Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 164

Editor : miathermopoliz96

----

Tạ Thiên Ngưng không muốn ồn ào ở nơi công cộng, nên kéo Phong Khải Trạch lại, lắc đầu khuyên can anh, "Khỉ con, thôi đi, không cần tranh chấp với họ."

Phong Khải Trạch không đồng ý, "Thiên Ngưng, tại sao chúng ta phải nhịn họ, nếu không cho bà ta một bài học, bà ta sẽ còn ảo tưởng mình ta đây giỏi lắm, không coi ai ra gì?"

"Không phải em nhịn, mà em không muốn ảnh hưởng đến anh. Ở đây là ngân hàng Thiên Tường, công ty của người khác, nếu tranh cãi ở đây khác nào làm trò cười cho người ta, lỡ đâu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải anh sẽ rất mất mặt sao? Thôi kệ đi, sau này không gặp họ nữa là được."

"Em quá mềm lòng, không chịu chống trả lại, cũng bởi vì như thế nên bọn họ mới dám làm càn ức hiếp em."

"Chỉ cần anh không ức hiếp em là được rồi, bây giờ anh chính là người quan trọng nhất của em. Em chỉ quan tâm mỗi anh thôi, không thừa sức đi quản chuyện khác, đặc biệt là mấy chuyện không đâu."

Tạ Thiên Ngưng nói năng nhẹ nhàng, không hề tức giận. (Lục: vâng chị là Mary Sue =”= )

Nhưng mà, Lâm Thục Phân lại thấy khó chịu khi nghe cô nói vậy, bực tức khi nãy gộp thêm lần này, tăng lên bội phần. Không thèm để ý ánh mắt đáng sợ của Phong Khải Trạch, nạt nộ cô, "Tạ Thiên Ngưng, cô đừng có giở giọng nói kiểu đó, làm như mình tốt đẹp lắm không bằng. Tôi cho cô biết, từ lúc ba cô phó thác cô cho Thiếu Hoa, tôi đã bắt đầu thấy ghét cô rồi, do khi đó xảy ra nhiều chuyện, nên tôi chưa thể để Thiếu Hoa hủy bỏ hôn ước với cô. Cũng may hôn sự không thành, bằng không phải rước loại đàn bà chảnh chọe như cô về, tôi sống sao nổi."

Phong Khải Trạch vừa mới nguôi ngoai, nhưng lại bị Lâm Thục Phân đốt lên lại. Lửa giận cháy bén bừng bừng lên, lúc này, anh tức muốn giết người rồi.

Tạ Thiên Ngưng thấy anh nóng lên, vì ngăn ngừa phiền phức, vội túm giữ anh lại, đẩy ra phía sau, bước lên mặt đối mặt với Lâm Thục Phân, " Bác gái Lâm, đây là lần cuối cùng con gọi bác là bác gái, bác nói bác rất vui vì Ôn Thiếu Hoa và con đã hủy bỏ hôn ước, con cũng thế, con rất rất vui khi hủy bỏ hôn ước với anh ta. Bác ghét con, bác hận con đến cỡ nào, con cũng chả quan tâm, dù sao sau này chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa. Tập đoàn Ôn thị sống chết thế nào cũng chả liên quan gì đến con. Bác cứ tiếp tục sống như ý bác muốn, đừng lo lắng, con sẽ không tới quấy rầy đâu."

Lâm Thục Phân cười khinh khỉnh, chế giễu, "Nói dễ nghe nhỉ, hừ. Tạ Thiên Ngưng, đến giờ tôi mới biết, hóa ra cô chỉ là giấy rách cố giữ lấy lề mà thôi."

"Bác gái, đáng lẽ con nên nói mới đúng, đến giờ con mới biết, thì ra bác cũng có thể trơ tráo đến vậy." (Lục: vỗ tay cho câu chửi =]] )

"Tạ Thiên Ngưng, cô không được sỉ nhục mẹ tôi." Ôn Thiếu Hoa nghe thấy Tạ Thiên Ngưng ăn nói bất kính, chỉ tay vào mặt cô, gằn giọng cảnh cáo.

"Do bà ta tự thích mang nhục, không trách ai được. Ôn Thiếu Hoa, tôi vì anh mà bỏ ra mười năm thanh xuân, làm biết bao nhiêu chuyện cho gia đình anh, cuối cùng tôi thì được gì ngoài sự nhục nhã? Anh ruồng rẫy tôi, xử oan tôi, sỉ nhục tôi, tôi cũng chưa nói gì. Chẳng lẽ giờ tôi phải tiếp tục nhịn nhục nghe các người chửi rủa tiếp sao? Tôi không phải vĩ nhân, lòng dạ tôi rất hẹp hòi, cả nhà anh ức hiếp tôi như thế, lại còn muốn tôi tôn kính ư? Quả thật rất nực cười, ức hiếp người ta, còn bắt người ta phải tôn kính mình, đúng là nhảm nhí."

Tạ Thiên Ngưng càng mắng càng hăng, bao nhiêu uất ức đè nén trong lòng, giờ phút này như sục sôi trào ra, không kìm hãm được.

Cô chịu đựng quá đủ rồi.

"Nhìn đi, rốt cuộc cũng lộ đuôi cáo của mình ra, trước mặt chúng ta thì giả bộ hiền lành, chân thật, luôn tỏ ra mình cao thượng, quả thật, cô còn trơ tráo hơn cả Tạ Minh San." Lâm Thục Phân mắng lại, không hề nhân nhượng.

Ăn nói hỗn hào như thế, bà không cãi sao được.

"Bà muốn nói sao cũng được, dù sao chúng ta cũng không còn quan hệ gì với nhau nữa, bà nói tôi lòng dạ ác độc, rắn rết gì cũng được, tôi chả hề quan tâm, bà thích nói gì thì nói. Khỉ con, mình đi thôi, em không muốn lãng phí nước bọt với hạng người như thế." Tạ Thiên Ngưng không thèm chấp với bà, nắm tay Phong Khải Trạch, bước ra khỏi phòng.

Phong Khải Trạch đi theo cô, không nói gì cả, liếc sang nhìn Lâm Thục Phân và Ôn Thiếu Hoa, nở một nụ cười ác độc, rồi híp mắt cảnh cáo quản lý Hà. Khi đi ra khỏi cửa , anh bỏ lại một lời cảnh cáo, "Kể từ lúc này, nếu ai dám giúp đỡ tập đoàn Ôn thị, tôi sẽ khiến kẻ đó phải chịu kết cục thê thảm."

". . . . . ."

Quản lý Hà nghe lời cảnh cáo nguy hiểm này, chợt thấy lạnh người, cảm giác người đàn ông này không hề đơn giản.

Rốt cuộc anh ta là ai?

Lâm Thư Nhu ngồi trong phòng quan sát, kể từ lúc thấy con gái mình bị ức hiếp, bà đã tức giận cực kỳ, cuối cùng nhịn không nỗi, rời khỏi văn phòng, đi đến phòng tiếp tân.

Hóa ra, đây là cách cư xử của bọn họ với con gái bà, món nợ này nếu con bé không tính vậy để người làm mẹ này tính thay nó.

Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch rời khỏi, hai người vừa bước vào thang máy, cánh cửa thang máy dần khép lại, cùng lúc đó Lâm Thư Nhu đang đi ngang qua, hai mẹ con không hề nhìn thấy nhau.

Tại phòng tiếp tân, những người nhà Ôn vẫn còn ở trong phòng, quản lý Hà cũng ở yên đó.

Mặt mày Ôn Minh xám ngắt, ngồi thất thểu trên ghế, không để ý xung quanh, đầu óc chỉ xoay quần quanh chuyện tập đoàn Ôn thị sắp phá sản.

Lâm Thục Phân vẫn chưa nguôi giận, cho dù Tạ Thiên Ngưng đã rời đi, nhưng bà vẫn lầu bầu nhiếc mắng, "Cái con Tạ Thiên Ngưng thối tha này, nó nghĩ nó là ai mà dám trơ tráo như thế. Nó không biết tự nhìn lại mình đi, ngay cả tư cách bưng trà rót nước ẹ còn không có, vậy mà dám nói năng như thế với mẹ. Hừ."

"Thôi đi mẹ, người ta cũng đi rồi, nói làm gì." Ôn Thiếu Hoa cảm thấy xấu hổ, dù sao quản lý Hà vẫn còn ngồi ở đây, cãi nhau ồn trước mặt ông ta, thật có chút mất mặt.

Chuyện lúc nãy cũng đủ làm anh mất mặt rồi, giờ anh không muốn bôi tro trát trấu thêm nữa.

Nhưng Lâm Thục Phân chẳng quan tâm đến vấn đề này, bây giờ bà chỉ muốn phát tiết hết oán giận trong lòng, chửi hăng thêm, "Mẹ cứ nói đấy, loại người như thế, nếu mình hiền lành với nó, nó sẽ đè đầu cưỡi cổ mình. Cũng may, con không chịu cưới nó, nếu không, chắc giờ nó leo lên đầu mẹ rồi."

"Mẹ, được rồi, đừng nói nữa, mẹ…"

Ôn Thiếu Hoa tính tiếp tục khuyên nhủ mẹ mình, không để bà nói thêm nữa, nhưng đang nói dở thì bị người khác cắt ngang.

Quản lý Hà giận dữ khi nghe những lời của Lâm Thục Phân, không im lặng nữa, phản bác bà, "Bà nên nói chính mình mới phải. Thứ người như bà, nếu ai hiền lành với bà, bà liền đè đầu cưỡi cổ người ta."

"Tôi không mắng ông, ông chỏ mõm vào làm gì?" Lâm Thục Phân cãi lại, khi nãy mắng vài câu cũng hạ hỏa đôi chút, nhưng bị người khác nói mình, bà lại bực bội lên, nhất định cãi cho ra lẽ.

"Lâm Thục Phân, bà có thấy bây giờ bà còn giống một phu nhân quý phái nữa không? Lời nói và hành động hiện giờ của bà, tôi chỉ có thể nói, bà không hề có tư cách. Đây là chỗ của tôi, bà ở trên chỗ của tôi to tiếng lắm lời quả thực không khác gì với mấy bà mụ bán cá ở ngoài chợ, bà cảm thấy mình như vậy là hay sao?"

Lâm Thục Phân cũng rõ lời mình nói có chút độc miệng, nhưng vẫn cố biện minh, "Tôi… tôi bị chó điên cắn, nên mới tức, nói mấy câu oán trách thôi. Dù sao cũng không liên quan đến ông, ông không thích thì đừng nghe, cần gì nói khó nghe như vậy?"

"Bà nói Thiên Ngưng là chó điên sao?"

"Trừ con đó thì còn ai vào đây nữa. Nếu còn có lẽ là cái thằng đi cạnh nó. Bọn vô công rồi nghề, còn dám bày vẻ trước mặt tôi, tụi nó nghĩ tụi nó là ai?" (Lục *chèn âm*: (?・・)σ ờ nam chính và nữ chính được nhận hào quang của tác giả )

"Lâm phu nhân, ánh mắt bà quả thật thấp kém như mắt chó."

"Ông… ông dám mắng tôi?"

"Quản lý Hà, cho dù đây là chỗ của ông, nhưng ông không được ăn nói như vậy." Ôn Thiếu Hoa bảo vệ Lâm Thục Phân, không để mẹ mình bị bắt nạt.

"Tôi nói sai à, chẳng lẽ ánh mắt bà ta không thấp kém như mắt chó sao? Dù sao mấy ngày nữa, Tập đoàn Ôn thị các người cũng buộc phải tuyên bố phá sản, các người sẽ phải làm việc cực khổ để trả hết nợ nần, đến khi đó tôi muốn xem các người còn có thể phách lối thế nào?"

". . . . . ."

Ôn Thiếu Hoa không cãi lại được, những lời ông ta nói là sự thật. Mọi chuyện càng lúc càng bết bát hơn, anh càng sửa càng hỏng, cuối cùng không thể sửa chữa được.

Lâm Thục Phân không tin, cứ khăng khăng tin rằng Tập đoàn Ôn thị sẽ không phá sản, cao ngạo nói lại, "Hừ, ở thành phố này, không phải chỉ có mỗi ngân hàng các ông, các ông không giúp, tôi có thể tìm ngân hàng khác.."

"Bà nghĩ có ngân hàng nào ngu ngốc móc tiền túi đi nuôi một đám rác rưởi sao?" Quản lý Hà giễu cợt, ông chắc chắn 100% không hề có một ngân hàng nào đồng ý giúp đỡ họ cả.

Kể từ 5 năm trước, đã không hề có bất kỳ ngân hàng nào đồng ý giúp đỡ họ, nếu không phải vì Thiên Ngưng, bọn họ cũng sẽ không giúp.

"Quản lý Hà, ông đừng có khinh người quá đáng."

"Lâm Thục Phân, là tự bà chuốc họa vào người. Lúc nãy, bạn trai của Thiên Ngưng đã nói, nếu ai dám giúp tập đoàn Ôn thị, anh ta sẽ khiến kẻ đó phải chịu kết cục thê thảm. Bà nên nhớ kỹ câu đó, đừng để đến khi mình chết mà vẫn không biết tại sao."

"Ông." Lâm Thục Phân chỏ tay chỉ Quản lý Hà, nghiến răng tức tưởi, nghĩ nghĩ một tí, bà thả tay xuống, nhuếch mép cười châm chọc: "Tôi đã hiểu tại sao ông lại quan hệ tốt với Tạ Thiên Ngưng như vậy. Ả ta là tình nhân của ông chứ gì, bởi vì là tình nhân của ông, nên ngân hàng Thiên Tường mới không tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Ôn thị đúng không?"

"Bà"

"Lâm Thục Phân, bà ăn nói sạch sẽ chút đi." Lâm Thư Nhu đến cạnh cửa, nghe được câu này, vô cùng tức giận, lớn tiếng quát lại, bước tới, giáng một cái tát cháy da vào mặt bà ta.

Hết chương 164
Bình Luận (0)
Comment