Phong Khải Trạch bất ngờ bị bó hoa hồng đập vào đầu, tuy rất nhẹ, nhưng anh vẫn giả vờ bị đau, kêu lên, "Ai ui, đau quá!"
Vừa nghe thấy tiếng kêu đau, Tạ Thiên Ngưng sợ hãi, vội vàng dừng tay kiểm tra đầu của anh, đau lòng hỏi: "Em đánh rất nhẹ mà, anh bị đau ở chỗ nào?"
Anh lộ ra một nụ cười gian, sự quan tâm của cô khiến anh rất vui, lấy tay nắm cái mũi của cô, đùa với cô, "Lừa em đó, em tưởng chỉ với bó hoa này cũng có thể khiến anh bị thương sao?"
"Phong Khải Trạch ——" Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, lần này không lấy hoa đập anh nữa, mà là tức giận đạp anh một cái, đạp xong liền xoay người rời đi, không thèm quay đầu nhìn người đang kêu la phía sau.
"Ai u —— Đau quá!" Lần này, anh kêu đau là thật, bởi vì chân anh thực sự bị đạp đau, đáng buồn hơn, dù anh có kêu đau ầm ĩ thế nào, lần này không có ai quan tâm nữa.
Phong Khải Trạch thấy không có người để ý đến mình, cảm thấy không thú vị, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau đớn, dừng kêu đau lại, nhanh chóng đuổi theo, kéo cô, thu hồi sức lực đùa giỡn, nghiêm túc dịu dàng nói: "Thiên Ngưng, hôm nay là một ngày rất đặc biệt, anh đã đặt tiệc ở nhà hàng rồi, đi, cùng anh đi ăn bữa tối lãng mạn nào."
Tạ Thiên Ngưng trong lòng lần nữa cảm nhận được vui mừng, trên mặt liền nở nụ cười vui vẻ, còn mang theo một chút ngượng ngùng của phụ nữ, nũng nịu hỏi: "Sao anh có thể hiểu được tâm lí phụ nữ như vậy? Hơn nữa bây giờ mới hơn một giờ chiều, vừa qua giờ ăn trưa không lâu, anh đã muốn ăn bữa tối rồi sao?"
Cầu hôn lãng mạn đã khiến cô không khỏi bất ngờ, không nghĩ tới còn một bữa ăn tối lãng mạn nữa, là bữa tối dưới nến sao?
Những chuyện lãng mạn này cô vẫn ao ước bấy lâu, chỉ là bị cô chôn thật sâu ở đáy lòng, vốn tưởng rằng cô sẽ không giống những người phụ nữ khác thích những hình thức đó, nhưng bây giờ, cô không thể không thừa nhận, thật ra thì cô cũng thích.
Nói vậy bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều thích chuyện lãng mạn, dù sao một người phụ nữ khi còn sống, thời gian có thể làm chuyện lãng mạn rất ngắn ngủi, ai mà không muốn đây?
Anh dắt tay cô, đi tới xe, vừa đi vừa trả lời vấn đề của cô: "Những chiêu này anh đều học được từ Cự Phong, đi dạo một chút hoặc xem một bộ phim điện ảnh là đến thời gian ăn tối rồi, thời gian vừa vặn, đi thôi."
Cự Phong có rất nhiều chiêu theo đuổi phụ nữ, mặc dù anh có thừa tự tin để theo đuổi cô gái này, nhưng vì muốn cho hạnh phúc càng thêm viên mãn, anh đành đi hỏi Cự Phong từng chi tiết cụ thể, hy vọng có thể cho cô một ngày khó quên.
"Hôm nay anh không phải đến trụ sở bí mật làm việc sao?"
"Trừ phi có tình trạng khẩn cấp, tình huống bình thường không cần phải đến đó. Hôm nay anh muốn hẹn hò với em, những chuyện khác để hết sang một bên."
Hẹn hò —— Lại là niền vui bất ngờ.
"Để em mang bó hoa đi cất trước, chứ cầm một bó hoa to đi trên đường, không được tự nhiên." Cô không từ chối nữa, nhưng lại có chút luyến tiếc bó hoa trong tay, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được hoa tươi.
"Đặt ở trong xe cũng được mà." Anh đem bó hoa trong tay cô, thả vào chỗ ngồi phía sau xe lên, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ngồi vào ghế lái phụ, tiếp đóng cửa xe lại, rồi chạy sang chỗ ghế lái.
Tạ Thiên Ngưng quay đầu lại liếc nhìn bó hoa phía sau, trong lòng có chút không nỡ, nhưng nghĩ, cảm thấy cũng không có gì, để ở trong nhà hay để ở trong xe cũng giống nhau, không nghĩ nhiều nữa, nịt chặt dây an toàn, chờ mong buổi hẹn hò hôm nay.
Trước kia cô và Ôn Thiếu Hoa cũng đã từng hẹn hò, nhưng hắn thường để cô chim bồ câu (ý: bỏ rơi, cho leo cây), có lúc theo cô không đến mười phút liền bỏ chạy lấy người, để cho cô một chút cảm giác cũng không có.
Buổi hẹn hò hôm nay nhất định sẽ không giống như vậy.
Phong Khải Trạch ngồi bất động, nghiêng mặt, tà mị yêu cầu, "Cho điểm phần thưởng."
"Thưởng gì?" Cô nghi ngờ hỏi, không hiểu ra sao.
"Hôm nay anh mang đến cho em nhiều niền vui như vậy, em cũng nên cho anh một chút phần thưởng chứ? Nào, hôn một cái." Anh đem mặt tiếp cận gần hơn, ngụ ý đã rất rõ ràng, yêu cầu hôn.
Cô xấu hổ quay đầu sang hướng khác, ngượng ngùng cự tuyệt, "Đừng mà, rất mất mặt."
"Bà xã yêu ông xã, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có cái gì mà xấu hổ chứ? Hôm nay em không hôn anh một cái, vậy hai chúng ta cứ ngồi trên xe, cho đến khi em hôn anh thì thôi." Anh bắt đầu dở tính khí trẻ con ra, giống như đang nằng nặc đòi ăn, không chiếm được đường nên cái gì cũng không cần.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, đối với tính khí trẻ con của anh không nói lên lời, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là lấy dũng khí, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.
Anh hài lòng cười cười, đột nhiên bá đạo ở môi cô hôn một cái, lúc này mới thỏa mãn than thở, "Như vậy là được rồi, phần thưởng đã cầm đủ, lên đường thôi."
". . . . . ."
Cô giương mắt nhìn nhìn anh, không nói một câu. (quá nhẹ)
Hôm nay anh không phải uống lộn thuốc chứ, làm việc bừa bãi, chẳng lẽ đều do Cự Phong dạy sao?
Bất kể có phải hay không, dù sao hôm nay cô thấy vui vẻ là được rồi. Mặc dù thỉnh thoảng cảm thấy có chút lúng túng, nhưng điều chỉnh lại, ngẫm lại, thật ra thì cũng không có gì.
Hai người yêu nhau không phải đều như vậy sao, huống chi bọn họ đã là vị hôn phu vị hôn thê rồi.
Xe chậm rãi lái ra cửa chính, Thím Chu cùng những người làm khác thấy chủ nhân đã rời đi, liền tụ tập lại một chỗ, bắt đầu tán dóc.
"Tiên sinh cùng phu nhân tình cảm thật tốt, thật làm cho người ta hâm mộ, nếu tôi có thể gặp được một bạch mã hoàng tử như vậy, thật là tốt biết bao?"
"Đúng vậy, thật hâm mộ hai người đó quá, lúc nào thì bạch mã hoàng tử của tôi mới phải xuất hiện đây? Chỉ sợ tôi chết rồi, bạch mã hoàng tử này cũng chưa xuất hiện."
"Cái này gọi là cùng người không cùng mạng, mỗi người đều có một mệnh khác nhau, số mệnh chúng ta không tốt, vẫn nên cam chịu số phận đi."
Thím Chu thật ra cũng rất hâm mộ, nhưng vì không để cho công việc xảy ra điều ngoài ý muốn, liền nghiêm nghị khiển trách những người này, "Không được lười nhác, mau làm việc đi, nếu khiến cho tiên sinh không vui, mọi người cứ chờ đấy mà cuốn xéo."
". . . . . ."
Không ai dám nhiều nói, lập tức nghiêm túc làm việc.
Tiền lương ở đây gấp mấy lần nơi khác, nếu đánh mất công việc này, sẽ tiếc đến chết mất?
Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng mới ra cửa không bao lâu, Hồng Thi Na đã đến ngoài cửa, nhìn khu biệt thự tráng lệ, quả thật so với biệt thự Hồng gia nhà cô còn có to lớn cao quý hơn, cùng Phong gia không kém bao nhiêu.
Căn biệt thự cao cấp như vậy, khiến cho lòng cô nổi lên tầng tầng sóng gợn, nhưng cũng có rất nhiều nghi ngờ.
Phong Gia Vinh đã tịch thu tất cả cổ phần của Phong Khải Trạch, không để cho hắn vận dụng thế lực Phong thị đế quốc, không có tiền không có quyền, làm sao hắn có thể mua một căn biệt thự cao cấp như vậy?
Cô có thể khẳng định một điều, nơi này không phải địa bàn của Phong thị đế quốc, bằng không Phong Gia Vinh đã sớm đem bọn họ đuổi đi.
Cô nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này mới được.
Hồng Thi Na đứng ở bên ngoài suy nghĩ một lúc, trong mắt là mạo hiểm không cam lòng cùng ánh mắt ghen tỵ, nhưng chỉ giây lát sau, đã đem ánh mắt ghen tỵ không cam lòng này, đổi thành đoan trang dịu dàng, vươn tay, nhấn chuông cửa bên cạnh.
Thím Chu nghe được tiếng chuông cửa, liền chạy tới, nhưng không lập tức mở cửa, mà từ trong cửa sắt nhìn người bên ngoài, lễ phép hỏi thăm: "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm người nào?"
"Chào Thím, tôi đến tìm Phong Khải Trạch Phong tiên sinh, xin hỏi anh ấy có ở đây không?" Hồng Thi Na tao nhã lễ độ trả lời, trên mặt vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào, nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu.
Người phụ nữ này xem ra là người làm, cô đã đứng trước cửa, cũng không mở cửa cho cô đi vào, ghê tởm.
Đây là lần đầu tiên cô bị người làm chặn ngoài cửa hỏi thăm, khiến cho cô có cảm giác thân phận của mình thấp đi một bậc, có thể không tức sao?
"Tiểu thư, thật xin lỗi, tiên sinh cùng phu nhân vừa ra ngoài, không có ở trong nhà, hôm khác cô quay lại vậy." Thím Chu vẫn không mở cửa, cứ như vậy trả lời vấn đề của cô.
Hồng Thi Na lúc này đã không vì chuyện mở cửa mà tức giận nữa, lúc này cô đang kinh ngạc vì mới vừa rồi nghe được lời nói —— tiên sinh, phu nhân, trong lòng càng nghĩ càng suốt ruột, càng ngày càng không cam lòng, càng lúc càng tức, liền nghiêm túc hỏi: "Cái gì phu nhân, phu nhân là ai?"
Phong Khải Trạch còn chưa kết hôn, phu nhân ở đâu ra?
Nếu nói đến phu nhân, vậy phải là cô mới đúng?
Thím Chu thấy sắc mặt Hồng Thi Na thay đổi quá nhanh, có chút sợ hãi, khẩn trương trả lời: "Phu nhân chính là Tạ Thiên Ngưng, Tạ tiểu thư, cô ấy là nữ chủ nhân của nơi này."
"Tôi mới là phu nhân của Phong Khải Trạch, mở cửa cho tôi đi vào." Hồng Thi Na rống to ra lệnh, giận đến cắn răng nghiến lợi.
Hôn lễ của cô và Phong Khải Trạch sắp được cử hành, cho nên cô phải là phu nhân nơi này mới đúng, dù có đổi phiên cũng không tới phiên Tạ Thiên Ngưng.
"Chuyện này —— tôi ——" Thím Chu không biết làm sao, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, gương mặt phân vân.
Bỗng chốc có tới hai vị phu nhân, chuyện gì xảy ra?
"Tôi là vị hôn thê của Phong Khải Trạch, Hồng Thi Na, chắc bà đã biết chuyện Phong thị đế quốc cùng tập đoàn Hồng thị kết thân rồi chứ, cho nên tôi mới là nữ chủ nhân của nơi này, mở cửa."
Hồng Thi Na lần nữa cường thế ra lệnh, Thím Chu càng thêm hoảng sợ, run rẩy nói: "Nhưng, nhưng tiên sinh không có ở đây a!"
"Anh ấy không có ở đây không sao, tôi ở nhà chờ anh ấy trở về là được rồi. Bà còn không mau mở cửa, có tin sau này tôi sẽ đuổi việc bà hay không?"
"Vâng" Thím Chu vừa nghe đến từ bị đuổi, sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía, lập tức đem cánh cổng mở ra, để cho cô đi vào.
Hồng Thi Na cười hả hê, lấy tư thế nữ chủ nhân khoan dung đi vào cửa chính, liếc mắt nhìn biệt thự trước mắt, vô cùng thích thú, vô cùng hài lòng.
Về sau có thể ở căn nhà này, nhất định rất thoải mái.
Cô nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đuổi Tạ Thiên Ngưng ra khỏi bên người Phong Khải Trạch, tuyệt đối không để cho người phụ nữ này cướp đi những thứ thuộc về cô.
Người làm trong sân, thấy Hồng Thi Na vênh váo tự đắc đi tới, cũng len lén liếc cô một cái, đối với thân phận của cô cảm thấy nghi ngờ.
Họ vừa rồi còn nhìn thấy tiên sinh cầu hôn phu nhân, tại sao đột nhiên lại nhảy ra một phu nhân khác?
"Này, mọi người nói xem ai mới là phu nhân giả mạo?"
"Nhất định là người này, mới vừa rồi tiên sinh cầu hôn phu nhân, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy."
"Đúng vậy, vậy người này là ai?"
"Tám phần là tiểu tam (bồ nhí)."
". . . . . ."
Thím Chu đi tới, trợn mắt nhìn đám người làm đang buôn chuyện, cảnh cáo họ không cần nói thêm nữa.
Đám người làm nhận được cảnh cáo, không dám nhiều lời, vội vàng đi làm chuyện của mình.
Ai là phu nhân thật, ai là phu nhân giả, chờ tiên sinh trở lại sẽ biết.