Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 195

Sau khi Phong Khải Trạch rời khỏi vườn hoa, tìm một chỗ yên tĩnh, để yên lặng một mình, cần cân nhắc xem nên xử lý chuyện này thế nào, có nên nói cho Tạ Thiên Ngưng biết không? Chung quy không thể che giấu, nhưng nói ra nhất định sẽ rất thống khổ, thật đúng là làm cho người ta khó xử. Có nên nói ra không.

Lúc này, di động trong túi vang lên, làm anh phải cắt ngang những suy nghĩ, lấy điện thoại xem, nhìn thấy có số điện thoại lạ gọi đến, còn gửi đến một tin nhắn ngắn.

Mở tin nhắn ra xem, nội dung bên trong nhất thời khiến anh kinh hồn khiếp đảng, cũng không tin tin nhắn này là giả, lập tức khởi động xe, vội vàng chạy nhanh về, một bên vừa lái xe vừa gọi điện thoại, đầu tiên gọi cho di động Tạ Thiên Ngưng, lại không có ai nghe, tiếp tục gọi điện về nhà, cũng không có người nghe, làm anh sợ chết khiếp.

Theo lý trong nhà không thể xảy ra chuyện, trừ phi mọi người đồng thời đều biến mất.

Chẳng lẽ mọi người đều biến mất đi chứ?

Phong Khải Trạch không dám nghĩ tiếp, bởi vì anh không thể nhận kết quả tàn khốc này. Tuy rằng anh không biết ai gửi tin nhắn này cho anh, chỉ nói Thiên Ngưng gặp nguy hiểm, mà chuyện này anh lại không thể tìm hiểu được, chỉ mong Thiên Ngưng được bình an vô sự.

Lâm Thư Nhu luôn luôn âm thầm phái người giám sát Hồng Thi Na cùng Hồng Thừa Chí, tuy tin tức không nhiều, nhưng cũng không phải không có thu hoạch, người bà phái đi liền truyền tin, nói Tạ Thiên Ngưng bị Hồng Thi Na bắt đi, sợ tới mức làm bà sợ khiếp vía, lập tức dùng một di động khác gửi tin nhắn đến cho Phong Khải Trạch, hi vọng anh nhanh đến cứu con gái bà.

Không biết Hồng Thi Na có dùng thủ đoạn bạo lực nào không, cô gái này thật đáng sợ.

Trợ lý Hà cũng nhận được tin giống y vậu, nhanh chạy tới, sốt ruột hỏi: “Thư Nhu, có tin Thiên Ngưng bị bắt, cô có biết không?”

“Tôi biết rồi, hơn nữa đã báo cho Phong Khải Trạch, rất nhanh sẽ chạy về cứu người. Tiểu Hà, có tin tức gì của bên kia không, có biết Hồng Thi Na đem trói Thiên Ngưng ở nơi nào không?”

“Tôi đã phái người âm thầm đi theo, vừa có tin sẽ lập tức báo cho chúng ta biết. Cô cũng đừng quá lo, còn Phong Khải Trạch nữa mà, cậu ấy không phải người dễ chọc, e lần này Hồng Thi Na thật sự sẽ xong đời rồi.”

“Tôi đương nhiên biết Phong Khải Trạch không phải người dễ chọc, tin rằng cậu ấy có cách đem cứu Thiên Ngưng về, nhưng tôi sợ sẽ không kịp! Hồng Thi Na hiện tại giống nhưng người điên, vì trả thù, cái gì cô ta cũng có thể làm được, Thiên Ngưng ở trong tay cô ta một phút nào, sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.” Lâm Thư Nhu càng nghĩ càng lo lắng, giờ này không thể khiến bản thân bình tĩnh, cho nên quyết định tự mình đi tìm, “Không được, tôi phải đi tìm con gái tôi, tôi nhất định phải tìm cho ra con gái tôi về.”

Vừa định đi ra ngoài, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, trước đó không hề chịu gõ cửa.

Đó là một chàng thanh niên đẹp trai, ước chừng hai mươi lăm tuổi, ăn mặc theo mode, đầu tóc cũng theo trào lưu, bộ dáng lưu manh, đi tới cười quỷ dị, không nói 2 lời liền ngồi vào ghế làm việc của Lâm Thư Nhu, đặt hai cái đùi lên trên bàn làm việc, “Xem ra cái ghế điều hành ngân hàng này của bà ngồi rất tốt nhỉ, đúng là thoải mái, không tệ không tệ.”

Lâm Thư Nhu có chút không vui, nhưng không có cưỡng ép cậu ta đúng dậy, mà dùng giọng điệu uyển chuyển nói với cậu ta, “ Tử Cường, nơi này không phải chỗ cậu nên đến, mau rời khỏi đi.”

“Cái gì là nơi tôi không thế tới chứ? Đây là ngân hàng của ba tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền đến sao?”

“Hiện tại tôi mới là người điều hành ngân hàng này.”

“Lâm Thư Nhu, nếu không phải vì bà, thì vị trí điều hành ngân hàng này đã sớm là của tôi, không tới phiên bà làm đâu. Nếu không phải vì bà, tôi đã có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Chính vì bà, bởi vì Tiểu Tam như bà, mới khiến cho ba tôi cùng mẹ tôi ly hôn, làm tôi mới mười ba tuổi đã không có tình thương của ba, làm cho tôi không có một gia đình trọn vẹn, bị người khác châm chọc. Đừng cho là tôi không biết trong lòng bà đang nghĩ gì, lúc trước bà chỉ xem trọng tiền của ba tôi, cho nên mới vứt bỏ cô con gái mình, không tiếc làm Tiểu Tam đi phá hư gia đình của người khác, đúng không?” Dư Tử CƯờng đối với Lâm Thư Nhu tràn đầy oán hận, sau đó phun đồm trong miệng ra, dùng chân đá mạnh vào bàn làm việc, phát tiết sự câm phẫn trong lòng.

Cả đời này anh ghét nhất chính là Tiểu Tam Lâm Thư Nhu này.

“Tử Cường, tôi biết cậu hận tôi, tôi cũng biết đều là lỗi của tôi đã làm hại mẹ con cậu, chuyện như vậy cậu hận tôi là phải, tôi không có gì để nói, nếu cậu muốn cướp lại ngân hàng Thiên Tường, tôi không có nửa câu oán hận. Nếu cậu cướp lại thành công, tôi sẽ buông tay.” Lâm Thư Thư đành bất đắc dĩ nói, lực bất tòng tâm đối với người đứng trước mặt.

Cậu ta là đứa con trai duy nhất của Dư Văn Hạ, là đứa con của người đàn ông cô yêu, cô không thể làm tổn thương đứa trẻ này.

“Thư Nhu, cô không thể làm như vậy, lúc trước Văn Hạ đem ngân hàng này giao lại cho cô, vì không muốn ngân hàng này rời vào tay đứa con trai của anh ấy, tránh phải đóng cửa. Nếu cô giao ngân hàng này lại cho Dư Tử Cường, chẳng phải đẩy ngân hàng Thiên Tường vào con đường cùng sao?” Trợ lý Hà rất không đồng tình với cách nói của Lâm Thư Nhu, kiên cường phản bác.

Nhưng lời phản bác của ông, lại khiến Dư Tử Cường rất không thích, phẫn nộ chỉ trích ông, “Hà Phương Quốc, ông tính làm gì, chuyện nhà của chúng tôi, khi nào thì đến phiên ông quản hả?”

“Chuyện nhà của các người, tôi đương nhiên sẽ không quản, nhưng nếu là chuyện ngân hàng Thiên Tường, tôi không thể không quản. Ba cậu là bạn bè tốt của tôi, theo lý cậu phải gọi tôi một tiếng chú, mẹ cậu dạy dỗ cậu nói chuyện với trưởng bối như thế à?”

“Không cần kéo mẹ tôi vào, chuyện này không có liên quan đến bà ấy. Rõ ràng các người là đôi cẩu nam nữ chiếm đi thứ thuộc về tôi, còn dám nói bậy. Lâm Thư Nhu, Hà Phương Quốc, tôi nói các người biết, tôi sẽ cướp lại ngân hàng Thiên Tường về, chỉ cần cái gì thuộc về tôi, tôi nhất định phải lấy lại hết. Tôi đã hỏi qua, các người lợi dụng quyền lực trong tay, vô duyên vô cớ giúp đỡ tập đoàn Ôn Thị năm năm, mà trong năm năm đó bọn họ lại chẳng trả được đồng nào. Nếu tôi đem chuyện này nói ra, các người cảm thấy có thể ngủ ngon không? Tôi còn nghe nói một chuyện, con gái của bà tên là Tạ Thiên Ngưng, không hề có gia thế bối cảnh gì, cư nhiên mua cho chú một khu vườn hoa, nhất định chuyện này có dính dáng đến các người có đúng không?”

“Dư Tử Cương, cậu tốt nhất đừng đụng đến con gái tôi, bằng không thì hậu quả tự cậu chịu lấy.” Chỉ cần nhắc đến Tạ Thiên Ngưng, Lâm Thư Nhu liền trở nên rất cứng rắn, vì bảo vệ con gái không thể yếu đuối.

Đúng là cô đã làm tổn thương mẹ con của Dư Tử Cương, nhưng chuyện năm đó quả thực rất phức tạp, không thể nói rõ là ai đúng ai sai được.

“Bà càng không muốn tôi động vào cô ta, tôi lại càng muốn động, so ra, cô con gái bà còn có sức hấp dẫn hơn so với ngân hàng Thiên Tường, dù sao tôi cũng không thiếu tiền, đối với ngân hàng Thiên Tường này lại càng không có hứng thú, tôi chỉ muốn bà phải chịu đau khổ. Năm đó tôi còn quá nhỏ, mới mười ba tuổi, không thể tạo ra uy hiếp gì với bà, nhưng bây giờ tôi đã lớn, những gì mẹ tôi và tôi đã gánh chịu, tôi bắt bà phải trả gấp đôi, không, tôi sẽ đòi trên người con gái bà lại, nếu con gái bà không vui, nhất định bà sẽ rất đau khổ.” Dư Tử Cương dùng lực đá một cước vào bàn làm viêc, sau đó đứng dậy đi tới cửa.

Lâm Thư Nhu đứng bất động, lại nhắc nhở cậu ta thêm một lần nữa, “Tử Cường, đừng đụng vào con gái tôi, cậu không được lôi kéo nó vào”.

Xem ra Dư Tử Cường còn không biết bạn trai của Thiên Ngưng là Phong Khải Trạch, bà muốn nói rõ với cậu ta, nhưng không thể nói ngay bây giờ, cô không muốn gây thêm quá nhiều phiền toái cho Phong Khải Trạch, vậy cậu ta sẽ càng không thể dùng hết toàn lực để ứng phó cứu người rồi.

Dư Tử Cường đi đến chỗ cửa dừng bước lại, châm biếng nói: “Lâm Thư Nhu, làm người điều hành được vài năm, nên khẩu khí có vẻ lớn qấu rồi đó! Tôi đây sẽ làm cho bà xem, tôi có thể động vào cô ấy được không nào?”

“Tôi không có ý này, con bé đã có bảo vệ, mà người này cậu không nên trêu vào.”

“Phải không? Tôi đây cũng muốn xem kẻ đó có bản lĩnh thế nào, có thể ngăn cản tôi trả thù, ha ha ____”

Dư Tử Cường không nhiều lời, cười to đi ra ngoai.

Lâm Thư Nhu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng mệt mỏi. Bà đã quá mệt rồi.

Hà Phương Quốc biết bà đã quá cực nhọc, vì thế đến an ủi bà, “Thư Nhu, cô yên tâm, Thiên Ngưng đã có Phong Khải Trạch bên cạnh, Dư Tử Cường sẽ không thể động được cô bé đâu.”

“Tôi đương nhiên biết Dư Tử Cường không thể động được vào nó, tôi sợ Hồng Thi Na làm gì Tạ Thiên Ngưng hơn thôi?”

“Hồng Thi Na đang giữ Thiên Ngưng, không thể nghi ngờ là muốn khống chế Phong Khải Trạch, mục đích còn chưa đạt được, Thiên Ngưng tạm thời không gặp nguy hiểm gì. Chúng ta cứ chờ thêm tin tức, chờ biết Hồng Thi Na giấu người ở đâu, sau đó báo lại cho Phong Khải Trạch, để cậu ta nghĩ cách đến cứu viện, như vậy là được. Hiện giờ chuyện của Thiên Ngưng ngược lại không làm tôi lo lắng, điều khiến tôi lo lắng là Dư Tử Cường, nếu thật sự ngân hàng Thiên Ngưng lọ vào tay cậu ta, vậy thì hỏng bét rồi.”

“Kỳ Thực Tử Cường không phải là người xấu xa gì, nó chỉ biết nói năng chua ngoa thôi, tâm địa vẫn rất thiện lương. Lúc trước chỉ vì tôi, nên khi nó mười ba tuổi đã không có được gia đình hạnh phúc, đây là do tôi nợ nó, bất kể nó làm gì tôi, tôi cũng không trách. Tôi là tội nhân, cả đời này khiến hai đưa trẻ đã không có gia đình hoàn chỉnh, tôi đang chờ báo ứng đến, tôi nghĩ là đã lúc phải trả giá rồi.”

Cả đời này bà đều là kẻ thất bại, làm phụ nữ thất bại, cả người vợ cũng thế, làm mẹ cũng vậy. Tất cả đều thất bại.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện đều có hai mặt, tất cả không thể đổ hết lên người cô. Cô và Dư Văn Hạ vốn là một đôi, bởi vì hiểu lầm nên mới có cục diện hôm nay. Cô yên tâm, tôi đã đáp ứng với Văn Hạ, nhất định giúp cô bảo vệ ngân hàng Thiên Tường, tôi nói được làm được, huống chi chúng ta đã là bằng hữu mấy mươi năm rồi, chuyện của cô, tôi sẽ không thể ngồi yên đứng nhìn đâu.”

“Tốt lắm, chuyện này trước mắt cứ bỏ qua, vẫn nên tìm cách cứu Thiên Ngưng thế nào đi. Cứu nó ra sớm một chút, sẽ đỡ chịu đau khổ thêm một chút.”

“Cô yên tâm đợi ở nơi này đi, xử lý chuyện ngân hàng còn lại cứ giao cho tôi làm.” Hà Phương Quốc không muốn Lâm Thư Nhu tự mình đi tìm Tạ Thiên Ngưng, chỉ muốn gọi cô lưu lại, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Muốn cứu Tạ Thiên Ngưng, lại không thể xảy ra xung đột với tập đoàn Hồng Thị, như vậy rất bất lợi cho ngân hàng Thiên Tường, cho nên mọi việc đều chỉ có thể len lén làm, để Phong Khải Trạch tự mình đi làm thì hơn.
Bình Luận (0)
Comment