Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 166

Đối với người Ôn Gia mà nói, giờ đỉnh đầu toàn là mây đen, sắp đổ trận mưa to, hơn nữa còn kéo thêm gió mạnh, vận rủi kéo đến hàng loạt.

Nhưng đối với Tạ Thiên Ngưng mà nói, đỉnh đầu là một cảnh sắc tươi đẹp đang rộng mở phía trước đầy hạnh phúc.

Sau khi ra khỏi ngân hàng Thiên Tường, tảng đá lớn trong lòng cô đã được gỡ xuống, thật nhẹ nhàng như muốn bay bổng lên.

Nhìn thấy cô vui vẻ như thế, Phong Khải Trạch không còn giận dữ mà biến thành vui sướng, bởi vì thấy cô vui mà lòng cũng vui theo.

“Thiên Ngưng, thực không hiểu nổi đầu óc em được làm bằng gì, bị người ta thóa mạ một trận, vậy mà còn vui vẻ đến thể, chẳng lẽ em thích bị mắng đến thế sao?”

“Anh mới thích bị mắng đó! Tuy rằng bị mắng, nhưng em lại khôngbị tổn thất gì, vả lại cũng không phải lần đầu tiên bị mắng, cần gì phải để ở trong lòng chứ? Trong lòng em đã xem người Ôn Gia như không khí, cho nên lời bọn họ nói em đều không để ở trong lòng.” Cô chính là một người như vậy, nếu đã không thèm quan tâm sẽ không để họ ở trong lòng.

“Bây giờ anh có thể khẳng định trăm phần trăm, trong lòng em đã không còn Ôn Thiếu Hoa.”

“Nói vậy trước giờ anh không tin trong lòng em đã không còn Ôn Thiếu Hoa, có phải không?” Tạ Thiên Ngưng tiến lên phía trước, chắn đường đi, hung hăng trừng mắt nhìn anh, cả người thở phì phò, vừa thấy liền biết đang dỗi.

cô cũng không thể giận hắn, muốn giận thì phải giận chính mình, cư nhiên lại hồ đồ chỉ vì Ôn Thiếu Hoa mà tổn hao hết mười năm tình cảm.

“Anh không phải không tin, mà là sợ, chuyện tình cảm con người khó thể lí giải, ai cũng không thể biết chuyện gì sẽ phát sinh ra. Bất quá giờ anh đã có thể yên tâm, sau này không phải sợ chuyện này, hơn nữa anh còn dám khẳng định, Ôn Thiếu Hoa sẽ không có cơ hội cướp em khỏi anh, em chính là của anh thôi.” Phong Khải Trạch lấy tay chạm nhẹ mũi của cô, cứ như vậy ở bên đường trêu chọc cô.

Cô gạt tay anh, trợn trừng mắt nhìn anh, cố ý khinh thường nói, “Chỉ biết khéo lo bò trắng răng (*).”

(*) câu chính là khéo lo bò trắng răng, ý nói rằng những việc này đã rành rành, nhưng rảnh rỗi quá cứ suy diễn lung tung khi nó không bao giờ xảy ra được.

“Được được được, anh chính là kẻ lo bò trắng răng, em lợi hại nhất. Chuyện giải quyết xong, giờ muốn đi đâu?” Anh tiến đến ôm lấy cô, bộ dáng nhàn rỗi, vô cầu vô thúc (*), vô ưu vô lo về cuộc sống.

(*) vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

Nếu có thể luôn luôn như vậy, thật tốt biết bao, không cần phải cuốn vào nhiều cuộc tranh chấp của người đời.

“Đói bụng, thì về nhà ăn cơm đi.” Cô ném ra một câu, hoàn toàn chỉ muốn trở về ăn cơm.

“Hôm nay lúc anh đi đã nói Thím Chu không cần nấu cơm trưa, nên trở về cũng không có cơm ăn, chi bằng đi ăn ở bên ngoài đi.”

“Anh khẳng định chúng ta có thể ăn ở bên ngoài sao?”

“Vì sao không?” Anh nghi hoặc hỏi, vẫn chưa thể hiểu hết hàm ý trong lời này.

“Khỉ con, anh quên rồi sao, hôm qua lúc chúng ta đi ăn tối dưới nến bị người ta đuổi ra, thật mất mặt. theo như em nghĩ, bất kể chúng ta đi đến nhà hàng nào, ba anh cũng sẽ bắt họ đuổi chúng ta đi, thậm chí cả cửa cũng không cho chúng ta vào, nên muốn ăn cơm ở bên ngoài thì có chút vấn đề đó.”

Cô chưa có gặp qua Phong Gia Vinh, nên không biết ông dài ngắn ra sao, nhưng qua tác phong làm việc của ông cô có thể nhận ra, khẳng định ông là một người tàn nhẫn độc ác.

Cũng vì cảm thấy ông rất nhẫn tâm, nên trong lòng cô không thể giữ bình tĩnh như trước, thậm chí hơi hoảng sợ, dù sao ông cũng là chướng ngại lớn nhất trên con đường đi của cô với khỉ con.

Phong Khải Trạch nhún nhún vai vô lo, sau đó kéo cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Ăn một nửa bị đuổi ra cũng không tốt sao? Làm vậy vừa tiết kiệm được tiền vừa được ăn nhiều món, nếu ăn chưa no, chúng ta liền đổi một nhà hàng khác, từ từ mà chơi với lão già đó, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian mà.”

Anh xem như đây là niềm vui thú trong cuộc sống.

“A, này được sao?”

“Sao không được? Em không cần lo nhiều, cứ đi theo anh là được, đi nào.”

“Ừ.” Cô ngây ngốc đi theo anh, tim đập dồn dập, dù anh nói thế nào, cô vẫn thấy lo, luôn có một dự cảm xấu.

Chẳng lẽ vì cô quá căng thẳng, quá sợ hãi, nên mới có loại dự cảm xấu này sao?

Bất kể có phải hay không, cứ kiên trì đi tiếp, vì cô không còn lựa chọn khác, mà cũng không muốn lựa chọn khác.

ở phía trên cao của tòa nhà cao tầng, Phong Gia Vinh cầm ống nhòm theo cửa sổ nhìn xuống, thấy Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng vui vẻ đi bên nhau trên đường lộ, cười cười nói nói, trong lòng rất tức giận, liền ném ống nhòm qua bên bàn, lạnh lùng hỏi: “Đường Phi, trong vòng 1 phút ta không muốn thấy bọn chúng đi bên nhau, cậu mau lập tức bắt cô gái kia đến nơi này cho tôi.”

“Ông Phong, cậu chủ luôn ở bên cạnh cô ta, dường như một phút cũng không rời, muốn không kinh động cậu chủ mà ra tay với cô ta, thật sự rất khó.” Đường Phi nghiêm túc trả lời, cảm thấy đây là chuyện cực kỳ khó làm.

Phong Gia Vinh suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân gì, rõ ràng không muốn nghĩ đến vấn đề này, thay đổi kiểu khác, “Đường Phi, vừa rồi bọn họ đi ra khỏi ngân hàng Thiên Tường, cậu đi thăm dò xem bọn chúng đến đó làm gì? Phái thêm người theo dõi bọn họ, hôm nay tôi phải gặp cô ta, nếu có cơ hội lập tức mang cô ta đến đây ngay gặp tôi. Bằng không thì hãy tự tạo ra cơ hội đi.”

“Dạ.”

Đường Phi nhận lệnh, lập tức đi làm việc không chút do dự.

Hắn có thể do dự sao? Hắn không thể, vì đây là việc của hắn.

Phong Gia Vinh biết Đường Phi đã rời đi, lại im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng người đi đường, cười lạnh.

Chỉ cần chuyện ông đã quyết, không ai có thể thay đổi dù đó là con trai của ông. Lúc này, ai muốn phá hư chuyện tốt của ông, ông sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Đường Phi đi ra khỏi cánh cửa lớn, thoáng nhìn qua ngân hàng Thiên Tường, im lặng một hồi, sau đó lấy cặp mắt kính ra, đi thẳng về hướng khác.

Cần phải điều tra về Ngân hàng Thiên Tường.

Lúc này, người nhà Ôn Gia mới rời khỏi ngân hàng Thiên Tường, sắc mặt ba người đều khó nhìn, không có chút sinh khí, không khí trầm lặng.

Không ai để ý đến bọn họ, trong đám người xa lạ, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Lâm Thục Phân không còn ánh sáng cao quý, bỗng nhiên thấy bản thân mình với đám người bận rộn trên đường không cùng loại, thậm chí còn thấy không bằng họ.

Không tiền, thì nói cao quý gì chứ?

Tương lai quá xa vời, phải trở về với nợ nần chồng chất, bao trùm bọn họ là một không gian tối ôm vô hạn.

Ôn Thiếu Hoa cũng thấy thế, trong lòng không ngừng than thở, cả người vô lực, đầu hơi chút quay cuồng, thoáng nhìn qua cửa lớn của ngân hàng Thiên Tường, trong lòng thở dài nói: Nếu lúc trước hắn chọn Tạ Thiên Ngưng, thì ngân hàng Thiên Tường sẽ giúp hắn trở thành người thừa kế, tất cả đều do hắn suy nghĩ nông cạn là để vuột mất.

Trên lầu, Lâm Thư Nhu từ cửa sổ nhìn xuống, thấy Ôn Minh đứng ở cửa ngẩn người, trên mặt lộ nụ cười lạnh xem thường, trong lòng rất hưng phấn.

Bọn họ có kết cục như vậy, đó là xứng đáng.

“Thư Nhu, giờ người Ôn Gia đã biết thân phận của cô, không bao lâu nữa Thiên Ngưng cũng sẽ biết, cô phải chuẩn bị thật tốt đó?” Trợ lý Hà rót ra hai chén cà phê, một cho bản thân mình, một ly đưa cho bà.

Lâm Thư Nhu cầm lấy cà phê, nhấp một ngụm, liền trả lời câu hỏi của ông, “Theo như tôi đoán, đám người Ôn Gia khó có thể đến tìm Thiên Ngưng, sẽ không dính dáng đến nó, cho nên bí mật này có thể giấu diếm được thêm một thời gian. Nếu đến ngày nào đó không thể giấu nữa, thì tùy cơ ứng biến vậy.”

“Kỳ thực cô có thể không cần tránh Thiên Ngưng, nếu cô bé biết, nhất định sẽ hiểu cho quyết định năm đó của cô mà.”

“Như thế này không tốt sao? Tôi chỉ muốn lẳng lặng ở phía sau yêu thương nó, không cần thiết phải lộ diện. Tiểu Hà, đối với bạn trai bây giờ của Thiên Ngưng, ông có ý kiến gì không, biết cậu ta là ai không?” Lâm Thư Nhu lảng sang chuyện khác, không muốn đề cập nhiều.

“Cậu ta không có nói ra thân phận của mình, có thể thấy được, cậu ấy không phải người tầm thường. Lúc trước, cậu ta đã từng cảnh cáo một câu, qua đó tôi có thể phán đoán ra, cậu ấy là người có quyền thế. Về phần cậu ấy là ai, tôi vẫn không biết, cần phải điều tra thêm.”

“Đại khái tôi đã biết cậu ta là ai rồi.”

“A, cậu ta là ai vậy?”

“Thiên Ngưng gọi nó là ‘khỉ con’, lúc trước tôi từng nghe Thiên Ngưng nói, không biết khỉ con này có phải khỉ con hồi nhỏ kia không? Nhưng bất kể nó là ai, chỉ cần có thể cho con gái tôi hạnh phúc, tôi tuyệt đối không bạc đãi nó.”

Nếu đúng như vậy, bà có thể thật sự yên tâm, tuy rằng không thể xác định nhân phẩm khỉ con này thế nào, nhưng bà có thể khẳng định, tuyệt đối mạnh mẽ hơn tên Ôn Thiếu Hoa kia.

Hết chương 166.
Bình Luận (0)
Comment