Tạ Thiên Ngưng vừa trở lại đã muốn mua quà sinh nhật cho Tạ Chính Phong, nên vừa xuống xe liền đến công ty bách hóa, tìm quà tặng thích hợp.
Những năm gần đây chú đều vì người nhà, cho đến bây giờ cũng không mua ình một bộ quần áo nào, nhất là khi mùa đông, căn bản là không có áo khoác ngoài chống lạnh, tới tới lui lui đều là quần áo cũ, đến mùa đông thấy ông ăn mặc đơn bạc như vậy, lòng cô liền đau xót.
Nghĩ tới những điều này, cô liền một bụng lửa giận, Tạ Minh San mỗi tháng mua nhiều đồ hàng hiệu như vậy, như thế nào không nghĩ đến mua cho ba mình một bộ quần áo chứ?
"Khốn kiếp." Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng giận, không nhịn được thấp giọng mắng.
Phong Khải Trạch đứng ở bên cạnh, nghe được rất rõ ràng, nhìn xung quanh thấy không có ai cả, bèn nghi ngờ hỏi: "Em mắng anh sao?".
"Em làm sao mà mắng anh?" Cô trừng anh bằng nửa con mắt, tức giận trả lời.
"Em không phải mắng anh, vậy em mắng ai?".
"Em đang mắng Tạ Minh San. Từ khi em mười tám tuổi đã đến nhà chú ở, chưa bao giờ thấy cô ta mua quà sinh nhật cho chú, bình thường cũng không thấy cô ta quan tâm đến chú, chỉ biết tới chú đòi tiền, có lúc không có tiền cho cô ta, cô ta còn tức giận mắng chửi, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, chuyện gì cũng không làm. Trước kia em rất tức giận, bây giờ nghĩ lại, càng tức hơn".
"Em tức cô ta không hiếu kính cha mẹ, hay là tức cô ta đoạt vị hôn phu của em?" Anh có chút ghen ghét, trong đầu sẽ loạn tưởng đến những thứ này.
Thay vì nói là loạn tưởng, chẳng bằng nói anh đang sợ, sợ mất đi cô.
Nếu như bây giờ cô còn quan tâm Ôn Thiếu Hoa, đau lòng chính là anh.
"Phong Khải Trạch." Cô dừng bước, bộ mặt tức giận nhìn chằm chằm anh.
"Coi như anh chưa nói." Anh ngượng ngùng cười cười.
"Nếu như bây giờ anh còn nghi ngờ em đối với Ôn Thiếu Hoa nhớ mãi không quên, vậy chúng ta dứt khoát chia tay đi, được không?" Cô nổi giận nói, trong lòng căn bản là không nỡ chia tay với anh.
Buồn cười, đàn ông tốt như vậy tìm đỏ mắt cũng không có, cô làm sao nỡ đẩy đi chứ?
"Thiên Ngưng, vừa rồi là anh nói đùa, em đừng cho là thật. Anh tin tưởng em, đừng nóng giận, được không?" Phong Khải Trạch nóng nảy, lôi kéo tay cô, cố hết sức giải thích, trong lòng giận chính mình ăn dấm lung tung.
Ôn Thiếu Hoa làm tổn thương cô sâu như vậy, cô làm sao còn có thể thích hắn? Hơn nữa, trong khoảng thời gian này bọn họ luôn luôn ở cùng với nhau, tình cảm bồi dưỡng ra không phải là giả, anh không nên tùy tiện nghi ngờ.
Hơn nữa, anh nghi ngờ cô như vậy, chính là đụng vết sẹo của cô, vô tình tổn thương cô.
Cô nhìn thấy bộ dạng luống xuống trên mặt anh, liền mỉm cười đùa với anh: "Em cũng nói đùa thôi, anh đừng cho là thật".
"Sau này đùa giỡn như vậy, chúng ta đừng đùa, được không?".
"Được, được, được, không nói cái này nữa, nhanh chọn quần áo cùng em đi." Cô không muốn lãng phí thời gian với cái đề tài nhàm chán này, thấy phía trước có bán áo khoác ngoài, liền lôi kéo anh nhanh chóng đi đến.
Phong Khải Trạch nhìn những cái áo khoác ngoài trước mặt mình, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Em muốn mua áo khoác ngoài cho chú em sao?".
"Cái áo khoác ngoài kia của chú đã mặc gần mười năm nay, căn bản không ấm, cho nên em muốn mua hai áo khoác ngoài cho chú. Không chỉ áo khoác ngoài mà áo, quần, giày cũng mua một chút, chú đã lâu không mặc quần áo mới, thừa dịp sinh nhật lần này, em sắm cho chú một thân quần áo mới hoàn toàn." Tạ Thiên Ngưng đi đến chỗ bán áo khoác ngoài, vừa chọn vừa nói, hơn nữa chọn loại tốt nhất.
Phong Khải Trạch cũng đi tới, không có nhìn quần áo, mà nhìn cô, nặng nề nói: "Thiên Ngưng, nói thật, Tạ Minh San mới là con gái của chú em, cô ta còn không quan tâm cha mình như thế, em làm sao không rõ? Có một số việc, ngoài mặt là đơn giản, em chẳng qua là đơn giản muốn đối tốt với chú em, không có ý tứ gì khác. Nhưng em có nghĩ tới hay không, tặng quà như vậy, sẽ làm Tạ Minh San mất thể diện, sẽ sinh lòng oán hận, mâu thuần thường nảy sinh như thế mà ra".
Rất nhiều người coi mặt mũi là rất quan trọng, mặc dù anh không hiểu Tạ Minh San nhiều lắm, nhưng từ hành động của cô ta có thể đoán ra, cô ta là người cực kì sĩ diện.
Nếu như có người làm cô ta mất mặt, cô ta tuyệt đối sẽ hận người kia, thậm chí là trả thù.
Tạ Thiên Ngưng nghe những lời này, đặt áo khoác ngoài trên tay xuống, quay người lại, đối mặt với anh, mang theo một tia tức giận, oán hận nói: "Những lời anh nói em cũng hiểu, trước kia Tiểu Nhiên cũng đã nói với em. Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên mười năm nay em cũng không có tặng quà lớn gì cho chú, mọi việc làm cũng khiêm tốn một chút. Sinh nhật hằng năm của chú, em đều đang đợi Tạ Minh San tặng quà cho chú, không chỉ có ngày sinh nhật, những ngày lễ tết, em cũng cố hết sức chú ý, nhưng mà cô ta ngay cả sinh nhật chú cũng không nhớ, làm sao có thể tặng quà chứ?".
"Năm nay em không định khiêm tốn nữa, đúng không?" Anh cười thoải mái, không hề lo lắng vấn đề khác nữa.
Anh vì có một người bạn gái hiểu lòng người mà cảm thấy vui vẻ.
"Lại khiêm tốn nữa, chỉ sợ mùa đông chú sẽ bị chết cóng. Chú đã lớn tuổi rồi, sức đề kháng không còn tốt như trước, nếu như em đem hy vọng gởi gắm trên người Tạ Minh San, chỉ sợ chú gục ngã rồi. Mặc kệ nó, dù sao em và Tạ Minh San đã đối nghịch, vì chú, em mới mặc kệ thể diện của cô ta".
Tạ Minh San đã từng hãm hại cô, chân tướng sự việc là gì, trong lòng các cô đều rất rõ ràng.
Đối với người đã từng hại cô, cô làm gì mà phải vì cô ta mà nghĩ nhiều.
Phong Khải Trạch hiểu được gật đầu một cái, sau đó giúp cô chọn quần áo: "Cái này đi, cái này có thêm vải bông, rất thích hợp với người già, còn không bị lỗi thời, cho dù là phong cách hay chất lượng, đều là hàng cao cấp. Mùa đông đến, mặc bên trong bộ quần áo giữ ấm, sau đó mặc bộ áo khoác ngoài, bảo đảm ấm áp".
"Có thật không?" Tạ Thiên Ngưng có chút không tin, bèn lấy tới sờ sờ, thật đúng là ấm, cảm thán nói: "Oa, thật ấm quá đi, hơn nữa bên trong mềm mại, sờ rất thoải mái".
"Vậy thì mua hai cái đi".
"Dạ".
Lúc này, nhân viên bán hàng đi đến, lễ phép hỏi: "Hai vị, xin hỏi có cần gì không?".
"Phiền giúp tôi -----" Tạ Thiên Ngưng muốn đem quần áo cho nhân viên bỏ vào túi, nhưng còn chưa nói xong thì sau lưng truyền đến mấy lời châm biếm.
"Ôi, chị họ, thì ra thật sự là chị nha, em còn tưởng mình nhìn hoa mắt kia? Mua quần áo cho bạn trai chị sao?" Tạ Minh San bộ dáng tự cao tự đại đi đến, vẻ mặt cười khinh thường, mặc dù ngoài miệng chào hỏi Tạ Thiên Ngưng, nhưng tầm mắt của cô lại ở trên người Phong Khải Trạch, không ngừng quan sát anh.
Lúc trước ở lễ cưới cô đã gặp người đàn ông này, chẳng qua là lúc đó quá lo lắng lễ cưới của mình không thể tiến hành suông sẻ, cho nên không để ý nhiều tới hắn, bây giờ cẩn thận nhìn một chút, cảm thấy hắn đúng thật là có sắc có hương, người không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa còn rất có khí thế, đứng chung một chỗ với người đàn ông như vậy, tuyệt đối có cảm giác an toàn, hơn nữa còn rất có thể diện.
Tạ Thiên Ngưng đúng là vận cứt chó quá tốt đi, lúc trước có vị hôn phu Ôn Thiếu Hoa, bây giờ đã bị cô đoạt, lại có một bạn trai xuất sắc hơn.
Thật là tức chết cô.
Phong Khải Trạch tiếp xúc với ánh mắt đầy ghen tị của Tạ Minh San, biết rõ trong lòng cô ta đang nghĩ gì, khuôn mặt liền trở nên lạnh lùng, đem ánh mắt nhìn trên người Tạ Thiên Ngưng, không để ý tới cô ta.
Tạ Minh San cảm giác được lạnh lùng của anh, thậm chí còn có khinh thường, lửa giận trong lòng nhanh chóng bốc lên, nhưng trong trường hợp giữa chốn đông người như vậy, cô không thể nào quá lộ rõ được.
Không có biện pháp, đành phải cố hết sức giữ vững nụ cười.
Tạ Thiên Ngưng vừa nhìn thấy Tạ Minh San, cũng là đầy bụng lửa, không vui chất vấn: "Cô tới đây làm gì?".
"Chị họ, nơi này chính là công ty bách hóa, chị nói em tới đây làm gì?".
"Vậy chúng ta đường ai nấy đi, khỏi phiền lẫn nhau. Còn có, cô cách xa tôi một chút, chớ lại đùa giỡn âm mưu quỷ kế hãm hại tôi, hừ." Tạ Thiên Ngưng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tạ Minh San, đem trong tay hai áo khoác ngoài giao cho nhân viên bán hàng, lễ phép nói: "Cô gái, phiền gói hai bộ này lại, tôi lấy".
"Vâng." Nhân viên bán hàng vừa nhận quần áo, ai ngờ bị người khác đoạt đi, làm cô có chút giật mình, nhưng vẫn là đứng yên lặng, ở tại chỗ xem tình huống rồi nói.
Tạ Minh San rất tức giận bộ dạng lúc này của Tạ Thiên Ngưng, vì giữ lại mặt mũi, đoạt lấy áo khoác ngoài trong tay nhân viên bán hàng, khoa tay múa chân nói: "Không tệ nha, lớp da áo khoác rất đẹp, mua về cho Thiếu Hoa, anh ấy nhất định sẽ vui vẻ. Hai áo khoác ngoài này tôi lấy, giúp tôi gói kỹ".
"Chị ơi, ngại quá, hai áo khoác ngoài này là cô gái này lấy trước, cho nên ----" Nhân viên bán hàng thử nói lý với Tạ Minh San.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị đối phương mắng: "Cô làm nhân viên bán hàng, không thấy hai bộ đồ này còn chưa tính tiền sao, chưa trả tiền thì vẫn là hàng hóa, ai trả tiền trước, thì là của người đó".
"Nhưng mà ----".
"Lấy đi, hai cái áo khoác ngoài này, tôi nhất định lấy." Tạ Minh San lấy thẻ ra, đưa tới trước mặt nhân viên bán hàng, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Tạ Thiên Ngưng nổi giận, không muốn chịu đựng giống như trước kia, đi đến, đoạt lại hai cái áo khoác ngoài trong tay Tạ Minh San, hét lớn: "Bắt đầu từ hôm nay, đồ thuộc về tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô động nửa phần. Hai quần áo này là tôi lấy rồi, trả lại cho tôi".
Tạ Minh San không trả lại, giành với cô: "Cô cũng chưa có trả tiền, cho nên chưa tính là đồ của cô, hai cái áo này tôi cũng muốn, đưa tôi".
"Là tôi chọn trước, cô dựa vào cái gì mà giành?".
"Hàng hóa không có thứ tự trước và sau, chỉ cần chưa trả tiền, đó chính là vật phẩm tự do, cô tại sao nói là của cô?".
"Tạ Minh San, cô không biết xấu hổ".
"Tạ Thiên Ngưng, cô khiến người ta chán ghét".
Hai người phụ nữ triển khai chiến tranh cướp giật, nắm chặt cái áo, nói gì cũng không chịu buông tay.
Phong Khải Trạch lạnh lùng đứng ở một bên nhìn Tạ Thiên Ngưng, luôn luôn chú ý an toàn cho cô, để cho cô giành, mọi chuyện anh sẽ giải quyết hậu quả.
Nhân viên bán hàng đứng ở một bên, nhìn cái áo bị hai người giật tới giật lui, sợ đến kinh hồn bạt vía. Hai cái áo này giá không nhỏ, ngộ nhỡ hư, hai người kia không muốn bồi thường, vậy chẳng phải là muốn cô bồi thường?
Nhân viên bán hàng càng nghĩ càng sốt ruột, liền đi khuyên: "Hai vị tiểu thư, tôi đi lấy hai cái áo giống như đúc tới, hai người mua hai bộ, có được hay không, đừng giành".
"Không được, tôi nhất định lấy hai cái áo này" Tạ Minh San dùng sức giành, trong mắt tràn đầy mãnh liệt ham muốn đoạt lấy.
"Tạ Minh San, cô cái gì cũng giành với tôi, mỗi lần cô đều thắng, lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô thắng. Cô càng muốn hai cái áo khoác ngoài này phải không, tôi không cho cô." Tạ Thiên Ngưng đối với Tạ Minh San tràn đầy thù hận, nghĩ đến cô ta giả bộ đáng thương hãm hại cô, trong lòng càng thêm không cam chịu, dùng sức kéo quần áo, nói gì cũng không buông tay.
"Tôi muốn cái gì, cho tới bây giờ không có cái gì không lấy được, hai cái áo này cũng không ngoại lệ".
"Tôi sẽ không để cho cô lấy được".
"Vậy thì xem bản lãnh cô lớn cỡ nào." Tạ Minh San dữ tợn nói, sau đó tăng thêm sức lực.
Tạ Thiên Ngưng cũng ra sức.
Hai người đều dùng sức, kết quả "Roẹt" một tiếng, đường chỉ cái áo bục ra, cứ như vậy chia làm hai nửa.
Sau khi cái áo rách làm đôi, đột nhiên mất thăng bằng, hai người phụ nữ trọng tâm không vững lui về phía sau.
Phong Khải Trạch thấy thế, nhanh chống đứng sau lưng Tạ Thiên Ngưng, đưa tay tiếp được cô, ôm cô vào trong ngực, không để cho cô ngã xuống đất.
Nhưng mà Tạ Minh San rất thê thảm, bên người không có hộ hoa sứ giả, lui về sau mấy bước, nặng nề ngã xuống đất, bộ dạng nhếch nhác, kinh hoàng kêu to.
"A ------".
Tạ Thiên Ngưng nhìn Tạ Minh San té ngã xuống đất, chợt nhớ trước kia cô ta từng nói mang thai, trong lòng hoảng sợ, liền nói Phong Khải Trạch gọi xe cấp cứu: "Khỉ con, mau, mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên một chút".
"Tại sao gọi xe cấp cứu?" Phong Khải Trạch nghi ngờ hỏi, cảm thấy căn bản không cần thiết gọi xe cấp cứu.
Không phải ngã một cái thôi sao, không thấy cô ta ngã bị thương chỗ nào, gọi xe cấp cứu đến làm gì?
"Khỉ con, cô ta là phụ nữ có thai, ngã như vậy, nhất định rất nguy hiểm, nhanh gọi xe cấp cứu đi." Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng hoảng sợ, thật hối hận tranh giành với Tạ Minh San.
Lúc vừa rồi tranh giành, trong lòng cô tràn đầy oán hận, đã quên Tạ Minh San là phụ nữ có thai, đến lúc nhìn thấy cô ta ngã xuống, cô mới nhớ đến.
Biết sớm như vậy, cô cũng không tranh với cô ta, nếu như đứa bé không còn, kia chẳng phải là cô đã hại chết một sinh mệnh bé nhỏ rồi sao?
Phong Khải Trạch vẫn không lấy điện thoại di động gọi xe cấp cứu, hai mắt nhìn người ngã trên mặt đất - Tạ Minh San, ánh mắt đặt ở giữa hai chân cô, không có thấy chảy máu, vì vậy giễu cợt nói: "Cô ta căn bản không phải là phụ nữ có thai".
Nếu như là phụ nữ có thai, vừa rồi ngã nặng như vậy, nhất định sẽ có hiện tượng sanh non, nhưng mà cô ta không có, xem ra chỉ là bị trật chân mà thôi.
Tạ Thiên Ngưng cũng cảm thấy khác thường, không thấy Tạ Minh San có bất kỳ hiện tượng sanh non, chỉ là ngồi dưới đất xoa chân mình thôi.
Chết tiệt, cô lại bị lừa.
"Tạ Minh San, cô thật là quá ghê tởm, dám gạt tôi nói cô mang thai, cô căn bản không có mang thai".
Tạ Minh San bởi vì mang giày cao gót quá cao, lúc ngã xuống kia liền bị trật chân, cô đau đến khó chịu, nhíu mày gắt gao chịu đựng, bỗng nhiên nghe được cái gì mà chuyện mang thai, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, đáy lòng bắt đầu hoảng sợ.
Không xong, lúc trước cô vì muốn Tạ Thiên Ngưng chia tay với Ôn Thiếu Hoa, cho nên mượn cớ đang mang thai.
Hôm nay xảy ra chuyện này, chỉ sợ việc này bại lộ rồi.
Sớm biết sẽ thành ra như vậy, vừa rồi cô sẽ không tới, cũng không nên tranh giành với Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Minh San bởi vì chột dạ cùng hồi hộp, không biết nên nói cái gì cho phải, ngồi dưới đất lo lắng.
Tạ Thiên Ngưng đi đến, đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Vì đạt được mục đích, cô thật sự không từ thủ đoạn nào. Đầu tiên là hãm hại tôi dùng nước sôi làm tay cô bị thương, tiếp theo mưu hại tôi lấy cà phê hất lên cô, còn gạt tôi nói cô mang thai. Tạ Minh San, cô không cảm thấy cô rất đáng xấu hổ sao?".
"Đủ rồi, tôi đáng xấu hổ dù sao vẫn tốt hơn hai kẻ vô liêm sỉ như các người nhiều. Nếu như không phải là cha cô trước khi chết muốn Thiếu Hoa cưới cô, cô cho rằng cô có thể làm vị hôn thê của Thiếu Hoa mười năm sao? Không có khả năng, Thiếu Hoa đã nhẫn nhịn cô thật lâu rồi. Ở nhà tôi mười năm, cô cướp đi tình thương của cha dành cho tôi, còn có mặt mũi ở chỗ này nói tôi đáng xấu hổ, đáng xấu hổ nhất phải là các người mới đúng." Tạ Minh San nổi giận, ở trước mặt mọi người thế này rất mất mặt, trong lòng cô đã bực bội, dù sao đã mất mặt, vậy thì mất mặt đi.
"Tôi không cho phép cô làm nhục ba tôi. Cô có biết không, nếu như không phải là ba tôi, sẽ không có tập đoàn Ôn thị ngày nay, càng không có Ôn Thiếu Hoa bây giờ, cũng không có chuyện cô là Thiếu phu nhân nhà giàu. Trước khi mất ba tôi nói ra nguyện vọng, hợp tình hợp lý, không thẹn với bất cứ người nào. Về phần lời cô nói tình thương của chú, như vậy xin hỏi, cô có quan tâm đến chú sao, cô có yêu ông ấy sao? Cô sau khi tốt nghiệp đại học, trừ đòi tiền chú, cô đã làm gì cho chú? Sinh nhật hằng năm cô cũng không nhớ, chú ngã bệnh, tâm tình không tốt, mệt mỏi, cô có biết không? Cô mỗi ngày trừ suy nghĩ như thế nào quyến rũ vị hôn phu của tôi, cô làm gì khác sao? Tôi hỏi cô, gả vào Ôn gia lâu như vậy. Cô trở về thăm chú chưa?" Lúc này lửa giận của Tạ Thiên Ngưng còn lớn hơn Tạ Minh San, tại chỗ mắng to khiển trách cô ta, càng nói càng hăng, hận không thể cho cô ta một bạt tai.
Những người này, vĩnh viễn sẽ không biết lỗi của mình, thật là làm cho người khác căm ghét.
"Chớ đem mình nói thanh cao như vậy, nếu như ba cô thật tốt như vậy, vậy tại sao mẹ cô lại đi theo người đàn ông khác? Về phần chuyện cha tôi, đó là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan đến cô." Tạ Minh San bị chửi có chút bực dọc, nhưng không muốn thua, tiếp tục tranh cãi.
"Chuyện ba mẹ của tôi, còn chưa đến phiên cô nhận xét. Cô cũng chỉ biết nói đến người khác không tốt, vậy cô thì sao, những hành động không biết xấu hổ của mình, cô không thấy mất mặt sao?".
"Người phụ nữ vì hạnh phúc mà giở chút thủ đoạn, đó là chuyện rất bình thường. Nếu như cô muốn trách, thì trách cô quá đần độn, không trách được người khác".
"Tạ Minh San, đây mới là con người thật của cô, cả ngày chỉ biết trốn ở bên người Ôn Thiếu Hoa, giả bộ đáng thương? Tôi nói cho cô biết, tôi đã không còn là Tạ Thiên Ngưng trước kia, các người hại tôi làm tôi lột xác rồi, nếu như cô chơi thủ đoạn, tôi chơi đến cùng".
"Tạ Thiên Ngưng, cho dù cô nói thế nào, Thiếu Hoa sẽ không tin tưởng cô, bây giờ hắn cũng chỉ tin lời của tôi nói. Tôi trở về nói cho hắn biết, cô cùng bạn trai cô vì trả thù tôi, đẩy tôi ngã, làm tôi trật chân. Chỉ cần tôi nói như vậy, người Ôn gia sẽ càng căm ghét cô hơn. Nếu như tôi chết không thừa nhận mình từng nói mang thai, cô làm gì được tôi?" Tạ Minh San vịn bên cạnh, từ từ đứng lên, gương mặt cười xấu xa.
Tạ Thiên Ngưng khinh thường cười cười, giễu cợt nói: "Tạ Minh San, cô luôn luôn cực kì thận trọng, thế nào hôm nay lại hồ đồ như vậy? Nơi này là công ty bách hóa, tất cả những gì xảy ra ở đây giữa tôi với cô, nhân viên bán hàng cũng nhìn thấy, còn có camera, chỉ cần đem những chứng cứ này đưa đến trước mặt bác Ôn với bác Lâm, tôi không cần nói nửa câu, bọn họ cũng biết chuyện gì xảy ra".
"Cô ----" Tạ Minh San nôn nóng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm camera, muốn hủy diệt chứng cứ.
Chuyện ngày càng gay go, cô làm sao bỏ quên chi tiết này chứ?
Tạ Thiên Ngưng trước kia, căn bản không thể lợi hại như vậy, mới vài ngày, cô ta biến thành một người khác, hai tay đầy móng nhọn.
"Đừng tìm, coi như cô tìm thấy camera thì có ích gì? Trước kia cô hãm hại tôi hai lần, cũng không có người làm chứng, cho nên cô mới có thể thành công. Nhưng lần này, biết bao nhiêu nhân viên bán hàng ở đây, mọi người đã thấy rất rõ ràng, coi như camera không ghi lại cũng có mọi người làm chứng, bất kể cô chối bỏ thế nào, cũng không chối được".
"Tạ Thiên Ngưng -----" Tạ Minh San giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đầy căm hận.
Nhưng mà Tạ Thiên Ngưng không để ý đến tới cô ta, nhặt cái áo bị xé ở trên đất lên, đưa tới trước mặt nhân viên bán hàng, mang theo day dứt nói: "Thật xin lỗi, mang đến phiền phức cho cô, cái áo bị hư tôi sẽ bồi thường, phiền cô lấy thêm hai áo khoác ngoài giống thế này, được không?".
Nhân viên bán hàng vốn còn vì bị hai cái áo xé mà đau lòng, cân nhắc có nên gọi bảo vệ hay không, nhưng nghe thấy Tạ Thiên Ngưng nói như vậy, cười vui vẻ, lập tức vì cô phục vụ: "Vâng, tôi lập tức đi lấy".
Phong Khải Trạch đem mọi chuyện vừa rồi đều để ở trong mắt, rất hài lòng với biểu hiện dũng cảm của Tạ Thiên Ngưng, liền khen ngợi: "Thiên Ngưng, em mới vừa rồi rất tuyệt, làm người nên vậy, dũng cảm một chút, nếu bị người khác khi dễ, vậy thì làm khó lại, chớ để mình uất ức. Nếu như năng lực của em không đủ, đừng quên còn có anh cho em dựa".
"Cô ta không nên mắng ba em, ai dám mắng ba em, em liều với người đó" Tạ Thiên Ngưng lạnh lùng nói nhìn chằm chằm Tạ Minh San, lúc này còn có chút tức giận.
Cô không cho phép bất cứ người nào làm nhục ba cô.
"Tốt lắm, đừng giận, nếu không tức hư người." Anh đưa hai tay cầm mặt cô, cưng chiều dụ dỗ cô, sau đó đem bàn tay đến trong túi, định lấy thẻ ra.
Nhưng cô không cho, ngăn cản anh: "Khỉ nhỏ, quà này là tấm lòng của em, để cho em tự trả tiền, được không?".
Anh hiểu suy nghĩ trong lòng cô, rút tay ra khỏi túi, gật đầu một cái: "Được, lần này nghe lời em".
"Vâng".
Tạ Minh San đứng ở một bên, trong lòng rất khó chịu, không chỉ có tức giận, còn rất ghen tị, nhưng nhiều hơn là sợ.
Nếu để cho Thiếu Hoa biết mọi chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ không đứng được trong Ôn gia.
Không được, cô phải nhanh trở về, nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này mới được, nhất đinh phải đuổi Tạ Thiên Ngưng đi, trước khi cô ta đem sự tình nói cho người Ôn gia.
Tạ Minh San cấp bách chạy trở về, cho nên không để ý đến chân bị thương, chân thấp chân cao chạy về.
Tạ Thiên Ngưng thấy cô ta rời đi, mặc kệ cô ta, tiếp tục cùng Phong Khải Trạch mua đồ, dự định lần này mua quà sinh nhật cho chú, còn chuyện hồi nãy, gạt sang một bên.
Chú yêu thương cô mười năm, ở trong lòng cô, ông ấy không khác gì ba mình, trước kia vì để ý Tạ Minh San, cho nên không dám làm quá rõ ràng. Bây giờ không còn vướng bận gì, cô làm thả tay.