Gả Tam Thúc

Chương 49

Trần thị thở dài quay vào trong, trong tay cầm mấy quyển sổ: “Mẹ, nha đầu đi rồi, ngay cả xiêm y trong phủ cũng không mang đi.”

Cố lão phu quân giật mình quay sang sau đó rất lâu sau mới than một tiếng: “Nàng đây là mang theo nỗi oán hận rời đi.”

Trần thị vô cùng lo lắng: “Lúc Hầu gia trở về cũng đã biết tin, trong lòng rất đau khổ. Ngay cả ngân phiếu phu quân cho lần trước cũng trả lại.”

Nghĩ tới Cố Trường Quân, trên mặt Cố lão phu nhân đã khôi phục vài phần sức sống: “Tới bếp phân phó, đêm nay làm mấy món Hầu gia thích ăn, hâm nóng một bình Kim Hành Lộ.”

Đau dài không bằng đau ngắn, Cố Trường Quân sao có thể cưới Chu Oanh được chứ. Cho dù có mất đi thân phận thì nàng vẫn từng là cô nương của Cố gia, đó sẽ mãi là sự thật.

**

Chu gia từng có nhà cửa ở kinh thành, sau khi Chu Phù mất tích, Tấn Đế ngại mặt mũi nên không vạch trần chuyện nàng ấy bị bắt đi, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ lấy cái cớ “chết bất đắc kỳ tử”, nhưng bên trong lại ngầm gây sức ép với Chu gia. Nhà cửa trước đây của Chu gia cũng bị sung công vào lúc đó.

Chu Chấn vẫn nghi ngờ Chu Phù ở trong cung đã đắc tội với Hoàng thượng nên gieo tai họa cho cả nhà. Vì vậy Chu Chấn mặt mày xám xịt quay trở về trông coi sản nghiệp tổ tiên, làm việc cẩn thận vì sợ có người đề cập tới quá khứ muội muội của hắn từng làm tần phi, lo sợ lỡ đâu ngày nào đó Hoàng thượng lại nghĩ tới chuyện này rồi giải quyết hết nợ nần thì phải làm sao đây.

Hắn ta chỉ muốn chạy trốn nhưng sự thật lại không như mong muốn, không thể ngờ được là Cố Trường Quân lại sai người nói cho hắn biết, muội muội của hắn cấu kết cùng Thái tử tiền nhiệm. Chu Chấn bị dọa cho hết hồn, nếu là sự thật thì Hoàng thượng không giết cửu tộc nhà hắn đã là tiện nghi cho bọn họ lắm rồi.

Chu Chấn đứng ngay trước cửa, nhìn thấy xe ngựa nhà mình ở xa xa, hắn khẽ cắn môi, miễn cưỡng cười một cái, tiến ra đón.

Bên ngoài đưa ra cái bục thang bước xuống, Chu Oanh chậm rãi xuống xe, nàng vừa nhấc mắt lên đã thấy gương mặt tuấn tú của một người đàn ông, ước chừng bốn mươi mấy tuổi, bộ dạng nhìn vô cùng phi phàm nhưng nụ cười lại có chút quỷ dị, sắc mặt xanh trắng nhìn không khỏe cho lắm.

Nghiêm thị đứng bên cười nói: “Đây là đại cữu của con, Con còn mấy người anh chị em họ, lúc đi vội quá nên không dẫn theo, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.”

Chu Oanh hành lễ, miệng nói “Cậu”. Chu Chấn nở nụ cười đón nàng vào cửa, Chu Oanh đánh giá nhà cửa một lượt, cũng rất rộng, trang trí vô cùng có tâm, bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt, nhưng bên trong nuôi rất nhiều hoa và cây cối, dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng.

Bước vào bên trong, trên tấm biển ở thượng viện của Chu lão phu nhân ghi “Thương Tùng Kính Bách”, Chu Oanh chính thức hành lễ với các trưởng bối bên nhà ngoại. Lạc Vân cũng tới dập đầu.

Chu Chấn ngồi một lát đã phải đi, Chu lão phu nhân kêu Nghiêm thị nấu ăn chiêu đãi Chu Oanh, thừa dịp không có người ngoài ở đây, bà gọi Chu Oanh vào phòng trong, từ trong tay áo lấy ra túi tiền không biết bà đã mang theo bao lâu, tay nắm chặt, nhét vào trong ống tay áo của Chu Oanh.

Chu Oanh đè lại tay của lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, đây là cái gì?”

Chu lão phu nhân đề phòng nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Đây vốn là của hồi môn năm đó ta tính đưa cho mẹ con, nàng vào cung nên không dùng đến. Ta vẫn luôn cất giấu, không nói cho ai biết, giờ con đã quay trở lại, ta tất nhiên là sẽ cho con.”

Chu Oanh hoảng sợ, vội lắc đầu đẩy lại: “Không được, ngoại tổ mẫu, con biết ngài thương con, nhưng con vừa mới về…” Nàng vẫn còn cảm thấy xa lạ với ngôi nhà này và cả với những người này nữa. Nhiều năm không gặp, mới gặp nhau lần thứ hai mà Chu lão phu nhân lại đem nhiều tài sản như vậy tặng cho nàng, Chu Oanh sao dám nhận.

Thậm chí nàng còn suy nghĩ bản thân không làm mà được thưởng công.

Chu lão phu nhân giận tái mặt, đẩy mạnh vật kia vào tay Chu Oanh: “Con nghe lời nào, mau cầm lấy, coi chừng cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy.”

Chu Oanh có chút khẩn trương, lão phu nhân sau lưng vợ chồng cậu đưa đồ cho mình, chẳng lẽ sợ bọn họ sẽ nảy sinh lòng tham?

Chu lão phu nhân thấp giọng nói: “Con cất đi cẩn thận, đừng để cho người bên ngoài biết, nghe rõ không?”

Chu Oanh còn chưa kịp trả lời, Nghiêm thị tươi cười bước vào nói: “Ơ, hai bà cháu vẫn chưa nói xong sao. Mẹ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, bày ở trước phòng khách ạ?”

Chu lão phu nhân gật đầu, đứng dậy: “Đi thôi.”

Chu Oanh cất vật đang cầm trong tay vào ống tay áo, đi theo ăn cơm.

Tiệc này tổ chức để đón gió tẩy trần cho nàng, để chúc mừng nàng đã quay về nhà, Chu lão phu nhân và Nghiêm thị đứng hai bên nàng, Nghiêm thị gọi người đi mời Chu Chấn, hạ nhân báo lại: “Đại gia đang ở bên ngoài, nói buổi tối mới quay về.”

Mặt Nghiêm thị xanh mét, cắn răng nói: “Cũng không biết ả tiểu yêu tinh nào hút mất hồn của hắn…”

Nói còn chưa dứt lời, Chu lão phu nhân ho khan, gắp một miếng cá đặt vào trong bát Nghiêm thị: “Ăn cẩn thận! Đừng chỉ lo nói chuyện!”

Nghiêm thị phẫn nộ liếc nhìn Chu Oanh, ngậm miệng lại.

Chu Oanh được đưa về phòng mình, cách phòng ở của Chu lão phu nhân rất gần, cách phòng chính một cổng vòm, đi vào bên trái là một viện nhỏ thông ba gian, chính sảnh có hai gian phòng hai bên trái phải, một gian dùng để nghỉ trọ, một gian đọc sách hoặc để đãi khách. Chu Oanh tiện tay lật vài cuốn sách trên giá, có vài quyển nàng đã từng đọc qua.

Nàng thích nhất là thể loại thoại bản và du ký, cũng không biết ai bố trí căn phòng này, rất vừa ý nàng.

Nghĩ đến Chu lão phu nhân trộm nhét đồ cho mình, Chu Oanh kêu Lạc Vân đóng cửa sổ lại, sau đó mới lấy ra nhìn.

Một túi tiền bằng vải bố không hề hút mắt, đổi thành ai cũng sẽ không ngờ được bên trong có bao nhiêu ghê gớm. Chu Oanh mở nó ra, bên trong là một xấp giấy cũ đã ố vàng. Mép giấy đã lên mốc, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.

Chu Oanh lần lượt nhìn kỹ từng cái một, có giấy tờ cửa hàng, giấy tờ ruộng đất, và cả ngân phiếu.

Ở trên mấy tờ giấy mỏng manh này lại là những đồ vật có giá trị liên thành.

Nàng mới trở về ngày đầu tiên thôi mà, sao Chu lão phu nhân lại…

Chu gia cũng không tệ lắm nhưng nhìn bộ dạng của đám người Nghiêm thị và lão phu nhân thì chắc mấy năm nay trôi qua cũng không giàu có gì, tại sao lão phu nhân lại cất giấu mấy thứ này cho nàng? Nói là của hồi môn của mẫu thân? Vậy là lúc đầu trong nhà không muốn để cho mẫu thân vào cung?

Chu Oanh ở biệt viện Chu gia mấy ngày, cũng quen dần với hoàn cảnh xung quanh.

Chu lão phu nhân là một người rất ôn hòa, đối xử với hạ nhân tốt lắm, còn Nghiêm thị nói chuyện không lịch sự cũng không thông minh cho lắm, thường hay nói mấy lời khiến người ta kinh hãi nhưng thái độ làm người trắng đen rõ ràng, Chu Oanh đỡ phải nhìn sắc mặt mà đoán ý.

Y phục bốn mùa của Chu Oanh đều được may mới lại, sau lưng Nghiêm thị lại oán giận với Chu Chấn: “Trong nhà đã không dư dả tiền bạc gì, khó khăn lắm mới có chút tiền, ngươi lại kêu ta đem ra dỗ dành nha đầu kia? Bản thân ta còn không có y phục mùa xuân đây này, vội vàng cho nàng làm gì?”

Chu Chấn nằm ngửa trên giường khẽ hát, nghe vậy bèn nhìn qua nàng ta nói: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu nàng ta không có ở đây, ngươi cho là chúng ta có viện này để ở, có bạc này để xài sao?”

Nghiêm thị miết môi: “Có gì tốt đẹp đâu? Ai mà thèm? Đã cuối năm rồi, còn có bọn nhỏ ở Tô Châu kia kìa, lại kêu chúng ta phải bám dính ở nơi này, có nhà mà không về được. Ngươi khai thật đi, khi nào mới lên đường trở về nhà?”

Chu Chấn thở dài: “Ta cũng muốn về lắm nhưng không về được, cái vị đứng sau lưng nha đầu kia không nỡ thì phải làm sao đây? Nếu ta dám mang nàng trở về Tô Châu thì cái đầu của ta, chỉ sợ cũng bị chặt luôn!”

Nhắc tới “vị kia”, Nghiêm thị cũng không còn hăm hở nữa, cúi thấp đầu oán giận: “Đúng là không có thiên lý mà, ngày ngày đều được sống tốt nhưng lại bị hắn nắm trong lòng bàn tay.”
Bình Luận (0)
Comment