Gả Tam Thúc

Chương 41

“Người tìm được đâu? Nghe nói còn kinh động đến cả lão thái quân, rốt cuộc là giai nhân như nào lại đáng để cho Hầu gia làm vậy?”

La Bách Ích dí sát mặt về phía trước, vừa nói vừa nhích tới gần chiếc xe ngựa rèm xanh ở phía đằng sau.

Kiếm dài trong tay khều màn xe, giả bộ như muốn vén lên.

Mặt Cố Trường Quân vẫn không cảm xúc, hộ vệ bên cạnh hắn tiến lên ngăn La Bách Ích lại.

La Bách Ích liếc qua thị vệ của Cố Trường Quân, nếu hắn ta thực sự thuận tay vén màn xe lên, hai phe đối nghịch nhau thì cửa An Định tối nay cũng chẳng yên được. Hắn hậm hực thu kiếm lại, mày nhếch lên, cười cười nói nói: “Lúc nào làm hỉ sự Cố hầu gia cũng đừng quên mời ta uống ly rượu mừng.”

Sắc mặt của Cố lão phu nhân trong xe vô cùng khó coi. Càng không muốn ai biết thì lại càng nhiều người tới tham gia náo nhiệt.

Trần thị khẽ quan sát thần sắc của Cố lão phu nhân, nhắm mắt xốc mành xe bên phía mình lên: “La tướng quân, lão thái thái nhà chúng ta đã lớn tuổi, xương cốt không chịu được ngồi xe ngựa lâu, ngài xem…” Cũng không cần dây dưa thêm làm mọi người đều không thoải mái chứ.

La Bách Ích cười khanh khách: “Được rồi Cố nhị phu nhân, ài, Cố hầu gia cũng thật là, tự mình bôn ba vì mỹ nhân là được rồi lại còn liên đới làm phiền trưởng bối làm chi?”

La Bách Ích giơ tay ra hiệu: “Còn không nhường đường cho Cố lão thái quân? Mau cất đao thương của các ngươi đi, kinh động tới lão thái quân gia không tha đâu.”

Những thủ hạ dưới trướng hắn là điều động từ tuần phòng bên cạnh tới, mới rồi còn phụng bồi hắn bên bàn rượu, kỉ luật không có chút nào có thể coi là nghiêm minh, quân tư còn không chỉnh tề chút nào. Đúng là đối lập hoàn toàn với đội quân đi theo Cố Trường Quân.

Chỉ huy phụ trách phòng vệ cửa An Định thở phào nhẹ nhõm, mới rồi hắn còn lo sợ hai phe đối nghịch, Cố Trường Quân là thống soái trong quân, La Bách Ích lại là hoàng thân quốc thích, hắn nên giúp phe nào? Lúc nãy đúng là chẹt hắn tới chết.

La Bách Ích lùi hai bước, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Đến khi chiếc xe ngựa nhỏ mành xanh lướt qua bên cạnh hắn, cơn gió lạnh lùa vào rèm cửa bịt kín. La Bách Ích loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng ai đó mơ hồ.

Da đầu hắn căng ra, hắn thúc ngựa chạy nhanh, đuổi đến bên sườn xe.

Cố Trường Quân thúc ngựa chạy ngang qua, rút kiếm ngăn cản tay La Bách Ích.

Lúc này La Bách Ích chẳng chịu lui, hắn chuyển cố tay tránh đi vỏ kiếm đang cản trở mình, hắn đạp chân trái một cái lấy đà rồi vụt lên, Cố Trường Quân hơi nhíu mày, hắn đánh một quyền vào trước ngực La Bách Ích.

La Bách Ích bị đánh lui cả trượng.

Cố Trường Quân thu kiếm, nhướng mày nhìn về phía La Bách Ích: “Ngồi bên trong là nữ quyến, mong La tướng quân tự trọng.”

La Bách Ích bị hắn đánh một chưởng trong miệng giờ toàn mùi máu tanh.

“Cố Trường Quân, ngươi ném đá giấu tay!” Hắn chưa hề dùng sức mạnh tay chân vậy mà Cố Trường Quân lại âm thầm ra một đòn nặng ký như thế. Ở nơi này còn có cấp dưới, đương nhiên La Bách Ích sẽ không thừa nhận kĩ năng của mình không bằng người.

Cố Trường Quân ngày thường ghét nhất là phải giao thiệp với dạng lưu manh vô lại này, bọn họ không thèm để ý mặt mũi, không thèm nghe người khác nói phải trái khiến hắn phải vội vàng động thủ, đôi bên đều khó chịu.

“Cố Trường Quân, sao, chẳng lẽ không phải nữ nhân à. Ngươi không dám cho ta nhìn mặt, chẳng lẽ nữ nhân này không ra người?” La Bách Ích liếc xéo mành xe, hắn ta đang cố gắng kìm xuống sự thiếu tự nhiên phát ra từ trong họng.

Cố Trường Quân im lặng hồi lâu mới gõ nhẹ lên thành xe: “La tướng quân không nên can thiệp mới phải, mà thôi, Oanh Nương, ngươi thi lễ với La tướng quân đi.”

Oanh Nương… La Bách Ích ngây như phỗng.

Người trong xe chần chừ, qua hồi lâu mới cất tiếng do dự.

“La tướng quân vạn phúc, ngộ biến tòng quyền (*), tiểu nữ đành bất kính không xuống hành lễ.”

(*) ngộ biến tòng quyền: tùy tình huống mà xử sự.

Cái giọng này.

Sắc mặt La Bách Ích trở nên cực kì khó coi.

Hắn trề môi, một hồi lâu mà vẫn chẳng nói được câu nào.

Kiểm chứng thì sao? Sao còn muốn kiểm chứng? Chẳng bằng không biết còn hơn!

Cái ý tưởng hoang đường lúc nãy, vừa nghĩ tới hắn đã cảm thấy mình tội lỗi vô cùng, tự trách móc bản thân suy đoán qua loa làm bẩn sự thanh khiết của nàng.

Cô nương hắn có mơ cũng không cầu được lại chính là người Cố Trường Quân tìm kiếm khắp nơi?

Nếu sớm biết người đó là nàng, hắn nhất định sẽ không suy nghĩ theo cái hướng mập mờ đen tối kia.

Nhưng bây giờ, Cố Trường Quân vừa mới kêu tên thân mật của nàng, ngăn cản hắn ta vén rèm để che chở nàng, lật ngược trận thế tại thành Tứ Cửu với hắn chỉ vì nàng.

La Bách Ích ngơ ngác há miệng, chỉ thất thần chút mà lại đụng trúng ánh mắt khinh bỉ, thiếu kiên nhẫn của Cố Trường Quân.

La Bách Ích cảm thấy mình bị làm nhục.

Cô nương mà hắn yêu thương sâu nặng như thần như thánh lại bị cái tên khốn khiếp Cố Trường Quân này nắm trong tay?

“Chúng ta đi đường đêm khuya, phiền toái cho La tướng quân rồi.” Lời nàng nói ra vô cùng khách khí, giọng điệu mềm mại dịu dàng.

La Bách Ích rất muốn trở mặt đánh một trận với Cố Trường Quân, nhưng lại nghĩ chuyện này sẽ sinh ra ồn ào, đương nhiên cũng sẽ làm khó nàng.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy làm việc gì đó thực sự khó khăn.

Hắn đã lớn như vậy nhưng trước giờ chưa từng thử để ý tới cảm nhận và lập trường của người khác.

Đây là lần đầu, vì cô gái cách hắn một tấm màn che mà bản thân hắn vĩnh viễn không có được…

La Bách Ích nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn làm bộ như không hiểu tuyên đó chủ quyền của Cố Trường Quân, hắn cười ha hả: “Ai ui… hóa ra… hóa ra là… hahaha hiểu lầm, hiểu lầm! Mau mau, mời Cố hầu gia. Tránh đường, các ngươi tránh đường, mau!”

La tướng quân vừa rồi còn giương cung bạt kiếm trợn mắt ngang ngược giờ lại tỏ ra kinh sợ.

Thân binh của hắn vẫn không thể hiểu trước mặt mình đang hát vở tuồng nào, vốn dĩ lúc nghe nói Cố Trường Quân lục tung khắp nơi tìm một cô nương, La Bách Ích đang uống rượu muốn qua xem thử, tiện thể chế giễu một phen.

Vậy dáng vẻ như nhìn thấy quỷ! Hiện tại của tướng quân bọn họ rốt cuộc là vì chuyện gì?

Nhóm người Cố thị đi xa, các thân binh xông tới, “Tướng quân, không phải ngài nói muốn cho Cố Trường Quân sáng mắt ra, hạ thấp nhuệ khí của hắn sao? Chuyện gì đã xảy ra? Người trong xe vừa rồi nói gì? La tướng quân, ngài có nhìn thấy mặt ả không? Là tiểu nương tử như thế nào?”

Vừa dứt lời, thân binh kia đã bị La Bách Ích mặt đỏ phừng phừng đè lên tường, đấm lên bụng: “Khốn kiếp, ngươi gọi ai là tiểu nương tử? Con mẹ nhà ngươi.”

Mọi người lật đật khuyên can, giữ nắm đấm của La Bách Ích lại, cười trừ: “Tướng quân, có gì từ từ nói…”

La Bách Ích chẳng còn chút tâm trạng nào nữa, hắn buông thân binh ra sải bước quay trở về.

Không ngờ rằng trời lại bắt đầu đổ tuyết, La Bách Ích bước qua gió rét, càng đi lại càng nhanh.

Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra. Thế gian này làm sao vậy? Cố Trường Quân sao lại nổi điên như vậy, Cố Oanh lại phạm phải chuyện ngu ngốc gì nữa?

Thúc cháu… bọn họ là thúc cháu!

Trong từ đường phủ An Bình Hầu, Chu Oanh đang quỳ trước hương án.

Lão phu nhân còn chưa hết giận, nàng cũng không dám tới gần khiến bà phiền não chỉ có thể quỳ trong từ đường cáo lỗi với cha mẹ nuôi.

Nàng không quay lại được nữa.

Quá khứ, Cố Trường Quân thân mật với nàng, nàng vừa hốt hoảng lại vừa u mê không dám kháng lại. Nàng cho rằng mình chỉ đang ngậm bồ hòn làm ngọt, là tại thói quen lấy lòng, phục tùng người khác của nàng.

Tối nay, ngay cả bản thân mình nàng cũng không lừa được.

Người trong lòng nàng là Tam thúc, là Cố Trường Quân.

Cố Trường Quân ngồi đối diện Cố lão phu nhân.

Chân trời đã mờ sáng, nhưng vụn tuyết nhỏ bay đầy đất, tiếng gió rít nghẹn ngào, cửa sổ mở rộng nhưng không ai chú ý đi đóng lại.

Không khí trong phòng cực kỳ lãnh đạm, Trần thị cũng bị đuổi ra hành lang dưới.

Ai cũng không ngờ Cố Trường Quân sẽ có ý với Chu Oanh.

Càng không thể ngờ cô nương nhát gan nhu nhược như Chu Oanh, lại to gan lén lút với Tam thúc của mình.

Thực ra ngay cả Trần thị cũng không xác định được Chu Oanh liệu có phải do Cố Trường Sâm chơi bời bên ngoài mà có hay không.

Những mối quan hệ lằng nhằng này đương nhiên sẽ đem tới cho Cố gia những phiền toái không thể lường trước được.

Trần thị cũng cảm thấy vô cùng bất an.

Trong phòng, Cố Trường Quân cầm chung trà, sau khi uống một hớp thì bỏ xuống.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trầm lặng, âm sắc nhẹ nhàng: “Mẫu thân, con trai muốn cưới Chu Oanh làm An Bình hầu phu nhân.”

Bàn tay dưới lớp ống tay áo của lão phu nhân càng run rẩy dữ dội hơn, bà nhắm nghiền mắt, quay đầu sang hướng khác: “Nếu ta không chấp thuận, có phải con sẽ làm ra một trận kinh thiên động địa hơn nữa hay không?

Nước mắt của bà chảy dài không ngớt: “Con cố tình… cố tình ép ta, ép cả chính bản thân con, không thể quay lại nữa đâu.”

Cố Trường Quân nhìn xuống, hai tay hắn đặt trên đầu gối.

Im lặng hồi lâu hắn mới từ tốn đáp lời.

“Con trai thật lòng với Chu Oanh, nếu mẫu thân chịu tác thành, Trường Quân… vô cùng cảm kích. Nếu mẹ cố ý không chịu, làm ra những chuyện tổn thương Chu Oanh, con trai…”

“Ngươi định làm gì?” Cố lão phu nhân ngẩng mặt lên, thất vọng nhìn Cố Trường Quân. “Vì một con yêu nữ mà ngay cả mẹ ruột ngươi cũng không để tâm?”

Vì phải vào chầu sớm nên Cố Trường Quân chậm rãi rời khỏi sảnh của Cẩm Hoa Đường, bà tử thị tỳ ở bên ngoài không ai dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, họ sợ ánh mắt của mình có gì không đúng khiến Hầu gia không vui lòng.

Cố Trường Quân đưa mắt nhìn sắc trời, mây đen phủ đỉnh đầu, trận tuyết này dễ phải rơi cả ngày.

“Chu Oanh ở đâu?”

Hắn nhẹ giọng hỏi Xuân Hi.

Đôi mắt Xuân Hi hơi trầm xuống, khuôn mặt nghiêm cẩn đáp: “Cô nương ở từ đường.”

Cố Trường Quân gật đầu: “Trở về đưa cho nàng một bát canh sâm, đỡ nàng về nghỉ ngơi.”

Đêm qua nàng đã làm cách nào để vượt qua hoảng loạn, hắn không dám nghĩ tới nữa.

Cố Trường Quân đổi triều phục, ngồi xe vào cung.

Trên điện Chính Dương còn có một cuộc chiến khác đợi hắn đánh.

Tiểu cô nương của hắn, sẽ danh chính ngôn thuận thuộc về hắn nhanh thôi.

Cố Trường Quân nghĩ đến tương lai có thể tay nắm tay sát cánh cả một kiếp người, trong lòng chợt cảm thấy sốt ruột.
Bình Luận (0)
Comment