Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 160

Ban đêm có người dấu diếm ý xuân, có người ngủ ngon lành ngọt ngào, có người lại lăn lộn khó ngủ, chịu đựng nỗi khổ cửa dục vọng, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Tạ Thiên Ngưng có cảm giác an toàn, không hề sợ nữa, vùi đầu vào trong ngực Phong Khải Trạch ngủ ngon lành, càng ngủ say càng không dè dặt, một cánh tay ôm anh ngủ, giống như coi anh là búp bê vải, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh.

Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, còn có mùi thơm cơ thể mê người, đây quả thực là một hấp dẫn cực lớn, muốn kháng cự lại sức hấp dẫn chí mạng này thật đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Phong Khải Trạch cơ hồ mất ngủ cả buổi tối, đồng dạng cũng đau khổ một buổi tối, cho đến rạng sáng vì quá mệt mỏi mà mơ mơ màng màng ngủ mất.

Kết quả có thể nghĩ ——

Tạ Thiên Ngưng ngủ được một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy tinh thần phấn chấn, mặt luôn nở nụ cười.

Còn Phong Khải Trạch lại liên tiếp ngáp, lái xe cũng muốn ngủ, phương thức ngủ như vậy thật đúng là không có biện pháp.

"Con khỉ nhỏ, tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?" Cô nhìn thấy anh ngáp, liền quan tâm hỏi, trong lòng nhộn nhạo, hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng không còn mãnh liệt giống như lúc trước.

Tối ngày hôm qua anh thật sự không có bất kỳ cử chỉ bất chính nào, cô có cảm giác ngủ rất thoải mái, buổi sáng thấy quần áo hai người vẫn như cũ, chuyện gì cũng không xảy ra, bức tường trong lòng cô trước kia dường như đang từ từ biến mất.

"Ai bảo cái tay móng heo của em tối hôm qua cứ giở trò với anh, mà anh lại không thể ăn." Anh hài hước nói giỡn, lấy lại tinh thần, không để ình lại ngủ gật, tránh xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn.

"Anh mới là móng heo! Anh đã ghét bỏ tay của em là móng heo, vậy hôm nay em sẽ đến nhà Tiểu Nhiên, ngủ lại với cô ấy." Cô nổi giận nói, thật ra thì có chút băn khoăn, dù sao vì cô mà tối qua anh ngủ không ngon giấc.

"Oan uổng, oan uổng quá, anh ghét bỏ em từ khi nào vậy hả?"

"Anh nói tay của em giống như móng heo quấn vào anh, đó không phải là ghét bỏ thì là gì?"

"Lão bà đại nhân, anh nói sai rồi, tha thứ cho anh, được không?"

Thật đúng là họa từ ở miệng mà ra, xem ra có mấy lời thật sự không nên nói.

"Thế còn chấp nhận được."

". . . . . ."

Trải qua một cuộc tranh luận(cãi vã), cơn buồn ngủ của Phong Khải Trạch biến mất, ngược lại lo lắng đề phòng thêm mấy phần, chỉ sợ cái cô gái đầu heo đó sẽ hiểu sai hoặc là xuyên tạc ý tứ của anh.

Anh cũng không muốn lại bị đắp lên tội danh ‘ ghét bỏ ‘.

Tạ Thiên Ngưng len lén cười trộm, vì chiếm ưu thế mà vui vẻ, nhưng lại có chút lo lắng, vì vậy quan tâm nói: "Con khỉ nhỏ, nếu anh mệt không bằng đi về nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều chúng ta đến Ôn gia cũng được. Ban đầu đồng ý với Ôn Thiếu Hoa đến Ôn gia cũng không nói rõ thời gian là buổi sáng hay buổi chiều, càng không nói là buổi tối, buổi tối chúng ta đến đó cũng không sao, chỉ cần không nuốt lời là được rồi."

"Nghe được câu này của em, tinh thần của anh liền tăng lên gấp trăm lần, nếu như có thêm phần thưởng, vậy thì càng tốt hơn." Anh hơi đem mặt tiến tới, ngụ ý đã rất rõ ràng, yêu cầu hôn.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, lần này, cũng không còn xấu hổ dè dặt nữa, trực tiếp tại trên mặt anh hôn một cái, "Được, cho anh phần thưởng."

"Không tệ không tệ, xem ra những động chạm giữa chúng càng lúc càng giống một đôi tình nhân rồi, anh thích."

"Tập trung vào việc lái xe của anh đi, em không muốn xảy ra tai nạn giao thông đâu."

"Tuân lệnh, lão bà đại nhân."

". . . . . ." Cô chỉ im lặng, không quấy rầy anh lái xe nữa, ngồi yên lặng, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy nhộn nhạo, thậm chí đã không còn bóng dáng một cô gái luôn nhăn nhó không hoạt bát trước kia nữa.

Có lẽ, Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ cô một trong nguyên nhân chính là do cô quá bảo thủ, thời điểm bọn họ đi chung với nhau, nhiều nhất cũng chỉ dắt tay, căn bản không có tiến triển gì khác.

Từ phản ứng của con khỉ nhỏ, cô nhìn thấy nhu cầu dục vọng của đàn ông, một người đàn ông nếu như đè nén loại nhu cầu dục vọng này lâu dài, chỉ sợ sớm muộn cũng nhịn ra bệnh, xem ra cô phải vì anh mà mạnh dạn lên mới được.

Phong Khải Trạch nghiêm túc lái xe, phát hiện cô không nói chuyện nữa, xe tự nhiên an tĩnh khiến cho anh rất không thoải mái, thấy cô đang trầm tư, liền hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Anh đã quen với dáng vẻ líu ríu của cô, giờ không thấy cô nói gì, cảm giác cứ thiếu thiếu, cả người không thoải mái.

Tạ Thiên Ngưng không do dự, trong lòng nghĩ gì liền nói ra, "Con khỉ nhỏ, chúng ta kết hôn đi, có được không?"

Sau khi kết hôn, trong lòng cô cũng sẽ không có chướng ngại, mà anh cũng không cần phải đè nén mình, đây là phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên.

"Thế nào, em không chờ nổi muốn làm người phụ nữ của anh rồi hả?" Gương mặt anh tà ác, nghe được câu này, vui vẻ lại kích động, hận không được đi kết hôn ngay bây giờ.

Trước kia đều do anh chủ động, hiện tại đổi thành cô chủ động rồi, nói rõ tình cảm của bọn họ đang thăng hoa.

"Em chỉ không muốn người nào đó buổi tối lại mất ngủ mà thôi, nếu anh còn muốn tiếp tục mất ngủ, vậy cũng được, một hai năm nữa chúng ta hãy kết hôn, tiện thể em có thể lợi dụng thời gian một hai năm này xem xem tình cảm anh đối với em có thật sự trung trinh không thay đổi hay không?" Cô tức giận trả lời, còn giống như là đang nói mát.

Nghe lời này, anh lập tức dừng xe ở ven đường, nghiêng người tới, đem mặt tiến tới trước mặt cô, cười xấu xa nói: "Nếu không chúng ta bây giờ đi đăng ký kết hôn, như thế nào?"

"Anh đừng đùa nữa, lái xe nhanh lên..., bây giờ còn phải đến Ôn gia!" Hai gò má cô ửng hồng, ngượng ngùng không dứt.

Kết hôn ngay bây giờ, không phải quá nhanh sao?

"Thiên Ngưng, em yên tâm, tình cảm của anh đối với em luôn trung trinh không thay đổi. Anh đã quyết định, chờ sau khi hôn lễ của một mình Hồng Thi Na cử hành xong, chúng ta liền kết hôn, có được không?"

Coi như thật muốn kết hôn, cũng phải giải quyết hôn lễ của Hồng Thi Na trước, bằng không rất phiền toái, anh cũng không muốn cho cô một hôn lễ phiền phức .

Hơn nữa hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để cử hành hôn lễ.

"Được." Cô nặng nề gật đầu một cái, mặt nở nụ cười hạnh phúc, không còn nửa điểm ngượng ngùng.

Cùng anh ở chung đã lâu, cô từ tâm lí nữ sinh dần dần trở nên thành thục, không còn coi mình là một cô nữ sinh nhỏ tuổi nữa.

Yêu, thật sự có thể để ột cô gái dần trưởng thành, tối thiểu trên tâm trí thay đổi rất lớn. Nếu như không bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, không có tấm chân tình của con khỉ nhỏ, cô cho đến bây giờ vẫn đem mình làm một cô nữ sinh trẻ trung ngây ngô.

Anh cúi đầu xuống, ở môi cô lưu lại một nụ hôn nhè nhẹ, cười thỏa mãn hạnh phúc, tiếp tục lái xe, tiến về phía Ôn gia.

Mặc dù mất ngủ một buổi tối, nhưng lại có thu hoạch rất lớn, dỡ bỏ được phòng tuyến vững chắc trong lòng cô, không tệ không tệ, rất đáng giá.

Người của Ôn gia sáng sớm đã tụ tập ngoài cửa chờ, đem toàn bộ hi vọng ký thác vào buổi gặp mặt Tạ Thiên Ngưng lần này, muốn vì tập đoàn Ôn thị phấn đấu lần cuối, dù sao đây cũng là biện pháp cuối cùng, cơ hội cuối cùng.

Nhưng đợi cả buổi sáng cũng không thấy người đến, Lâm Thục Phân nóng lòng không chờ nổi, cho rằng Tạ Thiên Ngưng đang muốn đừa bỡn Ôn gia, liền giễu cợt một phen: "Cô ta cho rằng mình là người rất lợi hại sao? Lại muốn cả nhà chúng ta đợi một mình cô ta, cô ta coi mình là cái gì?"

Ôn Minh nghe lời này rất tức giận, rống to chửi lại, "Lâm Thục Phân, nếu như bà không quản được miệng của mình, vậy bây giờ cút ngay ra ngoài đi, tôi không muốn đem hy vọng cuối cùng của tập đoàn Ôn thị hủy ở trên cái miệng của bà."

"Ôn Minh, câu này của ông thật quá đáng, tôi nói tất cả đều là sự thật, chẳng lẽ nói ra sự thật cũng có lỗi sao?" Lâm Thục Phân vốn tâm tình không tốt, đợi mấy giờ lại khiến trong lòng thêm phiền não, bị chồng của mình mắng, trong lòng càng thêm khó chịu, tức giận làm ầm ĩ chuyện lên.

"Sự thật, sự thật chính là tập đoàn Ôn thị chuẩn bị phá sản, sự thật chính là có khả năng chúng ta phải ra bên ngoài ăn xin, sự thật chính là tất cả mọi thứ thuộc về chúng ta đều hóa thành bọt nước, bà có biết tính nghiêm trọng của sự thật này không? Mọi chuyện bị hủy đều do cái miệng của bà, bà tạm thời không nói có thể chết sao?"

"Tôi, tôi không tin Tạ Thiên Ngưng có thế lợi hại như thế, có thể khiến chủ tịch ngân hàng Thiên Tường thay đổi chủ ý? Hai người không cần đối với cô ta ôm hy vọng quá lớn, không cần phải đi lấy cái mặt nóng đi dán cái mông lạnh của cô ta quay đầu lại lại là công dã tràng." Đương nhiên bà biết tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng bà không muốn hạ thân phận xuống để lấy lòng Tạ Thiên Ngưng, dù sao lúc đầu cũng đã nói rất nhiều lời tuyệt tình, giờ lại ngon ngọt đi lấy lòng cô ta, chuyện này thật không còn mặt mũi.

"Lâm Thục Phân, bà có biết, cầu xin Thiên Ngưng trợ giúp là biện pháp cuối cùng, nếu như Thiên Ngưng không giúp được chúng ta, vậy bà cứ chờ thiên thiên vạn vạn người xem chuyện cười của bà, nhìn bà mất thể diện đi. Đợi lát nữa bà tạm thời đừng nói chuyện, tốt nhất cái gì cũng đừng nói, nếu như bà không khống chế được miệng mình, hiện tại liền cút."

"Tôi ——"

Lâm Thục Phân không nói được nữa, trong lòng hơi sợ. Nếu như tập đoàn Ôn thị phá sản, vậy bà sẽ hai bàn tay trắng, cái thân phận phu nhân cao quý cũng không còn tồn tại, mà bà hiện tại một chút sang trọng cũng không có, thậm chí ngay cả ấm no còn là vấn đề.

Ôn Thiếu Hoa nghe bọn họ cãi nhau như vậy, trong lòng phiền muốn chết, liền không vui rống lên, "Hai người đừng cãi nhau nữa, bây giờ trong nhà đã loạn thành như vậy, còn muốn cãi nhau?"

"Nếu như ban đầu không phải con từ bỏ Thiên Ngưng cưới Tạ Minh San, cái nhà này cũng sẽ không loạn thành như vậy." Ôn Minh nghĩ đến nguyên nhân cuối cùng, đối với Ôn Thiếu Hoa liền có chút oán khí, nhưng việc đã đến nước này, ông còn có thể làm gì?

". . . . . ."

Lâm Thục Phân không chịu nổi Ôn Minh chửi mắng con trai như vậy, không nhịn được lại muốn cãi nhau với ông, "Ôn Minh, ông đừng có chuyện gì cũng đổ tội lên đầu hai mẹ con tôi được không? Chuyện biến thành như vậy, cũng không phải là điều chúng ta muốn, nếu như sớm biết có thể như vậy, Thiếu Hoa cũng sẽ không cưới Tạ Minh San rồi."

"Bà nói cứ như thể là bà không hề có lỗi? Lâm Thục Phân, bà quả thực là người không thể nói lý."

"Tôi không thể nói lý vậy thì ông là người cố tình gây sự? Chuyện gì cũng nói là của lỗi của hai mẹ con tôi, nhưng hai mẹ con tôi cũng là người bị hại, bị Tạ Minh San lừa dối trêu đùa, tôi sai chỗ nào?"

"Bà ——"

Ôn Minh vốn còn muốn tiếp tục tranh luận, nhưng lúc này chuông cửa vang lên.

Tiếng chuông cửa vang lên, khiến tất cả mọi người từ trong cảm xúc kích động - tức giận thức tỉnh, lên 12 vạn phần tinh thần, chuẩn bị ứng phó với chuyện kế tiếp.

Lâm Thục Phân cũng không ngoại lệ, mặc dù vừa nói rất nhiều tức giận bất bình, nhưng vẫn chưa mất trí hoàn toàn, biết sự tình nghiêm trọng, không thể không phối hợp.

Bình Luận (0)
Comment