Quả thực, hiện giờ các truyền thông đều đăng các bài viết về chuyện kết hôn của hai nhà Phong Hồng, lại thêm Phong Gia Vinh cố gắng ủng hộ, mọi người đều cho rằng lễ cưới này nhất định sẽ thành.
Nhưng lại có người nào đó nói, tất cả chỉ là một trò cười.
Phong Khải Trạch cầm ly rượu trên bên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra nụ cười gian ác, dáng vẻ như chẳng có gì để nói: “Bọn họ thích tổ chức lễ cưới ảo tưởng thì cứ để họ làm, anh không có cách nào, chỉ cần anh không gật đầu, ai cũng đừng hòng bức anh xuất hiện trong hôn lễ. Đám cưới sẽ tiến hành đúng hạn gì chứ, trừ phi bọn họ tìm được người khác làm chú rể, bằng không lễ cưới này không thể tiến hành được đâu.”
“Anh cứ để mặc vậy sao?”
“Đúng, không cần tốn nhiều tâm tư cho chuyện này.”
“Vậy cũng tốt, cứ vậy đi, cuối cùng em cũng có thể yên tâm rồi.” Tạ Thiên Ngưng lộ ra nụ cười hạnh phúc, không giống như trước kia cứ buồn lo vô cớ.
Chú từng nói, gia đình hào môn sâu như biển, hai người có thân phận khác nhau khi sống cạnh nhau, sẽ khó khăn nhiều hơn với người bình thường, vì vậy sẽ gặp phải muôn trùng trở ngại.
Nhưng xem ra, giữa bọn bọ không hề bị ngăn cản về thân phận, lại càng không bị ảnh hưởng bởi đẳng cấp xã hội, gần như không đếm xỉa tới chỉ cần một người nào đó cam tâm tình nguyện thôi.
“Tạ tiểu thư, kỳ thực chị không cần phải nghĩ nhiều, từ khi quen với Khải Trạch, em biết trong lòng anh ta chỉ cất giữ một người, người kia chính là chị, nếu như không phải vì chị, anh ấy tuyệt đối không có thành tựu như hôm nay, chị hãy để mọi chuyện cho anh ấy đi.” Cự Phong không thể nhịn được liền nói vài lời khen ngợi người anh em của mình.
Ví dụ : nếu không phải luôn ở bên cạnh làm việc chung với nhau nhiều, anh tuyệt đối không tin có người đàn ông chung tình như vậy, có thể nói là sống chỉ vì một cô gái.
“Cậu Cự, cậu Mộ, cậu đã là bạn tốt của khỉ con, vậy không cần phải khách khí, gọi tôi là Thiên Ngưng được rồi.” Lúc Tạ Thiên Ngưng xưng tên Cự Phong, có vẻ hơi gay go, dứt khoát gọi thẳng ra hai cái để khỏi phải sai.
“Cự Phong, Hắc Minh là cái tên chúng ta dùng vào việc riêng, ở bên ngoài cứ gọi thẳng tên đi. Chị không cần khách khí như thế, gọi em là Phi Vũ được rồi, hoặc là Phong, bất quá tên “Phong” chỉ được gọi vào những thời điểm đặc biệt, chị hẳn đã hiểu rồi chứ?”
“Tôi hiểu rồi, tất cả mọi người đều là bạn bè, tôi đây cũng không cần khách sáo nữa, gọi cậu là Phi Vũ. Nhưng tôi có một việc không rõ, một người không phải chỉ có một chứng minh thư thôi sao, vậy thì thân phận Cự Phong cùng Hắc Minh làm sao có, chẳng lẽ hai người kia đã chết, nên mọi người lén dùng thân phận bọn họ à?”
Một người không thể có hai cái chứng minh thư, cô có thể khẳng định, bọn họ không dùng tên Phong Khải Trạch với Mộ Phi Vũ để kiếm tiền, mà dùng thân phận Hắc Minh và Cự Phong.
Nhưng nếu nói thân phận Hắc Minh và Cự Phong là giả, chắc không thể nào đến ngân hàng để tiến hành nhiều giao dịch, càng đừng nói đến chuyện kiếm tiền?
Phong Khải Trạch cười gian xảo, đắc ý nói: “Tất cả công lao này đều thuộc về Mộ Phi Vũ này, cậu ta là một thiên tài máy tính đó.”
“Thiên tài máy tính.” Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc nhìn Cự Phong, rất khó có thể nghĩ ra đây chính là một thiên tài máy tính.
“Sao, không tin em là thiên tài máy tính sao?” Cự Phong thẳng thừng đáp lại, lộ ra dáng vẻ oai phong.
“Tôi cho rằng thiên tài máy tính đều mang một cặp kiếng thật dầy, đầu tóc rối tung, quần áo không chỉnh tề. Bởi tất cả thiên tài đều thích vùi đầu vào chuyện của mình, rất ít để ý đến sinh hoạt, nên trong sẽ rất ngờ nghệch u ám.”
“Thiên Ngưng đại tiểu thư à, theo như lời chị nói thì đó không phải là thiên tài, bọn họ chỉ là do trời cho chút thiên phú cần phải miệt mài khổ luyên, cho nên mới làm người kinh ngạc, mà cứ vùi đầu mãi như thế mới làm càng thêm điên loạn. Cái gọi thiên tài, thường thường có thể làm ra một số chuyện mà người thường không thể làm. Hắc Minh cùng Cự Phong này là hai thân phận có thực, tôi đã phá hệ thống quốc gia, khi vào được bên trong đó đã gia tặng thêm hai người, để tạo ra hai cái chứng minh thư.”
“Hả, ngộ nhỡ bị tra ra, vậy thì chuyện của mọi người chẳng phải đều hỏng hết rồi sao?”
Chuyện này không phải đùa, dù sao cũng là giả, nếu một ngày nào đó mà bị phát hiện, chẳng khác nào ngày tận thế rồi.
“Yên tâm, cho dù có người tra ra cũng tra không được nguyên nhân nào cả, bởi tài liệu từ nhỏ đến lớn trong thân phận giả của hai chúng ta đều là sự thật, cho nên chỉ cần chúng ta không làm chuyện gì phạm pháp, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“……..”
Tạ Thiên Ngưng vẫn không yên tâm, vì thế lo lắng nhìn Phong Khải Trạch, lo lắng hỏi: “ Khỉ con, thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Chỉ cần em đừng đi đâu cũng khai ra, thì không vấn đề gì hết.” Phong Khải Trạch hóm hỉnh đáp.
“Em không phải đang đùa giỡn, em thật sự nghiêm túc hỏi anh đó?”
“Anh cũng không phải đang đùa, thật sự trả lời nghiêm túc vấn đề của em mà. Em quả là rất ngốc, không cần chuyện gì cũng cứ nghĩ đến điều xấu có được không? Từ giờ trở đi, giữ chúng ta không còn bí mật gì nữa, về sau tìm không được anh thì cứ đến chỗ này, đợi lát nữa để Cự Phong lấy dấu vân tay cho em, bất quá em phải nhớ kỹ, không phải tình huống đặc biệt, đừng đến nơi đây.”
“Trước mắt chị cứ đi dạo, tìm hiểu cảnh vật chung quanh đây, tôi đi làm nhiệm vụ của chủ nhà, điều chỉnh lại một số thiết bị , để có thể nhập dấu vân tay của chị vào.”
“Cảm ơn!”
Cự phong cố tình đi ra, cho bọn họ có một không gian riêng.
Tạ Thiên Ngưng cũng không rảnh rỗi, giống như lão Lưu vào thăm đại quan viên, nhìn khắp chung quanh, thấy cái gì đẹp đều nhịn không nổi liền cứ giơ tay sờ mó, cho dù phát sinh tiếng báo động, cô cũng không sợ hãi.
“Không cho phép nhúc nhích, bằng không anh gõ nổ tung đầu của em đó.”
“Giơ hai tay lên, mau đi.”
“Có người ngoài xâm nhập, có người ngoài xâm nhập.”
Buồn cười khi nghe âm báo động khôi hài, nghe được tiếng cô cười, nhưng không để ý, tiếp tục quan sát, nhìn ra ngoài cửa sổ cực lớn thấy có một hồ bơi ngoài trời, vì thế bèn đi qua, tán thưởng nói: “ Oa, cái hồ bơi này thật sự quá lớn, thật là đẹp a!”
Phong Khải Trạch ngồi bất động ở đại sảnh, chẳng qua chỉ lặng lẽ nhìn cô, để cho cô tự mình thưởng thức, tự mình chơi đùa.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cô cười, anh đã thấy mãn nguyện, những chuyện còn lại, anh không cần quan tâm đến, nào là Phong Thị đế quốc, tập đoàn Hồng Thị, hay Ôn Gia, Tạ Gia, anh chỉ cần một người tất cả đều có thể bỏ hết.
Anh có thể giành được trái tim mỹ nhân, cũng nên cảm kích một người, đó là Tạ Minh San, nếu không phải cô ta không từ thủ đoạn mà cướp đi Ôn Thiếu Hoa, bằng không anh khó mà đoạt lại Tạ Thiên Ngưng. Như lời Cự Phong nói, Thiên Ngưng đúng là nữ nhân cố chấp, chỉ cần nhận định một cái gì đó sẽ khó mà thay đổi được, nếu không phải Ôn Thiếu Hoa phản bội và bỏ rơi cô, thì nhất định sẽ cự tuyệt anh.
Dù cho như thế, anh vẫn thực sự chán ghét Tạ Minh San, nếu như không phải cô muốn đoạt lấy Ôn Thiếu Hoa, ắt hẳn anh phải buông cô ra, chứ không thể nào giành được giai nhân về mình rồi.
Dù sao cuộc sống hiện giờ của cô gái này không khá lắm, hay là không đáng giá gì.
Tạ Minh San vì không còn mặt mũi nên trở về nhà của mình, hai ngày nay cứ lẫn trốn không dám đi đâu, hay liên hệ bất cứ kẻ nào cả.
Lúc trước gả cho Ôn Thiếu Hoa, lúc làm cô chủ *** ở Ôn Gia, đúng thực là nở mặt trước đám bạn bè. Hiện giờ ai cũng đều biết cô cùng Ôn Thiếu Hoa đã ly hôn, thân thế hào môn *** đều cũng mất đi hết, những người đó nhất định đang cười nhạo sau lưng, còn nói ra một số lời hết sứckhó nghe.
Cứ tưởng sau khi gả cho Ôn Thiếu Hoa có thể thuận lợi hưởng phú quý, cả đời hạnh phúc, ai ngờ chưa đến một tháng thì hôn nhân của họ liền kết thúc.
Hôn nhân, thực sự không phải là thứ bảo hộ hạnh phúc suốt cuộc đời.
“Đáng ghét.” Tạ Minh San ôm cái gối, ngồi ở trên giường ngẩn người, nhớ lại tất cả mọi chuyện trong đầu liền tức giận, liền trút hết cơn phẫn nộ vào cái gối mà ném.
Vừa lúc Ninh Nghiên đi đến, thấy hành động đập gối, thở dài một hơi, buồn bã khuyên nhủ: “Minh San, con trốn ở nhà đã hai ngày rồi, trốn vậy cũng không phải cách, chi bằng con hãy về xin lỗi với Ôn Gia, có lẽ còn có thể xoay chuyển mọi chuyện. Làm người đôi khi nên học kiên nhẫn một chút, chịu đựng chút thiệt nhỏ, như thế mới không phải chịu nhiều đau khổ”.
“Loạn đến mức này rồi, biểu con về chịu lỗi à? Con mà đi nhận lỗi, thì mọi người Ôn Gia đều sẽ chĩa mũi nhọn vào con, mà Ôn Thiếu Hoa cũng không yêu con,trở về có ích lợi gì? Hơn nữa, Ôn Thị sắp phá sản rồi, giờ Ôn Gia đang rầu rĩ về nợ nần, con mà về chắc phải giúp họ trả nợ, vậy về để làm gì?” Tạ Minh San tức giận rống to, oán hận trong lòng không những không giảm ,trái lại còn tăng.
“ Minh San, con cũng biết, mẹ và ba của con đã li hôn, giờ trong nhà căn bản không kiếm ra tiền, nếu như hai chúng ta đều ở nhà, chẳng lẽ nhịn đói sao?” Trong lòng Ninh Nghiên không được tốt, nhưng vẫn cực lực kiềm chế.
Hiện giờ bà rất hối hận li hôn với Tạ Chánh Phong, sau khi ly dị bà chỉ có căn nhà này, cái gì cũng không có, cuộc sống sau này thực không biết phải sống sao đây!
“Chuyện li hôn là của hai người, đâu có liên quan gì đến con chứ?”
“Con, sao con có thể nói như vậy? Nếu nhưng không phải con lấy quần áo của ba con cắt nát, ông đâu đau khổ đến mức muốn muốn đi tự tử chứ? Nếu ông ta không đi tự sát, mẹ cũng sẽ không cùng ông ấy gây đến li hôn, cũng sẽ không đi bước đường ngày hôm nay này.”
“Ý của mẹ là, mẹ không có chút trách nhiệm sao, tất cả đều do con, là do con làm hại hai vợ chồng mẹ li hôn à?” Tạ Minh San lạnh giọng chất vấn, trong mắt ngoại trừ lửa giận, những thứ khác đều không có.
Thế giới của cô giờ toàn bộ đều hỗn loạn, rốt cuộc là lỗi do ai, thế giới của cô loạn thành như vậy chứ?
“Mẹ, mẹ ___” Ninh Nghiên không phản bác được, biết rõ chuyện kia cũng có do mình sai, nhưng do cô quá mức kích động nên mới cùng Tạ Chánh Phong ly hôn, không thể nào đổ hết tội vào con gái được.
Bây giờ Tạ Chánh Phong ở đâu bọn họ cũng không biết, ngay cả di động ông cũng đã đổi số, muốn tìm ông thật sự rất khó.
Sớm biết trước thì cô sẽ không quá kích động mà nói ly hôn, hiện tại có hối hận cũng không kịp rồi!
Tạ Minh San trầm mặc một hồi, nhìn đồng hồ trên bàn, lạnh lùng nói ra: “Mẹ, đã giữa trưa 12 giờ rồi, sao còn chưa có cơm nữa? Con đói.”
“Trong nhà căn bản không còn đồ ăn, làm sao có cơm? Gạo cũng không còn, cả dầu lửa cũng không còn.” Ninh Nghiên tức giận đáp, bản thân cũng đói rã rời.
“Không còn đồ ăn sao mẹ không đi mua chứ?”
“Không có tiền sao mua đồ ăn? Mẹ không có việc làm, không có nguồn lợi phát sinh, sau khi cùng ba con ly hôn, ngoại trừ ngôi nhà này, cái gì cũng không có, chẳng lẽ muốn đem cầm ngôi nhà đi sao?”
“…..”
Tạ Minh San không nói thêm nữa, tiếp tục trầm mặc, trong mắt vừa phẫn nộ lại càng thêm không cam lòng. Cô không dễ dàng chấp nhận số phận, tuyệt đối sẽ không.
Ninh Nghiên cũng im lặng, rất lâu sau đó thở ra một hơi thật mạnh, bất đắc dĩ nói: “Mẹ định đi tìm ba của con, thử cầu xin ông ấy tha lỗi, có lẽ có thể thay đổi tình trạng bây giờ của chúng ta, có lẽ đây là biện pháp duy nhất .”
“Mẹ biết ba ở đâu sao? Làm không tốt ông ấy sẽ rời khỏi thành phố này mà đến nơi khác đó?”
“Ba con nhất định đang ở cùng Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần tìm được Tạ Thiên Ngưng, thì nhất định có thể tìm được ba con. Minh San, đừng phát hỏa nữa, giữ vững tinh thần, hạnh phúc cần dựa vào liều lĩnh và tranh giành cho tới cùng, không phải dựa vào cơn giận, cho dù con ở đây tức chết, hạnh phúc cũng không đến? Còn hơn ở chỗ này tức giận, chẳng bằng bắt đầu lần nữa, tìm người đàn ông nào đó tốt hơn Ôn Thiếu Hoa 1000 lần, con cần gì phải hi sinh cả đời vì nó chứ? Hơn nữa Ôn Thị cũng sắp phá sản, con đi theo nó, khẳng định không có ngày yên ổn, chẳng bằng sớm rời khỏi, tìm ình một hạnh phúc mới.” Ninh Nghiên ngồi vào trên giường, hảo hảo khuyên nhủ con gái mình, hi vọng cô có thể phấn đấu thêm một lần nữa.
“Bắt đầu lần nữa?” Tạ Minh San có hơi tỉnh ngộ, trong lòng lại có lại ý chí chiến đấu.
Mẹ nói đúng, cô không còn tức giận, thay vào đó chi bằng bắt đầu lại lần nữa, tìm một người đàn ông khác còn tốt hơn cả Ôn Thiếu Hoa.
“Đúng phải bắt đầu lại lần nữa. Thế nhưng trước hết, con phải đem ba con trở về, bằng không chuyện sinh hoạt của hai mẹ con chúng ta phải làm sao, trừ phi con đi ra ngoài tìm việc làm thôi?”
Vừa nghe đến làm việc, Tạ Minh San cảm thấy bắt đầu kích động, rõ ràng không đồng ý : “ Nếu như đi làm, con còn có thời gian nào đâu đi câu con rể vàng ẹ?”
Từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ, cô chưa từng bước vào xã hội để làm việc, tưởng tượng đến mỗi ngày phải đi làm theo thời gian cố định, còn bị người quản chế, cô liền chịu không nổi.
Lúc trước cô đã không thích bị người khác ràng buộc, khi thấy kém hơn người ta một bậc, nên không đi tìm việc làm, mà trực tiếp đi lấy chồng.
“Cả bụng trống rỗng vì đói, vậy sao con có thể câu rể vàng đây?”
“Con ____”
“Minh San, nghe mẹ nói, trước hết hãy đi tìm việc làm ổn định, rồi nghĩ xem về sau nên đi con đường thế nào có được không? Con hãy nghĩ theo một góc độ khác đi, vào công ty lớn, mới có cơ hội gặp được nhân vật lớn chứ, nếu gặp được người vừa ý, thì nắm bắt ngay thời cơ chẳng phải tốt hơn sao?”
“…”
Tạ Minh San lại bị Ninh Nghiên lừa dối càng bộc phát mạnh tinh thần chiến đấu, đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn tìm việc làm, vì vậy xuống giường chạy đến trước máy tính, lục lọi công ty lớn có thực lực, để tìm ra đúng mục tiêu hạ thủ.
Công ty lớn nhất là Phong Thị đế quốc, tiếp theo là tập đoàn Hồng Thị.
Nhìn hai công ty lớn này, cô đã không thể tìm ra cái nào khác, bởi vì các công ty khác không thể nào lọt vào trong mắt của cô.
“Mẹ, con không phải đã từng nói qua, cậu ấm Hồng Thừa Chí của tập đoàn Hồng Thị đến bây giờ cũng chưa có người yêu sao?”
“Ừ, chẳng quá tập đoàn Hồng Thị ở nơi khác, nghe nói nhân viên ở đó yêu cầu rất cao, muốn vào trong đó làm việc cần phải có tài thực sự, hoặc là đằng sau có hậu thuẫn mạnh. Không phải mẹ xem thường con, căn bản khi học đại học con lại chẳng học được gì, cho nên không có bản lĩnh, mà hậu thuẫn lại càng không có, muốn vào tập đoàn Hồng Thị kia e là khó hơn lên trời đó.”
“Nếu dễ dàng vào theo như lời nói, thì không phải là tập đoàn Hồng Thị rồi. Mẹ, con quyết định, mục tiêu chính là Hồng Thừa Chí.”
Cô muốn dùng hết tất cả biện pháp để tiếp cận Hồng Thừa Chí, chỉ cần lấy được thiện cảm của hắn ta, sau đó gả cho hắn làm đại thiếu phu nhân của Hồng Gia. Cảnh tượng được làm đại thiếu phu nhân của Hồng Gia còn tốt hơn cả chức đại thiếu phu nhân của Ôn Gia, dám chắc có thể đòi lại chuyện mất mặt ngày hôm nay của cô rồi.
“Minh San, vấn đề cấp bách nhất hiện giờ là sự sinh tồn của chúng ta, cả thức ăn cũng mua không nổi, thì làm sao có thể lo tới chuyện khác chứ? Cho nên hãy đi tìm Tạ Thiên Ngưng và ba của con đi, chờ cuộc sống ổn định rồi hãy nghĩ đến chuyện khác.” Ninh Nghiên rầu rĩ nói, dù gì cũng phải lo cho chuyện này trước.
Tạ Minh San suy nghĩ một chút, nhìn thấy trên ngón áp út của mình vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương kết hôn, vì vậy liền đem tháo nó xuống, đưa : “Mẹ, khi đã làm gì thì cũng không thể hối hận quay đầu lại nữa, huống chi nếu giờ mẹ đi tìm ba, ông cũng sẽ không như trước kia lo lắng cho chúng ta đâu. Mẹ đem chiếc nhẫn này đi bán đi, ít nhất cũng đủ cho chúng ta dùng tạm trong một thời gian.”
“Đây chính là nhẫn cưới của con, đem đi bán e không tốt lắm đâu?”
“Con và Ôn Thiếu Hoa đã ly dị rồi, nhẫn này giữ lại cũng không dùng được, cầm đi bán để giải quyết nhu cầu cấp bách.”
Ninh Nghiên suy nghĩ một chút, cuối cùng không chút do dự, đi qua cầm lấy chiếc nhẫn.
Không nghĩ tới mẹ con hai bà phải rơi vào thảm cảnh đem đồ đạc đi bán chứ? Ngày hôm đó đã mất đi trụ cột của nhà rồi sao?
“Minh San, kỳ thực mẹ muốn con đi tìm ba trở về, trong nhà thiếu mất trụ cột, sẽ không còn giống là nhà nữa.”
“Mẹ muốn đem ba trở về, thì đầu tiên phải đụng mặt Tạ Thiên Ngưng, phải ăn nói khúm núm với ả. Tạ Minh San con đời này sẽ không chịu cuối đầu trước Tạ Thiên ngưng đâu, hừ.” Chết vì tự ái, thì Tạ Minh San cũng không chấp nhận mình thua cuộc.
“Vậy____”
“Mẹ, chúng ta sở dĩ lưu lạc đến tình cảnh này, đều do Tạ Thiên ngưng làm hại, nếu không phải cô ta đi đầu cũng chống đối con, người Ôn Gia sao có thể ghét con đến vậy? Nếu người Ôn Gia không ghét bỏ con, thì con sẽ không phải vì thiếu tiền mà đi trộm dây chuyền cùng đồng hồ đeo tay thì không náo loạn đến như vậy. Tất cả mọi việc này đều do Tạ Thiên Ngưng gây ra, con không muốn cùng ả ta có bất cứ liên quan nào. Cô ta đã biết rõ con với Thiếu Hoa đã kết hôn, thế mà cứ đến quấy nhiễu tâm trí của Thiếu Hoa, làm hại hôn nhân mỹ mản của con, con nhất định sẽ không tha thứ cho ả. Nếu thật sự con có thể gả vào trong Hồng Gia, con nhất định sẽ lợi dụng tập đoàn thế lực Hồng thị, ra sức báo thù ả.”
Ninh Nghiên nhìn thấy con gái mình nói chuyện đầy hận ý vậy, trong lòng có chút hoảng sợ, vì lo cho tiền đồ của cô, đành ra sức khuyên nhủ cô: “Minh San, đừng nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng, hiện tại con bé đã đi theo người đàn ông khác rồi, từ nay về sau không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.”
“Nói đến người đàn ông kia còn càng tức giận. Cho dù mặc hàng hiệu, lái xe hiệu hay là kẻ có tiền thì đã sao? Hừ, cũng không soi gương xem đức hạnh bản thân mình đi, nghĩ một chút cũng biết rõ chiếc xe nổi tiếng kia là bỏ tiền ra thuê, quần áo cũng thế thôi. Ghê tởm hơn là Tạ Thiên Ngưng cư nhiên có thể tìm ình người đàn ông đến hạ nhục con, ở trong hôn lễ khiến con mất hết mặt mũi, sau đó còn quấn lấy, con thật sự rất hận! Nếu như cô ta không xuất hiện, thì bây giờ con vẫn là vợ của Thiếu Hoa, là thiếu phu nhân của Ôn Gia. Mẹ, làm hại chúng ta đi đến bước đường cùng này cũng là do Tạ Thiên Ngưng hết.”
Tạ Minh San căn bản không thể kiềm chế oán thù trong lòng mình, chỉ cần nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng đã làm với cô, lại càng nổi nóng hơn.
Cô không chịu đựng và quên đi những chuyện mà Tạ Thiên Ngưng đã làm với cô.
Ninh Nghiên biết không thể khuyên cô được, buộc lòng im lặng. Nhớ đến những chuyện phát sinh gần đây, tất cả các việc đều có liên quan đến cô thì trong lòng thực sự rất giận Tạ Thiên Ngưng.
Con bé đó, quả thực rất đáng hận.
Lúc này Tạ Thiên Ngưng đang ăn cơm trưa với Phong Khải Trạch, hoàn toàn không biết chuyện hai mẹ con kia hận cô đến thấu xương, mà cô cũng chẳng hề quan tâm đến chuyện bọn họ.
Từ khi biết hết toàn bộ mọi chuyện, tình cảm của cô với khỉ nhỏ rất nồng thắm, bởi vì bây giờ bọn họ không còn che giấu bất cứ chuyện gì cả.
“em cười ngốc gì thế?” Phong Khải Trạch vừa gắp thức ăn, vừa nhìn vừa đúc cho cô ăn.
“Em đâu có cười ngốc đâu, em đang cười hạnh phúc mà. Không phải anh nói thích nhìn thấy em cười vui vẻ sao, cho nên đó là lí do vì sao mỗi ngày em đều cười cho anh nhìn.” Cô vừa ăn vừa cười trả lời, do đã quen sống gần nhau nên không còn thấy xấu hổ hay ngượng ngùng nữa.
“Cô bé ngốc này, ăn gì đi chứ.”
“Được. Khỉ nhỏ, sau khi ăn cơm trưa xong anh có thể theo em đi gặp chú một chút không, đã lâu rồi không gặp chú, không biết chú giờ thế nào rồi?”
“Không thành vấn đề, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, anh sẽ đi cùng em.”
“Cám ơn!”
Tạ Thiên Ngưng bằng lòng với câu trả lời, tiếp tục ăn cơm ngon lành.
Lúc này thím Chu đi đến, cung kính nói: “ Ông chủ, bà chủ, bên ngoài có một người nói muốn gặp hai người.”
“Người nào?” Phong Khải Trạch lạnh lùng hỏi, trong lòng đã định sẽ không gặp người này.
“Bà ấy nói bà là mẹ của ông chủ.”
“....”
Tạ Thiên Ngưng vừa nghe đến thân phận này, liền không muốn ăn nữa, trong lòng tràn đầy căng thẳng, liền hỏi: “Khỉ con, anh không phải nói mẹ anh đã qua đời rồi sao, làm sao có thể?”
“Người đến là Đới Phương Dung, cũng là vợ của Phong Gia Vinh, nhưng chẳng phải là mẹ của anh.” Phong Khải Trạch lạnh nhạt giải thích, sau đó ra lệnh cho thím Chu ở bên cạnh: “Dì đi nói lại với bà ấy, hôm nay tôi không muốn tiếp khách.”
“Vâng.”
Thím Chu dựa theo mệnh lệnh tính đi làm theo, nhưng lại bị Tạ Thiên Ngưng kêu lại: “Đợi một chút. Khỉ con, dù sao sớm muộn chúng ta cũng phải gặp nhau, bác ấy đã chủ động đến đây, vậy thì cứ đi gặp một lần đi. Nếu như không gặp, chẳng phải chúng ta rất bất lịch sự sao, dù thế nào thì bọn họ cũng là trưởng bối, vả lại đã tự mình đến nhà, thì cũng nên gặp mặt nhau đi.”
“Kỳ thực bà ấy đối xử với anh cũng không tệ, luôn vì anh mà đôi khi không ngại cãi vã với Phong Gia Vinh. Được, đi gặp bà ấy, xem bà tới để làm gì?”
“Dạ, ông chủ.”
Thím Chu liền hiểu, vì thế bèn đi dẫn Đới Phương Dung vào.