Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 64

Tịch Nguyệt dựa nghiêng trên ghế quý phi, ngón tay hồng sắc xẹt ngang mặt cô gái đang quỳ, lưu lại một vết máu thật sâu. Máu tươi nháy mắt tràn ra, theo góc cạnh gương mặt rơi xuống chiếc cốc bạch ngọc bên dưới, chốc lát đã đầy gần nửa chén.

Khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, nàng giống như không có gì, vẫn bình tĩnh quỳ gối bên người, giống như người bị thương ko phải là mình.

Một tia máu đỏ bắn ra, môi hòng khẽ hút. Tư vị làm say lòng người, Tịch Nguyệt say mê híp mắt, phản phất sương mù lẳng lơ.

Nàng kia thấy thế liền thuần thục cầm chén máu tươi tới bên môi Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt ngửa đầu uống hết. Nàng kia lại lặng lẽ thu chén ngọc, cúi đầu lẳng lặng quỳ gối một bên.

Hồi lâu sau, Tịch Nguyệt phục hồi tinh thần, lưỡi thơm tho như con rắn nhỏ tỉ mỉ liếm vết máu trên môi. Thấy cô gái kia vẫn nhu thuận quỳ gối bên người, máu tươi trên mặt đã khô, càng sợ hãi. Tịch Nguyệt liền hài lòng gật đầu, tay ngọc vung lên, ánh sáng màu bạc lóe qua, nàng kia liền khôi phục lại bộ dáng kiều diễm.

"Tốt lắm, Yến Vũ, rất tốt." Lười biếng khoát khoát tay, cũng không để ý nàng kia, Tịch Nguyệt nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.

Ngoài phòng ánh mặt trời vừa đúng, ong chúa Lam Anh dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng bay, hết sức mỹ lệ, mùi thơm xuyên thấu qua cửa sổ, bay vào phòng, Tịch Nguyệt cau mày, còn là ban ngày sao?

Yến Vũ đứng dậy lui lại trong đám thị nữ, cúi đầu an tĩnh đứng một bên.

Nghe vậy, một thị nữ áo vàng khẽ tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Đế Cơ, ngài đã ngủ một ngày, hiện nay đã là nửa đêm."

Dừng một chút, nàng kia nói tiếp: "Trong lúc ngài nghỉ ngơi, điện hạ có tới mấy lần, thấy ngài ngủ nên không đành lòng quấy rầy ngài, chỉ dặn dò nô tỳ, nếu ngài tỉnh thì thông báo cho Điện hạ một tiếng, ngài ấy sẽ đến xem ngài."

Tịch Nguyệt nghe vậy, che môi cười duyên nói: " Gia gia này đối với ta đúng là không tệ."

"Thanh Sơn, " Tịch Nguyệt kêu, liền thấy một cô gái mặt tròn, áo lam tiến lên, cúi đầu nghe lệnh, Tịch Nguyệt phân phó: "Ngươi trở về Phượng Thần cung, nói ta hôm nay thân thể không thoải mái, sáng sớm ngày mai ta nhất định sẽ bái kiến."

Thanh Sơn lĩnh mệnh lui ra.

Tiếng bước chân đi xa, Tịch Nguyệt khép lại cặp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thoả mãn. Tóc trắng chảy xuống, lộ ra ấn ký Nguyệt nha, chỉ là màu bạc trắng chẳng biết từ lúc nào đã chuyển thành màu đen, loáng thoáng lộ ra ánh sáng quỷ dị.

Những thị nữ này đã thủ hộ một ngày, mắt thấy Đế Cơ có vẻ mỏi mệt, bọn thị nữ khép mi buông mắt, nín thở đứng một bên, cũng không nhìn cô gái trên giường một phút nào.

Trong lúc nhất thời, trong nhà chỉ còn lại tiếng hít thở.

Ra ngoài phòng, Thanh Sơn có chút mê mang, khó khăn nhìn một dãy phòng giống nhau như đúc. Những cửa phòng này không hề có sự khác biệt, nàng không biết Phượng Thần ở phòng nào? Cũng không thể lục từng phòng được?

Đang chần chừ, Thanh Sơn nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đang đi tới, nàng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một nam nhân phong đạm kinh vân đứng trước mặt, nàng hơi sững sờ nhưng trong nháy mắt liền hồi hồn, hành lễ:

"Nô tỳ tham kiến đại nhân."

Phong Thanh Dương khẽ gật đầu, cũng không trả lời, mặt lạnh quay người rời đi, đi được vài bước, sau lưng cũng không nghe tiếng bước chân, hắn dừng lại, quở nhẹ: "Còn không đuổi theo?"

Nghe giọng nói hắn không còn kiên nhẫn, Thanh Sơn liền sợ hãi, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cuống quít buớc nhanh tới. Thấy nàng đuổi theo, Phong Thanh Dương cũng không nói nhiều, dẫn nàng qua bảy lần quẹo tám lần rẽ, tới một căn phòng.

Tiến vào bên trong, Thanh Sơn nhanh chóng nhìn lướt qua gian phòng, so với chỗ ở Đế Cơ, gian phòng này hết sức đơn sơ. Chỉ thấy bên trong trống rỗng, một bàn, một ghế, một tháp, chắc hẳn gian phòng không phải chỗ Phượng Thần ở hằng ngày.

Giờ phút này Phượng Thần đang ngồi ngay ngắn trên ghế, bên tay để bình trà thanh hoa cùng hai cái chén.

Chén kia nhưng lại sản phẩm của nhân gian, không hề có linh khí, lại dùng để đựng cực phẩm tuyết trà ngàn năm —— tuyết trà chính là băng ly vạn năm thêm nước Thần Tuyền ngàn năm mới có thể tạo ra mùi thơm ngát say lòng người. Dùng đồ phàm trần, quả thật làm ủy khuất bảo vật khó cầu.

Thanh Sơn thầm tiếc nuối nhưng trên mặt không hề thể hiện, cúi người hành lễ nói: "Tham kiến Phượng Thần."

Phượng Thần gật đầu, ý bảo nàng đứng dậy.

Thanh Sơn đứng dậy, quy củ đứng một bên, cũng không nói nhiều, an tĩnh chờ câu hỏi của Phượng Thần.

Phượng Thần ôn hòa nói: "Ngươi là người bên cạnh Nguyệt nhi? Ngươi gọi gì vây?"

Thanh Sơn nhỏ giọng nói: "Nô tỳ là Thanh Sơn."

Phượng Thần hỏi "Ngươi tìm ta không biết có chuyện gì?"

Thanh Sơn nói: "Đế Cơ đi đường khổ cực, có chút mệt mỏi, vừa tỉnh chốc lát đã ngủ. Người giao phó tỳ nữ đến tạ tội với Điện hạ, tối nay không thể thỉnh an, ngày mai Đế Cơ sẽ tự mình xin tội."

Phượng Thần nghe vậy khẽ cười nói: "Nguyệt nhi toàn khách khí, cư nhiên cố ý phái người tới xin tội, khi nào lại lạnh nhạt như vậy? Ngươi trở về nói với Nguyệt nhi an tâm nghỉ ngơi đi, tối nay ta sẽ không quấy rầy, mọi chuyện chờ ngày mai hãy nói a."

Phượng Thần lại vặn hỏi chút chuyện, Thanh Sơn đều nhất nhất trả lời, Phong Thanh Dương ôm cánh tay, mắt lạnh nhìn. Đợi Phượng Thần hỏi xong, đuổi nàng ra ngoài, lại dẫn nàng trở về đường cũ.

Thanh Sơn muốn nhớ kỹ đường đi nhưng Phong Thanh Dương đi rất nhanh, chỉ hơi chậm một chút đã đuổi không kịp, nàng chỉ còn cách chạy theo. Hơn nữa những gian phòng này lại giống nhau, đầu nàng hỗn loạn không nhớ được gì.

Đưa nàng tới phòng Đế Cơ, nhìn nàng vào phòng, Phong Thanh Dương mới xoay người, trên mặt mang vẻ chán ghét, nhỏ giọng nói: "Lại là loại này."

"Thứ gì?"

Âm thanh đột ngột vang lên, Phong Thanh Dương phản xạ có điều kiện giơ tay, đợi thấy rõ vẻ mặt hiếu kỳ của Lâm Hoa, mặt hắn liền đen thui: " Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn lại không phát giác được?

Lâm Hoa bĩu môi nói: "Ta đứng trước mặt ngươi đã được một khắc, là do ngươi không phát hiện ra."

Phong Thanh Dương cau mày, hắn sơ sót đến vậy sao? Nếu người nào cũng có thể lặng yên không một tiếng động đến gần hắn, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Bỏ qua nghi ngờ trong đầu, không nhìn nàng kháng nghị, Phong Thanh Dương trực tiếp phong tỏa năng lực ngôn ngữ của nàng, xách nàng trở về phòng, mới bỏ chú thuật.

Lâm Hoa oán giận nói: " Sao ngươi có thể xách ta về như vậy?"

Thật không có mặt mũi? Lâm Hoa không ngừng oán trách,.

Phong Thanh Dương lạnh lùng liếc xéo nàng một cái, Lâm Hoa liền thất thanh, nịnh hót cười theo.

Phong Thanh Dương nói: "Bạch Miểu không nói cho ngươi biết, phải tránh xa Đế Cơ sao? Sao ngươi còn dám đến gần?"

"Có nói." Lâm Hoa nhỏ giọng trả lời, không dám khai nàng ngủ một giấc, tỉnh lại thì quên mất.

"Nói rồi ngươi còn đến gần? Ngại sống lâu sao?" Phong Thanh Dương cực kỳ tức giận gõ đầu Lâm Hoa.

Lâm Hoa chạy trối chết, cuống quít bảo đảm: " Ta không dám, ta thề về sau ta tuyệt đối không đến trước cửa phòng Đế Cơ đi dạo."

Phong Thanh Dương ác thanh nói: "Nhớ lời mình nói, đó không phải là người ngươi có thể trêu chọc. Đụng tới nàng, Phượng Thần cũng không thể bảo vệ ngươi. Ngươi nghĩ cái mạng nhỏ của ngươi nặng bao nhiêu, muốn chết cũng đừng liên lụy tới Phượng Thần."

Dứt lời liền quay người ra ngoài, dừng trước cửa phòng một lúc, phất tay chặt đứt dây buộc đóa mây nhỏ, lạnh lùng nói: "Mấy ngày này, Thanh Vân sẽ nhìn ngươi."

Làm xong tất cả, Phong Thanh Dương mở cửa ra ngoài, Lâm Hoa sững sờ ngồi dưới đất, nhìn đám mây đen được tự do, vui vẻ nhảy tán loạn trong phòng, nội tâm đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.

Hi vọng không phải như nàng nghĩ, Lâm Hoa cầu xin.
Bình Luận (0)
Comment