Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 111

Edit: vinhanh-annkasi

Mạc Khả Ngôn vẫn cách ăn mặc phơi bày thân thể, nhất là trước ngực kia, cơ hồ làm sao cũng không che được, khiến mọi người đều mở phải rộng tầm mắt.

Lúc này cô ngồi ở trên ghết sofa của đại sảnh khách sạn, yêu mị quấn lấy gã đàn ông trung niên, đùi trắng như tuyết vắt trên bắp đùi ông ta, ra vẻ kể khổ: “Ngô tổng, ngài lần này nhất định phải giúp em trút giận, bằng không người ta không quan tâm anh nữa đó.”

Lời này làm mọi người nghe nổi hết da gà, bất quá không ai dám nói gì, coi như không nghe thấy.

Mạc Khả Ngôn mặc kệ người khác nhìn mình thế nào, chỉ muốn lấy lòng người đàn ông bên cạnh này, bèn tiếp tục làm nũng với hắn: “Ngô tổng, ngài giúp người ta hay không hả?”

“Giúp, anh đã đến đây rồi, không phải nói rõ ra là giúp em sao, em còn lo lắng cái gì nữa chứ?” Người đàn ông tóm lấy một bên ngực của Mạc Khả Ngôn, còn ở trước mặt mọi người xoa nắn một lát, nhưng vẫn hơi bận tâm đến cử chỉ phong thái, cho nên không dám làm quá mức, lưu luyến không muốn rời thu tay lại.

“Ngô Tổng, cũng là anh tốt nhất, anh rất có khí phách đàn ông đó.” Mạc Khả Ngôn lấy được câu trả lời mà mình mong muốn, kế tiếp nhõng nhẽo lừa gạt, không ngừng dùng thân thể mình ma sát, dụ hoặc người khác.

“Về sau chỉ cần có người ăn hiếp em, em cứ nói ra danh tánh của anh, có biết không?” Người đàn ông có hơi không chịu đựng nổi sức hấp dẫn, để tay ở sau lưng cô, loạn xạ sờ soạng khắp nơi.

“Danh tánh của anh, danh tánh của anh là gì?”

“Phong Thị đế quốc.”

“Hả. nói vậy là được sao?” Mạc Khả Ngôn non nớt hỏi, mặt ngoài bộ dáng không dám, kỳ thực trong lòng ước gì không làm như vậy.

Ai không muốn cùng Phong Thị đế quốc dính vào chút quan hệ chứ, chỉ cần có dính dáng chút quan hệ như vậy, là đã có thể hô phong hoán vũ rồi.

Cô cũng không tin hai cẩu nam nữ kia có thể lợi hại hơn Phong Thị đế quốc sao?

“Anh vốn là người của Phong Thị đế quốc, nói như vậy có cái gì không được chứ?” Người đàn ông lộ vẻ mặt kiêu ngạo, nói giống như Phong Thị Đế Quốc là nhà hắn.

Lần này Mạc Khả Ngôn càng vui vẻ hơn, bổ nhào vào trong lòng hắn, nũng nịu nói một tiếng: “Được.”

Hiện trường có mấy nhân viên phục vụ, còn có vài an ninh bảo vệ, chứng kiến một màn ghê tởm vậy, ấn tượng đối với cái chức thiên hậu điện ảnh gì đó liền kém đến cực điểm.

Loại đàn bà này, căn bản không xứng danh hiệu thiên hậu, còn thua những cô gái tiếp khách ở khách sạn, thật sự rõ ràng đây là một phụ nữ dâm ô.

Lúc này, một trợ lý đi tới, có chút sợ hãi, lễ phép nói: “Mạc tiểu thư, người nơi đây nói hai người kia đã trả phòng rồi.”

“Tôi không tin, cô đi xem từng gian phòng đi.” Mạc Khả Ngôn rống to hạ lệnh.

“Như vậy, làm vậy không tốt đâu.”

“Tôi nói cô đi thì cô cứ đi đi, nhiều lời quá làm gì hả?”

“Dạ, tôi lập tức đi ngay.”

Trợ lý mới vừa xoay người đi, liền nhìn thấy Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng đi tới, nhất thời thở dài một hơi, sau đó đi tới một bên trốn, không muốn làm hại người vô tội.

Mạc Khả Ngôn vừa thấy Phong Khải Trạch, cơn giận liền bừng lên, đứng dậy, dùng ngón trỏ chỉ vào anh, tức giận nói: “Ngô Tổng, chính là hắn, hắn chính là người đã ức hiếp người của em, ngài giúp em trừng trị hắn đi, về sau để hắn không còn dám kiêu ngạo nữa?”

Người đàn ông vừa nhìn lại, thấy người đi tới, sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, hai chân như nhũn ra, không đứng lên nổi, cả người đều phát run, trong lòng cũng tiếp tục run, hơn nữa là càng ngày càng run rẩy hơn.

Tầm mắt mọi người đặt ở trên người Phong Khải Trạch, căn bẳn không phát hiện ra người đàn ông này đã sợ đến mức thần trí hốt hoảng, Mạc Khả Ngôn cũng không ngoại lệ, tiếp tục hung hăng nói: “Hôm nay tôi sẽ đòi lại món nợ gấp bội với các người, hai người chờ đi đời nhà ma đi.”

Phong Khải Trạch không để ý đến cô, thoáng nhìn qua người đàn ông ngồi ở trên sofa, lạnh lùng cười, khinh thường nói: “Nhân vật lớn là ông à, có đúng là ông không?”

Anh không biết người đàn ông này là ai, bởi vì không biết nên anh biết rất rõ người đàn ông này không phải là nhân vật gì tài giỏi, nên không cần để vào trong mắt. Huống chi người đàn ông này đã bị dọa sợ thành như vậy, đủ thấy rõ chẳng có bản lãnh gì.

“Ông ấy là người của Phong Thị Đế Quốc, anh dám làm mích lòng sao?” Mạc Khả Ngôn nói chuyện rất oai, bộ dạng cao cao tại thượng.

Tạ Thiên Ngưng cuối cùng cũng hiểu rõ, nhịn không được bật cười, vẫn phát ra chút tiếng động: “Ha ha……….”.

Nếu như trước kia, nghe được Phong Thị Đế Quốc, cô đúng là sẽ bị dọa đến hai chân nhũn ra.

Bất quá bây giờ lại khác rồi, bởi vì người bên cạnh còn lợi hại hơn.

Nghĩ đến đây, cô không tự chủ liền kéo căng cánh tay của anh, bày tỏ vui vẻ trong lòng cho anh biết.

Phong Khải Trạch cảm nhận được ý tứ của cô, sau đó cũng cười, trào phúng nói: “Đây là người anh thấy buồn cười nhất đó.”

“Em cũng vậy, xem ra lần này có trò hay.”

Mạc Khả Ngôn bị lời nói này làm cho phát giận, đang muốn mở miệng mắng chửi, nhưng đột nhiên nhớ tới Ngô Tổng còn ở bên cạnh, liền xoay người trở lại, nũng nịu cầu xin: “Ngô Tổng, ngài không phải nói đến giúp em à, sao cả một câu cũng không nói vậy?”

Lúc này, mọi người đều chuyển dời tầm mắt đến trên người gọi là ‘Ngô Tổng’, phát hiện sắc mặt của ông càng khó coi, giống như bị cái gì đó làm cho dọa sợ, hai chân rõ ràng cực kỳ phát run, nghe cẩn thận, còn có thể nghe được tiếng anh va chạm hàm răng vào nhau.

Mạc Khả Ngôn cũng nhìn ra được manh mối, lễ phép hỏi: “Ngô Tổng, ngài làm sao vậy?”

“Tôi, tôi, tôi _________” Ngô Tổng liên tục ‘tôi’ cả lúc lâu, trong mắt càng ngày càng sợ hãi, sau đó dùng tay vị sofa, tiện thể đứng lên, dự định đi tới trước mặt Phong Khải Trạch, nhưng mới đi một bước, thì chân liền nhuyễn ngã lên trên đất.

Đây thậy sự đúng là khủng khiếp, cơ thể bị đụng mạnh vào cái bàn, làm bộ ấm trà trên bàn bị lệch đi, toàn bộ rơi xuống trên mặt đất, còn có chút vỡ vụn.

Loảng xoảng_________

Một trận hỗn độn của miếng sành vỡ vụn vang lên, khiến cho bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.

Từ vẻ kích động của Ngô Tổng có thể nhìn ra hắn đang sợ hãi, mà người khiến cho hắn sợ hãi, chính là người ở trước mặt.

Mạc Khả Ngôn ngồi xổm xuống, dùng sức đỡ Ngô Tổng dậy, lo lắng hỏi: “Ngô Tổng, ngài có sao không?”

Trong lòng Ngô Tổng thật sự rất sợ, vẫn rất tức giận, sau khi đứng lên, liền dùng lực đẩy Mạc Khả Ngôn, mắng to: “Con đàn bà thối tha này, cút ngay đi.”

“A ______” Mạc Khả Ngôn bị đẩy như thế, trọng tâm không vững liền ngã ra ghế sofa đằng sau, mặc dù có chút giận, nhưng vẫn giả bộ đáng yêu, ủy khuất nói: “Ngô Tổng, ngài, ngài sao vậy?”

Đêm qua mới cùng cô triền miên, cũng nói hôm nay giúp cô trút giận, nhưng rốt cuộc tới lúc, thì hắn cư nhiên trở quẻ, đáng ghét.

Ngô Tổng không để ý đến cô, cố gắng đứng dậy, đi tới trước mặt Phong Khải Trạch, run rẩy nhận sai: “Cậu, cậu chủ, thực có lỗi, tôi không biết là ngài, xin ngày hãy thứ lỗi cho tôi.”

Cậu chủ_______ từ này vừa nói ra, ngoại trừ Tạ Thiên Ngưng, tất cả người còn lại đều kinh ngạc trợn tròn mắt, há mồm đứng chết lặng người nhìn Phong Khải Trạch, hoàn toàn không thể tin được, anh là cậu chủ của Phong Thị đế quốc. Nhất là Mạc Khả Ngôn, rốt cuộc cũng hiểu rõ ra vì sao tới lúc nguy cấp Ngô Tổng lại trở quẻ, đơn giản là đối thủ có lai lịch thật sự quá lớn.

Chẳng lẽ người đàn ông này chính là người thừa kế Phong Thị đế quốc _____ Phong Khải Trạch thật sao?

Tiêu rồi, ai cô không chọc, lại đi chọc Phong Khải Trạch, đây không phải tự đi tìm đường chết sao? Khó trách anh không để mắt đến bất cứ kẻ nào.

Mạc Khả Ngôn đứng lên, cả người run bắn, dời bước từng chút một, đi được vài bước, không dám tiến lại gần quá nhiều, trong mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Phong Khải Trạch, cà lăm hỏi: “Anh, anh chính là Phong, Phong Khải Trạch.”

Không đợi Phong Khải Trạch trả lời, Tạ Thiên Ngưng đã giúp anh trả lời rồi.

“Anh ấy chính là Phong Khải Trạch.”

Xem ra cô thật sự không tìm hiểu rõ thời sự rồi, bình thường mọi người chỉ cần quan sát báo chí thì biết Phong Khải Trạch là ai, còn cô cái gì cũng không biết hết.

Khó trách cô cảm thấy tên ‘Phong Khải Trạch’ lại quen thuộc như thế, thì ra là vậy.

Mạc Khả Ngôn nhận được đáp án, sợ tới mức chân bị nhuyễn đến ngồi dưới đất. Xúc phạm cậu chủ của Phong Gia, vậy đời này cô đừng hòng ở lại Làng giải trí nữa rồi, đừng nói làng giải trí, chỉ sợ những nơi khác cũng không ai dám cần cô.

Lúc này Ngô Tổng càng sợ hãi hơn nữa, liền nhận lỗi thêm một lần nữa: “Cậu chủ, tôi thật không biết người mà cô gái này nói là cậu, nếu mà biết là cậu, đánh chết tôi, tôi cũng không dám đến.”

“Ông làm gì?” Phong Khải Trạch lạnh lùng hỏi, căn bản không biết Ngô Tổng này ở Phong Thị đế quốc giữ chức gì?

“Tôi, tôi chính là một người quản lý công ty vệ sinh.” Ngô Tổng lúng túng trả lời.

Mạc Khả Ngôn vừa nghe, càng thêm tuyệt vọng, tưởng rằng Ngô Tổng này thuộc loại tổng giám đốc gì đó, không ngờ chỉ là người phụ trách trông coi vệ sinh?

Lần này đúng là tự chui đầu vào rọ rồi.

“Lập tức biến khỏi trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ để cho ông biến mất hẳn.” Phong Khải Trạch lạnh lùng cảnh cáo nói.

Ngô Tổng nhận được lời cảnh cáo, vừa bò vừa chạy đi, người đi theo cùng ông cũng có bộ dáng giống vậy, cũng chạy đi theo.

Hai người trợ lý của Mạc Khả Ngôn, tuy rằng không bị cảnh cáo, nhưng vẫn chạy, không còn lo đến phần công việc này nữa.

Mạc Khả Ngôn không còn cách nào, không ngờ nửa đời sau của mình lại tối tăm vậy, liền quỳ xuống trước mặt Phong Khải Trạch, cầu xin anh: “Cậu Phong, tôi biết rồi, xin cậu hãy tha cho tôi, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi được không?”

Phong Khải Trạch không để ý đến cô, dịu dàng nói chuyện với Tạ Thiên Ngưng: “Thiên Ngưng, xem ra chúng ta phải rời khỏi đây rồi, bằng không một hồi sẽ có rất nhiều phóng viên nhiều chuyện đến đó.”

“Cũng được, đi lâu như vậy rồi, em cũng muốn trở về.” Tạ Thiên Ngưng cũng không để ý Mạc Khả Ngôn, đối với loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu liền không có chút đồng tình nào.

“Em về làm gì, chẳng lẽ lại muốn về gặp Ôn Thiếu Hoa sao?” Anh ra vẻ ghen ghét hỏi.

“Em sống ở thành phố kia đã hơn mười năm, không chỉ biết một mình Ôn Thiếu Hoa đâu, em còn có một vài bạn bè nữa, ví dụ như Tiểu Nhiên, anh đã gặp rồi. Hơn nữa, từ nhỏ chú Tạ cũng đã rất yêu thương em, định chuẩn bị sinh nhật của chú, mặc kệ thế nào, em cũng phải trở về gặp chú.” Cô hùng hồn phản bác.

“Chỉ cần không phải về gặp Ôn Thiếu Hoa là được rồi, đi thôi, chúng ta giờ đi lấy quà tặng.”

“Được.” Hồn nhiên đáp.

Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng đi về phòng lấy quà tặng, từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn qua Mạc Khả Ngôn, càng đừng nói là tha thứ lỗi cho cô.

Mạc Khả Ngôn suy sụp ngã ngồi dưới đất, mặt xám như tro, khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên vô cùng tang thương.

Cô không còn bất kỳ hi vọng gì nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment