Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Tuyên võ năm hai mươi bảy, đã năm năm trôi qua, thiên hạ thái bình.
Bình yên này đến trấn nhỏ cạnh biên quan, diễn ra càng thêm rõ ràng, năm năm trước, Từ Phượng Bạch mệnh vẫn ở biên cương, cả ngày lẫn đêm Triệu Lan Chi đều theo bên người nàng, thời điểm trận đại chiến diễn ra đã thành công đoạt trước tiên cơ nên cướp được người, rốt cuộc người một nhà có thể đoàn tụ. Chỉ một điều không được hoàn mỹ là, vì để thay đổi giọng nói, nàng uống thuốc quá lâu, khó mà hoàn toàn bình phục, hơn nữa vết thương mới cộng với vết thương cũ trên người, sau khi được nghỉ ngơi, trái lại thân thể càng mảnh mai như một đóa hoa xinh đẹp, quanh năm không thể rời khỏi thuốc.
Mấy năm nay, trên khắp Đại Tống, Từ Oản đi theo phụ mẫu bốn biển là nhà, tìm danh y khắp nơi, dần dần lớn lên, nghiên cứu sâu rất nhiều y thư (sách thuốc), làm quen rất nhiều đại phu, cũng đã bái sư học y.
Khí trời đã trở nên ấm áp, bọn họ vừa trở về từ phía đông, đến Thanh Thành.
Năm năm nay, Thanh Thành đã không còn là biên quan, sau khi Từ Phượng Bạch hi sinh, Cố Thanh Thành soái lĩnh binh lính ra chiến trường, thiếu niên dẫn quân hợp nhất với thủ hạ cũ của Từ gia, một trận thành danh, trong mấy năm, như được sự trợ giúp của thần linh, mở rộng một vòng toàn bộ khu vực biên quan, nghe đồn hắn trời sinh lãnh khốc vô tình, giết người vô số, là một tên ác ma cuồng sát.
Hồi kinh mấy lần, Thiên Tử đã từng tứ hôn cho hắn, cũng không thiếu đưa mỹ nhân đến phủ, nhưng mà mỗi lần những lão bách tính nói đến chuyện này đều rất hăng say, nói là sát thần Đại Tống có chút biến thái, những mỹ nhân đưa đến phủ kia kết cục chỉ sợ đều đã đi gặp Diêm vương gia.
Những tin đồn về Cố Thanh Thành, ở Thanh Thành càng thần hóa hơn.
Từ Oản từ y quán về, đi một đường đều nghe cả một đường, nàng mười bốn, rốt cuộc chiến sự cũng kết thúc trước kỳ hạn ba năm, nếu nàng nhớ không sai, lúc này hắn hẳn là hai mươi mốt tuổi, hồi kinh sẽ được Phong vương.
Phong vương rồi sẽ tứ hôn.
Nhưng bây giờ cũng không quan hệ với nàng, nàng cũng không định để ý.
Xách theo thuốc, Từ Oản bước đi nhẹ nhàng, mấy năm nay nàng cao lên rất nhanh, còn cao hơn một chút so với tiểu nữ nhi nhà khác, vẻ non nớt lúc nhỏ cũng dần mất đi, thắt lưng càng thêm tinh tế, hai chân thon dài, bình thường để tiện đi lại, nàng đều mặc y phục rộng rãi, chỉ thắt một chiếc đai lưng, eo càng thấy nhỏ hơn.
Dung mạo cũng thay đổi rất nhiều, Từ Oản biết mình lớn lên sẽ giống mẫu thân, nhưng không ngờ lại giống như vậy.
Có lẽ là thiên tính khiến cho động tác và thái độ của nàng rất giống mẫu thân lúc trẻ.
Bọn họ thuê một tiểu viện trong ngõ nhỏ, vừa định quẹo vào ngõ thì thấy bên trong có ba tên du côn hói đầu đang ấn một tiểu tử áo xanh mà đánh, vội vàng đứng lại.
Xoay người muốn đi vòng sang ngõ khác, thì thấy một sai nha cưỡi ngựa phóng nhanh trên đường, gõ chiêng dẹp đường, âm thanh chấn động lỗ tai người, dân chúng trên đường bàn luận sôi nổi, nói là trên đường Cố Tướng quân hồi kinh sẽ ghé qua Thanh Thành, tất nhiên dân chúng reo hò vui mừng.[Httt][d.đ-l!q@đ] Từ Oản quay đầu lại, khôi giáp trùng trùng điệp điệp từ đằng xa, quả nhiên là có quân đội đang đến đây.
Nàng tò mò, cũng giương mắt nhìn.
Nam nhân trẻ tuổi mặc khôi giáp cưỡi con ngựa cao to đi phía trước, nhìn từ xa cũng không lớn lắm, nhìn thấy càng lúc càng đến gần, vội vàng xoay người vào trong ngõ nhỏ.
Trong ngõ nhỏ, tiểu tử áo xanh đã nằm liệt trên mặt đất, theo nguyên tắc không biết chuyện gì thì không nên xen vào chuyện của người khác, nàng định đi qua luôn, nhưng ba người kia ngẩng mặt lên nhìn nàng, tựa như thấy thịt mèo, vui vẻ ngăn nàng lại.
Ba tên vô lại đều có sẹo dài giống nhau, nhìn như mấy tiểu tử choai choai.
Tên cầm đầu nắm cây gậy, chân hắn đạp lên tường, gõ vào mặt tường: "Ồ, tiểu muội muội ở đâu đến, dáng vẻ thật xinh đẹp, không nghe nói nơi này không yên ổn à? Có cần ca ca chăm sóc ngươi không? Hả?"
Hắn nhìn cỡ mười lăm mười sáu tuổi, mắt một mí, cười lên còn có hai chiếc răng nanh, lưu manh xấu xa.
Bên tai nghe được tiếng chiêng đang đến gần, Từ Oản tiến lên.
Nàng nhìn thiếu niên cười nhẹ nhàng, một câu cũng không nói, một cước đá vào bên trong bắp đùi hắn, đau đến mức hắn gào lên một tiếng, nàng tốc độ rất nhanh, đánh vào khuỷu tay, đoạt cây gậy từ trong tay hắn.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt, không đợi hai người kia kịp phản ứng, nàng đã giơ gậy lên, đầu vai một người bị đập xuống một gậy, ánh mắt của nàng cũng thay đổi.
Mấy năm nay Từ Oản trừ học y, thời gian còn lại đều dùng để rèn luyện thân thể khỏe mạnh.
Không còn biện pháp, dùng lời của phụ thân nàng là, làm nữ tử không dễ, phải biết tự bảo vệ bản thân.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, thiếu niên cầm gậy lúc nãy lại nâng tay, cong môi cười không ngừng: "Ối chà! Muội tử này cũng không tầm thường đâu, từ từ đã, gậy gộc vô tình, coi chừng đánh trúng ca ca!"
Từ Oản cầm gậy trong tay: "Cút đi, muốn làm ca ca ta, còn chưa đến lượt ngươi."
Nói xong liền ra dấu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn, ý bảo bọn họ lại đây.
Hai tên kia rục rịch muốn động, thiếu niên lại chỉ cười cợt: "Trêu chọc ngươi một chút thôi, thật sự hạ thủ với tiểu cô nương, ta lại không làm được chuyện này, ta chưa bao giờ đánh nữ nhân."
Tiếng chiêng lại vang lên từ đằng sau, mấy người trong ngõ nhỏ ai cũng đổi sắc mặt, không ai dám gây chuyện lúc này, Từ Oản cũng không muốn người khác chú ý đến, nhấc gậy lên rồi vội vàng đi vào trong.
Ba người cũng vội vàng chạy theo hướng đó, đến đầu ngõ, vượt qua phụ thân đang đến đón nàng rồi chạy đi.
Bước chân Triệu Lan Chi rất lớn, nhìn thấy nàng, lập tức đi về phía nàng rồi nhìn quanh: "A Man, sao bây giờ mới trở về, ta nghe thấy tiếng chiêng, bên ngoài có chuyện gì à?"
Từ Oản ném cây gậy đi, nói không có chuyện gì.
Hai phụ nữ (cha và con gái) trở về, nàng nhớ lại rồi vội vàng khai báo: "Cố Thanh Thành hồi kinh, sẽ ghé qua Thanh Thành, đây là địa bàn cũ của hắn, lại sắp đến ngày giỗ của Trưởng Công chúa, đoán chừng sẽ lưu lại đây hai ngày."
Những thứ này đều là nàng nghe được ở trên đường, Triệu Lan Chi ừ một tiếng, cũng không thèm để ý.
Đi đến hết ngõ nhỏ, mở cửa tiểu viện cuối cùng ra, Hoa Quế đang phơi y phục ở trong sân, màn cửa được vén lên, Hồng Châu bưng chậu đi ra.
Theo sau nàng là một tiểu nam hài, lúc đi ra còn suýt nữa ngã nhào.
May mắn là Hồng Châu đỡ kịp, bản thân hắn cũng vỗ ngực, nói nguy hiểm thật, chọc tất cả mọi người đều cười.
Nhìn thấy Từ Oản đi vào, tiểu bất điểm* này lại lộc cộc chạy đến: "A Man tỷ tỷ, A Man tỷ tỷ, có mua kẹo đường cho đệ không?"
*Tiểu bất điểm: chỉ sự nhỏ bé, không đáng để mắt đến
Từ Oản giống như làm ảo thuật, từ trong ống tay áo lấy ra một cây kẹo đường lớn, đưa cho hắn.
Triệu Lan Chi đi qua bên cạnh hắn, không nhìn được vỗ lên trán hắn một cái: "Phụ thân con đâu rồi?"
Tiểu bất điểm chỉ vào chỗ sâu trong viện: "Đang cho ngựa ăn ạ!"
Hoa Quế phơi xong y phục, nhanh chóng ôm hài tử sang một bên: "Từ sáng đến tối chỉ biết ăn kẹo, coi chừng răng con sẽ rụng hết!"
Hài tử chỉ gọi mẫu thân, cười cười không nói chuyện.
Từ Oản nhìn một màn này, cũng bật cười.
Hoa Quế gả cho Hồng Vận, Hồng Vận cũng khôi phục tên thật, không ngờ cũng là họ Triệu, Triệu Vũ, nhi tử đặt tên Triệu Tu, Từ Oản cảm thấy không biết bản thân đã tu luyện phúc khí mấy đời, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Vào phòng, theo bản năng, đi nhẹ bước chân.
Mẫu thân đang nằm trên ghế dựa ở trước cửa sổ, nhìn ghế dựa đã bất động, chắc đã ngủ thiếp đi.
Có gió ở cửa sổ, tuy là gió mát, nhưng cũng sợ nàng bị lạnh, Từ Oản vội đi lấy chăn mỏng, không ngờ vừa đến gần, nữ nhân đã mở mắt ra.
Đây là thói quen nhiều năm qua, chỉ cần chút động tĩnh lập tức tỉnh ngay.
Từ Phượng Bạch là trước kia, bây giờ là Từ Hồi, so với mấy năm trước thì đẫy đà hơn không ít, nhưng mà vẫn là dáng vẻ đó, tóc đen quấn cao, cánh tay như tuyết khẽ nâng lên, mang theo ba phần lười biếng, càng cảm thấy xinh đẹp và quyến rũ.
Triệu Lan Chi vừa tiến vào, trong lòng lại mềm xuống một nửa, vội vàng đi đến nhẹ nhàng nói: "Tỉnh rồi à? Có phải là hai phụ nữ ( cha và con gái) chúng ta ồn ào đến nàng không? Ngủ thêm một chút nữa đi."
Đến bên cạnh nàng, liên tục dặn dò: "Lúc đi không phải ta bảo nàng lên giường nằm à, bên này có gió, bị lạnh thì làm sao bây giờ..."
Từ Oản yên lặng cất chăn mỏng đi, ở trong lòng thầm đếm một hai ba bốn, quả nhiên mới đến bốn, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn của mẫu thân nàng vang lên sau lưng.
"Triệu Lan Chi, ngậm miệng của chàng lại."
"..."
Trước giờ đều là vậy, phụ thân quá dong dài, mẫu thân lại quá lạnh nhạt.
Nhưng mà, da mặt phụ thân nàng dày, chưa bao giờ để trong lòng.
Quả nhiên, phụ thân nàng lại tiếp tục dong dài: "Đừng như vậy mà, lời ta nói nàng cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ ngậm miệng lại, ta nói nàng lại không nghe..."
Từ Oản cười trộm, vội vàng lui ra ngoài.
Thuốc đã lấy về, đưa cho Hồng Châu, dặn dò cẩn thận, bảo nàng đi nấu thuốc
Cổ họng mẫu thân nàng sẽ nhanh tốt lên, chỉ là phụ thân nàng vẫn rất lo lắng. Sau khi tổ mẫu về quê, chưa từng về thăm lần nào, tiếc nuối duy nhất của Lão Thái thái là không có tôn nhi, không dám đến nói với nhi tức, vụng trộm cầu xin Bồ Tát phù hộ.
Phụ thân nàng một chút cũng không để chuyện này trong lòng, vì từng có một đại phu nói qua, bây giờ mẫu thân nàng như nửa ấm sắc thuốc, cũng đã lớn tuổi, lại mang thai e là phải giành người với Diêm vương gia, khiến ông sợ đến mức lúc nào cũng cẩn thận.
Hồng Châu đi nấu thuốc, Từ Oản mượn đơn thuốc rồi tự mình bào chế.
Một vài loại dược liệu được phơi dưới cửa sổ, nàng dùng để bào chế hương liệu.
Đang nhìn thì có người gõ cửa.
Hồng Vận vội vàng đến mở cửa, ở cửa truyền đến giọng nói của nữ nhân.
"Xin hỏi, nơi này có phải là chỗ ở của Từ đại ân nhân?"
"Đại tẩu là người ở lò rèn à?"
"Dạ, bây giờ ân nhân đang ở đâu?"
"Mau đi theo ta!"
Nghe tiếng bước chân đi qua ở sau lưng, nàng cũng không quá chú ý.
Từ Oản biết, ở Thanh Thành mẫu thân nàng có giữ lại chút sự sống, mấy năm nay trong kinh e là không thể liên lạc được người, ngoằn nghèo vài vòng thì để người đưa tin đến lò rèn.[Httt][d@đ+le.quy!don] Hôm qua, lúc vừa đến đây, mẫu thân nàng bảo Hồng Vận đến lò rèn nghe ngóng, không ngờ đại tẩu này không còn ở đó, chỉ để lại chỗ ở.
Đại tẩu nói là vẫn còn tình cảm năm đó.
Vừa vào trong, đại tẩu này chưa kịp nói gì thì đã khóc, khóc xong lại quỳ, gọi ân nhân, phu thê Từ Hồi bảo bà đứng lên nói chuyện, nói vài chuyện vụn vặt rồi mới vào đề.
"Ta với thợ rèn đã tham gia trận chiến nhưng về sau lại không có tin tức của ân nhân, nhưng trong lòng ta vẫn luôn nhớ đến ngài!"
"Ừ, ngươi đã gả cho thợ rèn à?"
"Chỉ là kết bạn sống qua ngày, ông ấy đối xử với ta rất tốt, đối xử bọn nhỏ cũng rất tốt, lão đại đã thú thê, lúc này không có ở nhà, năm ngoái Tả Nhi cũng đã gả cho người ta, bây giờ chỉ còn đứa út, ta đã dẫn đến đây để dập đầu với ân nhân, nếu năm đó ân nhân không giúp đỡ mẫu tử chúng ta, lúc này nói không chừng một nhà lớn nhỏ chúng ta đã chôn vùi trong nấm mộ!"
Nói đến lại xúc động, bảo người quỳ xuống, trong phòng lại ồn ào lên.
Mẫu thân nàng bảo đứng dậy, phụ nhân này một lát khóc một lát lại cười, lại hỏi đến Từ Oản.
Thật sự là cố nhân, còn biết nàng.
Vừa nghe mẫu thân bảo phụ thân ra gọi nàng, Từ Oản vén màn cửa lên đi vào.
Gọi một tiếng mẫu thân, rồi vào phòng, lập tức đối mặt với thiếu niên.
Tiểu tử nhu thuận đứng bên cạnh phụ nhân, không chút cảm giác tồn tại, nhưng chẳng phải đây là thiếu niên cầm gậy đánh người trong ngõ à? Chính là tên vô lại đã đùa giỡn nàng? Vừa nhìn thấy nàng, thiếu niên nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi mỉm cười.
Đi đến, Hoa Quế kéo nàng qua đứng bên cạnh.
Từ Hồi cũng bùi ngùi: "A Man cũng đã mười bốn..."
Từng nghe mẫu thân nói qua, năm đó vì nhìn thấy đại tẩu này, mới giữ lại nàng.
Đã có tình cảm này, Từ Oản vội vàng làm lễ.
Cùng nhau nói chuyện phiếm mấy câu, nữ nhân lấy thư từ trong ngực ra, Từ Oản thấy không còn chuyện của nàng, nhớ đến thuốc còn phơi bên ngoài, liền đi ra.
Đi ra ngoài, vừa đến chỗ cửa sổ, thiếu niên đang đi theo sau nàng lập tức lên trước một bước ngăn nàng lại.
Từ Oản ngẩng đầu: "Ngươi làm gì vậy?"
Ánh mắt của hắn quá mức càn rỡ, cười đến mức lộ ra hai chiếc răng nanh: "Ôi chao, ngươi nói tính tình ngươi thế này mà bộ dạng lại đẹp mắt như thế, vô cùng thích hợp làm cái gì ngươi biết không?"
Thật sự là nàng không hiểu gì cả: "Cái gì?"
Hắn rất không biết xấu hổ nói: "Thê tử của ta, vô cùng thích hợp."
"..."
Đang nói chuyện thì Hoa Quế đi ra: "Tiểu thư, nhanh chóng thu dọn thuốc một chút, ta nghĩ chúng ta sẽ không ở đây được hai ngày,[Httt][d!đ_l.q@đ] trong kinh gởi thư đến, Lão Thái gia sắp không xong, tin tức này đã chuyển đến vài lần đến bây giờ cũng không biết còn chính xác không, nói không chừng..."
Nói không chừng cái gì, trong lòng ai cũng biết rõ.
Vòng đi vòng lại, e rằng dù thế nào, cũng phải trở về một chuyến.