Người trong nhà hàng vừa thấy Phong Khải Trạch, lập tức nhìn, bất quá vừa thấy một lát liền đem ánh mắt dời đi, không dám nhìn lại.
Hiện giờ người nào cũng biết đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc Phong Khải Trạch cùng ba mình đang cãi nhau đến dầu sôi lửa bỏng, người đáng sợ như vậy, ai đâu dám chọc?
Người phục vụ cũng biết thân phận Phong Khải Trạch, trong lòng rất căng thẳng, không ngừng biểu mình phải bình tĩnh, hít sâu vài cái, liền đi lên nghênh đón, “Phong thiếu gia, mời vào bên trong.”
“…”
Đối với cách xưng hô ‘Phong thiếu gia’, Phong Khải Trạch có hơi bài xích, nhưng lại không muốn gặp phiền toái, bỏ đi lên.
Tạ Thiên Ngưng choàng qua cánh tay Phong Khải Trạch, bởi vì bị những ánh mắt của người chung quanh nhìn làm cô cảm thấy rất xấu hổ và rất khó chịu.
Bị nhìn giống như người ngoài hành tinh, thực không thấy thoải mái chút nào, có lẽ cô không thể thích ứng được khi mình là người của công chúng, cảm thấy rất là lạ.
Người phục vụ dẫn đường, đưa bọn họ đến một gian phòng trang nhã trong nhà hàng, kéo ghế ra, để bọn họ ngồi xuống, “Phong thiếu gia, ngài có vừa lòng với bàn này không?”
Phong Khải Trạch không thích so đo này nọ, nên hỏi người bên cạnh anh, “Thiên Ngưng, em có vừa lòng bàn này không?”
“Vừa lòng”, Tạ Thiên Ngưng chỉ buột miệng trả lời, căn bản cũng không thích chọn lựa này nọ, vì chung quanh không còn ánh mắt khác thường, nên trong lòng thấy rất dễ chịu.
Nếu cô không đoán sai, bàn này chính là bàn ăn tốt nhất tại nơi này rồi.
Người phục vụ nghe hai chữ “vừa lòng”, liền thở phào nhẹ nhõm, mặt tươi cười cung kính hỏi, “Phong thiếu gia, xin hỏi ngài muốn ăn chút gì không?”
“Đem những món ngon nhất ở đây đem đến đi, ngoại trừ đồ lạnh.”
“Vì sao trừ đồ lạnh?” Cô không hiểu, trực tiếp hỏi rõ ràng. Lúc này chung quanh chỉ còn cô và anh, cho nên không còn phải câu nệ, thích nói gì thì nói cái đó.
“Bao tử em không tốt, ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, nếu giờ lại ăn đồ lạnh, chắc sẽ đau bụng, nên anh không thể cho em ăn đồ ăn lạnh.” Anh cẩn thận trả lời, mặt cười ôn nhu.
Nghe anh nói thế, lòng cảm thấy ấm áp, giống như được nâng niu trong lòng bàn tay, rất là thích.
Ngày hôm qua cô còn đau khổ muốn chết, hôm nay lại vui vẻ hạnh phúc, chuyện tình chuyển biến rất nhanh, làm cô tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Khỉ con, vừa rồi trong lúc ăn có rất nhiều người nhìn ra chúng ta có đúng không?”
“Nhìn thì nhìn, không có gì đáng ngại. Thân phận của anh cũng không có gì bí mật, chỉ qua vài ngày nữa, người biết anh sẽ càng nhiều, thậm chí còn có chó săn theo dõi chúng ta.” Anh không quan tâm, từ đầu đến cuối chẳng màn đến chuyện thân phận bị vạch trần.
Đã thành sự thật, làm gì còn phải để ý?
“A, Sau này ra ngoài chẳng phải bị người ta nhìn chằm chằm, làm gì cũng phải để ý này để ý nọ, cảm giác không chút tự do gì.” Đây là cuộc sống của minh tinh, chứ không phải dành cho loại người tầm thường như cô.
Xem ra sau này sẽ hơi khổ sở đây.
Dùng đũa rĩa cá, “KHông cần phải nghĩ đến, em coi như những kẻ đó là không khí thì được rồi. Hơn nữa, ngoại trừ Phong Gia Vinh phái chó săn đi theo chúng ta, anh không muốn để đám phóng viên nhà báo bám theo chúng ta, anh không thích chúng đem chuyện của anh và em đăng lên những tờ chuyên mục nhảm nhí, nên em cứ yên tâm. Em cứ xem như____”
Cốc_____
Phong Khải Trạch còn muốn an ủi Tạ Thiên Ngưng, mong cô không cần đề ý đến bọn người kia, nhưng chưa kịp nói dứt lời, ngoài cửa truyền đến âm thanh vang nhẹ, như là có người không cẩn thận đụng vào cửa, liền ra lệnh cho người bên ngoài. “Ai đó? Lăn ra đây.”
Tạ Thiên Ngưng cũng nghe thấy thanh âm này, tầm mắt chuyển đến cửa, trong lòng đoán là người của Phong Gia Vinh phái đến giám sát họ.
Khi thấy rõ người đẩy cửa vào, kinh ngạc, quả thực không thể tin những gì mình đã thấy.
Đẩy cửa vào chính là Tạ Minh San, cả người có vẻ hơi khúm núm, còn tỏ ra điềm đạm đáng yêu, sau khi đi tới dùng giọng dịu dàng nói, “Chị họ, là em.”
Cô không chào hỏi Phong Khải Trạch trước mà là chào Tạ Thiên Ngưng, giả vờ như đến tìm Tạ Thiên Ngưng, nhưng thực chất, người cô muốn tìm chính là người đàn ông ở bên cạnh Tạ Thiên Ngưng.
Vừa rồi ở bên ngoài nhà hàng, cô tận mắt thấy hai người kia tới, thật vất vả mới có cơ hội gặp mặt, cô không muốn phải bỏ lỡ, nên vắt hết óc ra suy nghĩ, tìm đại một cái cớ để đi vào.
“Bất kể cô đến để làm gì, cút ra ngoài cho tôi.” Phong Khải Trạch vừa thấy Tạ Minh San, trong mắt lập tức dâng trào căm ghét, không cần biết cô đến làm gì, trực tiếp đuổi người.
Tuy không hỏi, nhưng anh biết quá rõ, cô ta đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Tạ Minh San cảm nhận được thái độ lạnh lẽo của Phong Khải Trạch, nhưng không muốn bỏ qua, đem ánh mắt tập trung trên người Tạ Thiên Ngưng, cầu xin tha thứ, “Chị họ, em biết mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị, là em không tốt, em ích kỷ, em không nên chỉ biết nghĩ cho riêng mình. Giờ em đã bị báo ứng, Thiếu Hoa đã ly hôn em, em hi vọng chị có thể tha thứ cho em, có được không?”
Tạ Thiên Ngưng cười lạnh, nhìn người trước mặt đang nhận lỗi, lòng đầy khinh thường.
Nếu trước đây, có lẽ cô sẽ tin lời Tạ Minh San nói, nhưng trải qua nhiều bài học như thế, cô còn tin lời Tạ Minh San thì đúng là ngu ngốc.
“Tạ Minh San, cô diễn xuất quả là giỏi. Nếu không phải tôi đã từng lĩnh giáo quá, cô luôn dùng bộ dạng điềm đạm đáng yêu này nhiều lần hãm hại, thì tôi đã mắc mưu cô rồi. Hôm nay tôi nói cho cô biết, tôi không phải con ngốc để cô lừa đâu?”
“Chị họ, em thật sự biết sai rồi, chị tha thứ cho em một lần đi có được không?” Tạ Minh San bị nói trúng tim, nhưng không hoảng sợ, mà tiếp tục dùng bộ dáng đáng thương cầu xin tha thứ.
Chỉ cần Tạ Thiên Ngưng tha thứ, cô mới có cơ hội tới gần bên cạnh người đàn ông ưu tú này. Mặc kệ thế nào, cô nhất định phải để cầu xin ả tha thứ.
“Tôi tha thứ hay không chẳng có gì khác biệt, giữa tôi và cô đã tồn tại một ngăn cách, bất kể cô nhận sai hay không, đều không thể thay đổi quan hệ hiện tại của hai chúng ta. Minh San, chuyện của cô thì cô tự giải quyết đi, không có liên quan gì đến tôi. Cho nên tốt nhất cô đừng xía vào chuyện của tôi.”
Phong Khải Trạch vốn còn lo lắng Tạ Thiên NGưng sẽ mềm lòng mà tha thứ cho Tạ Minh San, nhưng nghe được những lời cô nói, cuối cùng cũng đã yên tâm rồi.
Mặc dù Tạ Minh San giả vờ rất giỏi, anh vẫn không thể tin cô, anh chỉ tin cô đến là có ý đồ khác. Bởi cô ta quá mức tham lam ích kỷ, vì đạt mục đích sẽ không từ thủ đoạn, không biết trong lòng cô ta đang có âm mưu gì đây?
Tạ Minh San cố vận vài giọt nước mắt, nỉ non cầu xin, “Chị họ, em biết chị hận em, nhưng xin chị hãy nghĩ tình chị em, mà tha thứ cho em đi. Trong thời gian qua, em cảm thấy rất hối hận về những chuyện đã làm lúc trước với chị, nhất là sau khi đã ly hôn với Ôn Thiếu Hoa, trong lòng em càng thêm đau khổ, chỉ vì muốn gả cho Ôn Thiếu Hoa mà em đã làm tổn thương chị rất nhiều. Đều là do em không tốt, chị mắng em đi, đánh em đi, chỉ cầu xin chị có thể tha thứ cho em.”
“Tôi không chửi cũng không đánh cô, càng không có gì gọi là tha thứ hay không tha thứ. Cô đừng có đem tình cảm chị em ra nói làm gì, chỉ với vài câu mà muốn xóa bỏ hết sao. Nhưng nói thật, tôi cũng phải cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải cô cướp đi Ôn Thiếu Hoa, làm tôi mất hết hy vọng với hắn, thì sẽ không gặp được bạch mã hoàng từ của mình.” Tạ Thiên Ngưng vẫn thờ ơ, không vì vài giọt nước mắt của Tạ Minh San mà mềm lòng thay đổi ý định.
Vất vả lắm mới chịu đựng cho đến ngày hôm nay, cô không thể chỉ vì nhất thời mềm lòng mà hủy hoại hết tất cả.
Chẳng lẽ cô phải từ bỏ sao?
Không, không thể từ bỏ, trên thế giới này không có bức tường nào không thể xuyên thủng, chỉ có người không chịu nổ lực thôi.
“Chị họ, chị muốn em làm gì mới đồng ý tha thứ cho em?”
“Tôi đã nói với cô rồi, không có gì là tha thứ hay không tha thứ. Dù cho tôi có tha thứ đi nữa, thì chúng ta cũng không thể trở lại như ban đầu, vì chúng ta đã sớm đi trên hai con người khác nhau, không thể quay đầu lại. Minh San, kỳ thực tôi cũng không hận cô đã cướp đi Ôn Thiếu Hoa, chẳng qua tôi khiếp sợ với những thủ đoạn của cô, còn cả thái độ của cô và thím Ninh đối xử với chú tôi nữa. Tôi mặc kệ cô là thật sự nhận lỗi hay giả vờ, tóm lại sau này chúng ta cứ đường ai nấy đi, không liên quan nhau.”
KHông liên quan nhau___ nghe xong lời này khiến Tạ Minh San càng thêm tức giận, rất muốn mắng chửi người.
Nhưng cô không thể làm vậy, nếu không khống chế cơn tức giận, chuyện này sẽ càng tệ hơn, cô nên gì cho tốt đây?
Kỳ thực cô không cần Tạ Thiên Ngưng tha thứ, vì cô chỉ cần người đàn ông của cô ta thôi.
Tạ Minh San nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ dùng ánh mắt ham muốn nhìn Phong Khải Trạch.
Trong ánh mắt Phong Khải Trạch, liền hiểu rõ cô gái này đang âm mưu cái gì, cười âm lãnh, châm chọc cô: Khẩu vị cô gái quả lớn, một Ôn Thiếu Hoa còn chưa đủ thỏa mãn, giờ muốn đến giành anh. Sao không tự soi lại mặt mình, anh là người dễ dàng bị cướp sao?
Tạ Minh San thấy Phong Khải Trạch cười lạnh, nhưng lại không thối lui, trái lại bị vẻ thần bí cùng dáng vẻ uy nghiêm của anh hấp dẫn, dần dần liền mất đi khống chế.
Trước kia cô còn cho rằng anh chỉ diễn trò, nhưng giờ biết anh không phải đóng kịch, nhất cử nhất động, những lời anh nói, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười đều hấp dẫn cô. Đây đúng là hoàng tử hoàn mỹ trong lòng cô, là người tốt nhất để bầu bạn với cô.
Lúc này, vài người phục vụ bưng đồ ăn đến, hơi cúi đầu, cung kính nói: “Phong thiếu gia, đã để ngài phải đợi, đồ ăn của ngài đây.”
“… …”
Phong thiếu gia _____ nghe xưng hô này, từ trong ảo tưởng của mình Tạ Minh San liền chợt tỉnh giấc, hai mắt ngạc nhiên hướng về phía Phong Khải Trạch, trong lòng chấn động.
Phong thiếu gia, chẳng lẽ là người thừa kế duy nhất của Phong Thị đế quốc, Phong Khải Trạch sao?