Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Quá trưa, Lý Hiển mệt mỏi.
Từ Oản đứng cạnh hắn, nhìn hắn nghiến răng, trong tay còn cầm bút, ngủ gà ngủ gật, không khỏi bật cười.
Nhìn kỹ một chút, khuôn mặt Lý Hiển khẽ động, dường như muốn ngã xuống mặt bàn, nàng vội vàng đưa tay ra.
Lập tức Lý Hiển gối đầu lên lòng bàn tay nàng, mặt hắn dụi vào tay nàng cọ cọ.
Nàng cũng đau lòng cho hắn, chỉ mới vừa lớn một chút, canh ba đã phải thức dậy, khẽ nâng mặt hắn lên, từ từ đặt mặt hắn nằm sấp xuống bàn, xoay người ngồi xuống cạnh hắn.
Ở cạnh hắn khá lâu, đối với việc bắt chước chữ viết Lý Hiển, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Việc này Từ Oản mới phát hiện, hai tay nàng đều có thể viết chữ, để thuận tiện, tay trái còn cố ý bắt chước chữ viết Lý Hiển, cả ngày hai người đều ở cùng nhau, thỉnh thoảng giúp hắn làm chút bài tập.
Bên cạnh không có ai, chỉ lo Thái Phó quay trở lại nên liên tục lén nhìn cửa, Lý Hiển đang nằm sấp lên bàn chợt cười hắc hắc.
Từ Oản không nói gì nhìn hắn, phát hiện hắn đang cười trong mộng, không biết hắn đang mơ cái gì, cười rất vui vẻ, dù đứa nhỏ thế nào, đều có tính trẻ con, mới viết được vài chữ, lại nghe có tiếng bước chân, vội đẩy Lý Hiển một cái.
Lý Hiển lập tức tỉnh táo, vội vàng ngồi ngay ngắn.
Đẩy bài tập trước mặt hắn, hai người đều giả vờ như không có chuyện gì, bước vào là Thục Nhàn cô cô, thời tiết đang nóng lên, sợ bọn nhỏ bị nóng, cố ý đưa khối băng đến.
Đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Lý Hiển lại nằm sấp xuống.
Từ Oản tiếp tục làm bài tập giúp hắn, hắn nhìn nàng, phồng mặt: "A Man, biểu thúc nói ngươi là người rất tốt, hắn nói ở cạnh ngươi, ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái, bây giờ ta cũng cảm thấy như vậy."
Dừng bút, Từ Oản xoay đầu nhìn: "Hắn nói như vậy ư?"
Lý Hiển gật đầu: "Đương nhiên."
Vì để nàng đến Đông cung, Cố Thanh Thành có thể nói là dụng tâm lương khổ*.
*Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà không để người khác biết.
Hắn chỉ vì báo ân nên mới kết nghĩa huynh muội với nàng, đối xử với nàng cũng coi như để tâm đến, cũng không cho là đúng, không để trong lòng.
Đi với Vệ Hành một đoạn đường, nghe hắn kể rất nhiều chuyện của tiểu cữu cữu, kính nể từ tận đáy lòng.
Tuy hắn không nói đến chuyện chịu oan ức gì đó, nhưng nàng cũng đoán được một chút, những tin đồn về Lý Thăng,[Httt][d!đ-l@q.đ] nàng đều thầm nhớ trong lòng, từ những manh mối này có thể nhìn ra, vị kia đối với mẫu thân nàng, dường như muốn nắm trong lòng bàn tay, e là khó mà rút lui.
Nói chuyện với Lý Hiển một lát, cố tình dò hỏi chút tin tức, hắn một hai ba nói không nên lời.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, giống như những ngày bình thường.
Vì nhớ nhà, quá trưa, nàng nói với Lý Hiển, muốn về nhà thăm cữu cữu, Lý Hiển tự nhiên vui vẻ tiễn nàng ra ngoài, lúc nãy ở trên xe Vệ Hành đã nói, hắn đợi ở Đông cung một lát, lúc về cứ việc gọi hắn là được.
Từ Oản đi ra, nhờ Thục Nhàn cô cô đi gọi Vệ Hành, nàng chờ ở cửa Đông cung.
Bầu trời quang đãng, mấy đám mây trắng trôi nhẹ nhàng trên không, mặt trời chiếu lên người nàng lệch một chút, khiến bóng nàng bị nghiêng, kéo thành một đường dài.
Vệ Hành sóng vai với Cố Thanh Thành đi ra.
Từ Oản vội vàng bước lại chào, Vệ Hành đi nhanh đến, gõ lên trán nàng: "Chờ đến sốt ruột à, đi thôi, ta đưa ngươi về, tiện đường mua cho ngươi vài thứ tốt."
Thế này thì còn phải đi dạo rồi, Từ Oản gật đầu, đi theo hắn.
Tiếng bước chân phía sau dường như dừng lại một chút, nhưng nàng không quay đầu lại, ra cửa Đông cung, bên cạnh xe đứng rất nhiều thị vệ, cung nữ, thái giám thì đứng vây quanh xe Vệ Hành, có hai người đang dỗ ai đó, vừa thấy thế trận này, ba người đều đứng lại.
Màn xe được vén lên, An Bình đang ngồi trong xe.
Nàng ngẩng mặt trông thấy bọn họ đang đi ra, vui vẻ chạy ra, nhảy xuống xe ngựa: "Vệ Hành ca ca!"
Chạy một mạch đến liền nhào vào người Vệ Hành, bị hắn túm lấy đằng sau kéo ra: "Muội đến đây làm gì?"
An Bình nhảy qua, nhào thẳng lên người hắn: "Huynh đã trở lại sao không trở về, ta đến làm gì, tất nhiên là tìm huynh!"
Vệ Hành đẩy nàng ra, bảo nàng lên xe, quay đầu gọi Từ Oản: "Ngươi cũng lên xe đi, không có việc gì, ta sẽ đưa ngươi về trước."
Từ Oản lùi về phía sau theo bản năng, vội vàng cự tuyệt: "Không cần đâu, ngươi đưa công chúa về là được rồi, ta sẽ tự đi về."
Vệ Hành sao có thể để nàng đi một mình, đi lại kéo nàng: "Đi thôi, vòng lại cũng không xa lắm."
Từ Oản ngoảnh đầu, thấy Cố Thanh Thành đang muốn lên xe, nàng nhanh chóng chạy tới.
Giữ chặt tay áo hắn, quay đầu cười với Vệ Hành: "Ta về với ca ca, không cần lo lắng."
Nói đến vô cùng thân thiết, còn khẽ lắc tay áo hắn.
Cố Thanh Thành không hề động, đứng lại.
Vệ Hành thấy nàng khăng khăng như vậy, cũng không khuyên nữa, xách An Bình lên xe.
Từ Oản thở phào nhẹ nhõm, ngồi cùng An Bình, không bằng đi theo Cố Thanh Thành, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của hắn, vội vàng thả tay, cười gượng hai tiếng, khách khách khí khí gọi ca ca, hỏi có thể ngồi xe hắn về hay không.
Cố Thanh Thành lên xe trước, không để ý nàng.
Ngõ hẻm rất dài, Từ Oản đứng dưới xe, nhìn đầu bên kia của ngõ hẻm, âm thầm tính toán bằng chân ngắn của nàng, nếu đi bộ trở về thì mất bao lâu.
Xa phu nhìn bộ dáng này của nàng, nở nụ cười: "Mời tiểu thư lên xe!"
Sắc mặt người trên xe không tốt, ai biết hắn bị làm sao, không muốn nhìn vẻ mặt đó của hắn, tự nhiên không muốn lên xe.
Từ Oản suy nghĩ, lắc đầu: "Quên đi, ta tự trở về là được."
Chẳng qua là đi nhiều hơn ngày thường một chút, cũng giống như dạo phố.
Lời vừa nói xong, rèm cửa liền được vén lên, thiếu niên nhàn nhạt liếc nàng, vẻ mặt không vui: "Tự đi về, bằng bản lĩnh của ngươi, lên xe!"
Từ Oản vừa nghĩ đến đoạn đường phải đi, lập tức thỏa hiệp, ngoan ngoãn lên xe.
Ngồi trong xe, âm thầm thở phào.
Cố Thanh Thành liếc nàng: "Tại sao không ngồi xe Vệ Hành?"
Nàng suy nghĩ: "Công chúa thân phận cao quý, sợ sẽ đụng chạm đến công chúa."
Hắn cúi đầu: "Coi như ngươi còn có ánh mắt, An Bình công chúa rất được Hoàng Thượng sủng ái, đụng phải nàng, không thể sống."
Đây là nhắc nhở nàng sao?
Từ Oản gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Rèm cửa sổ được treo lên trên, cảnh sắc bên ngoài rất đẹp, mấy ngày nay thời tiết rất tốt.
Thiếu niên nhìn thoáng qua bên ngoài, nhìn một lát, phát hiện hai tay tiểu tử kia đang chắp trước ngực, trong miệng lẩm bẩm niệm a di đà Phật a di đà Phật, bộ dạng nghiêm trang, rất giống tiểu ni cô.
Không lên tiếng, hắn nhịn không được nhìn thêm một lát.
Từ Oản cao hơn một chút, thịt trên mặt tròn đã mất đi không ít.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã sắc sảo hơn nhiều, nàng nhướng mày, đôi mắt to tròn, cũng không giống các thiếu nữ khác, nhiều thêm cảm giác mềm mại đáng yêu, nhìn nàng, hắn cảm thấy có thêm chút thịt dường như càng đẹp mắt hơn.
Giọng nói có hơi mềm mại xuống: "Ăn nhiều thêm một chút, sao lại gầy như vậy?"
Từ Oản thấy hắn nhìn mình chằm chằm, không nghĩ tới vừa mở miệng lại nói chuyện này, nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào: "Hả . . . . . Gầy thật ư?"
Hắn gật đầu: "Cứ như thế này, đến khi ngươi trưởng thành, sẽ rất gầy, ăn nhiều thêm một chút mới được."
Lớn lên nàng cũng sẽ không gầy, hàng năm kinh thành đều lấy gầy làm tiêu chuẩn sắc đẹp, thời điểm xuất giá cữu mẫu còn cố ý dặn dò nha hoàn thắt thắt lưng cho nàng chặt một chút, sợ phu quân sẽ không vui.[Httt][d@đ+l.q!đ] Gả vào Quận Vương phủ, nàng lại tự cho phép bản thân ăn uống thoải mái, nuôi bản thân thành trắng trẻo mập mạp.
Đợi chút, nàng mập hay gầy thì liên quan gì hắn!
Từ Oản đến gần cửa sổ, không để ý đến hắn.
Xe ngựa lắc lư, thiếu niên nhìn chằm chằm phía sau nàng, có chút lo lắng.
Chỉ là một đứa nhỏ, có lẽ sẽ không để trong lòng: "Quên đi, thích lớn lên thế nào thì lớn thế nấy."
Từ Oản làm như không nghe thấy, một đường im lặng, rất nhanh đã đến nhà, Cố Thanh Thành mới mở miệng: "Cách xa Vệ Hành một chút, hắn và Phủ hoàng tử gắn bó chặt chẽ, sớm muộn gì cũng sẽ hại cữu cữu ngươi."
Từ Oản nheo mắt, quay đầu nhìn hắn: "Tại sao hắn lại muốn hại cữu cữu ta?"
Chỉ vài ba câu làm sao nói hết được với nàng, hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng: "Người muốn tồn tại, chỉ có thể đứng ở chỗ cao, mới không bị người khác thao túng, nếu phụ thân ngươi muốn đưa ngươi đi khỏi kinh thành, sống những ngày nay đây mai đó, ngươi có muốn đi không?"
Từ những lời hắn nói, Từ Oản nghĩ đến vài thứ, tại sao phụ thân nàng lại phải rời khỏi kinh thành, vậy chắc chắn là cữu cữu, không, là mẫu thân nàng cũng phải đi. Nếu phải chọn, tất nhiên sẽ không trở về, nàng dĩ nhiên muốn theo phụ mẫu.
Thẳng thắn gật đầu, Từ Oản vẫn chưa quá kiêng dè hắn: "Đương nhiên muốn đi, ta sẽ theo phụ thân ta, phụ thân đi đâu thì ta liền theo đó."
Vậy mà nàng lại trả lời thật thẳng thắn, Cố Thanh Thành nhìn chằm chằm gương mặt nàng: "Bây giờ ngươi ở Đông cung, đang theo bên người Hiển Nhi, tương lai có thể trở thành Nữ quan, còn đi theo phụ thân ngươi, không gì bảo đảm có thể quay trở về, nhưng bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn nữa, ngươi cũng bằng lòng?"
Nữ Quan?
Từ Oản ngơ ngẩn, đã bao lâu rồi chưa nghe qua hai chữ này?
Đời trước nàng sống ở hậu viện cả đời, đọc rất nhiều sách, từng gặp một chuyện xưa, kể về một Nữ Quan, khát khao không thôi, thời điểm nhàn rỗi còn tự vẽ một bức tranh, tự đặt cho mình một chức quan, Kinh Thành Thượng Thư nữ úy, Từ Nhàn Nhàn.
Nhớ đến chuyện đó, không nhịn được bật cười.
Những thứ này không còn quan trọng, danh lợi đối với nàng, từ trước đến nay đều không quá để ý đến.
Xe ngựa ‘hu’ một tiếng đứng lại, nàng không trả lời, gương mặt tươi cười như đứa nhỏ, quy củ khom người, nhanh chóng xuống xe.
Xa phu vén màn xe, Cố Thanh Thành vẫn chưa xuống xe, hắn nhìn Từ Oản vào cửa từ cửa sổ, mới quay đầu lại: "Đến Bắc môn, trở về xem thử bên phía Thanh Thành có tin tức gì không?"
Sau khi Từ Phượng Bạch về kinh, nhìn như gió yên sóng lặng, thực ra sóng ngầm đã bắt đầu khởi động.
Lý Thăng hạ quyết tâm khiến nàng thoái lui, dĩ nhiên nàng cũng biết thời biết thế, chẳng qua phải thoái lui như thế nào, kết quả sẽ ra sao không ai biết trước được.
Hắn cũng không thể chỉ đứng xem, nếu bước này Vệ Hành đi nhầm, cần phải sắp ngay ngắn trở lại, có chỗ cần phải thay đổi, có chỗ thì không cần, chính mình đã khiến phát sinh thêm nhiều biến cố, những điều này đã không thể khống chế, tự nhiên muốn bắt được tiên cơ.
Từ Bắc môn trở về Tiểu Lâu, thị vệ Thanh Minh đã đợi rất lâu, quả nhiên Thanh Thành có tin tức.
Cố Thanh Thành nhìn mật báo, trầm ngâm một lát.
Từ Phượng Bạch lưu lại quân đội ở Thanh Thành, nếu có phẩm cấp, đều là thủ hạ cũ của nàng, có lẽ muốn thoái lui ở đó, lập tức hiểu được nàng muốn làm gì, hắn để Thanh Minh thiêu rụi mật báo, đi đến trước cửa sổ.
Ở trên lầu, có thể thấy toàn bộ Từ gia.
Từ Oản đang nói chuyện với Hồng Vận ở trước cửa phòng Từ Phượng Bạch, chân ngắn quả nhiên vẫn là chân ngắn, nàng xách váy, lúc đi lên thềm đá vẫn phải vịn vào cây cột.
Nhìn nàng chằm chằm, thiếu niên lặng lẽ đứng trước gió.