Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Vào thư phòng, ngọc bội được đưa đến trước mặt Từ Hồi.
Từ Oản cúi đầu, rũ mắt xuống, vẻ mặt tha thiết.
Từ Hồi cầm ngọc bội, nhìn một lát rồi ngồi cạnh bàn: "Đây là cái gì?"
Từ Oản mỉm cười: "Là ngọc bội trên người tiểu Điện hạ Đông cung, con muốn quay lại Đông cung, lúc trước mẫu thân làm thế nào đưa con đến được đó, bây giờ có thể đưa con quay lại không?"
Vuốt ve ngọc bội trong lòng bàn tay, Từ Hồi bật cười: "Làm sao con biết năm đó là ta đưa con đến Đông cung?"
Từ Oản đứng cạnh nàng, lắc cánh tay nàng: "Lúc con nhỏ thì không biết, nhưng bây giờ nghĩ lại thì sẽ hiểu, mọi chuyện đều đã được mẫu thân an bài sẵn."
Từ Hồi kinh ngạc nhìn Từ Oản: "Lẽ nào không phải là phụ thân con đưa con đến Đông cung à, tại sao lại nghĩ là ta?"
Nhắc đến phụ thân, Từ Oản khó tránh khỏi nhiều chuyện: "Cũng đã mấy ngày, người vẫn còn giận dỗi phụ thân à?(d.đ+le^quy@don) Không thấy người hỏi thăm ông ấy một câu, hôm nay con gặp ông ấy, râu ria xồm xoàm, mấy ngày nay bận rộn chuyện mua trạch viện, thật sự rất vất vả, trông rất mệt mỏi."
Từ Hồi không muốn nhiều lời, chỉ mỉm cười: "Ai bảo hắn suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn, mệt mỏi cũng đáng đời, hắn không mệt thì ai mệt!"
Từ Oản lại muốn hỏi, mẫu thân nàng lại không cho hỏi, chỉ nói trong lòng hiểu rõ.
Nghĩ đến Đông cung, Từ Hồi lắc đầu: "Năm ấy khác với bây giờ, khi đó Cố Thanh Thành chủ động đề cập đến, cho con đến Đông cung cũng là bất đắc dĩ, ta không có ở kinh thành, phụ thân con lại không đáng tin cậy đương nhiên là muốn đưa con đến chỗ an toàn. Bây giờ kinh thành bất ổn, Đông cung lại lắm thị phi, con đến đó làm gì?"
Ra là hắn, Đông cung thật sự là nơi tránh nạn tốt.
Ngay cả nhiều năm sau, Nhị Hoàng tử Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nơi đó vẫn rất yên ổn.
Từ Oản không cách nào nói chuyện sau này, nhất thời cũng không nghĩ ra giải thích gì tốt, chỉ nói mình muốn làm nữ quan, không muốn phụ thân và mẫu thân bị người ta khi dễ.
Từ Hồi rất vui mừng, tháo từ thắt lưng hai miếng ngọc bội.
Hai miếng ngọc bội này thật sự đã xuất hiện từ rất lâu, từ khi nàng có trí nhớ, đã nhìn thấy mẫu thân đeo trên người, phụ thân nàng cũng từng ngầm phê bình chuyện này, nhưng về sau lại không để ý đến nữa.
Ba khối ngọc bội đặt vào lòng bàn tay Từ Oản, cả người Từ Hồi thoải mái dựa vào ghế: "Tạm thời chúng ta sẽ không thể rời kinh, đã quen đi lại bên ngoài, về đến nhà lại thấy không quen, con giữ hai khối ngọc bội này, đeo trên người. Chuyện con muốn làm, cứ đi làm, đừng sống uổng phí, muốn đến Đông cung cũng có thể, mẫu thân tìm người đưa con vào, đừng nhờ Cố Thanh Thành."
Từ Oản xoay người ngồi xuống, cầm hai khối ngọc bội nhìn cẩn thận. Từ Oản đeo hai khối ngọc bội lên thắt lưng, vỗ vỗ, khiến mấy khối ngọc bội chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng, âm thanh nghe rất êm tai: "Đây là ai tặng cho người, có ý nghĩa gì đặc biệt à?"
Từ Hồi đeo ngọc bội đã quen, bỗng dưng tháo ra khiến thắt lưng có chút trống rỗng.
Nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhi, không khỏi nhớ lại thời điểm bản thân còn là thiếu nữ, thở thật dài: "Là sư phụ ta, hai khối ngọc bội này là di vật năm đó sư phụ để lại cho ta và sư huynh, nhưng về sau lại đưa hết cho ta, giờ đưa con đeo, lúc cần thiết có thể sẽ hữu dụng."
Từ Oản suy nghĩ một chút, vừa cẩn thận đeo lên thắt lưng, vừa không nhịn được hỏi: "Mẫu thân, tại sao đến Đông cung lại không cần nhờ Cố Đại công tử? Sao vậy ạ?"
Từ Hồi xoa trán: "Hắn và mấy vị Hoàng tử trong cung rất thân quen, cũng rất quen thuộc Đông cung, lúc trước còn luôn nói vì trả ơn cứu mạng rồi quen biết nhau, tối hôm qua bàn chuyện hôn sự với hắn, không ngờ một chút thể diện cũng không giữ lại cho ta, người này, ta có chút không nắm bắt được, cứ cảm thấy hắn đang giấu diếm chuyện gì, không thể yên tâm."
Thật sự, Lão Thái gia mới qua đời, mẫu thân nàng nhất định sẽ đề cập rất khéo léo chuyện này, người nếu không đồng ý cũng sẽ khéo léo từ chối, kết quả ngay trước mặt người ta nói người ta quá lùn, không truyền ra ngoài cũng thì thôi, một cô nương còn chưa xuất giá, bị người nói như thế, nếu truyền ra sẽ khiến người khác cười đến rụng răng.
Nhưng mà lại nghĩ đến đời trước, thật sự khác biệt.
Hắn hồi kinh trước kỳ hạn, Thiên Tử không tứ hôn, hôn sự Từ gia đề cập đến, kết quả hắn từ chối.
Số mệnh thật sự rất huyền diệu, không biết đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, Từ Oản suy nghĩ trong lòng, đời trước Từ Vân và biểu ca nàng là tự định chung thân, vì thế cùng dùng cái chết đe dọa, hai người khó mà bị chia cắt.
Tại sao đột nhiên lại định Từ Xúc, tiểu biểu tỷ lại muốn kết thân với người khác?
Không đúng, có lẽ, còn chưa đến tình trạng tứ hôn, nhớ đến đây trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, hai người đang nói chuyện, Vương Phu nhân mang theo mấy nha hoàn đến, lúc này sắc mặt bà đã hòa hoãn rất nhiều, cố ý đến đưa hoa tai bình an cho Từ Hồi, nói là xin được trên miếu, bảo nàng đeo trên người.(d-đ+l!q^đ) Dĩ nhiên, đưa hoa tai chỉ là một chuyện, không thể thiếu đến nói chuyện phiếm.
Đầu tiên là nói những chuyện phiền lòng trong nhà, đều do Từ Cẩn Du, trong lòng rất bực bội, lát sau lại nhắc đến chuyện Cố Thanh Thành cự tuyệt hôn sự, một bụng lửa giận, mắng một hồi lại nói đến Từ Vân, nói hai ngày nay nàng như người mất hồn, thật là nữ nhi đã lớn không thể giữ lại, hôn sự của nàng vẫn phải để tâm nhiều, phải lo liệu mọi chuyện cho thỏa đáng.
Từ Vân quả thực có chút lạ, Từ Oản nghe không nổi những chuyện lảm nhảm của nữ nhân, nói với mẫu thân một tiếng, vội vàng lui ra ngoài, nhớ đến chuyện tiểu biểu tỷ giao phó, nhanh chóng đi về phòng.
Hồng Châu và Hồng Phúc đang mài bột thuốc, vừa nói chuyện phiếm với nhau, Từ Oản trêu chọc Triệu Tu ở cửa một lát, rồi để Hoa Quế dẫn hài tử ra ngoài chơi, túi thơm để trên gối, nàng đi nhanh đến, đưa tay cầm lấy, rồi ngồi xuống giường.
Hôm qua cầm trong tay cũng không nhìn kỹ, Từ Vân thần thần bí bí như thế, nàng không khỏi sinh nghi.
Mặt trước thêu lá sen và hoa sen, tú công cũng mã mã hổ hổ*, không nhìn ra cái gì, lật qua, mặt sau là uyên ương nghịch nước, nàng nhìn một hồi rồi suy nghĩ, mở túi thơm ra, kéo nút thắt bằng dây đỏ ra, đã nhìn ra được đầu mối.
*mã mã hổ hổ: thường được dùng khi mô tả ai đó không cẩn thận, làm việc qua loa hoặc một sự việc bình thường(1).
Bên trong miệng túi, dùng tơ hồng viết thành hai chữ, Trịnh Hà.
Cười một cái, khó trách mỗi lần tiểu biểu tỷ nhắc đến biểu ca lại âm dương quái khí như vậy, nói nàng ấy không có tâm tư gì thì ai mà tin tưởng được. Cũng không biết con mọt sách kia, tại sao lại đáp ứng Từ Xúc, bỏ qua cô biểu muội thân sinh này để leo lên thứ biểu muội, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Trước đây, con mọt sách kia luôn một lòng một dạ với biểu tỷ.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Tiểu Bạch bò lên người nàng, Từ Oản ôm lấy mèo con, suy nghĩ một chút, vẫn thấy không ổn, phải mau chóng định hôn sự cho biểu tỷ, có lẽ có thể phá vỡ thế cục.
Không có chuyện tứ hôn, nàng mới cảm thấy an tâm.
Phải thử thăm dò Trịnh Hà mới được, quyết định chủ ý, nàng đi ra ngoài, Triệu Tu đang ở trong sân thấy nàng đi ra thì lon ton chạy đến, biết Từ Oản sắp phải ra ngoài liền muốn đi theo, Hoa Quế xách hắn qua muốn đánh một trận, dù đã lớn như vậy nhưng vẫn là tiểu hài tử, Từ Oản vội vàng ngăn cản, dắt tay hắn, dẫn theo hắn ra ngoài.
Hồng Vận đánh xe đi, lúc này, Trịnh Hà có lẽ đang ở học viện.
Nhị Hoàng tử Lý Thăng xây học viện, ban đầu là để cho nữ tử đến học, đáng tiếc về sau lại bị giới quyền quý trong kinh phản đối, nữ tử có thể đến học viện rất ít ỏi không được mấy người, cuối cùng không ai đến nữa, không thể làm gì khác hơn là chiêu một nhóm tú tài đến chỗng đỡ.
Nàng hỏi thăm, con mọt sách Trịnh Hà, đa số thời gian đều ở đây.
Từ Oản đưa mấy đồng bạc, cố ý bảo tiểu đồng ở cửa, bảo hắn đưa túi thơm vào cho Trịnh Hà.
Cũng không nói ai đưa, ngồi trong xe vụng trộm vén màn xe nhìn ra ngoài, quả nhiên không lâu sau, thiếu niên cầm túi thơm đi nhanh ra ngoài.
Trên người hắn mặc thanh sam, nhìn ngó xung quanh, tiểu đồng đưa túi thơm bị hắn kéo lại hỏi một trận, dĩ nhiên hỏi không được chuyện gì, đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng đành thu túi thơm lại, xoay người đi vào.
Quả nhiên rất gầy, người cũng rất thanh tú.
Từ Oản nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn, chắc đã nhận ra đồ là ai đưa, giữa hai tiểu uyên ương này nói không có chuyện gì mới là lạ, đồ đã đưa xong, về chờ hắn tự đến cửa là được rồi.
Bảo Hồng Vận đánh xe về, tâm tình Từ Oản rất thoải mái.
Tiểu Triệu Tu bình thường chỉ có thể vòng vòng trong trạch viện, hiếm khi được ra ngoài chơi, ngồi trong xe ầm ĩ muốn đi chơi, Hoa Quế chán hắn, thỉnh thoảng còn rống lên với hắn,(dien-dan+le<>quy@don) Từ Oản vẫn luôn xem đứa nhỏ này như đệ đệ mà đối đãi, tự nhiên không từ chối, thấy trời vẫn còn sớm, nói muốn đi dạo phố, mua chút kẹo đường dụ dỗ hắn.
Xe ngựa quay lại, đến phố Nam.
Mặt trời nghiêng về phía Tây, Hoa Quế sợ ở bên ngoài quá lâu sẽ không tốt, cứ thúc giục đi về, Từ Oản thấy nàng dong dài, xuống xe dắt Triệu Tu đi dạo phố.
Người bán hàng rong thấy nàng mặc y phục xinh đẹp, gào to, dụ dỗ nàng mua vài món đồ.
Vẻ mặt Triệu Tu tò mò, hai mắt đều nhìn chằm chằm, Hoa Quế đi phía sau vẫn dong dài như cũ, đằng trước có một tiệm bán kẹo đường, Từ Oản nhìn thấy, vội vàng đi tới.
Trên người nàng mang không nhiều bạc, đang chờ người bán hàng rong đưa kẹo đường, đột nhiên một tiếng chiêng lớn vang lên, dọa cho Triệu Tu sợ đến mức ôm chặt chân nàng, nàng khom lưng, vội vàng trấn an.
Một con khoái mã phóng nhanh phía trước gõ chiêng dẹp đường
Dân chúng trên đường chen chúc ở hai bên, không để ý chuyện gì khác, Từ Oản vội vàng cầm kẹo đường trong tay, rồi cùng Hoa Quế che chở cho Triệu Tu, lùi về một bên.
Rất nhanh, một con tuấn mã xuất hiện trước mặt mọi người, tiểu đội đằng sau người nào trên tay cũng cầm trường thương, bước chân chỉnh tề, ngồi trên tuấn mã là một nam tử chỉ tầm hai mươi tuổi, da hắn hơi đen, nhưng diện mạo rất tuấn tú, hắn lắc đầu vai, trên mặt rất vui vẻ, ánh mắt đảo qua dân chúng chung quanh, thỉnh thoảng còn vẫy tay, nhìn rất quen mắt.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, huy hiệu xe ngựa phủ Hoàng tử vừa nhìn đã biết, Từ Oản vô thức giữ chặt Triệu Tu, Hoa Quế đứng cạnh kéo tay áo nàng, nhắc nhở: "Là vị kia."
Là vị nào thì không cần nói cũng biết, Từ Oản ngẩng mặt, nhìn xe ngựa phủ Hoàng tử dừng cách đó không xa, rất nhanh, nhân mã hai bên đều ngừng lại.
Nam nhân trên người mặc áo gấm, chậm rãi xuống xe.
Thị vệ phía sau theo sát hắn, nam tử nhìn thấy hắn, huýt gió một tiếng rồi cười: "Nhị ca đến đón ta à?"
Lý Thăng đứng ở bên cạnh xe, cười yếu ớt: "Trước tiên vào cung với ta..."
Một tiếng Nhị ca khiến Từ Oản trợn to hai mắt, nhìn thấy Lý Thăng, dân chúng bên cạnh nàng kích động lên, bị chen chúc, Triệu Tu nhất thời không nắm chắc, kẹo đường trên tay rơi xuống, hắn gấp gáp dùng sức giãy dụa, chạy về phía trước: "Kẹo đường!"
Từ Oản kinh hãi, vội vàng chạy đến bắt cánh tay hắn: "Triệu Tu!"
Tiểu hài tử cứ như vậy xông ra, suýt chút bị ngựa đạp trúng, ngựa cũng bị hoảng sợ, nam tử lập tức siết chặt dây cương, tức giận vung roi ngựa, cũng may mà Từ Oản ôm lấy tiểu bất điểm đang giật mình bên cạnh, mới có thể tránh thoát, không bị đạp trúng.
Hoa Quế bị hù dọa không nhẹ, vội vàng ôm lấy nhi tử.
Từ Oản quay đầu lại, đối diện với gương mặt đang hoảng hốt kia, roi ngựa hung hăng quất vào người con ngựa, cho người bên cạnh nắm dây cương, nam tử nhảy xuống ngựa.
Đúng rồi, nàng đã nhận ra hắn, Từ Oản thở dài, đứng lại vén áo thi lễ: "Đã lâu không gặp, chào Vệ Hành ca ca."
Người vừa hồi kinh chính là Vệ Hành, thấy nàng cũng là mừng như điên: "Ngươi... A Man!"
Hắn gọi tên nàng, quay đầu lại cười: "Nhị ca mau đến xem đây là người nào, không ngờ A Man đã lớn như vậy..."
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên môi đã biến mất.
Lý Thăng liếc đứa bé trong ngực Hoa Quế, ánh mắt rơi xuống cặp ngọc bội bên thắt lưng Từ Oản, đôi mắt sầm xuống, vẻ rạng rỡ trên gương mặt trở nên vặn vẹo.
"Nhị ca!"
"..."
(1) MÃ MÃ HỔ HỔ
Đời nhà Tống, có một vị họa sĩ sống ở kinh thành. Ngày nọ, ông đang vẽ một bức tranh về đề tài con cọp, thì vừa lúc đó có một người đến nhờ ông vẽ con ngựa. Tự cho mình thông minh, ông liền vẽ thân của một con ngựa gắn vào đầu con cọp mà mình đang vẽ.
Người mua tranh hỏi ông ta:
- Thật ra, ông vẽ ngựa hay vẽ cọp vậy?
Họa gia thờ ơ đáp:
- Ngựa cũng được, cọp cũng được.
Thằng con trai lớn của ông đứng bên cạnh cũng chỉ vào bức họa hỏi, ông tùy tiện trả lời là cọp. Một lát sau, đứa con trai nhỏ thấy bức tranh kỳ lạ nên tới hỏi, ông ta lại nói gàn đó là ngựa.
Lần nọ, thằng con trai lớn đi săn, nhìn thấy con ngựa thì cho rằng ngựa là cọp, để bảo vệ tính mạng của mình nên phóng tên giết con ngựa. Kết quả, phải tốn một mớ tiền đền bù cho chủ con ngựa.
Lần khác, thằng con nhỏ đi dã ngoại gặp một con cọp, nó ngây thơ cho rằng là con ngựa nên lân la đến gần. Kết quả, mất mạng trong miệng cọp.
Họa gia hối hận cho rằng vì mình đem bức tranh nửa ngựa nửa cọp để dạy hai đứa con nên dẫn đến kết cục bất hạnh, ông khóc lóc thảm thiết mang bức tranh đó đi đốt. Đồng thời ông làm một bài thơ để nhắc nhở bản thân rằng:
“Bức tranh cọp ngựa,
Bức tranh ngựa cọp.
Vừa giống ngựa lại vừa giống cọp
Thằng lớn dựa vào bức tranh bắn chết ngựa
Đứa nhỏ dựa vào bức tranh mà nộp mạng cho cọp
Tôi đem bức tranh cọp ngựa đốt cháy
Khuyên nhủ mọi người chớ học theo tôi.”