiện tại cho dù có hối hận, chỉ sợ cũng không kịp rồi. Thiên binh bảo vệ kiệu thì hiếu chiến, thích đánh nhau; dáng vẻ không hề giống đội đưa dâu, ngược lại giống như đưa người ra chiến trường. Sắc mặt thị nữ đi theo đều đau khổ, ngay cả sắc đỏ vui mừng cũng không che giấu được nỗi buồn bã tuyệt vọng.

Cái gì mà liên hôn, rõ ràng là đi tống táng, những binh lính kia chỉ sợ không phải theo hộ vệ mà là đề phòng công chúa hòa thân chạy trốn. Chỉ khổ những thị nữ kia, e rằng họ cũng phải chôn theo ta.

Lâm Hoa thu hồi thương cảm, từ trong lòng móc ra một bao giấy dầu, từ từ mở ra, bên trong là một nửa con gà nướng. Lâm Hoa thèm nhỏ dãi, nuốt nước miếng, lưu luyến không rời đem gà nướng tỉ mỉ gói kỹ, cất vào trong ngực.

Ai, đến Yêu Giới, không biết còn có thể ăn gà nướng hay không, nên tiết kiệm một chút.

Đội đưa dâu tất nhiên không thoải mái bằng lồng ngực Thương Nam Thần Quân, cũng không có tốc độ nhanh bằng. Đi hồi lâu, vẫn còn chưa tới nơi, cỗ kiệu lung la lung lay, Lâm Hoa liền buồn ngủ.

Trong giấc mộng, cỗ kiệu đung đưa ngừng lại, chỉ nghe bên ngoài kiệu vang lên một giọng nói phách lối: "Thần Đế Chân Chân vô sỉ, đánh không lại Yêu Giới, liền dùng mỹ nhân kế sao?"

Đợi thị nữ đỡ nữ nhân trong kiệu ra, âm thanh kia cương cứng một chút, lắp bắp nói: "Mỹ nhân kế?"

Âm thanh đáng ghét này quá mức quen thuộc, cặp mắt vô hồn của Lâm Hoa  dần dần tập trung, hình ảnh xuất hiện trước mắt quá mức kinh dị, Lâm Hoa cả kinh hít sâu một hơi, liên tiếp lui về sau.

Chỉ thấy trước mặt là một hàng người mặc áo đen đứng chỉnh tề, cầm trường kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng, Lâm Hoa ngạc nhiên, đây là tới đánh cướp sao?

"Chẳng những xấu xí, lá gan còn nhỏ như vậy."

Một đứa trẻ mặc áo đỏ, tay cầm quạt giấy, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Hoa.

Cơn giận Lâm Hoa bốc lên, hất tay thị nữ của nàng, đi đến trước mặt đứa bé, giật lấy quạt giấy trong tay hắn, ngón trỏ chỉ vào cái trán trơn bóng của hắn, tức giận nói: "Đứa bé này sao lại nói năng khó nghe thế, ta xấu chỗ nào......"

Hành động không ngờ của Lâm Hoa lần này làm đứa bé có chút ngạc nhiên, hồi lâu mới lấy lại thần trí, phất tay đánh xuống ngón trỏ của Lâm hoa, cả giận nói: "Ngươi làm cái gì?"

Lâm Hoa thở phì phò chống nạnh, ỷ vào ưu thế chiều cao, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nói: "Nói xin lỗi, đứa trẻ không biết phép tắc."

Lâm Hoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp từ từ trầm xuống, càng nhìn càng thấy quen, dần dần trùng với một khuôn  mặt trong trí nhớ. Nếu đứa nhóc này thay áo xanh, rõ ràng chính là tiểu thiên vương Yêu Giới đánh gãy cánh của Đại bàng tướng quân, Phong Thanh Vân.

Lâm Hoa phách lối, khí thế nhất thời tan thành mây khói, cười khan nói: "Ha ha, cái đó... chào tiểu Thiên vương......"

Trời ạ, đầu óc ta bị dìm nước rồi? Lâm Hoa kêu rên không dứt, ta lại dám dạy dỗ tiểu thiên vương Yêu Giới đại danh đỉnh đỉnh, ngay cả ta cũng chưa đủ nhét kẻ răng nó, ta lại không có việc gì đi chọc nó. 

Bên này tim gan Lâm Hoa đang run sợ chờ lửa giận của tiểu thiên vương, bên kia tiểu thiên vương đã sớm lướt qua gương mặt xấu hổ đang núp một bên của Lâm Hoa, chỉ huy thuộc hạ đem đồ cưới đưa đến đội ngũ Yêu Giới. 

Sắc mặt thị vệ Thần giới âm trầm, nhìn Yêu Giới đem tất cả kỳ trân dị bảo của Thần giới mang đi, giận mà không dám nói gì, đây là do Thần Đế hạ lệnh, ai dám cãi lời.

Đợi dọn sạch đồ cưới, thị vệ Thần giới cứng đờ hành lễ, vội vội vàng vàng đáp mây bay đi, rời khỏi nơi nhục nhã này.

Nước mắt Lâm Hoa lả chả nhìn những bóng lưng đi xa, nội tâm tuyệt vọng hô hào: "Các ngươi chờ ta một chút a......"

Phong Thanh Vân vuốt vuốt cây quạt trong tay, cười như không cười nhìn thị nữ co rúm bên cạnh kiệu, mở miệng nói: "Các ngươi còn không đi sao? Chẳng lẽ cũng muốn gả cho phụ hoàng ta, làm mẹ kế của ta?"

Những thị nữ kia như được đại xá, không để ý đến ánh mắt cầu khẩn của Lâm Hoa, rối rít chạy trối chết.

Lâm Hoa nhếch nhác bò dậy, cẩn thận từng li từng tí hỏi "Cái đó.. ta cũng đi?"

Phong Thanh Vân nhíu mày, bước thong thả đến trước mặt Lâm Hoa, quạt giấy trong tay mở ra, tốt bụng quạt gió cho Lâm Hoa: "Xem mồ hôi trên đầu ngươi kìa, rất nóng sao? Ta quạt cho ngươi."

Lâm Hoa liên tiếp khoát tay, mặt khẩn cầu nói: "Cái đó, không nhọc Thiên vương phí tâm, ta không nóng."

Con thỏ nhỏ đáng chết, bây giờ là mùa gì, ngươi còn quạt? Chết rét lão nương rồi, Lâm Hoa thầm hận, thật là đứa trẻ không đáng yêu.

Lâm Hoa cóng đến cả người run lên, tâm tình Phong Thanh Vân thật tốt, thu hồi quạt, phất tay ra lệnh: "Tốt lắm, công chúa tộc Thần Vũ đã đến, trở về Yêu Giới."

Lời còn chưa dứt, người đã bay lên không, áo đen bốn phía nghe được lệnh, rối rít nhấc rương hòm, mang đồ cưới, đuổi theo Phong Thanh Vân.

Chốc lát liền đi sạch.

Yên tĩnh.

Lâm Hoa nhìn đao kiếm trước mặt biến mất, sờ mũi một cái, cúi đầu xem giá y đỏ thẫm trên người, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Yêu Giới chỉ cần đồ cưới không cần tân nương sao?"

Ngắm nhìn bốn phía, một mảnh hoang vu, cô đơn không tiếng động. Chỉ còn lại ánh mặt trời đỏ, cảnh sắc cực đẹp. Chỉ là... Lâm Hoa sờ sờ bao giấy dầu trong ngực, ngửa mặt lên trời than khóc, ta không biết bay, trong tay cũng chỉ có một nửa con gà nướng, các ngươi cứ như vậy bỏ ta lại, thực sự không có nghĩa khí, quá không có đạo đức.  
Bình Luận (0)
Comment