Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Gần đây Lý Hiển ngủ không được tốt lắm, người càng trở nên gầy gò.
Cung nữ trong Điện của hắn, thay đổi hết đám này sang đám khác.
Từ Oản cố ý đổi trầm hương giúp hắn ngủ yên ổn hơn, để Thục Nhàn cô cô đốt.
Trong Đại Điện rất nhanh đã tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, như có như không, mùi thơm ngát lại thoải mái, trong Điện ít nhất bảy tám cung nữ vây trước vây sau hắn, đều đang dỗ hắn, đáng tiếc hắn lại nổi giận, đuổi tất cả ra ngoài.
Từ Oản ở bên ngoài Điện, cũng cảm thấy kỳ quái.
Trong chốc lát, Lý Hiển cho người truyền nàng đi vào.
Nàng cúi đầu đi vào, Thục Nhàn đang thu dọn đồ đạc trong tẩm cung, trên mặt đất không biết bị vỡ thứ gì, rất bừa bộn.
Đây là có chuyện gì, Từ Oản vội vã bước lên phía trước hành lễ, Lý Hiển ăn mặc chỉnh tề, đang đứng một bên, thấy nàng, sắc mặt mới hơi hòa hoãn chút, vẫy tay với nàng, bảo nàng đi qua nói chuyện.diieen//dan..lê>qu.y?đôn Thục Nhàn cũng không dám nói gì, làm như không thấy.
Từ Oản đi qua, Lý Hiển quay đầu nhìn Thục Nhàn: "Thục Nhàn, ngươi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói với A Man."
Thục Nhàn cũng đã nhặt xong gối nệm trên mặt đất, khom người lui ra ngoài: “Vâng ạ!”
Trong Điện không còn ai, Lý Hiển ngồi liệt xuống bàn, sau đó nằm sấp lên mặt bàn.
Từ Oản tiến lên, ngồi chồm hổm trước mặt hắn: "Tiểu Điện Hạ, người làm sao vậy?"
Giọng nói nàng mềm mại, nhẹ nhàng, tò mò nhìn hắn.
Lý Hiển mệt mỏi, lỗ tai lại từ từ nóng lên: "A Man, ta bị bệnh, ta nhất định là bị bệnh."
Nhìn mặt hắn, từ từ nổi lên sắc hồng, Từ Oản vươn tay sờ trán hắn, mới khẽ chạm vào, Lý Hiển lập tức quay đầu sang chỗ khác, hắn nhỏ hơn nàng hai tuổi, lúc này mới chỉ 12, nàng dĩ nhiên không có chút phòng bị với hắn.
Thấy hắn không cho nàng chạm vào, trong lòng nghi ngờ: "Điện hạ, đây là bệnh gì? Đã gọi Thái Y đến xem qua chưa?"
Lý Hiển ngồi thẳng lại, thở dài: "Ta nói với ngươi, ngươi không được nói với ai."
Nói xong hắn kêu nàng mài mực, cuốn tay áo lên, cầm bút viết chữ.
Hắn cầm kinh thư đến chép, trong miệng còn lẩm bẩm niệm A di đà Phật, Từ Oản thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng cùng hắn chép hai quyển kinh thư, lại lấy bút vẽ tranh, cũng không biết hắn vẽ cái gì, không hề có kết cấu nào, trên giấy còn gạch xóa lung tung, có thể thấy được lòng hắn đang rất loạn.
Cả ngày, người của Thái Y Viện đến, nhưng Lý Hiển đều không cho người tiếp cận, lại cáu kỉnh lên.
Qua bữa tối, Từ Oản chơi cờ với hắn.
Một tay hắn chống cằm, một tay chơi cờ, cũng chỉ là ném lung tung, nàng thấy lòng hắn không thể yên, liền kể cho hắn nghe chút chuyện ở bên ngoài. Từ khi nàng rời khỏi kinh thành, trên đường nghe thấy nhìn thấy gì, đều biên thành câu chuyện nhỏ kể với hắn, quả nhiên Lý Hiển nổi lên chút hưng thú, thỉnh thoảng hỏi này hỏi nọ, cũng không ầm ĩ nữa.
Màn đêm buông xuống, Thục Nhàn và hai cung nữ tiến vào hậu hạ.
Lý Hiển rửa mặt xong, cũng phải sớm nghỉ ngơi.
Nhưng hắn không ngủ được, bảo Từ Oản đọc sách cho hắn nghe.
Nàng cầm thơ văn, ngồi trước giường đọc cho hắn nghe, có lẽ trầm hương an giấc có tác dụng, cũng có lẽ do Lý Hiển bị giày vò mấy ngày qua nên mệt mỏi, tóm lại không lâu sau, vậy mà hắn đã ngủ say sưa, Thục Nhàn đứng một bên hoảng hốt, có chút không dám tin.
Cũng sợ hắn thức dậy lại gọi Từ Oản, Thục Nhàn bảo nàng chờ ở bên ngoài tẩm cung, luân phiên gác đêm.
Từ Oản mới trở lại Đông cung, tự nhiên không dám thất lễ, ra ngoài tiếp tục chép kinh thư.
Chép kinh khiến con người tĩnh tâm, lúc này cũng không cảm thấy khổ sở, Thục Nhàn trông giữ đến rất muộn, nửa đêm cũng không thấy chuyện gì, liền gọi một tiểu cung nữ khác đến cùng Từ Oản, hai người ai cũng không biết ai, đêm hôm khuya khoắt, mỗi người trông giữ một bên.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Oản dựa vào cạnh bàn, bất tri bất giác ngủ gật.
Đang mơ mơ màng màng, một tiếng ngâm trầm thấp truyền vào tai nàng.
Nàng giật mình tỉnh giấc, nhìn lại, tiểu cung nữ kia đã nằm sấp bên giường ngủ thiếp đi, nghe động tĩnh dường như là từ bên trong tẩm cung truyền ra, vội vàng đứng lên. Bước nhanh vào trong, dường như Lý Hiển vẫn còn trong mộng, toàn thân đều cuộn tròn thành một tư thế quỷ dị.
Bên dưới chăn, hắn dường như vẫn bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, rầm rì không biết đang nói cái gì.
Từ Oản tiến lên, cho rằng hắn gặp ác mộng, vội vàng vỗ vỗ hắn: "Điện hạ, Tiểu Điện Hạ, Tiểu Điện Hạ..."
Lý Hiển hoảng hốt mở mắt ra, quay đầu phát hiện là nàng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, hắn lại vén chăn lên, chân khẽ động, lại ão não ném chăn, ngồi xuống gãi tóc. Chăn rơi xuống thảm, Từ Oản không rõ chân tướng, vội vàng nhặt lên: "Tiểu Điện Hạ..."
Mới đặt lên giường, Lý Hiển lại một cước đạp xuống tiếp: "Ra ngoài!"
Tính tình thật sự kỳ lạ, Từ Oản nhìn hắn, có chút không biết phải làm sao.
Trên đầu Lý Hiển còn mồ hôi, không kiên nhẫn cởi y phục ra, có thể do động tĩnh khá lớn nên kinh động cung nữ bên ngoài, tiếng bước chân vang lên, hai người đều khựng lại. Vốn cũng có chút ăn ý, Từ Oản vội nhặt chăn mỏng lên đưa hắn che nửa người lại, Lý Hiển nằm vật xuống, rất phối hợp.
Tiểu cung nữ mới vào Điện, hắn đã lạnh lùng quát: "Ra ngoài!"
Khiến người sợ đến mức vừa mới ló đầu ra liền vội vàng khom người lui ra ngoài.
Thời điểm thấy được chỗ hắn che, quần đã ướt một mảnh.
May mà nàng theo lão Đại phu học y được hai năm, vừa rồi nhìn bộ dáng Lý Hiển, trong lòng khẽ động, rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện xấu hổ trên người, kiếp trước kiếp này cũng đã sống hai mươi mấy năm, hoàn toàn xem Lý Hiển là một đứa bé, tự nhiên là bao che cho hắn.
Chờ cung nữ kia rời đi, nàng mới quay đầu lại.
Lý Hiển quay mặt đi, cũng không nhìn nàng: "Ngươi cũng lui xuống đi."
Từ Oản chẳng những không đi, mà lại ngồi bên cạnh giường hắn: "Điện hạ, không cần che giấu, là di tinh à?"
Vừa nói xong, mặt Lý Hiển đã đỏ bừng.
Hắn vén chăn mỏng lên, không tình nguyện ngẩng đầu lên: "Việc này không được truyền ra bên ngoài, ngươi không được nói với ai."
Từ Oản đương nhiên gật đầu đồng ý, cũng không có ai bên cạnh, nàng bưng nước đến, vội vàng cho hắn lau người.d+đ?lê..quý??đon Lý Hiển lần đầu xuất tinh nên rất ngượng ngùng, thay đổi y phục sạch sẽ, lập tức vùi đầu vào chăn.
Từ Oản cũng tiện thể giặt sạch quần áo dơ bẩn.
Nàng đặt ở một bên, cẩn thận rửa tay, mới trở về.
Lý Hiển đã nằm xuống giường, nhưng mà hắn không ngủ được, ánh mắt hắn tối đen, nhìn chằm chằm vào nàng, Từ Oản ngồi trước giường, đối với chuyện vừa rồi một chữ cũng không nói ra, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, giống như đang vỗ mèo con.
"Không có việc gì, ngủ đi."
Lý Hiển ngủ không được: "A Man, ngươi hứa với ta đi, chuyện này nhất định không thể để cho người khác biết, ta không muốn bên cạnh lại bị nhét thêm người nữa."
Từ Oản ừ một tiếng, vẫn vỗ hắn như cũ: "Điện hạ còn nhỏ, đừng nghĩ ngợi lung tung."
Vừa rồi nàng chép kinh, cũng thuộc được khá nhiều.
Lý Hiển thở dài, nàng ngồi gần hơn một chút: "Ta đọc một đoạn kinh cho Điện hạ nghe, Điện hạ ngủ đi."
Đêm đã khuya, trong tẩm cung yên tĩnh đến mức chỉ nghe được giọng nói mềm mại của Từ Oản, Lý Hiển vươn tay, nắm tay nàng, dưới ánh nến lờ mờ, hắn nhìn gương mặt nàng, lại sinh ra một loại ảo giác.
Giống như người trong mộng vậy, Lý Hiển nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết hắn ngủ từ lúc nào, Từ Oản rất mệt mỏi, giọng cũng từ từ nhỏ đi.
Thoáng chốc tiến vào mộng, lại cũng giống như ngủ gật, có người vỗ vai nàng.
Từ Oản mở to mắt, Thục Nhàn cô cô gần ngay trước mắt, thúc nàng: "Ra phía sau nằm một chút, ngủ một lát, ta trông Tiểu Điện Hạ là được rồi."
Nàng gật đầu, đứng lên.
Thục Nhàn quay đầu thấy y phục đặt bên cạnh, tức khắc hiểu ra: "Lại di à? Ngươi... Ngươi thấy?"
Từ Oản cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu mới tốt, cứ mơ hồ dạ một tiếng.
Trong nháy mắt, Thục Nhàn nhìn xung quanh, đến bên tai nàng nói nhỏ: "Việc này tuyệt đối không được để lộ ra."
Tất nhiên sẽ không để lộ ra, Từ Oản gật đầu.
Thục Nhàn thấy nàng thống khoái gật đầu, sợ nàng vẫn chưa hiểu, lại cúi đầu: "Ý của ta là, tuyệt đối không thể để cho Đại Công tử biết, uhm... Hắn mà biết, sẽ rất phiền toái."
Từ trước đến nay, bọn họ không phải luôn ở cạnh nhau à?
Tuy không rõ nguyên do, Từ Oản vẫn gật đầu. Cũng do thật sự đang rất mệt mỏi, nàng cũng không có lòng dạ nào phỏng đoán tâm tư bọn họ, đi thẳng đến giường ở đằng sau, giữ nguyên y phục nằm lên giường. Có lẽ các cô cô trong cung đều như vậy, vui buồn đều dựa vào chủ tử.
Thật sự mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Cảm giác bình minh lên, vẫn không có ai gọi nàng, Từ Oản ngay cả mộng cũng không có, mở mắt ra thì Mặt trời đã lên cao, Đông cung không giống như ở nhà, vội vàng đứng dậy. Trong tẩm cung chỉ còn lại hai tiểu cung nữ, nàng rửa mặt xong liền duỗi thẳng cái lưng mỏi.
Đi ra, đến Ngoại Điện, mới vươn vai lên, đã khựng người lại.
Đã nói là không thường tới Đông Cung, nhưng Cố Thanh Thành không biết đã đến từ lúc nào, cầm quyển sách, đang cúi đầu, lật sách.
Lý Hiển không có ở đây, Từ Oản tiến lên hành lễ.
Hắn ừ một tiếng, không có ngẩng đầu lên.
Xung quanh cũng không có ai, Từ Oản từ từ lui về phía sau, dù sao cũng không có ai để ý, tội gì ở một chỗ với hắn cho bực mình.
Mới lui được hai bước, Cố Thanh Thành đã nâng mắt lên: "Đi đâu?"
Đành phải đứng lại: "..."
Không muốn nói chuyện với hắn, đứng ở đó, mắt lại nhìn nơi khác.
Cố Thanh Thành lại cúi đầu, lật sách: "Tối qua, Hiển Nhi có gì bất thường?"
Nàng gần như vô thức thốt ra: "Hắn là bị di tinh..."
Lời nói ra, mới thấy ảo não, tại sao chuyện gì cũng đều nói với hắn, lại nghĩ đến lời Thục Nhàn cô cô, lại càng ngậm chặt miệng.dieen//dann...lee>>quý#đon Âm thầm hi vọng hắn không nghe thấy, đáng tiếc người đã nghe được, tiện tay đặt quyển sách lên bàn, Cố Thanh Thành bất ngờ đứng dậy.
"Sao nàng biết?"
Sao nàng biết à, nhìn thấy quần ướt một mảnh, đương nhiên là đoán ra.
Từ Oản mở to mắt, cũng không nhìn hắn: "Làm sao biết ư, ta thấy..."
Hắn nghe vậy liền nổi giận, ánh mắt sầm xuống, nàng thấy sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng vui vẻ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Như thế nào..."
Cố Thanh Thành bắt lấy cổ tay nàng, kéo ra ngoài.
Từ Oản la ối ối, vội vàng giãy dụa: "Ngươi kéo ta đi đâu, ngươi kéo ta đi đâu?"
Hắn cũng không quay đầu lại: "Bây giờ đi tìm Thái tử Điện hạ chủ trì, lập tức mang nàng xuất cung."
Hả?
Này, này, này?
Từ Oản lại càng sốt ruột, càng giãy dụa hơn: "Ta không xuất cung! Ta không xuất cung!"
Lúc này Cố Thanh Thành mới quay đầu lại, vẻ mặt tức giận: "Vật dơ bẩn, sao có thể để nàng nhìn thấy, không thể để hắn gần nữ sắc, nàng lại càng không ổn..."
Nàng tránh thoát, lại chụp lấy cánh tay hắn, ôm chặt vào trong ngực.
Dùng hết toàn bộ sức lực bản thân, lại kéo hắn xuống đất ăn vạ, cũng không để hắn đi: "Không có, ta không có thấy! Ta cũng không phát hiện, là ta đoán ta đoán! Ta không xuất cung ối... ôi..."
Cố hết sức mới có thể trụ được, Cố Thanh Thành ngoái đầu lại: "Hắn chính trực thiếu niên, tuổi nàng và hắn cũng xấp xỉ nhau, không ổn."
Xấp xỉ gì mà xấp xỉ, hiểu được lo ngại của hắn, Từ Oản vội vàng thanh minh: "Ở trong mắt ta, hắn chỉ là đứa bé, ngươi nghĩ đến chỗ nào vậy, ta chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn, cái gì mà không ổn chứ?"
Nàng vẫn ôm cánh tay hắn như cũ, thật sự sợ hắn thay đổi chủ ý, lại càng không cho hắn đi.
Sắc mặt Cố Thanh Thành hơi hòa hoãn, nhưng vẫn muốn đi, Từ Oản gấp gáp, này, này, này, dứt khoát gọi ca ca, hắn vẫn không quay đầu lại, nàng cũng bất chấp thể diện, thả tay hắn ra, chạy đến trước mặt hắn dang tay ngăn cản hắn.
"Chờ chút!" Nàng oán hận giậm chân: "Nếu có thể ở lại Đông cung, ta sẽ không tức giận nữa!"